Nhà hàng tình nhân, ba người ngồi.
Kiều Húc và Hà Thanh ngồi đối diện với nhau, tôi ngồi ở giữa hai người họ.
Kiều Húc mặt đen như đ.ít nồi: “Cô ta sao lại đến đây?”
“Tiểu Hà là cấp trên của tôi, tôi mới đến làm việc nên mời cô ấy ăn bữa cơm, dù gì sau này cũng nhờ cô ấy chỉ việc nhiều.” Tôi rót đầy ly rượu cho Hà Thanh - “Thằng bé Húc Húc cứ nằng nặc đòi đến, không phải để ý đến nó, chúng ta ăn thôi!”
Cô ả cười cười tâng bốc: “Không cần, không cần đâu chị Từ, để em tự”
“Hai đứa quen biết bao lâu rồi?” - Tôi hỏi
Hà Thanh ngượng ngùng liếc nhìn Kiều Húc: “Cũng sắp được 3 năm rồi ạ.”
“Một người làm giám đốc, người kia là thư ký,hiểu rõ lẫn nhau, tốt lắm tốt lắm!!”
Kiều Húc chỉnh lại bộ vest đứng dây rời đi, tôi lắc đầu nói: “Hễ nói đến xem mắt là loạn hết cả lên”
Tôi vội vã đuổi theo hắn dưới ánh mắt khó hiểu của Hà Thanh.
“Em có ý gì thế hả? Người anh tìm là em, em gọi cô ta đến làm gì?” - Kiều Húc giận dữ nói.
“Nhiều người ở đây như vậy mà cậu hét cái gì? Ý là sao đây?”
Tôi nắm lấy cánh tay hắn kéo sang một bên: “Cậu đang nghĩ gì thế hả, tôi đây không phải là vì tốt cho cậu à. Cậu cũng không còn nhỏ nữa, người ta đều nói trước khi lập nghiệp thì nên lập gia đình. Không có vợ con, cậu kiếm nhiều tiền thì được ích gì. Tiểu Hà nhà người ta, tốt nghiệp trường 985, học lực cao, người thì xinh đẹp, hai người quen biết nhau lâu như vậy rồi, tại sao không tiến thêm một bước mà tìm hiểu nhau.”
“Em cho rằng anh muốn cưới ai?”
Lòng tôi run lên, gió bên ngoài thổi bay mái tóc như như dây thép của tôi: “Câu muốn lấy ai, cứ trực tiếp nói, chị Từ đây làm mai cho cậu.”
Hắn cứ thế mà nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm tối tăm.
Mãi đến lúc hắn định nói gì đó thì tôi liền giơ đồng hồ lên: “Hết giờ chơi rồi, tôi phải đi đón con nữa, hai người cứ từ từ mà trò chuyện, tôi đi trước đây.”
Kiều Húc vội vàng nắm lấy tay tôi: “Con? Con nào?”
“Con gái tôi đang học ở một trường trong thành phố”
Dáng vẻ luôn thờ ơ của Kiều Húc đột nhiên bùng nổ: “Em có con gái sao? Em, chẳng nhẽ em kết hôn rồi?”
“Đúng vậy đó, chỗ chúng tôi thường kết hôn khá sớm.” Tôi nâng chiếc túi trên tay lên, nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt Kiều Húc tái đi: “Chồng của em là…”
“Thợ sửa xe, đang làm việc ở nơi khác”
Kiều Húc kiên quyết nói: “Từ Du Du, ly hôn!”
“Ly hôn cái gì, bọn chị còn chưa đăng ký kết hôn nữa là! Chỉ là mời mọi người ăn bữa cơm uống rượu mừng, nói trắng ra thì là sống chung bất hợp pháp. Đừng có đi tìm anh rể của cậu, chị đây là bỏ trốn đấy. Chị Từ của cậu là người phụ nữ thích sự tự do, anh ta muốn chị ở nhà nuôi con, ai mà làm được chứ?”
Tôi hất tay hắn ra rồi nói tiếp: “đi đây!”
Kiều Húc đứng im đối diện với cơn gió, toàn thân ủ rũ.
Tôi đi mãi ra xa rồi mới cất tiếng cười lớn: “Hahahahahaha”
Hình tượng nhân vật tôi thiết lập nên quá hoàn mỹ rồi. Một người phụ nữ thô tục rảnh rỗi, lấy chồng sinh con lúc còn trẻ tuổi, sau đó bị ngâm trong vòng xoáy của cơm áo gạo tiền.
Thực tế tàn khốc tôi tạo ra không biết có thể làm thay đổi kết cục trong cuốn tiểu thuyết PO này không.
Tuy nhiên, tôi đã đánh giá thấp khả năng của Kiều Húc.