Câu Chuyện Yêu Đương Của Anh Trai Não Tàn

Chương 1


1 tháng


Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết PO, nam chính của bộ truyện đó là một tên biến thái.

Chỉ vì tôi từng cứu hắn một mạng mà hắn điên cuồng yêu tôi, chiếm hữu tôi, cuối cùng là giam cầm tôi dưới tầng hầm. Mục đích của hắn là muốn tôi mãi mãi trung thành ở bên cạnh mình.

Tôi quyết tâm phải dùng chính đôi tay xinh đẹp của bản thân để hủy hoại tình yêu đó.

Đến khi hắn tìm thấy tôi, tôi đã uốn quả tóc mỳ ăn liền, tay đeo băng đỏ của ủy ban khu phố. Tôi từ khu nhảy trên quảng trường bước đến cạnh hắn, nói bằng giọng của một phú bà đến từ vùng Giang Triết Hỗ:

"Tiểu Kiều đúng không? Tôi là chị Từ của cậu đây. Ây~~ không cần phải ngại ngùng, chúng ta ngồi xuống đây nói chuyện vui vẻ tí ha. Bao nhiêu tuổi rồi? Có người iu chưa em? Để chị Từ đây giới thiệu cho em nhé!"

________



“Sao em lại thay đổi thành như này vậy Du Du?”

“Cậu gọi tôi là gì? Du Du?” - Tôi cất giọng tranh cãi với hắn

“Tiểu Kiều à, cậu như này là không lịch sự tí nào nha. Dù gì tôi cũng lớn hơn cậu 2 tuổi, cậu nên gọi tôi là chị Từ mới phải. Đều là người lớn bước vào xã hội, chút phép tắc này mà không hiểu thì sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi.”

Kiều Húc câm nín luôn rồi!

Mặc dù vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh nhưng tôi biết rằng, bên trong hắn đang tan vỡ.

Tôi tên Từ Du Du, hiện tại đang xuyên vào một cuốn tiểu thuyết po.

Kiều Húc là nam chính muốn phát khùng vì tôi.

May mắn tôi xuyên đến chương đầu tiên, hắn mới tìm thấy tôi sau ba năm khổ cực tìm kiếm.

Mà tôi - bạch nguyệt quang từng cứu vớt hắn, giờ đã trở thành bà dì ủy ban khu phố với quả đầu mỳ ăn liền đặc trưng.

“Sao em lại có thể làm việc ở đây hả?” - Kiều Húc hỏi tôi với vẻ mặt khó tin

“Nền kinh tế đi xuống, công việc cũng khó tìm nha. Tất cả đều vì miếng cơm manh áo cả ý mà.”

“Em biết chơi piano, cũng biết khiêu vũ nữ, sao phải lưu lạc đầu đường xó chợ đến mức này.”

Tôi cười lạnh một tiếng.

Chơi piano à? Chỉ để khiến anh ta đè tôi trên đàn làm này làm kia.

Khiêu vũ sao? Cũng là dành lúc anh ta đè tôi ra có thể thử nhiều tư thế mới lạ.

Kiểu thiết lập nhân vật biết ca hát nhảy múa như này có tác dụng gì?
Tôi cất giọng giống như bà cô trung niên: “Tiểu Kiều à, cậu nói câu này là không đúng à nha. Tuy rằng chị đây làm việc ở ủy ban phường, không có vào biên chế nhưng mà cũng phải có người phục vụ nhân dân chứ, cậu xem có đúng không. Mà chị cũng đang khiêu vũ nè, còn là người nhảy chính luôn đó. Mỗi ngày lúc 5h còn dẫn theo chị em luyện bát bộ kim cương trên quảng trường nữa. Người trẻ tuổi các cậu ấy à, áp lực nhiều lại hay thức khuya, không có luyện tập kungfu gì. Cậu cũng nên thường xuyên đến đây cùng chị luyện tập mới tốt!”

Tôi vẫn mang vẻ đẹp lộng lẫy của nữ chính, nhưng giọng nói của tôi giống như phú bà vùng Giang Triết Hỗ cộng thêm dáng vẻ bụi bặm của mình. Điều này khiến Kiều Húc rơi vào trầm tư mà hoài nghi nhân sinh.

Hắn ta vẫn không hề bỏ cuộc mà nói: “Xem ra mấy năm qua cuộc sống của em rất tồi tệ, là anh đến muộn rồi. Năm đó vào lúc anh sa sút nhất, em đã cứu anh một mạng. Giờ anh đến để đáp trả ân tình ấy. Em bỏ công việc này đi, đến công ty anh làm thư ký đi.”

“Cái gì vậy! Tôi cứu cậu một mạng mà sao cậu lại muốn tôi làm thư ký hả? Không phải là nên cho tôi cái gì thực tế chút à?” - Tôi xoa xoa tay.

Kiều Húc ho nhẹ hai tiếng, mặt đỏ bừng quay đi: “Đây là cho em địa bàn để rèn luyện năng lực mà.”

“Ồ, câu nói như vậy chắc tôi cũng phải cảm ơn cậu một tiếng rồi, thật sự không biết là ai cứu ai nữa.-- Tiền lương thế nào? Đãi ngộ ra sao? Có phải tăng ca không? Một năm đóng bảo hiểm bao nhiêu? Tôi từng cứu mạng cậu, đừng có mà lừa tôi nha.”

Kiều Húc trừng mắt với tôi: “Để ai chịu thiệt chứ anh sẽ không khiến em phải ấm ức.”

Theo nguyên tác, chúng tôi gặp lại nhau sau ba năm, tình tiết trong truyện là hắn để tôi làm thư ký, sắp xếp để chúng tôi sớm tối bên nhau.

Tôi đã cố tình làm trái cốt truyện mà hắn vẫn có thể làm theo tình tiết cũ, thật sự là lòng lang dạ sói.

Lúc sắp rời đi, Kiều Húc ngập ngừng nói với tôi: “Em đi đổi kiểu tóc khác được không? Chúng ta đến công ty, em cứ thế này mà tiến vào… sẽ khó mà có được chỗ đứng.”

“Biết rồi, chút chuyện cỏn con này chẳng nhẽ chị Từ của cậu còn không hiểu chắc?”

Tôi sẽ dựa trên quả tóc mỳ tôm này, lại xăm thêm cặp lông mày sét đánh màu tím, ôi~~~~

Như thế sẽ thành công biến tôi tăng thêm 10 tuổi.

Tôi phát hiện ra, không hề có tình tiết lãng mạn nào có thể xảy ra đối với tôi cả:))

Chỉ có 1818 Hoàng Kim Nhãn mới xứng đôi được với tôi.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play