Kiều Húc không vì tôi là người phụ nữ đã lập gia đình mà từ bỏ ý định của mình.
Ngược lại, hắn càng điên cuồng theo đuổi tôi.
Ở công ty, tôi được ưu ái đủ thứ. Lúc thì mời uống trà sữa, lúc mời ăn cơm. Số lần tôi vào văn phòng tổng giám đốc còn nhiều hơn cả đi vệ sinh. Thật sự là vô cùng ám muội.
Trong nguyên tác, chính vì kiểu yêu đương mù quáng thiếu não này của hắn mà không chỉ Hà Thanh hận tôi, đến cả đồng nghiệp cũng khinh dễ, coi thường tôi. Người mới đến là tôi đây liền bị tẩy chay ở nơi làm việc.
Khi tôi đang suy nghĩ phải làm sao cho ổn thì một ngày nọ, trên bàn làm việc của tôi bỗng nhiên xuất hiện một bộ sản phẩm La Mer.
Mọi người xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ dị.
Tôi đành vội vàng hỏi: “Đây là quà của ai vậy?”
Có một cô gái trả lời với giọng điệu quái đản: “Lúc tổng giám đốc đi công tác về liền đem nó đến bàn của cô đó.”
“Không dặn dò là phải đem đi tặng ai sao?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dường như đang nói cái này mà còn phải hỏi sao!
“Chắc chắn là để tặng cho giám đốc Hà rồi, hai người họ đang hẹn hò.” - Tôi không biết xấu hổ mà nói, sau đó lao đến mở ra xem.
“Chị Từ, nếu như đã tặng cho giám đốc Hà rồi, sao chị còn mở ra?” - Cô gái kia sửng sốt.
“Nói nhảm, thương hiệu mỹ phẩm cao cấp như này, lọ nhỏ thôi cũng rất có giá trị. Chúng ta có thể bán được rất nhiều tiền. Trước khi giám đốc Hà quay lại, chúng ta phải tranh thủ chiết vài lọ. Cô ấy còn trẻ như vậy, không cần dùng mỹ phẩm cao cấp đến thế.”
Tôi nhiệt tình chiết ra lọ nhỏ, đồng nghiệp xung quanh đều hóa đá luôn rồi.
—-Bọn họ từ trước tới giờ chưa từng thấy một bà cô già nào vô liêm sỉ đến mức này!
Đúng lúc này, Hà Thanh và Kiều Húc cùng nhau đến văn phòng.
Nhìn thấy dáng vẻ lén lút chiết mỹ phẩm của tôi, cô ta bước đến hỏi: “Chị Từ, chị đang làm gì vậy?”
Tôi nhanh chóng giả vờ bị bắt quả tang, ậm ờ nói một cách thờ ơ: “Chị thấy giám đốc Kiều tặng em nhiều mỹ phẩm dưỡng da như vậy nên lấy dùng thử một chút. Chẳng phải em cũng có nhiều mỹ phẩm rồi sao, chị cũng lớn tuổi rồi, để chị dung thử chút xem sao!”
Hà Thanh nhất thời không nói nên lời, im lặng nhìn sang Kiều Húc.
Sắc mặt hắn tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái này là tặng cho em đó!”
Tôi vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên, cười rạng rỡ nói: “thật là, sao không nói sớm chứ, ngại chớt mất…”
Tôi tham lam ôm hết chỗ mỹ phẩm vào lòng, cười đến mức không thấy ánh mặt trời đâu.
Sau khi xảy ra việc này, tôi nói với Hà Thanh: “Tiểu Hà à, thật sự xin lỗi em nha. Món đồ đó chắc chắn là thằng bé tặng cho đó. Có lẽ muốn giải vây cho chị nên mới nói như vậy thôi.”
Hà Thanh nói một cách vui vẻ: “Ồ em biết rồi!”
“Vậy… có cần chị đưa lại cho em?”
“Không cần không cần, chị Từ cứ giữ lại dùng. Không sao cả!”
Cứ thế mà tin đồn tổng giám đốc Kiều yêu thầm tôi đã biến mất.
Dù sao tôi cũng là một bà cô già thiển cận, vô liêm sỉ, thích lấy đồ của người khác. Ánh mắt của Kiều Húc có mù đi nữa chắc cũng không thể yêu nổi tôi nữa. Anh ta đến văn phòng chắc là để gặp Hà Thanh, đến cô ấy còn tin bộ sản phẩm La Mer đó vốn là tặng mình rồi.
Vậy là kế hoạch thể hiện tình yêu nồng choáy của Kiều Húc ở chốn công sở đã bị đổ bể.
Nhưng hắn vẫn không chết tâm, cố tình che giấu thông tin quan trọng khiến bảng báo cáo tôi làm bị sai sót nghiêm trọng.
Trong truyện cái hố này là do Hà Thanh đào cho tôi, không ngờ hiện tại chính hắn lại ra tay.
“Em có biết mình gây ra thiệt hại bao nhiêu cho công ty không?” - Kiều Húc ngồi trong phòng, vẻ mặt u ám nói.
Tôi bĩu môi, có thể đến mức nào chứ.
Đè tôi ra bàn làm này làm kia để trả giá thì có phải chuyện lớn không? Thằng chóa này không theo đuổi được tôi nên muốn tôi trả nợ theo cách khác chứ gì.
Đúng lúc này, Hà Thanh sắc mặt tái nhợt đẩy cửa bước vào: “Thật xin lỗi Kiểu tổng, bản báo cáo này… là do tôi làm.”
Kiều Húc ngơ luôn: “Không phải cô ấy sao?”
“Chị Từ mới đến, có nhiều chỗ không hiểu.”
Bởi vì nghĩ tôi là người lớn trong nhà Kiều Húc, cô ta đâu dám để tôi phải làm việc, không những làm thay mà giờ còn gánh trách nhiệm thay tôi.
Về công mà nói, cô ta là giám đốc bộ phận. Còn xét về tư, thì có lẽ muốn đối xử tốt với người trưởng bối là tôi đây.
Lợi ích của việc là một bà cô già không phải đến rồi sao?
“ y ya, chuyện to tát gì đâu chứ.” - Nhìn bầu không khí bế tắc, tôi lên tiếng giải vây.
“Húc Húc à, cậu cũng không thiếu mấy triệu tệ này. Tiểu Hà theo cậu nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao chứ! Đừng quá khắt khe với con bé.”
Hà Thanh nghe tôi nói vậy liền rất đúng lúc mà rơi nước mắt. Tôi hét lên như kiểu mới phát hiện ra lục địa mới vậy: “Nhìn kìa nhìn kìa, vậy mà làm con gái nhà người ta khóc rồi, thật là… Đàn ông trưởng thành sao có thể bắt nạt phụ nữ được hả?”
Tôi đau lòng đỡ Hà Thanh ngồi xuống ghế sofa, cô ta cầm khăn giấy nói: “Cảm ơn cô”
“Một cô gái thật tốt biết bao.”
Tôi tặc lưỡi vài cái rồi vỗ ngực nói: “Dù gì sự việc cũng xảy ra rồi, nếu cậu muốn đuổi việc thì đuổi chị đây. Tiểu Hà vì chị mới phạm sai lầm, vậy để chị gánh trách nhiệm lần này!”
“Em đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy?”
Vốn dĩ Kiều Húc muốn dùng công việc để trói buộc tôi, lúc nghe thấy tôi muốn từ chức liền cuống cả lên.
“Vậy chị không đi, tiểu Hà cũng không thể đi.”
Kiều Húc tức đến mức không nói nên lời, chỉ đành im lặng hút thuốc.
Tôi vỗ nhẹ vào tay Hà Thanh: “Tiểu Hà à, sau này hãy làm việc nghiêm túc hơn, đừng phạm những sai lầm cỏn con như này nữa, sẽ phụ sự giúp đỡ của tổng giám đốc Kiều.”
Cô ta khóc đến nước mắt đầy mặt: “Cháu biết rồi, cảm ơn cô nhiều lắm.”
Nhìn xem, cô ta còn cảm ơn chúng tôi nữa kìa.