Ngày đầu tiên đến công ty, tôi đã nghe được tin tức về mình ở trong thang máy.

“Nghe nói phòng giám đốc có thư mới mới.”

“Nam hay nữ vậy?”

“Nói vớ vẩn, còn hỏi nam hay nữ!! Nghe nói đó là bạch nguyệt quang mà Kiều tổng tìm suốt ba năm qua đấy~~”

“Êy, thật không thể tin nổi”

“Cô ấy chắc không thể ở lại lâu đâu, cô cũng biết tính cách của thư ký Hạ mà.”

“Loại dây tơ hồng này đến đây làm gì không biết, sớm cắt đứt mới tốt. Đã lên giường của tổng tài rồi còn đến công ty làm mưa làm gió, thật là…”

Tôi ho ho mấy tiếng rồi nói: “Uh huh, con người ấy à, cái lưỡi không nên quá dài. Tuổi còn nhỏ mà nói này nói nọ, tưởng rằng lời mình nói người khác không nghe được, đến cả lúc bị người khác trả đũa còn không biết gì!”

Hai người đó nghe thấy tiếng nói liền quay sang nhìn tôi.

Phát hiện phong cách quái lạ cùng kiểu ăn mặc như bà cô trung niên với dáng vẻ hùng dũng, khí thế bừng bừng của tôi, hai cô ả lẩm bẩm vài câu liền rời đi.

Phong cách bà cô này thật hữu dụng, ra ngoài sẽ không có ai muốn tranh cãi cùng.

Mà tôi có thể chỉ chỉ trỏ trỏ bất kỳ ai hahaha.

Tôi đi đến cửa văn phòng tổng giám đốc liền nghe thấy có người ở bên trong đang giáo huấn: “Hôm nay sẽ có đồng nghiệp mới đến, mọi người vực dậy tinh thần gấp 10 20 lần mọi ngày cho tôi. Đừng để người khác thấy công ty chúng ta là nơi có thể tùy tiện.”

Người đang nói là thư ký Hà.

Nữ phụ độc ác của cuốn tiểu thuyết PO này.

Thư ký Hà yêu Kiều Húc sâu đậm, vì thế mà vô cùng căm hận tình địch là tôi đây.

Cô ta mỗi ngày bắt tôi tăng ca, những bài báo cáo tôi viết đều rất khắt khe. Còn cố ý che dấu thông tin của một hạng mục quan trọng, khiến tôi viết sai giá cả, cuối cùng dẫn đến tổn thất nặng nề.

Tôi đi tìm Kiều Húc, hắn ta hút thuốc mà nói: “Em phải làm người của anh, anh mới giúp em gánh vác, ok?”

Tôi không còn cách nào khác ngoài cởi váy, nằm trên bàn làm việc của hắn, từ đó bước vào con đường không có lối thoát.

Sự ghen tuông của Hà Thanh chỉ khiến tôi càng bị đẩy vào biển sâu dục vọng của Kiều Húc mà thôi.

…Đương nhiên tôi của hiện tại sẽ không để những chuyện đó xảy ra.

Tôi xách túi, tìm mỗi cái ghế gần mình rồi ngồi xuống: “Cô là người phụ trách ở đây sao?”

“Đúng vậy, cô là ai?”

“Tôi là người mới đến, tiểu Kiều không nói với cô à?” - Tôi đánh giá một vòng văn phòng, tay chỉ vào mấy cái bàn: “Sao mấy người vẫn chưa chuẩn bị chỗ làm việc cho tôi hả?”

Cô ả Hà Thanh trực tiếp đơ luôn.

Vốn dĩ cô ta muốn phủ đầu ra oai với bạch nguyệt quang là tôi đây.

Kết quả khiến cô ta không thể nào tưởng tượng nổi, người đến lại là một bà cô trung niên.

Cô ta nhìn tôi vài lần, bộ đồ tôi mặc không có kẽ hở nào: một chiếc áo len bó sát màu nâu đỏ kết hợp với chiếc quần legging cực dày. Bên ngoài là chiếc váy da với đôi bốt da tròn cao gót màu đen.

Điều gây hoang mang nhất là, quanh cổ tôi còn đeo một chiếc khăn màu xanh đen.

Mặc dù tôi mới có 26 tuổi, nhưng điều đó không thể ngăn cản phong cách khi già khi trẻ của tôi, bộ dáng lúc này có vẻ rất phù hợp.

Hà Thanh nhoẻn miệng cười với tôi: “Cô à, cháu xin lỗi nhé, công việc của cháu khá là bận. Cháu sẽ bảo người khác sắp xếp vị trí cho cô nhé.”

“Ừ” - Tôi trả lời qua loa.

Cô ta nhanh chóng mang đến cho tôi tách trà: “Cô à, mời cô uống… Giám đốc Kiều vừa mới dặn dò chúng cháu là có nhân viên mới đến. Cháu còn tưởng sẽ là một cô gái trạc tuổi cháu - cô là người lớn trong nhà anh ấy sao?”

Tôi chầm chậm nhấp một ngụm trà: “Gọi tôi là chị Từ được rồi. Tôi và tiểu Kiều ấy nhà, gia đình có chút quan hệ, tôi đã nhìn thằng bé lớn lên. Hôm qua thằng bé đến chỗ tôi kể khổ, nói trong công ty không có thư ký nào dùng được, văn phòng cứ loạn hết cả lên, nói tôi đến giúp nó xử lý. Vốn dĩ tôi đang làm việc ở ủy ban khu phố, cũng không có nhiều việc lắm nên đến đây giúp nó một tay.”

Hà Thanh ồ lên: “Vậy thì sau này tất cả nhờ chị Từ dạy bảo nhiều ạ! Chúng em có chỗ nào làm chưa được tốt, chị Từ cú trực tiếp chỉ dạy là được!

“Cô đúng là, cái miệng cũng ngọt thật đấy” - Tôi cười tỏ vẻ vui mừng - “Cô tên là gì vậy nhỉ?”

“Em tên Hà Thanh”

“Năm nay nhiêu tuổi thế? Có người yêu chưa, cần tôi giới thiệu cho không?”

Dưới sự hỏi thăm và cái nhìn ân cần của tôi, nữ phụ độc ác ngượng ngùng cúi đầu.

Kiều Húc kết bạn wechat với tôi, hỏi tôi đến nhận chức có thuận lợi không.

Tôi nói vô cùng thuận lợi.

Tôi ngồi chơi cả buổi sáng ở bàn làm việc của mình, người ở đây đều không quản tôi, bà cô già này muốn làm gì thì làm.

Kiều Húc: [Tan làm cùng nhau đi ăn cơm nhé]

[Địa chỉ: Nhà hàng Oak Grove]

Tôi tìm kiếm trên mạng, 500 anh em trên mạng nói đó là nhà hàng lãng mạn mà các cặp đôi nhất định phải thử. Chàng trai này thật là, vẫn chưa chết tâm.

Tôi quay đầu, ánh mắt lướt đến phía Hà Thanh.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play