7.
“Qua!”
Sau khi thấy đạo diễn giơ tay làm thủ thế “ok”, cuối cùng Lương Tâm Trừng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng trở về bên cạnh đối phương xem đoạn chiếu lại. Cảnh vừa rồi cậu diễn tâm trạng vụng về xấu hổ của cậu cảnh sát trẻ an ủi người nhà nạn nhân đang trên đà kích động, bởi vì biểu đạt cảm xúc không đúng chỗ nên phải quay đi quay lại vài bận mới khiến đạo diễn hài lòng.
“Lần này khá đấy, thu cảm xúc lại một ít trông không sượng như mấy lần trước. Chỗ này… lúc cậu nói câu này ngừng thêm vài giây sẽ càng tốt hơn nữa.”
Đạo diễn kiên nhẫn giảng giải cho Lương Tâm Trừng, có vẻ khá hài lòng với thanh niên này. Trước kia chưa tiếp xúc, ông ta luôn cho rằng cậu mắc bệnh ngôi sao kiêu ngạo khó làm việc, qua một tháng cùng nhau quay chụp mới nhận ra đối phương rất khiêm tốn ham học hỏi, nghiêm túc học thuộc lời thoại, yêu cầu dành cho bản thân cũng cực kỳ cao. Một minh tinh trẻ đang nổi danh như Lương Tâm Trừng mà có thể có được thái độ làm việc chuyên nghiệp thế này quả là không dễ dàng, cho nên đạo diễn cũng vui vẻ chỉ bảo thêm một ít kinh nghiệm.
Lương Tâm Trừng chăm chú quan sát chính mình trong màn hình chiếu lại, vừa nghiêm túc nghe đạo diễn nói vừa gật đầu, sau một lúc chần chừ mới đề nghị: “Hay là chúng ta quay lại lần nữa đi, cháu muốn cố gắng làm hết sức.”
Đạo diễn bất đắc dĩ bật cười, vỗ vỗ vai cậu: “Được, nhóc con này còn cầu toàn hơn tôi nữa, rất nỗ lực. Vậy chúng ta quay thêm một lần.”
Lương Tâm Trừng cũng cười cười, không nỗ lực mà được sao, cậu không có gia thế chỗ dựa như Đinh Nghiêu, không có tài năng thiên phú sinh ra để ăn chén cơm này như Tạ Đàm Phong, thậm chí vận may cũng không so được với Hạ Viễn Hàng, chỉ có thể không ngừng chăm chỉ học tập thôi.
Cảnh phim quay mất nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đã đạt tới hiệu quả mọi người đều vừa ý. Lương Tâm Trừng rất vui vẻ nói cảm ơn đạo diễn, sau đó vào phòng nghỉ thay quần áo.
Thời điểm đi ngang qua phòng riêng của Tạ Đàm Phong, cậu vốn không có ý định rình trộm nhưng tình cờ trông thấy cánh cửa mở hé ra một cái khe nhỏ, liền theo bản năng liếc một cái. Đinh Nghiêu trong phòng đang nhắm mắt dựa vào ghế sô pha đối diện cửa, dường như đã ngủ, Tạ Đàm Phong ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn cậu ta chăm chú.
Lương Tâm Trừng dừng bước, nghĩ thầm hai người này thật quá sơ suất bèn thuận tay mở camera điện thoại lên, canh đúng giây phút Tạ Đàm Phong ghé sát xuống mặt Đinh Nghiêu mà ấn nút chụp, cuối cùng chụp được khoảnh khắc môi hai người kia gần như chạm vào nhau.
Thật ra cậu không có ý đồ đen tối gì, chụp bức ảnh cũng chỉ vì thuận tay. Trước khi đi Lương Tâm Trừng còn tốt bụng giúp người bên trong thò tay kéo chặt cửa.
Buổi tối kết thúc công việc trở lại khách sạn, Lương Tâm Trừng lên Weibo nhìn ngó một vòng, số lượt like share bình luận trên bài đăng mừng sinh nhật cậu đều tăng cao, ngoài ra còn có rất nhiều fan nhắn tin riêng bày tỏ tình cảm. Lương Tâm Trừng thật lòng vui vẻ, từ nhỏ cậu luôn thiếu thốn tình thương, bạn bè cũng không có bao nhiêu người. Cho dù các cô gái miệng nói thích cậu yêu cậu mãi mãi ủng hộ cậu không chừng mấy tháng sau sẽ chuyển những lời này sang cho đối tượng khác, cậu vẫn cảm thấy thế này là đủ thỏa mãn rồi.
Ban đầu cậu tiến vào giới giải trí chỉ vì một ý tưởng ngu ngốc, nhưng mấy năm nay dốc sức cố gắng, những gì cậu nhận được đã vượt xa mong muốn. Cậu thích đóng phim, cậu được rất nhiều người yêu thích, lại còn kiếm được số tiền lớn đến mức ngày xưa không bao giờ dám mơ đến, những chuyện râu ria không hài lòng còn lại thật ra chẳng đáng là gì.
Lưu Phàm gửi WeChat hỏi gần đây cậu ở cùng Tạ Đàm Phong thế nào, Lương Tâm Trừng bất đắc dĩ phản hồi: [ Anh còn chưa chết tâm à? ]
[ Ngày hôm qua không phải có một nhóm fan đi thăm ban sao, anh xem ảnh chụp rồi, đoàn phim còn mở party cho cậu nữa. Tạ Đàm Phong cũng ở đó đúng không? Đứng cạnh cậu chứ gì? ]
Mắt Lương Tâm Trừng trợn ngược lên tận trời: [ Anh bắt chước mạch não của fan CP rồi hả, đứng chung một khung hình thôi mà cũng high được? Ngại quá, ảnh đế Tạ không thích em đâu, bánh kem sinh nhật hôm qua anh ta cũng không ăn, bị đạo diễn kéo đi quay rồi. ]
[ Anh ta không thích cậu? Tại sao? ]
[ Sao em biết được, chắc tại em trời sinh dễ bị người ghét. ]
[ Không thể nào, nhưng mà có tấm ảnh này nếu cố gắng xào cũng không phải là không được, cậu không muốn thật à? ]
[ Thôi anh tắt văn đi, đừng ở không tìm việc nữa. ] Lương Tâm Trừng nhớ lại tấm ảnh còn lưu trong điện thoại, cảm thấy trừ phi não mình úng nước mới lại đi trêu chọc Đinh Nghiêu.
[ Thế Hạ Viễn Hàng đâu? ]
Đột nhiên Lưu Phàm đổi đề tài làm Lương Tâm Trừng theo không kịp: [ Liên quan gì đến anh ta? ]
[ Tháng sau chương trình giải trí《 Kỳ binh trời giáng 》muốn làm một số đặc biệt về các minh tinh trẻ, anh chen được một slot rồi. Hạ Viễn Hàng cũng sẽ đi, hai người các cậu cùng lên một gameshow chắc chắn nhiệt độ không thấp, cậu đừng ngốc mà đi tránh né cậu ta. ]
Lương Tâm Trừng xem mấy dòng chữ này mà ánh mắt dần dần nặng trĩu, một lát sau mới trả lời: [ Em biết rồi, nhưng phía anh ta em không khống chế được đâu nhé. ]
Đuổi được Lưu Phàm đi, cậu lại nhấn mở Weibo lên lục tìm thông tin về chương trình Kỳ binh trời giáng. Đó là một chương trình truyền hình thực tế truy tìm kho báu rất nổi tiếng thời gian gần đây, khách mời cố định đều là người kỳ cựu, rating và độ thảo luận cũng cao chót vót. Số đặc biệt dành cho các minh tinh trẻ đã sớm thả tiếng gió, các trang blogger lớn mỗi ngày đều đi gom fan, gần như minh tinh đang nổi nào cũng có mặt trên bảng vàng danh sách.
Lương Tâm Trừng tùy tay lật lật liền đọc được một bài Weibo như sau: [ Lần này Tâm Trừng và anh Hàng chắc chắn sẽ có mặt, tiếc là ảnh đế Tạ chưa bao giờ tham gia gameshow, không thì chúng mình sắp được xem tam giác tình yêu combat nảy lửa rồi. ]
Lượt like và bình luận dưới bài Weibo này rất nhiều, các fan vô cùng hưng phấn thảo luận về quan hệ ba người. Lương Tâm Trừng lướt qua vài trang chủ mới biết trong vòng một tháng này CP của mình và Tạ Đàm Phong đã sớm bị xào rồi, bắt đầu từ tấm ảnh chụp lễ khai máy trên Weibo chính thức của đoàn phim đến ảnh chụp chung trong tiệc sinh nhật hôm qua càng đẩy mọi thứ lên cao trào. Kịch bản này nhìn qua đã thấy ngay móng vuốt của Lưu Phàm, nhưng có lẽ vì tư liệu dùng được quá ít, hoặc có lẽ vì bản thân cậu tỏ thái độ phản cảm nên anh ta không dám làm gì quá đáng.
Lương Tâm Trừng hoàn toàn cạn lời, chẳng trách lâu nay Tạ Đàm Phong cứ trút hết khó chịu lên đầu mình, hóa ra không chỉ vì Đinh Nghiêu mà còn vì trò sao tác của Lưu Phàm. Bị người không quen biết cọ fame công khai như thế ai mà vui cho được.
Hạ Viễn Hàng cũng vừa kết thúc cảnh quay đêm thì nhận được điện thoại của quản lý nói đã giúp anh nhận slot khách mời một kỳ cho show《 Kỳ binh trời giáng 》, tháng sau sẽ ghi hình. Nghe thấy trong danh sách khách mời có tên Lương Tâm Trừng, anh mở miệng từ chối theo phản xạ: “Phim còn chưa quay xong, vẫn đang gấp rút đẩy tiến độ đây này, sợ không có thời gian đâu.”
“Thôi đi, chứ không phải cậu nghe có Lương Tâm Trừng tham gia nên tính sủi à? Nghĩ cho kỹ vào, cậu tưởng mình là ngôi sao lớn thật? Người khác cầu còn không được mình thì nghĩ cách đẩy đi. Cậu không muốn trói couple với Lương Tâm Trừng nữa thì cứ né cậu ta ra, với lại bây giờ người ta không thèm để ý cậu nữa đâu, sắp chạy theo Tạ Đàm Phong rồi, xào với cậu làm gì.”
Hạ Viễn Hàng nghe vậy thì khá ngạc nhiên: “Tạ Đàm Phong?”
“Không sai, hiện giờ bọn họ đang hợp tác đóng phim, tôi thấy thằng ranh Lưu Phàm kia nhắm chuẩn vào Tạ Đàm Phong, gạt cậu ra rồi đấy, cứ yên tâm mà quay.”
Đây đúng là chuyện mà Lương Tâm Trừng có thể làm ra, Hạ Viễn Hàng hoàn toàn không cảm thấy kỳ quặc.
“Còn nữa, chuyện tham gia show này là lệnh của công ty, Đinh Nghiêu cũng sẽ đi. Ý của công ty là muốn cậu dẫn dắt cậu ấy, không đi không được đâu.”
“Thôi được rồi,” nhắc tới Đinh Nghiêu, thái độ Hạ Viễn Hàng rõ ràng đã dịu xuống, “Tôi đi, giúp tôi sắp xếp nhé, đừng bày mấy trò linh ta linh tinh là được.”
8.
《 Kỳ binh trời giáng 》ghi hình vào đầu tháng 12 ở một thành phố thuộc tỉnh lị phía nam. Lương Tâm Trừng xin nghỉ đoàn phim ba ngày rồi cùng trợ lý ngồi máy bay đến địa điểm quay.
Tổ chương trình đã sắp xếp cho các khách mời ở cùng một khách sạn, cậu là người cuối cùng đến nơi. Sáu vị khách mời cố định và sáu khách mời đặc biệt chính thức gặp nhau lần đầu ở phòng họp trong khách sạn. Bọn họ sẽ cùng xác định lịch trình quay chụp trong hai ngày kế tiếp, bởi vì cho dù là chương trình thực tế thì vẫn phải có khung kịch bản sơ lược.
Trong lúc họp Lương Tâm Trừng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chưa nói đến chuyện không thân thiết với bên thiết kế chương trình, mà cả sáu vị khách mời cố định của chương trình đều là nghệ sĩ lớn có tên tuổi, đương nhiên không đến phiên cậu đề đạt ý kiến.
Hạ Viễn Hàng, Đinh Nghiêu cùng một nghệ sĩ khác cùng công ty tên Lưu Thịnh ngồi chung một chỗ, thỉnh thoảng lại khe khẽ giao lưu với nhau. Giải trí Thịnh Tinh là bên hợp tác với chương trình, cái gọi là số đặc biệt dành cho minh tinh trẻ có hết một nửa slot là người của Thịnh Tinh rồi. Trên thực tế ngoại trừ Hạ Viễn Hàng thực sự đang hot, còn lại Đinh Nghiêu là lính mới, Lưu Thịnh đã gần ba mươi mà vẫn phập phù không nóng không lạnh, tất cả là nhờ công ty hậu thuẫn mới chen chân được vào đây.
Lương Tâm Trừng thất thần nghe tổ chương trình giải thích luật chơi, tay rảnh rỗi lướt lướt màn hình điện thoại. Người ngồi cạnh cậu đột nhiên ghé sát lại gần, mùi nước hoa nồng nặc ập thẳng vào mặt làm Lương Tâm Trừng nghiêng người tránh né theo phản xạ, lập tức đối diện với một khuôn mặt cười toe toét.
“Chào cậu, tôi là Úy Tây Song, chúng ta add WeChat đi.”
Vừa rồi người này là người cuối cùng vào cửa, thấy chỉ còn một ghế trống bên cạnh Lương Tâm Trừng bèn vô tư đi tới ngồi xuống. Từ đầu buổi đến giờ Lương Tâm Trừng không hề chú ý đến cậu ta, tuy không quen biết Úy Tây Song nhưng đúng là cậu có nghe qua cái tên này, đối phương thường xuyên bị đặt cạnh cậu và Hạ Viễn Hàng trên các bảng xếp hạng tiểu thịt tươi giới giải trí đủ loại hình kiểu dáng để người ta cân đo so sánh.
Lương Tâm Trừng không ngờ người kia vừa mở miệng đã yêu cầu add WeChat, bình thường khi mọi người cùng hợp tác trên một sân khấu chỉ mặc định trao đổi thông tin liên lạc trên Weibo là xong thủ tục. Có điều duỗi tay không thể đánh người cười, add WeChat cũng không sao, dù gì cậu cũng có tận hai tài khoản.
Sau khi xác minh thành công, Úy Tây Song mỉm cười lắc lư di động trước mặt: “Thuận tiện theo dõi Weibo nhau luôn đi.”
Lương Tâm Trừng thản nhiên gật đầu, thấy thông báo đối phương follow lập tức ấn vào nút follow lại.
.
Ngày hôm sau chương trình chính thức ghi hình từ 8 giờ sáng, bắt đầu với phân đoạn chia tổ đội trước khi tiến hành truy tìm kho báu. Mười hai người được chia thành bốn đội, mỗi đội ba người. Bọn họ sẽ cạnh tranh nhau qua mấy vòng chơi đối kháng để cướp đoạt thẻ đạo cụ dùng cho tiết mục tìm kho báu ngày mai. Lương Tâm Trừng ở cùng một đội với Lưu Thịnh, được nữ khách mời duy nhất của chương trình là Cố Dung dẫn dắt. Cố Dung vốn là nữ nghệ sĩ xinh đẹp từng lấy cúp ảnh hậu, thực lực lẫn tiếng tăm đều ở đỉnh cấp, cũng luôn là ngôi sao được yêu thích nhất trong chương trình. Lương Tâm Trừng cảm thấy được phân vào cùng đội với cô quả là may mắn.
“Lát nữa trò chơi bắt đầu hai cậu đừng nhường người nào hết, không quan tâm đối phương là ai, chỉ cần cố gắng đoạt được càng nhiều thẻ đạo cụ càng tốt.” Cố Dung mỉm cười xán lạn, cô chủ động bắt chuyện với hai người Lương Tâm Trừng vốn đang cực kỳ căng thẳng, nhìn qua không hề kiêu ngạo mà còn rất thân thiện dễ giao lưu.
Lương Tâm Trừng và Lưu Thịnh cười gật đầu: “Chúng em sẽ cố gắng.”
Mấy trò chơi này có thiết kế khá đơn giản, hình thức tương tự với những trò thường xuyên xuất hiện trên các show giải trí bình thường. Nhiệm vụ sưu tầm thẻ bài hôm nay không nặng nề lắm, mỗi đội vừa chơi vừa cười nói cũng thu được không ít thẻ trợ giúp. Lưu Thịnh là người không hoạt ngôn nhưng chơi trò chơi khá tốt, thêm mỹ nhân kế của Cố Dung nên đội bọn họ thu hoạch được khá nhiều thẻ bài.
Có điều giữa đường vẫn gặp chuyện ngoài ý muốn, trong quá trình tranh cướp thẻ bài Đinh Nghiêu bất cẩn ngã khỏi bậc thang bị trật khớp. Chương trình không thể gián đoạn, thế là đến giữa trưa những người khác đi ăn cơm nghỉ ngơi hết, staff chương trình mới được chạy tới xử lý cấp cứu cho cậu ta.
Lưu Thịnh thăm hỏi vài câu rồi cũng rời đi, chỉ có Hạ Viễn Hàng cùng đội là ở lại bên cạnh, lúc này đang cau mày ngồi xổm trước mặt Đinh Nghiêu nhẹ nhàng an ủi. Lương Tâm Trừng đứng từ xa lạnh nhạt quan sát một hồi, đến khi Hạ Viễn Hàng cẩn thận đỡ Đinh Nghiêu đứng lên mới khẽ bĩu môi một cái, xoay người rời đi.
Ngoại trừ Đinh Nghiêu bị thương và Hạ Viễn Hàng ở lại giúp đỡ, các vị khách mời còn lại đều có mặt ở nhà hàng do tổ chương trình đặt trước để dùng bữa trưa. Trên bàn cơm Lương Tâm Trừng lẳng lặng ngồi nghe mấy vị tiền bối quen biết lâu ngày đùa giỡn trêu chọc lẫn nhau, rất thức thời không chen miệng câu nào, chỉ đến khi bị người ta điểm danh mới cười đáp vài câu lấy lệ, bày ra thái độ khiêm tốn mười phần.
Cố Dung cười tủm tỉm hỏi cậu: “Kỳ này không thấy cậu và Tiểu Hạ giao lưu với nhau nhỉ? Quan hệ giữa hai người tốt lắm mà?”
Lương Tâm Trừng nghĩ thầm chị gái này nhiều chuyện thật, có điều cũng chỉ ở địa vị như cô mới có thể tùy tiện hỏi ra miệng. Cậu hơi mỉm cười bình tĩnh đáp: “Không có ạ, tại tụi em căng thẳng quá thôi, lần đầu tiên tham gia chương trình nên ai cũng áp lực.”
Úy Tây Song ngồi bên cạnh đĩnh đạc tiếp lời: “Không cần căng thẳng, được phân vào cùng một tổ với chị Dung là cậu gặp may rồi. Có đại mỹ nhân như chị Dung trấn cửa, đội các cậu đúng là nằm không cũng thắng.”
Cố Dung được cậu ta tâng bốc mấy câu mà cười đến không khép nổi miệng, vội xua tay nói: “Làm gì có, thanh niên các cậu sẽ không nhường tôi đâu”.
Một bàn người lại thêm dăm ba câu tát nước theo mưa, Lương Tâm Trừng cũng cười theo, trong lòng cảm thấy cái tên Úy Tây Song này miệng mồm dẻo quẹo rất không đứng đắn, chỉ có thể duy trì quan hệ xã giao chứ không thể kết bạn quá thân.
Gần cuối bữa Lương Tâm Trừng đứng lên vào toilet một chuyến, lúc bước ra rửa tay thì đụng mặt Lưu Thịnh từ ngoài tiến vào. Hai người gật đầu xem như chào hỏi, Lương Tâm Trừng rời đi trước, sắp đi đến cửa mới nhớ ra mình quên điện thoại trên bồn rửa tay bèn vội xoay người vòng về. Cậu lại gần cửa toilet lập tức trông thấy Lưu Thịnh cầm điện thoại đưa cho mình: “Tôi còn đang nghĩ đây có phải điện thoại của cậu không, may mà chưa bị người lạ nhặt được.”
Lương Tâm Trừng cảm ơn rồi nhận di động. Bọn họ cùng nhau trở về, Lưu Thịnh nói muốn gọi vài món đưa sang chỗ Đinh Nghiêu và Hạ Viễn Hàng, từ sáng đến giờ hai người vẫn chưa ăn gì. Lương Tâm Trừng thuận miệng hỏi: “Chân thầy Đinh thế nào rồi?”
“Vừa rồi Viễn Hàng gửi WeChat nói không có vấn đề gì lớn, chắc là chiều nay vẫn quay tiếp được.” Lưu Thịnh bất giác bật cười, “Cậu đừng gọi thầy Đinh nữa, để cậu ta nghe được lại nhăn hết cái mặt bánh bao, mới có tí tuổi thôi mà.”
Lương Tâm Trừng mỉm cười không nói tiếp, trong lòng nghĩ thầm nhân duyên của cậu thái tử này trong công ty không tồi đâu, ai ai nhắc đến cậu ta cũng mang theo thái độ chiều chuộng bao dung, không biết là thích thật hay là thích thân phận của cậu ta nữa.
Vì sự cố ngoài ý muốn này mà lịch quay buổi chiều bị dời lại khoảng một tiếng. Đinh Nghiêu xuất hiện trở lại, ngoại trừ đi đường hơi trúc trắc ra thì xác thật không có vấn đề gì lớn. Cậu ta ngượng ngùng lên tiếng xin lỗi mọi người.
Lương Tâm Trừng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch kia, phải miễn cưỡng thừa nhận rằng cậu nhóc thật sự không diễn kịch mà là ngây thơ thuần khiết như một trang giấy trắng. Chen chúc vào giới giải trí vẫn có thể giữ gìn được tâm tính trong sáng có thể xem như một dạng vận may, nhưng chỉ có người mang gia thế hậu thuẫn như Đinh Nghiêu mới đủ tư cách sở hữu vận may này. Dù cậu có hâm mộ ghen tị đến thế nào cũng sẽ không bao giờ có được.
Nhưng cậu không hề có ý định nhường nhịn nhóc con, bên cạnh đóa hoa trắng yếu ớt kia có nhiều sứ giả hộ hoa lắm rồi, hơn nữa người nào người nấy đều xem cậu như đại ma vương muốn hiếp đáp hoa trắng, quả thật rất oan uổng. Lương Tâm Trừng hít sâu một hơi rồi liếc nhìn qua Đinh Nghiêu được Hạ Viễn Hàng che chắn kín đáo đằng sau, đoạn nhanh chóng dời mắt, không chú ý đến hai người đó nữa.