5.
Lương Tâm Trừng vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của Lưu Phàm, anh ta bất đắc dĩ tỏ vẻ bọn họ không thể tiếp tục xâu xé Đinh Nghiêu được nữa. Vừa rồi Lưu Phàm bị giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ gọi lên sạc cho một trận, nói cả hai đừng ở không tìm việc gây phiền cho mọi người: “Công ty chúng ta bị ma nhập à, gà nhà bị người ta ức hiếp còn không cho phản kích, đang chơi trò gì thế.”
Nghe Lưu Phàm oán giận, Lương Tâm Trừng hơi có chút men say nhắm mắt dựa vào ghế sô pha, qua một hồi lâu mới đáp lại: “Em biết, chủ tịch mới nói với em rồi, anh đừng quan tâm đến việc này nữa, cứ để vậy đi.”
Lưu Phàm nháy mắt nghẹn họng, do dự hỏi: “Hiện giờ cậu đang ở chỗ chủ tịch?”
“Không, em ở nhà.”
“Thế… rốt cuộc ý của chủ tịch là sao?”
Lương Tâm Trừng nhắm mắt hỏi lại anh ta: “Anh Lưu, trước khi anh ra tay không đi dò hỏi rõ ràng át chủ bài của đối thủ là gì à?”
“Át chủ bài gì kia?”
Lương Tâm Trừng không có hứng giải thích kỹ càng, chỉ ném một câu “Cứ vậy đi, việc này dừng ở đây, anh đừng quan tâm nữa” liền cúp điện thoại.
Cậu mở app Weibo ra, nhanh chóng biên tập nội dung rồi bấm nút đăng bài, sau đó cẩn thận đổi luôn mật khẩu tài khoản. Làm xong đâu đấy, Lương Tâm Trừng không nhìn ngang ngó dọc nữa trực tiếp tắt máy luôn.
Giữa trưa hôm sau khởi động máy trở lại, cậu bị ngập trong mười mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat của Lưu Phàm tức tối chất vấn tại sao lại đăng Weibo xin lỗi, tại sao sửa mật khẩu làm anh ta không đăng nhập được.
Lương Tâm Trừng đảo đảo bát mì ăn liền vừa nấu, chậm chạp trả lời: “Đăng Weibo xin lỗi là lệnh của chủ tịch, em không còn cách khác. Sau này tài khoản của em do em tự quản lý, anh tiết kiệm sức lực làm việc khác đi.”
Lưu Phàm nhanh chóng gọi lại, ảo não hỏi: “Lệnh của chủ tịch thật à?”
“Đúng vậy,” Lương Tâm Trừng ăn một miếng mì, ngủ một giấc tỉnh dậy, sự kiện không vui ngày hôm qua dường như đã bốc hơi sạch sẽ. Cậu lơ đãng nói: “Đăng Weibo thôi mà, có mất miếng thịt nào đâu.”
“Tại sao sếp bắt cậu làm thế?”
“Chuyện của sếp không đến phiên em chõ mũi vào,” Lương Tâm Trừng cười một tiếng, “Nhưng mà để em chỉ điểm cho anh này, lần sau anh có động vào sếp cũng đừng nên động vào người của Thịnh Tinh, đặc biệt là chủ tịch Thịnh Tinh và Đinh Nghiêu, hiểu chưa?”
Lưu Phàm quả thật không biết nói gì, hôm qua anh ta cũng tìm người hỏi thăm rõ ràng, chuyện Đinh Nghiêu là thái tử Thịnh Tinh rất ít người biết đến nhưng không phải chuyện cơ mật hoàn toàn, chỉ trách bản thân quá tự phụ ăn chắc không đi điều tra kỹ. Còn về phần tại sao ông chủ nhà mình phải kiêng dè người của Thịnh Tinh thì anh ta không tài nào hiểu nổi.
“Thôi vậy, nếu là ý của sếp thì cứ thế mà làm. Cậu Đinh Nghiêu kia mới nhấn follow cậu đấy, thái độ cũng thiện chí lắm, đâm lao phải theo lao, nhớ follow lại người ta cho trót. Sau này cậu không muốn anh quản lý Weibo nữa thì thôi, hành động cẩn thận một chút, đừng lên mạng ăn nói lung tung.”
“Biết rồi.”
Cúp điện thoại xong, Lương Tâm Trừng lên Weibo nhìn một vòng, quả nhiên tối hôm qua cậu vừa đăng bài không lâu thì Đinh Nghiêu đã forward về, còn nhấn nút follow tài khoản.
@Đinh Nghiêu: Cảm ơn anh Tâm Trừng khen ngợi, xin lỗi thì không cần đâu ạ, chỉ là chút việc hiểu lầm. Mong mọi người sau này vẫn ủng hộ anh Tâm Trừng nhé [ ♥️ ]// @Lương Tâm Trừng: Mấy hôm trước vì có chút hiểu lầm nên mang đến nhiều phiền toái và ảnh hưởng cho cậu @Đinh Nghiêu, hôm nay tôi chân thành xin lỗi, hy vọng mọi người chú ý đến tác phẩm của cậu ấy nhiều hơn, ủng hộ bộ phim điện ảnh mới, cậu ấy là một diễn viên rất tuyệt vời.
Bài đăng xin lỗi này quả nhiên khiến rất nhiều fan thẹn quá hóa giận, thậm chí còn ồn ào muốn rời fandom. Cũng may Đinh Nghiêu rất nể tình kê bậc thang cho cậu trèo xuống, hơn nữa có Lưu Phàm ở ngoài tận tình thuê seeding dẫn dắt dư luận, nỗ lực tẩy não quần chúng rằng hai người vốn là bạn tốt, vụ phân tranh trên mạng là do có người mang ý xấu châm ngòi chia rẽ, cuối cùng cũng giảm thiểu ảnh hưởng xuống mức thấp nhất.
Lương Tâm Trừng ấn follow xong cũng vào trang chủ của Đinh Nghiêu dạo một vòng, phát hiện ra Hạ Viễn Hàng còn bấm like cho bài forward một cái. Cậu nheo mắt nhìn kỹ, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này khá thú vị. Trước đó cậu và Hạ Viễn Hàng giao lưu qua lại rất nhiều trên Weibo nhưng cơ bản đều do hai bên quản lý dốc sức tự biên tự diễn, cái like ngày hôm nay hiển nhiên không nằm trong phạm vi thỏa thuận bán hủ. Cho dù fan CP của họ đã bắt đầu diễn giải rằng Hạ Viễn Hàng làm như vậy để ủng hộ Lương Tâm Trừng, nhưng trên thực tế anh chỉ like mỗi bài forward trên Weibo Đinh Nghiêu, ý muốn biểu đạt ra ngoài có lẽ cũng hoàn toàn ngược lại.
Lương Tâm Trừng biết Hạ Viễn Hàng rất khinh thường mình, chẳng qua trước kia không tiện biểu hiện ra mặt. Anh vì chuyện của Đinh Nghiêu mà đặc biệt gọi riêng cậu ra cảnh cáo vốn không quá phù hợp với tính cách, bây giờ còn chủ động like bài của Đinh Nghiêu, hành động lấy lòng hoàng thân quốc thích không khỏi quá mức rõ ràng.
Đương nhiên, chuyện đó không liên quan gì đến cậu.
Trận xâu xé trên mạng sẽ không lắng xuống trong một sớm một chiều nhưng cũng không thể khơi lên sóng gió gì. Lương Tâm Trừng ấn thoát Weibo, không thèm quan tâm đến mớ hổ lốn kia nữa.
.
Nửa tháng sau rốt cuộc cậu cũng nhận được tin tức về vai diễn tiếp theo. Lưu Phàm hào hứng cầm kịch bản về nói anh ta đã tranh thủ được một nhân vật trong dự án lớn do công ty bọn họ đầu tư, là vai nam số 2 phim điện ảnh trinh thám giật gân, lần này chắc chắn sẽ không có thế lực nào chen ngang giữa đường nữa.
“Nam chính đã quyết định rồi, là Tạ Đàm Phong. Nhân vật cậu sẽ diễn là nam số 2 – đệ tử của Tạ Đàm Phong. Hai người có rất nhiều cảnh đối diễn, kết phim cậu còn hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, rất dễ lấy nước mắt của khán giả. Cơ hội này tốt lắm đấy.”
Tạ Đàm Phong là ảnh đế rất trẻ tuổi, chỉ lớn hơn Lương Tâm Trừng vài năm mà đã nhận được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất ở liên hoan phim quốc tế, tuyệt đối có thể xem là nhân tài kiệt xuất trong lứa diễn viên mới đồng thời là chìa khóa bảo chứng phòng vé của các nhà đầu tư. Có thể đối diễn với người này quả thật là một cơ hội tuyệt hảo.
Lương Tâm Trừng lật giở kịch bản trong tay, tâm trạng vui vẻ hơn hẳn ngày thường. Lưu Phàm nháy mắt giải thích: “Công ty chúng ta là nhà đầu tư chính cho dự án này, nghe nói sếp lớn chỉ đích danh cậu đóng. Mai mốt đi thử vai chỉ cần đến cho đủ mặt thôi, chắc chắn không ai dám chạy ra cướp, nếu có sếp sẽ là người lên tiếng đầu tiên.”
Lương Tâm Trừng không thèm quan tâm đến ý trêu chọc trong lời Lưu Phàm nhưng cũng thấy vững tâm hơn. Vu Minh Tu là người giữ chữ tín, hắn đã hứa hẹn sắp xếp vai diễn mới thì tuyệt đối sẽ không lừa bịp cậu.
Lưu Phàm đảo mắt một cái đã nảy sinh ý tưởng mới, liền dỗ dành Lương Tâm Trừng: “Sau khi vào đoàn cậu chịu khó giao lưu với ảnh đế Tạ nhiều một chút, cố gắng bồi đắp quan hệ tốt nhé.”
“Anh định làm gì?” Lương Tâm Trừng liếc Lưu Phàm một cái, nhìn biểu cảm trên mặt anh ta lập tức hiểu ngay đối phương có ý đồ. Cậu không chịu nổi liền vỗ mạnh lên kịch bản một cái, hỏi, “Anh Lưu, anh nghĩ em đi đóng phim là để tìm người bán hủ à?”
“Sao lại thế được,” Lưu Phàm vỗ vai cậu, “Ăn nói khó nghe quá, anh chỉ kêu cậu bồi đắp quan hệ tốt thôi mà.”
Lương Tâm Trừng cười nhạo: “Bồi đắp quan hệ để anh đổi người xào cp nam nam nữa chứ gì? Anh nghĩ ảnh đế Tạ chịu phối hợp chắc?”
“Cậu không thể treo cổ trên một thân cây được. Nếu muốn xào thật thì cần gì anh ta phối hợp, cậu chủ động một chút là xong hết. Với cái vẻ ngoài này của cậu, chỉ cần đứng bừa bên cạnh nam nghệ sĩ nào cũng có fan chạy ra ghép đôi hộ.”
Lương Tâm Trừng lười nhiều lời vô nghĩa với anh ta. Cũng không thể trách Lưu Phàm có ý tưởng này, diện mạo của cậu quả thật rất hút mắt, mặt mày bẩm sinh mang theo nét quyến rũ khó cưỡng, rõ ràng là nam giới nhưng luôn toát ra khí chất dụ hoặc tự nhiên, cho dù chỉ đơn giản nhíu mày một cái thôi đã đủ khơi dậy hormone của người đối diện. Quản lý họ Lưu cảm thấy may vì mình là trai thẳng sắt thép, nếu không mỗi ngày phải làm việc với một người thế này trước sau gì cũng bị dụ dỗ mất thôi.
“Cậu cứ suy xét đi, anh nghiêm túc khuyên đấy, leo được lên người ảnh đế Tạ danh tiếng của cậu chắc chắn sẽ tăng thêm một đợt nữa.”
“Cảm ơn, em không cần.”
6.
Bộ phim điện ảnh mới nhanh chóng xác định thời gian bấm máy, nửa tháng sau Lương Tâm Trừng thuận lợi vào đoàn. Hầu hết bối cảnh trường quay đều nằm ở phim trường ngoại ô, cậu cũng theo đoàn phim vào ở khách sạn gần đó.
Tên bộ phim này là《 Tập Hung* 》, thuộc thể loại phim hành động phá án giật gân. Tạ Đàm Phong đóng vai chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Lương Tâm Trừng diễn vai cậu cảnh sát tân binh vừa ra trường đi theo học việc.
(*Tập hung – 缉凶 : Cuộc truy bắt hung hiểm)
Lịch trình của Tạ Đàm Phong rất dày đặc, mãi đến ngày khởi động máy mới có mặt ở phim trường. Tuổi anh ta còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi bảy, lại xuất thân ngôi sao nhí nên đã có hai mươi mấy năm kinh nghiệm hành nghề. Toàn thân anh ta tràn đầy khí chất, cho dù là lúc đứng nói chuyện với đạo diễn và nhà sản xuất thì khóe môi vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt, ngữ điệu không quá nhiệt tình nhưng không ai có tư cách chỉ trích, nói thế nào người ta cũng có đủ vốn liếng để cao ngạo.
Các diễn viên cùng đoàn đều ra chào hỏi Tạ Đàm Phong, vài người còn cố ý muốn móc nối quan hệ nhưng hầu như đều bị anh ta dùng thái độ kiên quyết mà không mất lịch sự tống cổ đi hết. Lương Tâm Trừng ngược lại không có ý nghĩ quá phận nào, cũng không để mấy lời linh tinh của Lưu Phàm trong lòng cho nên chỉ khách sáo chào hỏi đàn anh vài tiếng phục vụ công việc.
“Chào thầy Tạ, rất vui được làm việc với anh, tôi là Lương Tâm Trừng sẽ đóng vai Bao Tiểu Bằng trong phim, mong được thầy Tạ chỉ dẫn.”
Ngữ khí Lương Tâm Trừng chân thành tha thiết, cũng từng xem qua không ít phim Tạ Đàm Phong đóng nên trong lòng quả thật có chút bội phục với vị ảnh đế này. Tạ Đàm Phong lại không tiếp lời mà chỉ liếc mắt nhìn cậu, khẽ gật đầu một cái rồi lập tức quay sang nói chuyện với trợ lý.
Lương Tâm Trừng xấu hổ thu tay, nở nụ cười tự giễu xoay người rời đi.
Tuy không rõ bản thân làm phật lòng ảnh đế từ lúc nào, nhưng nếu đối phương đã không thích, đương nhiên cậu cũng lười cố đấm ăn xôi.
May mà chút khó xử này không ảnh hưởng đến tiến độ quay phim. Tạ Đàm Phong là người chuyên nghiệp, yêu cầu đối với công việc rất cao, kỹ thuật diễn cũng rất lợi hại. Lương Tâm Trừng cảm thấy đối diễn với anh ta rất vất vả, thường xuyên không theo kịp tiết tấu của đối phương nhưng bù lại thu hoạch được rất nhiều kinh nghiệm bổ ích. Mỗi lần đứng trước màn hình giám sát của đạo diễn quan sát lối diễn của Tạ Đàm Phong, cậu đều có thể học tập được vài thứ mới mẻ.
Bởi vậy Lương Tâm Trừng luôn cảm thấy được tham gia bộ phim này rất đáng giá. Nếu nó có thể đại thắng phòng vé, thì cho dù bản thân bị người ta lạnh nhạt cũng không vấn đề. Trong giới cậu vốn chẳng có bao nhiêu bạn bè thực sự, không xem là chuyện gì to tát.
Đúng một tháng sau khi Lương Tâm Trừng vào đoàn là đến ngày sinh nhật cậu, hôm đó một nhóm fan đến trường quay tặng bánh kem, đồ ăn và quà sinh nhật. Lương Tâm Trừng hào hứng nhận lấy, sau khi nói chuyện với các cô ít lâu thì nhờ trợ lý phân phát đồ ăn vặt cho mọi người trong đoàn phim. Phía tổ đạo diễn cũng chuẩn bị sẵn một chiếc bánh kem lớn nhân tiện tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ cho cậu. Dù chỉ là thủ tục xã giao bề ngoài vẫn không ngăn được Lương Tâm Trừng vui vẻ, thậm chí đạo diễn còn hào phóng cho cậu nghỉ nửa ngày.
Số đồ ăn vặt fan tặng quá nhiều, phân phát hết một vòng trường quay mà vẫn còn thừa kha khá. Lương Tâm Trừng dứt khoát nói trợ lý gói phần còn lại xách về khách sạn. Hiện giờ đã kiếm được nhiều tiền hơn xưa nhưng thói quen hình thành từ nhỏ không cho phép cậu lãng phí thức ăn.
Trên đường về khách sạn cậu bất ngờ đụng phải Hạ Viễn Hàng, anh cũng đang đóng phim ở trường quay ngay cạnh đó, là một bộ cổ trang. Bên kia vào đoàn hơn nửa tháng mà hai người chưa từng chạm mặt nhau lần nào, cũng không có mấy chuyện như thăm ban vì không cần thiết. Hạ Viễn Hàng không muốn tiếp tục xào cp, Lưu Phàm cũng có mục tiêu mới nên đại khái sau này hai người không cần đóng vai anh em tốt trước ống kính người ngoài nữa.
Có lẽ vì hôm nay tâm trạng quá tốt, Lương Tâm Trừng cũng không rõ não mình chập mạch chỗ nào, vốn hai bên chỉ cần gật đầu chào nhau một cái là xong mà cậu lại cố tình lắm miệng hỏi: “Anh có muốn ăn bánh kem không?”
Hạ Viễn Hàng hơi bất ngờ, còn theo phản xạ nhìn hết xung quanh một vòng. Lương Tâm Trừng lúng túng cười: “Không có phóng viên chụp đâu… Hôm nay là sinh nhật tôi, fan tới thăm ban tặng nhiều đồ ăn và bánh kem quá, không ăn hết thì lãng phí.”
Nói rồi cậu lấy một cái hộp từ tay trợ lý, đưa cho Hạ Viễn Hàng: “Mời anh, đừng khách sáo.”
Mãi cho đến lúc Lương Tâm Trừng cùng trợ lý đi xa, Hạ Viễn Hàng mới không nhịn được cau mày, đoạn chuyển bánh kem cho trợ lý: “Cho em đấy.”
Cô gái nhỏ đau khổ oán trách: “Anh Hàng cũng biết em đang giảm cân mà.”
“Vậy cứ vứt đi.”
Cô nàng trợ lý nhìn logo in trên hộp bánh, thở dài tiếc nuối: “Bánh tiệm này đắt tiền lắm…”
“Em cứ tùy tiện xử lý, không cần hỏi lại.”
“Không đến mức như vậy chứ, người ta mừng sinh nhật tặng bánh kem anh cũng không cảm kích, vô tình quá đi.” Cô nhỏ chỉ dám lẩm bẩm trong miệng, còn Hạ Viễn Hàng giả vờ không nghe thấy. Phần “tình cảm” này cho không anh cũng không dám nhận, ai biết bên trong có trộn lẫn thứ gì kỳ quặc mờ ám không.
Trở lại phòng khách sạn, Lương Tâm Trừng ăn bánh kem xong lại đăng Weibo cảm ơn các fan, sau đó mở ứng dụng ghi chú ra ghi lại nguyện vọng sinh nhật tuổi hai mươi bốn.
[ Nỗ lực nâng cao kỹ thuật diễn, sớm ngày quay được một bộ tác phẩm tiêu biểu thuộc về chính mình. Lương Tâm Trừng, cố lên.]
Một ngày sau sinh nhật Lương Tâm Trừng, phim trường xuất hiện một vị khách thăm ban bất ngờ, chính là cậu thái tử của Giải trí Thịnh Tinh, Đinh Nghiêu. Cậu ta đi một mình còn cố ý đội mũ đeo khẩu trang, nỗ lực giảm thiểu độ tồn tại xuống mức tối đa.
Đó là lần đầu tiên Lương Tâm Trừng bắt gặp nụ cười dịu dàng xán lạn như vậy trên mặt Tạ Đàm Phong, anh ta thân thiết kéo Đinh Nghiêu lại, quàng vai cậu ta: “Em chạy tới thật à, thời gian làm việc gấp gáp thế mà cũng muốn đi thăm ban?”
“Không sao, ba ngày nữa em mới phải chụp quảng cáo, không gấp nên mới đi thăm anh đấy. Vừa nãy em còn qua phim trường bên cạnh thăm anh Viễn Hàng, hai bên gần nhau ghê.” Đinh Nghiêu cười hì hì dán lại gần Tạ Đàm Phong nói chuyện, đồng thời đưa đồ ăn mình mang theo cho anh ta.
Tạ Đàm Phong nghe vậy hơi cau mày: “Không phải đến thăm mỗi mình anh? Lại còn thăm người khác trước cơ đấy?”
“Anh đừng nhỏ mọn như thế chứ, chỗ anh Viễn Hàng gần cổng chính hơn, em qua chào một tiếng thôi mà.”
Trong lúc Tạ Đàm Phong và Đinh Nghiêu nói chuyện, Lương Tâm Trừng đang đứng cách bọn họ không xa nghe loáng thoáng câu được câu không. Rốt cuộc cậu cũng hiểu lý do tại sao một tháng này Tạ Đàm Phong luôn mặt sưng mày sỉa với mình rồi, hóa ra là có liên quan đến Đinh Nghiêu.
Gần đây Đinh Nghiêu luôn ở nơi khác quay phim điện ảnh, trở về thành phố quay quảng cáo còn cố ý chạy tới đây thăm ban, hơn nữa nghe ngữ khí thân thiết này, xem ra quan hệ giữa cậu ta và Tạ Đàm Phong cũng khá thú vị đấy. Thế nhưng chuyện không đáng ngạc nhiên lắm, trước kia Tạ Đàm Phong là nghệ sĩ ký hợp đồng với Thịnh Tinh, năm năm trước mới chuyển ra ngoài thành lập văn phòng độc lập, có quen biết Đinh Nghiêu không phải chuyện kỳ lạ.
Lương Tâm Trừng không có hứng thú hóng chuyện, cậu xoay người định đi sang chỗ khác thì đột nhiên bị Đinh Nghiêu gọi giật lại. Cậu ta tung tăng chạy đến chào hỏi: “Chào anh Tâm Trừng, mình lại gặp nhau rồi.”
Lương Tâm Trừng bất đắc dĩ mỉm cười: “Chào cậu.”
Cậu bắt đầu nhìn không rõ rốt cuộc thằng nhóc này khờ khạo thật hay là đang diễn sâu, bộ nghiện diễn đến vậy hay sao?
Hai người hàn huyên vài câu thì Lương Tâm Trừng bị gọi đi quay. Tạ Đàm Phong kéo Đinh Nghiêu về phía mình nhắc nhở: “Em làm thân với cậu ta làm gì? Chuyện lần trước bị bôi đen trên mạng còn chưa sáng mắt ra à?”
Đinh Nghiêu không thèm để ý, chỉ híp mắt cười: “Có chuyện gì nghiêm trọng đâu, lỗi vốn hoàn toàn không phải tại anh ấy, em hiểu mà. Chuyện kia đến giờ vẫn làm em chột dạ đấy, em đâu có muốn cướp vai của ai, hơn nữa cậu em cũng bắt người ta công khai xin lỗi rồi. Mọi người đều có chỗ khó xử, hơn nữa… anh ấy còn rất đẹp trai, anh không thấy thế à?”
Tạ Đàm Phong tức giận giơ tay gõ đầu nhóc con hư đốn một cái: “Chỉ biết trông mặt bắt hình dong, em cứ chờ bị cậu ta chơi lần nữa đi.”