Quyển kịch bản đặt trên bàn trà lật sang trang mới, Lương Tâm Trừng dùng sức gạch chân một đoạn văn dài rồi lẩm nhẩm học thuộc theo.

Quản lý Lưu Phàm đẩy cửa tiến vào, Lương Tâm Trừng vẫn không phản ứng mà đặt hết lực chú ý lên nội dung kịch bản, mãi đến khi nghe tiếng màn trập tanh tách cậu mới ngẩng đầu lên. Lưu Phàm cười với cậu một cái, nhanh chóng cất điện thoại.

Lương Tâm Trừng nhíu mày: “Anh chụp em làm gì đấy?”

“Đừng quan tâm,” Lưu Phàm ngồi xuống bên cạnh tranh thủ liếc sang, “Cậu vẫn đang học thoại à?”

“Tháng sau vào đoàn rồi phải làm quen một chút chứ. Ngày mai ký hợp đồng đúng không? Hẹn mấy giờ?”

“Anh đến cũng là để nói chuyện này với cậu đây… Gì nhỉ, hình như bên sản xuất đổi ý, nói phải bàn bạc lại. Anh tìm người hỏi thăm thử, có lẽ vai của cậu bị người ta lấy mất rồi.”

Lưu Phàm nói năng hơi ấp úng, chưa bàn đến chuyện bộ phim này là tài nguyên tốt hiếm có khó tìm, chỉ cần nghĩ cảnh còn một bước nữa thôi mà vẫn bị người ta quay xe cũng đủ bực bội. Đáng tiếc anh ta không có bản lĩnh tranh giành, địa vị của Lương Tâm Trừng lại không lớn đến mức khiến đoàn phim không thể không buông.

Bàn tay cầm bút của Lương Tâm Trừng khựng lại, cậu mím nhẹ môi: “Bị ai lấy?”

“Đinh Nghiêu, gà mới Thịnh Tinh chuẩn bị push.”

Lương Tâm Trừng không biết người tên Đinh Nghiêu kia rốt cuộc là ai: “Trông như thế nào? Có ảnh không?”

Lưu Phàm bất đắc dĩ móc điện thoại ra search Baidu cho cậu xem, cậu thanh niên trong ảnh khoảng trên dưới hai mươi tuổi, khuôn mặt tròn trịa, mắt to cười mỉm lộ ra một lúm đồng tiền bên má, phong cách ngoại hình hoàn toàn không giống Lương Tâm Trừng.

“Cậu ta muốn diễn tiểu quận vương? Đoàn phim nghĩ gì thế?”

Lương Tâm Trừng hỏi xong mới nhận ra câu hỏi của mình quá dư thừa, bèn cười khẩy một tiếng.

Mặc dù diện mạo khí chất đối phương hoàn toàn không phù hợp với hình tượng tiểu quận vương lạnh lùng cao ngạo, nhưng chỉ cần có người chống lưng thì sẽ không tồn tại vấn đề diễn không được, quy tắc trong giới trước nay luôn do tư bản định đoạt.

Lưu Phàm hiển nhiên cũng suy nghĩ tương tự, liền thuận miệng nhiều chuyện thêm mấy câu: “Cậu Đinh Nghiêu này đã từng diễn một bộ phim điện ảnh do Thịnh Tinh bỏ vốn chế tác, lính mới tò te mà nhảy dù phát nhận ngay vai nam 2. Chậc, nghe nói quan hệ của cậu ta với ông chủ công ty đấy khăng khít lắm, chắc cậu hiểu rồi chứ.”

Lương Tâm Trừng không có tâm tình hóng hớt chuyện nhà người khác, cậu gấp quyển kịch bản lại, chút tiếc nuối trong lòng cũng không để lộ ra ngoài như đã tập mãi thành quen.

Lưu Phàm nhìn dáng vẻ hoàn toàn buông tay của cậu, vội vàng nhắc nhở: “Cậu đừng như vậy, đoàn phim cũng chưa nói chắc chắn không có cơ hội, còn phải bàn bạc nữa mà. Người ngoài có thể nghĩ cách cướp vai, chúng ta không thể cướp trở về hay sao? Bộ phim này cả công ty mình lẫn Thịnh Tinh đều có đầu tư, không thể nói cướp là cướp được. Hay là… cậu đi nói chuyện với sếp lớn, kêu anh ấy ra mặt xem sao?”

Hóa ra đây mà mới là những lời Lưu Phàm thật sự muốn nói, quản lý của mình nghĩ vậy Lương Tâm Trừng cũng không bất ngờ gì. Lần trước công ty cho cậu cơ hội đi thử vai, cả đạo diễn lẫn nhà sản xuất đều rất vừa lòng với diễn xuất nên mới quyết định giao vai cho cậu, nhưng Lưu Phàm vẫn cảm thấy cậu nhận được miếng bánh này đều là nhờ người ta nể mặt ông chủ.

“Công ty ký hợp đồng với cả trăm nghệ sĩ, từ bao giờ mà sếp lớn thành người đại diện riêng của em thế ạ?”

Lưu Phàm vờ như không nghe thấy lời mát mẻ của Lương Tâm Trừng, cười mỉa: “Cậu đâu giống những người khác…”

Trong giọng nói còn pha thêm chút mập mờ đầy chế nhạo, chỉ có đồ ngu mới nghe không hiểu.

Lương Tâm Trừng không mấy để ý, ánh mắt cậu dừng trên hàng chữ ghi tên phim ngoài bìa kịch bản, sau một lát mới lẩm bẩm: “Để em thử xem.”

Lưu Phàm hài lòng vỗ vai cậu: “Thôi, đi căn tin ăn chút gì đi, ăn xong còn chuẩn bị nữa, chiều nay có công việc.”

“Lại là công việc đột xuất gì thế?” Lương Tâm Trừng hơi bất mãn, năng lực vị quản lý này của cậu không tốt lắm, anh ta tiếp nhận sắp xếp công việc rất lộn xộn, hơn nữa còn thường xuyên lên kế hoạch mà không báo trước. Có điều ít nhất đối phương vẫn khá khách khí với cậu, nếu việc nào Lương Tâm Trừng thật sự không muốn làm anh ta sẽ cố gắng đẩy đi, đại khái là… cũng có một phần nể mặt sếp lớn.

“Lễ công chiếu phim mới của Hạ Viễn Hàng, đi ủng hộ thuận tiện lên sân khấu tặng hoa chúc mừng, đã nói chuyện với bên kia rồi.”

Lương Tâm Trừng: “…”

Trong số những công việc linh tinh mà Lưu Phàm nhận cho cậu thì những việc không đáng tin nhất hầu như đều có liên quan đến Hạ Viễn Hàng. Lương Tâm Trừng ngồi trên xe bảo mẫu chạy đến địa điểm công chiếu phim, cậu nhìn gương mặt trang điểm kĩ càng trên tấm gương do trợ lý cầm giúp mà cười sâu xa một tiếng, hỏi Lưu Phàm: “Anh có chắc là người ta bị em giật spotlight sẽ không ý kiến gì không đấy?”

“Bọn họ chủ động đề nghị, hẳn cũng ao ước cậu có mặt để xào đề tài tăng nhiệt độ thôi.”

Lương Tâm Trừng cúi đầu hạ mắt, cố giấu đi vẻ trào phúng châm chọc.

Cậu và Hạ Viễn Hàng nhờ hai vai diễn tình huynh đệ chủ nghĩa xã hội mập mờ trong một bộ phim truyền hình mà đồng thời nổi danh, CP của hai người nổi từ trong phim ra ngoài đời, cũng nâng tầm luôn địa vị của bọn họ trong giới giải trí. Trong khoảng thời gian một năm kể từ ngày bộ phim kết thúc, quản lý hai bên thấy mảng này quá ngon ăn liền bắt tay với nhau thường xuyên mua đủ loại bài marketing lăng xê couple, kiểu sự kiện “ủng hộ lẫn nhau” giống hôm nay cũng không phải xảy ra lần đầu, tính ra bên nào cũng có lợi. Thế nên mặc dù sau bộ phim kia, cả hai người đều không có tác phẩm tiêu biểu nào khác thì độ nổi tiếng vẫn chỉ tăng chứ không giảm.

Trên thực tế Lương Tâm Trừng luôn cảm thấy Hạ Viễn Hàng phải xào cp với mình là chuyện không tốt. Anh xuất thân từ ngành diễn xuất chính quy, trước khi nổi đình đám đã diễn được vài bộ phim điện ảnh lẫn truyền hình có danh tiếng không tệ, dù chỉ đóng vai phụ nhưng với đà phát triển chắc chắn như vậy, nổi chỉ là vấn đề thời gian, cơ bản không cần đến chiêu trò lăng xê.

Mà bản thân cậu trước kia vốn là một diễn viên quần chúng vô danh lượn lờ khắp các phim trường lớn nhỏ kiếm cơm mà thôi.

Hiện trường lễ công chiếu tụ tập rất nhiều fan và cánh truyền thông, Lương Tâm Trừng đóng vai khách mời bí ẩn đi vào từ cửa sau, lại không thấy bóng dáng Hạ Viễn Hàng đâu cả.

Cậu được staff đưa vào phòng nghỉ, sau khi ngồi xuống ghế thì rảnh rỗi lướt Weibo một vòng. Nửa tiếng trước Hạ Viễn Hàng đã đăng bài quảng bá cho lễ công chiếu phim cùng một bức ảnh tự sướng rất ngầu. Lương Tâm Trừng chăm chú ngắm tấm ảnh một lát rồi chậm rãi nâng tay lướt tiếp.

Họp báo tiến hành được một nửa thì có người mời Lương Tâm Trừng lên sân khấu, cậu nhận bó hoa từ tay staff, theo chân nhân viên bước ra đại sảnh.

Lúc MC cất cao giọng mời Lương Tâm Trừng, không ngoài dự đoán, bên dưới lập tức vang lên từng tràng la hét phấn khích và tiếng flash chụp hình lia lịa của các fan. Lương Tâm Trừng thong thả đi lên trao bó hoa cho Hạ Viễn Hàng. Cậu nhạy bén bắt được một tia kinh ngạc trong mắt đối phương, vội nhìn đi chỗ khác rồi nhận micro từ người dẫn chương trình.

Sau khi tự giới thiệu và chào hỏi ngắn gọn, Lương Tâm Trừng được hỏi lý do có mặt ngày hôm nay. Cậu mỉm cười liếc nhìn Hạ Viễn Hàng một cái, đối phương hiển nhiên đã khôi phục khỏi trạng thái ngạc nhiên ban đầu, nâng tay khoác vai cậu trả lời thay: “Là tôi mời Tâm Trừng, cậu ấy bận rộn như thế vẫn bớt thời gian đến đây, tôi rất vui.”

“Lễ công chiếu của anh quan trọng hơn.” Lương Tâm Trừng khôn khéo đối đáp.

Lương Tâm Trừng chỉ trò chuyện đơn giản mấy câu rồi xuống sân khấu. Nhiệm vụ hôm nay của cậu đã hoàn thành được một nửa, tiếp theo chỉ cần xem hết bộ phim cùng Hạ Viễn Hàng nữa là xong việc.

Sau khi họp báo với truyền thông kết thúc, Hạ Viễn Hàng tiến vào hậu trường thay trang phục, kìm nén cơn giận chất vấn quản lý: “Hôm trước đã nói hết xào rồi mà? Sao hôm nay lại tới nữa?”

Quản lý vỗ vai anh an ủi: “Bớt giận đi, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Hiệu ứng truyền thông giai đoạn đầu không đạt như kỳ vọng, bên đoàn phim cũng sốt ruột lắm. Mấy ngày trước bọn họ thương lượng với tôi hỏi xem có thể dùng scandal gì đó kéo nhiệt độ không, tôi mới nghĩ đến chuyện xào lại cp của cậu với Lương Tâm Trừng, ít nhất vẫn tốt hơn lộ tin đồn quan hệ nam nữ chứ?”

Hạ Viễn Hàng không đáp mà im lặng thay quần áo. Trước khi rời phòng nghỉ, anh quay lại nhắc nhở quản lý: “Không có lần sau đâu, tôi thà lộ tin đồn quan hệ nam nữ còn hơn.”

2.

Thời điểm xuất hiện trở lại, sắc mặt Hạ Viễn Hàng đã vui vẻ rạng ngời như gió xuân, không mảy may để lộ ra một chút bất mãn nào vì trận cãi vã khó chịu trong hậu trường. Lương Tâm Trừng cũng tươi cười chào đón anh, còn bù đắp thêm một cái ôm vừa nãy bỏ lỡ trên sân khấu.

“Chúc anh đại thắng phòng vé.”

“Cảm ơn.”

Cảnh tượng này được đủ loại camera điện thoại xung quanh tận tình ghi lại, nhưng không một ai nghe ra vẻ khách khí và xa cách cất giấu giữa hai câu nói.

Lương Tâm Trừng được sắp xếp ngồi gần Hạ Viễn Hàng, sau khi an tọa bọn họ hàn huyên vài câu theo thủ tục, đến lúc đèn phòng chiếu phim phụt tắt thì cũng im bặt. Không còn ai chú ý, giả lả mặt ngoài đến đây là đủ rồi. Vừa rồi trong lúc chờ phim chiếu cậu có tranh thủ lướt Weibo một lát, quả nhiên sự xuất hiện của cậu khiến vô số fan reo hò nhảy nhót, độ thảo luận về quan hệ với Hạ Viễn Hàng gần như vượt qua chủ đề chính của buổi công chiếu.

Lương Tâm Trừng biết trên mạng có rất nhiều cô bé ảo tưởng giữa mình và Hạ Viễn Hàng thật sự có một ít chuyện mờ ám, chính hai người cũng cố tình nhắm vào đề tài này mà xào nhiệt độ. Vài người khác thì mắng chửi bọn họ thấp kém hám fame đến điên rồi, mà bọn họ quả thật cũng nương nhờ vào mấy thứ thấp kém này để nổi danh. 

Mọi biểu hiện tình cảm trong mắt người ngoài và fan đều là đóng kịch, có lẽ một ngày nào đó cái bong bóng xà phòng này sẽ bị ai đó chọc vỡ, đến lúc ấy có thêm bao nhiêu người phát điên phát rồ còn chưa biết được.

Cảnh phim đầu tiên trình chiếu, tâm sự xa xôi của Lương Tâm Trừng cũng dần dần phai nhạt. Hạ Viễn Hàng mặc đồng phục cấp ba xuất hiện trên màn ảnh rộng khiến hàng lông mi cậu hơi run lên, sắc mặt mơ hồ không rõ chìm trong bóng tối.

Đây là một bộ phim tình cảm thanh xuân được kể xuyên suốt từ thời thiếu niên đến tuổi thành niên. Khoảng thời gian học sinh chiếm thời lượng khoảng hai phần ba, nam chính mười tám tuổi trong phim sáng sủa tự tin, một lòng một dạ với nữ chính. Ở hiện thực Lương Tâm Trừng đã từng gặp qua Hạ Viễn Hàng mười tám tuổi, khi đó anh còn tự tin lóa mắt hơn trong phim nhiều, chỉ là ánh mắt chưa bao giờ dừng lại vì bất kỳ ai.

Couple giữa cậu và Hạ Viễn Hàng có thể hot lên nhanh chóng, ngoại trừ hai bên quản lý ra sức lăng xê thì còn vì một chút liên hệ trong quá khứ, năm đó cậu và Hạ Viễn Hàng thật sự học chung một trường trung học, Hạ Viễn Hàng học trên cậu hai lớp. Trong những bộ fanfic do fan tô vẽ ra, cậu và Hạ Viễn Hàng đã trình diễn rất nhiều truyền thuyết lãng mạn động lòng người. Ở ngoài hiện thực đúng là cậu có biết anh, nhưng năm đó Hạ Viễn Hàng là hotboy trường, cũng là nam thần vạn nhân mê trong mắt các nữ sinh, đương nhiên không thể biết đến cậu đàn em tầm thường kém thu hút học dưới mình hai khóa rồi.

Có lẽ vì xem phim do chính mình đóng không nhập tâm nổi nên Hạ Viễn Hàng hơi thất thần, anh lơ đãng quay đầu liếc qua Lương Tâm Trừng ngồi bên cạnh một cái, trông thấy sườn mặt cậu chăm chú nhìn lên màn ảnh rộng trong bóng đêm. Anh ngẩn người vài giây rồi nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác.

Sau khi buổi công chiếu kết thúc, Lương Tâm Trừng và Hạ Viễn Hàng chào nhau một tiếng rồi ai đi đường nấy, có lẽ các fan kỳ vọng hai người sẽ cùng nhau ăn tối hay gì đó, nhưng chuyện này đã vượt quá phạm vi giao dịch ngày hôm nay, sẽ không có ai vui vẻ thực hiện.

Trên đường về, Lương Tâm Trừng mệt mỏi dựa vào ghế chợp mắt mới nhớ ra sắp tới có lẽ mình sẽ được nghỉ ngơi một thời gian, bộ phim giữa đường bị người ta cướp vai làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch làm việc, muốn tìm một bộ phim khác lấp vào chỗ trống sợ là không dễ dàng gì.

Lưu Phàm ở bên cạnh luôn miệng nhắc: “Hai người không thể cứ bán hủ mãi được, anh nghe nói bản thân Hạ Viễn Hàng đã bất mãn rồi đấy. Cũng đến thời điểm hết ràng buộc rồi, nhân vật tiểu quận vương kia tuyệt đối sẽ nổi, nếu cậu diễn tốt không chừng sau này còn được tính vào tác phẩm tiêu biểu…”

Lương Tâm Trừng không đáp lời, cậu cũng rất muốn có vai diễn nhưng chỉ có thể đứng ngoài ao ước, dường như may mắn sẽ không bao giờ mỉm cười với cậu đúng lúc.

Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, hôm nay đến tận giữa trưa Lương Tâm Trừng mới đánh cái ngáp bước vào bếp pha cà phê. Cậu thuận tay mở Weibo lên lướt, không ngờ lại phát hiện tài khoản của mình mọc lên một bài đăng mới.

Trên bài đăng chỉ có hai icon đơn giản và một tấm ảnh chụp, chính là tấm ảnh Lưu Phàm chụp cậu đọc kịch bản hai ngày trước. Độ phân giải ảnh siêu cao, phóng to lên sẽ dễ dàng nhìn thấy chữ viết trên kịch bản, chính là dòng thoại được cậu cố ý gạch chân.

Các fan dưới bình luận hùa nhau ăn mừng vui vẻ, bộ phim này được chuyển thể từ IP lớn, ê kíp, đạo diễn và chế tác cũng là hàng đầu. Trước đó tài khoản blogger đã úp mở rất nhiều cái tên đảm đương vai chính bộ phim nhưng đoàn phim vẫn chậm chạp chưa có công bố chính thức, bởi vậy tất cả mọi người đều mỏi mắt ngóng chờ.

Bây giờ bức ảnh đăng lên gần như là một lời chứng thực, tag #Lương Tâm Trừng tiểu quận vương# cũng nhanh chóng leo lên hạng nhất hot search, bên dưới là một đống bài chuyển tiếp của các trang tin giải trí official lẫn tài khoản marketing ké fame, những bài PR xác nhận cậu sẽ diễn tiểu quận vương càng nhiều đến che trời lấp đất.

Lương Tâm Trừng lập tức hiểu rõ đây là động tác của Lưu Phàm, Weibo là anh ta đăng, mấy bài PR của blogger cũng là hàng bỏ tiền mua theo lố.

“Anh làm mấy chuyện này có ích gì? Vai diễn bị cướp thì cũng cướp rồi, làm vậy có lấy về tay được không?”

Lương Tâm Trừng gửi tin nhắn WeChat đi, Lưu Phàm nhanh chóng gọi lại: “Anh bảo cậu đi mách sếp cậu không thèm đi, chỉ đành giúp cậu tranh thủ một chút thôi, cái này người ta gọi là đánh phủ đầu.”

“Anh cảm thấy mua được ít bài seeding và PR là đủ để đoàn phim thỏa hiệp à?”

“Không thử làm sao biết được, hơn nữa là bọn họ làm chuyện buồn nôn trước, còn không cho chúng ta trả đũa sao? Cho dù thật sự bị cướp vai cũng phải lột được một lớp da của họ mới hả dạ.”

Lương Tâm Trừng không nói nên lời, tuy Lưu Phàm ăn nói không kiêng nể nhưng đó đúng là sự thật., chuyện này dù không được tính là hiếm gặp trong giới thì cách hành xử của đoàn phim vẫn quá ghê tởm. Sau một hồi do dự, cậu bất đắc dĩ nói: “Anh cũng nói quan hệ của đối phương và ông chủ Thịnh Tinh rất thân thiết đấy thôi, chẳng lẽ bên đó dễ dàng bỏ qua như vậy à? Đừng quậy hôi quá kẻo mất nhiều hơn được.”

“Sợ gì chứ, chúng ta đầu trọc lo gì bị nắm tóc.”

Trên thực tế Lưu Phàm cảm thấy đối phương không có bao nhiêu năng lực, cho dù được sếp lớn Thịnh Tinh chống lưng thì Lương Tâm Trừng nhà mình cũng có ông chủ hậu thuẫn đấy thôi? Chắc ông chủ sẽ không trơ mắt nhìn vai diễn của cậu bị người ta đoạt khơi khơi như vậy đâu nhỉ? Hơn nữa tốt xấu gì Lương Tâm Trừng cũng là minh tinh trẻ tuổi nổi tiếng, sở hữu lực lượng fan hùng hậu, cậu trai Đinh Nghiêu kia thì được bao nhiêu người biết đến?

Sự tình phát triển nhanh hơn Lương Tâm Trừng tưởng tượng, bọn họ lên bài thị uy chưa được hai ngày thì official weibo của đoàn phim đã chính thức công bố Đinh Nghiêu mới là diễn viên thủ vai tiểu quận vương. Weibo vừa phát, các fan đang hăng tiết vịt nhà Lương Tâm Trừng như bị người ta dội cho một chậu nước lạnh, sau một hồi ngơ ngác liền nhanh chóng tổ chức lại lực lượng, xắn tay áo vấn binh hỏi tội dưới Weibo Đinh Nghiêu và trang official của đoàn phim.

Ở giữa đương nhiên không thể thiếu bàn tay mua seeding định hướng dư luận của Lưu Phàm cùng các tài khoản marketing châm ngòi thổi gió. Fan nhà Lương Tâm Trừng lòng đầy căm phẫn, vai diễn của anh mình bị một tên ất ơ ở đâu chạy tới cướp mất, người kia có chống lưng hùng hậu còn mang vốn vào đoàn, chỉ mới ra mắt đã “nhảy dù” xuống ngay vai nam 2 hot nhất bộ phim chế tác lớn, đá văng diễn viên xác định trước đó, hiện giờ còn giở trò ức hiếp Lương Tâm Trừng địa vị nhỏ bé không nơi nương tựa. Thế này mà còn nhịn thì biết nhịn đến bao giờ nữa. Thế là hàng loạt tin xấu nửa thật nửa giả của Đinh Nghiêu từ quy tắc ngầm bị bao nuôi đến ngủ với kim chủ đổi tài nguyên được fan Lương Tâm Trừng đồn đoán như thật trên Weibo lẫn các diễn đàn lớn, người chưa kịp nổi đã bị bôi đen thui.

Lương Tâm Trừng cảm thấy tiết tấu bắt đầu đi chệch hướng, Lưu Phàm đã giết đến đỏ mắt rồi, tư thái như muốn thề sống chết gạt ngã Đinh Nghiêu mới vừa lòng. Lương Tâm Trừng khuyên mãi không được cũng lười nói tiếp, tuy chuyện Lưu Phàm làm rất quá đáng, mục đích ban đầu của bọn họ chỉ là lấy lại vai diễn nhưng Đinh Nghiêu dùng thủ đoạn cướp vai của cậu cũng là sự thật, cậu ta có ngày này không hề oan uổng chút nào.

Nếu cậu thông cảm cho người khác, vậy ai sẽ thông cảm cho cậu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play