9.

Buổi ghi hình kết thúc thì trời cũng sập tối, ăn cơm xong Lương Tâm Trừng trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi chứ không ở lại tham gia mấy hoạt động giải trí do các vị khách mời tổ chức.

Xem TV giết thời gian đến khoảng 10 giờ rưỡi, cậu chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Nguyên một tầng khách sạn này đã được tổ chương trình bao hết, Lương Tâm Trừng tưởng là staff tới thông báo việc gì nên vô tư mở cửa, chẳng ngờ người bên ngoài lại là Úy Tây Song.

“Vòi sen phòng tắm chỗ tôi hỏng rồi, có thể mượn phòng tắm của cậu không?”

Không thể tin là Úy Tây Song sẽ mở miệng đưa ra loại yêu cầu khó xử cỡ này, Lương Tâm Trừng nhìn dáng vẻ cợt nhả của cậu ta, không kìm được nhíu mày: “Sao cậu không hỏi lễ tân khách sạn?”

“Hỏi rồi, người ta nói mai mới sửa được. Biết làm sao bây giờ, cậu cho nhờ chút đi, tôi tắm nhanh lắm.”

Lương Tâm Trừng lười đôi co liền để cậu ta tiến vào phòng, mình thì ngồi lại ghế sô pha xem TV tiếp.

Úy Tây Song cười giả lả một tiếng rồi đi vào phòng tắm. Hơn nửa tiếng sau, cậu ta khoác chiếc áo tắm dài buộc lỏng lẻo bước ra, dường như không có ý định về phòng mà ghé sát lại gần bắt chuyện với Lương Tâm Trừng: “Vừa rồi mấy người chỗ thầy Tống rủ đi uống rượu, sao cậu không đi? Không nể mặt người ta sao?”

Lương Tâm Trừng liếc mắt: “Thế cậu không đi đi? Tôi không thân với bọn họ, không muốn đi theo xem náo nhiệt.”

“Không thân thì uống mấy cốc rồi về thôi, cơ hội giao thiệp tốt như vậy mà cậu không để ý à?”

Lương Tâm Trừng lơ đãng mỉm cười, trong lòng nói tôi với cậu cũng không thân quen, không muốn xã giao với ai hết, thế nhưng trên mặt vẫn phải cố giữ vẻ khách khí: “Khuya rồi, tôi muốn đi ngủ, ngày mai còn dậy sớm ghi hình. Cậu cũng về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Mới 11 giờ, trễ đâu mà trễ, cậu đi ngủ sớm quá thì có. Không có hoạt động giải trí về đêm gì sao?”

Úy Tây Song càng nói càng mập mờ, thậm chí đã dán sát vào người Lương Tâm Trừng. Đến lúc này còn không nghe ra ý dụ dỗ thì cậu khỏi cần lăn lộn trong giới nữa, Lương Tâm Trừng đứng phắt dậy đi đến gần cửa chính, dùng sức mở cửa hạ lệnh đuổi khách: “Mời cậu về cho.”

Úy Tây Song mỉm cười xấu hổ, đi tới vươn tay đặt lên vai Lương Tâm Trừng: “Đừng tức giận, tôi chỉ đùa chút thôi.”

Lương Tâm Trừng nghiêng người né tránh, sắc mặt lãnh đạm hất cằm ra hiệu cậu ta mau cút đi.

Đúng lúc hai người đang giằng co thì cánh cửa phòng đối diện chếch một bên hành lang đột ngột bật mở, ánh mắt Hạ Viễn Hàng cũng dừng ngay trên người bọn họ. Lương Tâm Trừng hơi kinh ngạc, vội dùng sức vỗ bay bàn tay Úy Tây Song vẫn đang đáp trên vai mình.

Đinh Nghiêu từ trong phòng theo ra ngoài, miệng hô lớn “Còn thừa một hộp trái cây, anh Viễn Hàng cầm về ăn đi”, sau khi nhìn thấy Lương Tâm Trừng và Úy Tây Song đứng cùng nhau, chữ cuối cùng đột nhiên im bặt, cậu ta chỉ biết trố mắt nhìn.

Đinh Nghiêu nở nụ cười theo phản xạ có điều kiện, trong lòng xấu hổ như vừa vô ý chọc vỡ bí mật nhà người ta. Cũng không thể trách cậu ta nghĩ như vậy, bản thân và Hạ Viễn Hàng chỉ ở trong phòng cùng nhau ăn khuya quần áo chỉnh tề, còn Lương Tâm Trừng và Úy Tây Song một người mặc áo ngủ người kia mặc áo tắm dài, dây lưng trên eo còn không buộc kỹ, nửa đêm từ trong phòng đi ra lôi lôi kéo kéo, quả thật rất dễ khiến người ngoài hiểu lầm.

Lương Tâm Trừng lười lên tiếng giải thích, chỉ lùi vào phòng dùng sức sập cửa lại.

Úy Tây Song bị nhốt ngoài cửa thì thản nhiên nhún vai trở về phòng mình.

“Chuyện gì thế này…” Đinh Nghiêu xấu hổ lẩm bẩm.

Hạ Viễn Hàng nhắc nhở: “Chuyện của người khác cứ xem như không nghe không thấy không biết, đừng để ý. Trái cây em cầm đi, ăn xong nghỉ ngơi nửa tiếng rồi hãy ngủ, anh về phòng đây.”

Dặn dò Đinh Nghiêu xong anh cũng quay lại phòng ngủ. Cảnh tượng vừa rồi thật ra không nằm ngoài dự đoán, trong tiềm thức Hạ Viễn Hàng nhận định Lương Tâm Trừng chính là người như vậy. Thuở ban đầu hai người hợp tác xào couple anh cũng từng nghe quản lý của mình nhắc đến mối quan hệ mập mờ của cậu và chủ tịch công ty, sau khi vào đoàn còn thấy nhân viên quay phim hay nghị luận cười cợt về những tin đồn cậu ngủ với người này người kia từ thời còn diễn vai quần chúng. Trong số đó có lẽ có một phần là bịa đặt phóng đại, nhưng người như Lương Tâm Trừng có tác phong cởi mở và đời tư hỗn loạn lại không phải chuyện vô căn cứ.

Huống chi anh còn chính mắt chứng kiến trong buổi liên hoan trên trường quay, có một gã phó đạo diễn nương men say mà động tay động chân với Lương Tâm Trừng, lúc ấy khuôn mặt cậu vẫn tươi cười giả lả không có vẻ gì là phản cảm. Về sau gã phó đạo diễn kia bị đuổi khỏi đoàn, nghe nói là lệnh từ sếp lớn công ty Lương Tâm Trừng. Ngoài ra còn có vài bận Hạ Viễn Hàng bắt gặp Lương Tâm Trừng lên xe ông chủ rời phim trường từ chập tối, đến sáng hôm sau mới được thả về.

Loại người giống Lương Tâm Trừng có thể gặp nhan nhản trong giới giải trí, Hạ Viễn Hàng chỉ hy vọng mình tránh xa đối phương một chút, tốt nhất là không có quan hệ cá nhân gì hết.

Rạng sáng hôm sau buổi ghi hình chính thức bắt đầu, Lương Tâm Trừng ra cửa lại đụng phải Úy Tây Song, đối phương vẫn thoải mái chào hỏi như thể tối hôm qua chưa từng nảy sinh chuyện gì. Lương Tâm Trừng không thèm phản ứng, lẳng lặng bắt cặp cùng Lưu Thịnh cũng vừa từ trong phòng đi ra.

Cả ngày hôm nay bọn họ chỉ ghi hình hoạt động tìm kho báu. Đầu tiên mười hai vị khách mời tập hợp trước đại sảnh rút thăm nhận manh mối, sau đó dựa vào manh mối được cung cấp mà tỏa ra từng góc trong thành phố tìm kiếm các mảnh bản đồ, sau mỗi tiếng đồng hồ lại trở về rút thăm lần nữa. Trong lúc chơi mọi người có thể sử dụng những tấm thẻ đạo cụ ngày hôm qua sưu tầm được để tạo lợi thế cho đội mình. Đến lúc người chơi gom góp đủ các mảnh lại thành bản đồ hoàn chỉnh, bốn đội lại cùng nhau tiến hành truy tìm kho báu. Ở giai đoạn này đã có thể thông qua phương thức chém giết tiêu diệt đội đối thủ, đội nào thu được nhiều mảnh bản đồ nhất sẽ có thêm nhiều cơ hội sống sót, nhưng cuối cùng đội tìm thấy kho báu mới là người chiến thắng. Quy tắc trò chơi không quá phức tạp nhưng đòi hỏi nhiều trí nhớ và thể lực, ghi hình cả ngày trời đúng là rất tốn sức, tổ chương trình cũng sẽ không để cho bọn họ trải nghiệm quá mức nhẹ nhàng.

Sau vòng đầu tiên, bốn đội đều có cho mình manh mối tương ứng. Manh mối của nhóm Lương Tâm Trừng chỉ hướng đến một khu giảng đường đại học ở gần đó. Cố Dung là người đầu tiên cười tủm tỉm vươn tay ra, ba người nhanh chóng đập tay cổ vũ một cái rồi hừng hực khí thế chuẩn bị xuất phát.

Trước khi rời đi, đột nhiên Úy Tây Song gọi bọn họ lại nói muốn sử dụng thẻ đạo cụ thứ nhất: Thẻ đổi đội, cậu ta muốn đổi chỗ với Lưu Thịnh.

Cái gọi là đổi đội thực chất chỉ là đổi vị trí thành viên của đội trong vòng này, số mảnh bản đồ mà bọn họ tìm được vẫn thuộc quyền sở hữu của đội cũ. Lý do Úy Tây Song đưa ra rất đường hoàng: “Manh mối bên đội các cậu nhìn đơn giản hơn, chắc sẽ dễ tìm kiếm hơn.”

Lưu Thịnh rất dễ tính, bị đổi đi cũng không phàn nàn ý kiến gì, chỉ nói một câu “Vòng sau gặp lại” đã dứt khoát đi cùng team mới. Úy Tây Song đắc ý cười với Lương Tâm Trừng, cậu thấy thế cũng mặc kệ, trực tiếp quay sang nói với đạo diễn: “Tôi muốn dùng thẻ trợ giúp, là thẻ đổi người.”

Thẻ đổi người và thẻ đổi đội thật ra có tác dụng như nhau, chẳng qua ai cầm thẻ đổi đội thì được tự chen vào đội khác, còn thẻ đổi người sẽ đổi vị trí người không phải mình mà thôi. Hiển nhiên Úy Tây Song không ngờ Lương Tâm Trừng lại có thứ này, trong tay mỗi đội có những thẻ trợ giúp nào người ngoài không thể biết được, cho nên cũng không ai đoán nổi át chủ bài của đối thủ là gì. Đội Lương Tâm Trừng không gom toàn bộ thẻ đạo cụ vào một chỗ mà chia ra ai bắt được thẻ gì cứ tùy ý giữ thẻ đó, cho nên dù Lương Tâm Trừng muốn dùng thẻ, những người còn lại trong đội cũng sẽ không có ý kiến.

Sau khi đạo diễn gật đầu đồng ý, rốt cuộc Lương Tâm Trừng mới cười một tiếng đáp lại Úy Tây Song. Cậu làm lơ sắc mặt hơi thay đổi của đối phương, ánh mắt lơ đãng đảo qua chỗ Đinh Nghiêu và Hạ Viễn Hàng đang thương lượng xem lát nữa phải làm gì, đột ngột lên tiếng: “Tôi muốn đổi Úy Tây Song lấy Hạ Viễn Hàng.”

10.

Từ chỗ đại sảnh ghi hình đến khu trường đại học chỉ mất mười phút chạy xe, dọc đường vẫn luôn có camera đi theo. Sau khi lên xe cả Lương Tâm Trừng và Hạ Viễn Hàng đều có chút lúng túng, đến Cố Dung cũng nhìn ra. Cô liếc hai người một cái, thuận miệng hỏi Hạ Viễn Hàng: “Tiểu Hạ trông không vui lắm nhỉ? Không muốn vào chung đội với chúng tôi à?”

“Sao lại thế được ạ,” Hạ Viễn Hàng đáp lại Cố Dung một nụ cười đẹp trai tiêu chuẩn, “Nhưng vẫn phải nhờ chị Dung thủ hạ lưu tình, lát nữa chừa cho em chút cơ hội với nhé.”

“Thế thì cậu cứ tung hết bản lĩnh ra đi… Thật sự không bất mãn vì bị đổi đấy chứ? “

“Không có thật mà, được ở cùng đội với chị Dung em vui còn không kịp.”

“Vui?” Cố Dung nghe vậy bật cười, “Vui thật không? Rốt cuộc là vui vì chung đội với tôi hay vui vì có Tâm Trừng ở đây?”

Hạ Viễn Hàng liếc nhìn Lương Tâm Trừng đang đeo earphone nghe nhạc, bình tĩnh đáp: “Như nhau cả thôi, hơn nữa đúng là nhìn manh mối đội chị có vẻ đơn giản, là em gặp may.”

Lời trêu chọc kia hiển nhiên không đủ làm anh khó xử, bèn tránh nặng tìm nhẹ đối phó cho qua.

Sau khi xuống xe Hạ Viễn Hàng đưa ý kiến muốn tách ra hành động riêng, khuôn viên trường rất lớn, manh mối còn có vài ba phân nhánh nhỏ, chia ra tìm kiếm có thể tiết kiệm kha khá thời gian.

Lý do Hạ Viễn Hàng đưa ra rất thuyết phục, huống chi bọn họ chỉ ghép đội tạm thời, trên thực tế vẫn là quan hệ cạnh tranh với nhau, chia nhau ra dùng bản lĩnh tự tìm bản đồ xác thật là cách tốt nhất. Cố Dung không ý kiến, Lương Tâm Trừng cũng không phản đối, trước khi Hạ Viễn Hàng rời đi chỉ nửa cười nửa không hỏi anh một câu: “Anh có chắc là muốn hành động độc lập không?”

Hạ Viễn Hàng nhún vai đi thẳng, chờ người đi khuất Lương Tâm Trừng mới than thở với Cố Dung: “Chạy nhanh như thế chứng tỏ là không vui chỗ nào rồi. Em đã nhắc, anh ta tự mình chọn, không thể trách chúng ta đâu nhé.”

Cố Dung cười lên tiếng: “Tâm Trừng gian xảo quá.”

“Biết sao được, chúng ta phải giành chiến thắng chứ.”

Trong số những manh mối đội bọn họ nhận được còn có vài manh mối bị che giấu, vị trí của các mảnh bản đồ đều nằm trong phần manh mối ẩn, mà manh mối bị ẩn này yêu cầu phải xâu chuỗi toàn bộ các manh mối con vào với nhau thì mới có câu trả lời. Hạ Viễn Hàng chỉ lấy một phần gợi ý đã vội vã bỏ đi tất nhiên không thể tìm ra manh mối ẩn, một tiếng này xem như anh phải làm việc không công rồi.

Nếu không phải ngay từ đầu Hạ Viễn Hàng luôn tỏ thái độ bất hợp tác, Lương Tâm Trừng cũng sẽ không cố ý giấu giếm.

Vòng này Lương Tâm Trừng cùng Cố Dung kiếm được tổng cộng năm mảnh bản đồ, Lưu Thịnh đi theo đội khác cũng mang về thêm hai mảnh, cả team xem như thu hoạch không tồi, còn phía Hạ Viễn Hàng quả nhiên không thu được gì. Trở lại đại sảnh, Đinh Nghiêu nghiêm túc an ủi nói đội bọn họ tìm được bốn mảnh bản đồ, thiếu phần của anh cũng không sao, lại còn đưa cả bốn mảnh ra cho Hạ Viễn Hàng xem. Vị khách mời cố định chung team không kịp ngăn cản, chỉ biết lớn tiếng rên rỉ: “Tiểu Đinh, cậu làm thế là lộ hết bí mật quân sự rồi…”

Đinh Nghiêu ngẩn người một chút mới nhận ra ngoại trừ cậu ta, không một đội nào khác lên tiếng tiết lộ mình tìm được bao nhiêu mảnh bản đồ. Lương Tâm Trừng cười hỏi Cố Dung: “Bốn mảnh cũng nhiều đấy, chị Dung có muốn dùng thẻ cướp tài nguyên ngay bây giờ không?”

Cố Dung ngẫm nghĩ xong bèn vỗ tay một cái: “Nếu bọn họ đã tự để lộ, vậy không thể trách chúng ta được.”

Bốn mảnh bản đồ trong nháy mắt đổi chủ, Đinh Nghiêu cuối cùng cũng nắm hết luật chơi cúi đầu ảo não hối hận. Hạ Viễn Hàng nhìn lướt qua Lương Tâm Trừng, thời điểm ánh mắt giao nhau cậu còn cố ý nở nụ cười, hoàn toàn không che giấu sự khiêu khích dưới đáy mắt.

Hạ Viễn Hàng không thèm phản ứng, qua vòng tiếp theo lập tức co cẳng bỏ chạy. Lương Tâm Trừng đứng phía sau cụp mắt thản nhiên mỉm cười, trong lòng lại nổi lên cảm xúc khó tả. Trốn nhanh như thế chắc là sợ mình quấn lấy trước ống kính không buông nhỉ? Nhưng mình cũng làm gì có tấm thẻ đổi người thứ hai.

Các vòng rút thăm tìm bản đồ cứ thế lặp đi lặp lại, mãi cho đến chiều tối toàn đội mới hợp lực gom đầy đủ được tấm bản đồ. Đội Lương Tâm Trừng lúc này đang xếp vị trí thứ nhì, đội của Đinh Nghiêu và Hạ Viễn Hàng xếp chót. Tiếp sau đó sẽ là hoạt động mấu chốt tìm kiếm kho báu, bốn đội sẽ chém giết lẫn nhau để cướp đoạt kho báu ở vị trí được đánh dấu trên bản đồ.

Phương pháp tiêu diệt nhau rất đơn giản, chỉ cần giật được bảng số dán sau lưng đối phương là xem như “giết người” thành công. Lương Tâm Trừng vốn không định xuống tay với Đinh Nghiêu, chỉ là con thỏ nhỏ kia cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, vừa vào trận đã tung tăng chạy đến trước mặt cậu. Lương Tâm Trừng nhìn dáng vẻ yếu ớt mong manh của đối phương lập tức đổi ý, người dâng đến miệng rồi còn không ra tay thì đúng là quá có lỗi với bản thân, thế là cậu không phí chút sức lực nào đã dồn được Đinh Nghiêu vào trong góc tường.

“Anh Tâm Trừng giơ cao đánh khẽ, xin anh…” Khuôn mặt nhỏ của Đinh Nghiêu nhăn nhó cầu xin quả là rất đáng thương. Camera đang kè kè bên cạnh mà Lương Tâm Trừng vẫn còn đủ sức lực miên man suy nghĩ, yếu như con gà rù thế này chẳng trách lại có nhiều kẻ muốn xông ra bảo vệ cậu ta đến thế.

Lương Tâm Trừng đang nheo mắt cười xấu xa thì chợt thấy Đinh Nghiêu trợn to hai mắt, bên trong lóe lên một tia mong chờ. Cậu nhận ra ngay có chuyện không ổn lập tức biết có người đang lẳng lặng áp sát mình, trong đầu nháy mắt đưa ra quyết định. Đúng lúc người kia xé bảng số, cậu giơ tay cao giọng nói với camera: “Tôi muốn sử dụng thẻ Đồng quy vu tận.”

Có chết cũng phải kéo theo đệm lưng chết cùng, không ngoài dự kiến, người này đúng là Hạ Viễn Hàng.

Đây chính là tấm át chủ bài cuối cùng trong tay Lương Tâm Trừng, đương nhiên Hạ Viễn Hàng không ngờ nổi cậu lại sở hữu thứ này. Sau khi đạo diễn tuyên bố cả hai cùng bị loại, Lương Tâm Trừng lại nở một nụ cười xán lạn với anh: “Anh Viễn Hàng, ngại quá, bắt anh phải ra ngoài ngồi chờ với tôi rồi.”

Ánh mắt Hạ Viễn Hàng tối lại, nhưng chỉ có thể giả vờ rộng lượng trước ống kính: “Không có gì, quy tắc trò chơi mà thôi.”

Bọn họ là hai người bị loại đầu tiên, cùng sóng bước trở về đại sảnh thu hình chờ đợi. Lương Tâm Trừng không cảm thấy quá tiếc nuối, thiếu vài khung hình cũng chả sao, dù gì cậu không có khả năng chiếm spotlight ngày hôm nay, bị loại sớm còn có thể nghỉ ngơi sớm một chút, thu hình cả ngày quả thực là rất mệt mỏi.

Trở về đại sảnh, camera quay thêm mười phút cảnh nghỉ ngơi thì đóng máy để hai người tùy ý hoạt động. Hạ Viễn Hàng lấy điện thoại ra lướt mạng, Lương Tâm Trừng ngồi cạnh đột nhiên bật cười, đè thấp giọng hỏi: “Anh nói xem, kỳ chương trình này phát sóng người ngoài sẽ nói chúng ta thế nào?”

Hạ Viễn Hàng nhìn cậu: “Ý cậu là sao?”

“Anh giết tôi vì Đinh Nghiêu, kết quả tôi kéo anh chết cùng, anh cảm thấy mọi người sẽ viết kịch bản kiểu gì đây?”

Hạ Viễn Hàng thản nhiên đáp: “Viết gì kệ họ.”

Lần ghi hình này thái độ tránh né Lương Tâm Trừng của anh biểu hiện quá rõ ràng, chương trình phát sóng chắc chắn sẽ bị khán giả mắng thảm. Nhưng nghĩ lại ngày này trước sau gì cũng đến, anh đã sớm mất kiên nhẫn rồi.

“À…” Lương Tâm Trừng gật gù tạm dừng vài giây, đúng lúc Hạ Viễn Hàng cho rằng cậu sẽ không nói gì nữa, định làm lơ rồi cậu lại tiếp tục bật cười thả bom: “Chắc anh có ý với Đinh Nghiêu hả?”

Âm lượng của cậu rất nhỏ, staff lại ở cách bọn họ rất xa nên chắc chắn không bị ai nghe thấy. Hạ Viễn Hàng lập tức lạnh mặt: “Cậu muốn nói gì?”

“Ý trên mặt chữ, anh có tình cảm với cậu ta, thế có biết cậu ta là một cặp với ảnh đế Tạ không? Anh đã bắt gặp cảnh hai người đó thân thiết trong phòng nghỉ phim trường chưa?” Khóe môi Lương Tâm Trừng ngậm cười, miệng lại nói ra những lời chói tai.

Hạ Viễn Hàng lạnh lùng nhìn cậu: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”

“Không có gì hết, chỉ cảm thấy anh đáng thương quá thôi.”

Sau vài giây yên lặng, Hạ Viễn Hàng mới nói mỉa: “Cậu đã biết đến quan hệ kia mà còn dám bám lấy Tạ Đàm Phong xào CP? Lá gan cũng lớn đấy.”

“Cái đó á, có lợi thì tội gì không xào, dù sao cũng chả ảnh hưởng gì đến ảnh đế Tạ.” Cậu lười phải giải thích với Hạ Viễn Hàng, mà cũng không biết nên giải thích từ đâu. Chuyện ké fame là do Lưu Phàm tự tiện hành động, sau khi cậu luôn miệng cảnh cáo, thậm chí phải lôi cả sếp ra dọa anh ta mới chịu thu tay. Nhưng cuối cùng mọi chuyện đã rồi, bây giờ mà nói bản thân cậu không biết tí gì thì quá là dư thừa.

Vị khách bị loại tiếp theo tiến vào, Lương Tâm Trừng đứng lên đi nghênh đón, Hạ Viễn Hàng thầm cười lạnh một tiếng, đổi sang ngồi chỗ mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play