3.

Tủ lạnh trong nhà trống không, Lương Tâm Trừng đành thay một chiếc áo hoodie kém nổi bật, đội mũ đeo khẩu trang ra cửa, dự định ghé vào siêu thị trong trung tâm thương mại gần nhà mua ít nhu yếu phẩm hằng ngày.

Loại chuyện như mua sắm minh tinh luôn có thể nhờ trợ lý làm hộ, nhưng hôm nay cậu không muốn làm phiền người khác, hơn nữa gần đây ở nhà rảnh rỗi, ra ngoài hít thở không khí cũng là một ý hay.

Trung tâm thương mại cuối tuần rất đông đúc, Lương Tâm Trừng kéo thấp vành mũ xuống thêm một chút, rẽ vào Starbucks mua một ly cà phê. Lúc đang order đột nhiên có người ở phía sau tiến đến hỏi xin nhân viên cửa hàng mấy tờ khăn giấy, nghe được giọng nói quen thuộc, Lương Tâm Trừng quay đầu theo phản xạ lập tức đối diện với ánh mắt của Hạ Viễn Hàng.

Hạ Viễn Hàng trông thấy cậu thì kinh ngạc nhíu mày, Lương Tâm Trừng biết ý chỉ gật đầu một cái rồi quay về chỗ cũ, dự định làm như không quen biết, dù sao giữa bọn họ vốn cũng không có quan hệ cá nhân gì đáng kể.

Order đã xong, Hạ Viễn Hàng bất ngờ gọi giật cậu lại: “Chúng ta nói mấy câu đi, không mất nhiều thời gian của cậu đâu.”

Hạ Viễn Hàng không đi một mình mà đi cùng một nhóm bạn, anh không chủ động giới thiệu Lương Tâm Trừng với họ mà tìm một bàn khác trong góc ngồi xuống.

Lương Tâm Trừng gỡ khẩu trang thất thần nhấp một ngụm cà phê, cậu quan sát ánh mắt của Hạ Viễn Hàng ngồi đối diện, hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì?”

“Chuyện của Đinh Nghiêu, các người làm đến đó là đủ rồi, mau thu tay đi, sống phải rộng lượng một chút.”

Lương Tâm Trừng ngạc nhiên nhướn mày: “Đinh Nghiêu là bạn anh à? Tôi tưởng anh không phải kiểu người thích xen vào việc người khác chứ.”

“Bọn tôi làm cùng công ty, em ấy là lính mới, không gây nổi trở ngại gì cho cậu, đâu cần phải ỷ thế hiếp người cắn mãi không buông như thế làm gì.”

“Ồ,” Lương Tâm Trừng kéo dài giọng, không hề che giấu ngữ điệu mỉa mai, “Cậu ta chỉ là ma mới đã dám dựa hơi cướp tài nguyên của tôi, ngược lại tôi biến thành đứa ỷ thế hiếp người à.”

“Làm sao cậu biết em ấy lấy được vai không phải nhờ năng lực tự thân?”

Lương Tâm Trừng cười sâu xa một tiếng: “Lời này nói ra chính anh có tin không? Với lại, rốt cuộc cậu ta có địa vị thế nào mà đến anh cũng cam tâm tình nguyện đi làm thuyết khách hộ?”

“Còn cậu thì mua seeding bịa đặt tin đồn bôi đen đối thủ cạnh tranh, thật sự cho rằng làm như thế không có vấn đề gì à?”

Lương Tâm Trừng không cho là đúng: “Người phá vỡ quy tắc trước là cậu ta, tôi chỉ ăn miếng trả miếng thôi.”

Ánh mắt Hạ Viễn Hàng tối lại, đại khái đã xác định không thể thuyết phục được Lương Tâm Trừng. Sau một hồi im lặng, anh ném xuống một câu “Có làm có chịu, đừng khinh người quá đáng”, đoạn đứng dậy rời đi.

Lương Tâm Trừng không còn tâm trạng dạo siêu thị nữa, trực tiếp đi thẳng về nhà.

Mới bước vào cửa đã nhận được tin nhắn WeChat từ Lưu Phàm hỏi có phải cậu đi cùng Hạ Viễn Hàng không, vừa rồi có người qua đường chụp được ảnh đăng Weibo. Lương Tâm Trừng giải thích đơn giản mấy câu rồi mở Weibo lên xem thử, xác thật có người chụp được ảnh cậu uống cà phê cùng Hạ Viễn Hàng trong trung tâm thương mại, góc chụp rất khá, lại còn cố ý chỉnh thêm filter khiến bầu không khí trong ảnh trở nên hài hòa gấp bội.

Xung quanh đủ người qua lại ồn ào lại không ai nhận ra vẻ giương cung bạt kiếm ẩn sau cảnh tượng trò chuyện vui vẻ, thậm chí có fan còn suy đoán có phải vì mấy ngày nay tâm trạng không tốt nên Hạ Viễn Hàng đặc biệt rủ cậu đi uống cà phê an ủi giải sầu hay không. Lương Tâm Trừng gần như muốn cười thành tiếng, nếu cậu có acc clone không chừng đã like cho cô bé này một cái rồi. Trí tưởng tượng của fan thật sự khiến người ngoài bội phục, thế nhưng không ai ngờ rằng ngoại trừ động tác follow tài khoản Weibo lẫn nhau, cậu và Hạ Viễn Hàng hoàn toàn không có phương thức liên lạc nào khác của nhau chứ đừng nói đến quan hệ thân thiết cá nhân.

Trận tranh giành vai diễn với Đinh Nghiêu còn chưa kết thúc thì chiều hôm đó trên official Weibo của Thịnh Tinh đã phát thông báo cùng công hàm luật sư dọa kiện mấy chục tài khoản marketing vì tội bịa đặt phỉ báng, đồng thời tuyên bố một cách thích đáng rằng bọn họ sẽ giải quyết sự việc bằng con đường pháp luật. 

Đạo diễn bộ phim cũng phối hợp đăng Weibo bác bỏ tin đồn không có chuyện đi ngang về tắt âm thầm đổi vai diễn, đoàn phim chỉ chọn lựa người thích hợp nhất, hơn nữa còn công bố luôn đoạn clip ghi lại cảnh Đinh Nghiêu đi thử vai.

Lương Tâm Trừng thuận tay mở ra xem, clip không dài, chỉ khoảng năm sáu phút. Đinh Nghiêu trong video hóa trang mặc đồ diễn, dáng vẻ hoàn toàn khác với tấm ảnh tìm thấy trên Baidu. Cậu vốn tưởng rằng Đinh Nghiêu sẽ không có kỹ thuật diễn gì đáng kể, nhưng khoảnh khắc vai chính trong clip mở miệng nói lời thoại đầu tiên, cậu đã biết mình thua rồi. Cho dù diện mạo lẫn khí chất đối phương không bám sát nguyên tác bằng mình, nhưng từng lời nói cử chỉ cùng kỹ năng nhả thoại đều ở trên cậu một bậc.

Có lẽ cậu nên cảm thấy may vì đạo diễn nể tình không up luôn video thử vai của cả hai lên cho cư dân mạng so sánh.

Đoạn clip này vừa đăng lại kéo theo một trận chiến khốc liệt mới, dù fan Lương Tâm Trừng vẫn đủ mười phần khí thế cắn chết đối phương không bỏ, nhưng ngày càng nhiều người qua đường thuận tay hóng hớt lại cảm thấy cậu Đinh Nghiêu này thực ra cũng không tệ lắm. Hơn nữa đống tin đồn xấu về cậu ta bay nhan nhản trên các diễn đàn showbiz mấy ngày nay cơ bản không có bằng chứng xác thực nào cả, chuyện này khiến nhiều người quay xe tin rằng có thể là chiêu trò định hướng dư luận hắt nước bẩn của ê kíp Lương Tâm Trừng, cục diện cứ thế không còn hoàn toàn nghiêng về một phía như ban đầu nữa.

Lương Tâm Trừng lại không quá quan tâm đến trận chiến trên mạng, đoạn clip dài mấy phút được cậu replay hơn mười lần, khóe miệng vô thức cong lên chua chát, trong đầu cũng không ngừng tua đi tua lại câu nói của Hạ Viễn Hàng “Làm sao cậu biết em ấy lấy được vai không phải nhờ năng lực tự thân?”

Đúng là bản thân đã quá tự phụ rồi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Lương Tâm Trừng, nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, cậu lập tức cảnh giác tắt video ấn nhận, ngữ điệu ân cần thăm hỏi: “Chào chủ tịch.”

Một giọng nam lạnh lùng truyền vào ống nghe: “Có đang ở công ty không?”

“Tôi đang ở nhà, có chuyện gì không ạ?”

“Tới công ty đi.”

Vu Minh Tu là nhân vật lớn nhất công ty, lời hắn nói Lương Tâm Trừng không thể không nghe, vì thế cậu lập tức thay quần áo ra ngoài, khoảng nửa tiếng sau đã có mặt trong văn phòng chủ tịch.

Lúc cậu bước vào Vu Minh Tu đang chơi với mấy con cá vàng trong bể cá góc phòng, thân hình hắn cao thẳng hơi uốn cong thành một vòng cung đẹp đẽ, góc nghiêng lạnh lùng toát ra khí thế mạnh mẽ.

Lương Tâm Trừng dừng bước ở khoảng cách khá xa, bình tĩnh chào hỏi ông chủ.

Bên ngoài có rất nhiều lời đồn thổi về quan hệ mập mờ của cậu và chủ tịch Vu Minh Tu, thậm chí đến cả quản lý cũng hiểu lầm giữa bọn họ thật sự có gì đó khó nói. Vu Minh Tu đúng là một người đàn ông rất quyến rũ, tướng mạo khí phách, tuổi còn trẻ mà sự nghiệp đã đầy hứa hẹn, nhưng với Lương Tâm Trừng thì lại ở quá cao không thể với tới. Cậu rất cảm kích Vu Minh Tu đã nâng đỡ mình từ một diễn viên quần chúng nhỏ nhoi đến địa vị ngày hôm nay, nhưng mối quan hệ giữa hai người cùng lắm chỉ là giao dịch trao đổi, cậu sắm vai nhân vật do hắn yêu cầu, đổi lại hắn giúp đỡ cậu một chút trong sự nghiệp, chỉ thế mà thôi.

Vu Minh Tu cho cá ăn xong mới đứng thẳng dậy nhìn về phía Lương Tâm Trừng, hỏi cậu: “Nghe nói mấy hôm nay vì nhân vật của Đặng Bành mà cậu xào xáo một trận với bên Thịnh Tinh hả?”

Đặng Bành là tên vị đạo diễn nổi tiếng đã đăng Weibo ủng hộ Đinh Nghiêu, Lương Tâm Trừng cảm thấy Vu Minh Tu sẽ không rảnh rỗi đến mức gọi riêng mình đến công ty dò hỏi về vụ bát nháo này, tuy vẫn mờ mịt nhưng thành thật trả lời: “Vốn đã chuẩn bị ký hợp đồng thì đoàn phim lại đổi ý, vai diễn của tôi bị cậu Đinh Nghiêu bên Thịnh Tinh lấy mất. Tôi và anh Lưu mới nghĩ cách dùng dư luận giành vai về, không ngờ chuyện càng khơi lên càng rắc rối.”

Công ty bọn họ cũng có đầu tư cho bộ phim điện ảnh mới này của Đặng Bành, nhờ thế mà Lương Tâm Trừng mới có cơ hội đi thử vai. Có điều dường như công ty không mấy quan tâm đến dự án, lúc trước cậu nhận được vai diễn nhờ thực lực, về sau bị người ta cướp công ty cũng không có động thái gì, mọi chuyện hoàn toàn do cậu và Lưu Phàm ra sức vùng vẫy đấu tranh. Lưu Phàm khuyên cậu đi tìm Vu Minh Tu nói chuyện, mà trên thực tế trước nay luôn là đối phương chủ động liên hệ, lúc nào cần mới gọi cậu đến phối hợp diễn, bản thân cậu không có bao nhiêu quyền lên tiếng ở chỗ Vu Minh Tu.

“Cậu gây phiền toái lớn cho tôi rồi đấy,” Vu Minh Tu tùy tay ném cây vợt vớt cá qua một bên, đoạn trở về lấy áo khoác mắc trên chiếc giá cạnh bàn, “Đi dự tiệc với tôi.”

Lương Tâm Trừng truy vấn theo phản xạ: “Tiệc gì?”

Vu Minh Tu nhìn cậu, cười như không cười: “Đi gặp chủ tịch Thịnh Tinh và Đinh Nghiêu, cậu chọc phải người không nên chọc, phải gặp mặt trực tiếp xin lỗi người ta.”

4.

Lương Tâm Trừng thức thời ngậm miệng ngồi vào xe Vu Minh Tu mà không hỏi gì thêm. Tuy bản thân vẫn chưa hiểu lắm tại sao chuyện lùm xùm tranh tài nguyên giữa hai minh tinh lại kinh động đến cả quản lý cấp cao đích thân dẫn người đi xin lỗi, nhưng rắc rối đúng là do mình gây ra, Vu Minh Tu muốn cậu nhận lỗi, Lương Tâm Trừng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu.

Vu Minh Tu đưa Lương Tâm Trừng đến một nhà hàng trực thuộc câu lạc bộ tư nhân rất cao cấp, vừa bước vào cửa đã lập tức có nhân viên tiếp tân dẫn đường lên lầu, nói khách của bọn họ đã có mặt.

Đây không phải lần đầu Lương Tâm Trừng nhìn thấy chủ tịch Đỗ Thân của Giải trí Thịnh Tinh. Ngoại trừ chạm mặt vài lần trong các bữa tiệc tối thời thượng giới giải trí, Vu Minh Tu còn dẫn cậu đến các buổi họp mặt riêng tư của hội công tử nhà giàu, lần nào cũng gặp Đỗ Thân ở đó, chẳng qua cậu luôn cho rằng vị chủ tịch Đỗ này chỉ có quan hệ xã giao ngoài mặt với ông chủ nhà mình mà thôi. Tuổi tác Đỗ Thân cũng rất trẻ, là thanh niên tài tuấn điển hình, tướng mạo không thua gì các nam nghệ sĩ minh tinh mà Lương Tâm Trừng từng gặp qua trong giới, khiến cho cậu thanh niên đang cười tủm tỉm ngồi bên cạnh hắn ta trở nên lu mờ đi không ít.

Trong lúc Vu Minh Tu và Đỗ Thân lúng túng hàn huyên chào hỏi, Lương Tâm Trừng mới nhận ra thanh niên ngồi bên cạnh Đỗ Thân chính là Đinh Nghiêu. Người thật ngoài đời không hề kém ảnh chụp, ánh mắt cậu ta rất trong sáng, khí chất toàn thân giống hệt một thiếu gia nhà giàu không rành thế sự, càng thêm khẳng định mấy tin xấu mà Lưu Phàm tung ra xác thật chỉ là tin đồn thất thiệt.

Đinh Nghiêu chủ động mở lời chào hỏi Lương Tâm Trừng, cậu ta cười đến là chân thành, dường như không hề có khúc mắc gì với mấy tin tức xấu miệng trên mạng.

Sau khi an tọa, Vu Minh Tu vào thẳng đề tài với Đỗ Thân: “Chuyện lần này là do người bên tôi hành xử không đúng, hôm nay tôi dẫn cậu ta đến xin lỗi, nên làm thế nào bên các cậu cứ định đoạt đi.”

Sếp lớn đã mào đầu, Lương Tâm Trừng lập tức tự giác đứng lên rót rượu cho Đỗ Thân và Đinh Nghiêu.

Đỗ Thân vẫn giữ sắc mặt lãnh đạm nhìn Lương Tâm Trừng bợ đỡ lấy lòng, đến lúc thấy cậu định rót cho Đinh Nghiêu mới lạnh giọng nhắc nhở: “Nó không uống rượu.”

Lương Tâm Trừng thức thời đổi thành nước trái cây, sau khi rót đầy cốc cho Đinh Nghiêu, cậu nâng cốc của mình lên hào phóng nhận tội: “Mấy hôm trước là do lòng dạ tôi quá nhỏ nhen, có mắt mà không thấy Thái Sơn làm phật lòng các vị, xin sếp Đỗ và thầy Đinh rộng lượng bỏ qua.”

Mặc kệ cái cậu Đinh Nghiêu này lớn hơn hay nhỏ tuổi hơn, xưng một tiếng “thầy” sẽ không lầm đi đâu được.

Lời đã nói xong, cậu thoải mái uống một hơi cạn rượu trong ly.

Đinh Nghiêu đỏ mặt vội vàng đứng lên, có vẻ như rất ngượng: “Không có không có, anh gọi thẳng tên em là được rồi. Lần trước cũng tại em không biết chuyện anh sắp ký hợp đồng, bản thân cũng có một phần lỗi…”

“Được rồi Nghiêu Nghiêu,” Đỗ Thân mở miệng cắt ngang lời Đinh Nghiêu, “Ngồi xuống đi.”

Đinh Nghiêu nhăn mũi do dự ngồi về chỗ, cậu ta kéo áo Đỗ Thân nhỏ giọng khuyên: “Bỏ qua đi cậu, thế này xấu hổ lắm.”

Lương Tâm Trừng thầm nghĩ, quả nhiên Đinh Nghiêu này đúng là thái tử Thịnh Tinh, cậu và Lưu Phàm xui xẻo chọn nhầm đối tượng battle rồi.

Đỗ Thân không đáp lại Đinh Nghiêu mà liếc mắt nhìn Lương Tâm Trừng giơ ly đứng tại chỗ, đoạn quay sang nói với Vu Minh Tu: “Xin lỗi cũng được, nhưng không thể chỉ nói suông. Kêu cậu ta đăng Weibo tag Nghiêu Nghiêu chính thức làm rõ, việc này sẽ cho qua.”

Lương Tâm Trừng hơi mím môi, dù Đinh Nghiêu đã chính miệng nói “Không cần phiền phức như vậy”, nhưng Vu Minh Tu vẫn dứt khoát đáp ứng: “Được.”

Lương Tâm Trừng chỉ có thể gật đầu thuận theo rồi kính rượu Đỗ Thân thêm lần nữa, rốt cuộc hắn ta mới miễn cưỡng tiếp nhận lời tạ lỗi.

Không khí trên bàn cơm sau đó vẫn vô cùng vi diệu, Vu Minh Tu và Đỗ Thân trò chuyện câu được câu không về mấy dự án đầu tư gần đây, phần lớn nội dung là Vu Minh Tu nói, Đỗ Thân nghe, thỉnh thoảng Đinh Nghiêu xen vào vài tiếng. Lương Tâm Trừng không cần tiếp chuyện sẽ không nhiều lời, nghiêm túc nhìn mặt đoán ý phụ trách rót rượu rót nước trái cây, phục vụ tận tình chu đáo, bản thân lại không ăn được mấy miếng thức ăn.

Giữa bữa Đỗ Thân ra ngoài nghe điện thoại, ba người ngồi bên trong lại càng không có gì muốn trao đổi. Đinh Nghiêu nỗ lực cắm đầu ăn cơm, Vu Minh Tu nhìn cậu ta, đột nhiên bật cười một tiếng hỏi: “Nghiêu Nghiêu mới tốt nghiệp về nước năm ngoái à?”

Đinh Nghiêu ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Vu Minh Tu, cậu ta khó hiểu gật đầu, hỏi lại hắn: “Chú cũng biết tôi?”

Ý cười trên môi Vu Minh Tu càng rõ: “Hồi cậu còn nhỏ chúng ta từng gặp nhau rồi, chắc cậu không nhớ thôi.”

Advertisement

Đinh Nghiêu phùng má cố gắng nhớ nhưng vẫn không nhớ nổi chuyện gì, Vu Minh Tu cười thở dài: “Hồi đó vừa thấy tôi cậu đã quấn lấy đòi kẹo, thật sự không nhớ chút nào sao?”

Lương Tâm Trừng lấy cớ đi toilet, chờ cửa đóng lại mới dám thở ra một hơi. Vừa rồi loại rượu cậu uống hơi mạnh, lại không ăn chút gì lót bụng trước nên dạ dày rất khó chịu, cậu chống bồn rửa tay nôn khan một hồi vẫn không nôn được gì, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

Ba người ngồi ngoài kia nếu không phải ông chủ lớn thì cũng là công tử nhà giàu, ai cũng không phải người có thể đắc tội, thành ra thân phận của cậu trông có vẻ càng đáng thương hại hơn.

Lương Tâm Trừng lề mề hết mười phút trong toilet mới đẩy cửa bước ra. Đinh Nghiêu đã đi về trước, Vu Minh Tu và Đỗ Thân ngồi hai bên đầu bàn, một người hút thuốc nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt, giữa màn khói thuốc lượn lờ khó lòng thấy rõ sắc mặt; người còn lại thong thả ăn cơm dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng tí gì. Lương Tâm Trừng yên lặng thu hết cảnh tượng kỳ quặc này vào trong mắt, đoạn đi đến ngồi xuống gần Vu Minh Tu định bụng giúp hắn tiếp rượu. Vu Minh Tu dụi đầu lọc thuốc, ngăn động tác của cậu lại rồi vươn tay múc một chén canh, miệng nhắc nhở: “Đừng vội, ăn chút gì đi đã.”

Lương Tâm Trừng nhận chén, nói một tiếng “Cảm ơn” xong ngoan ngoãn cúi đầu uống canh. Đỗ Thân ngồi đối diện dường như có liếc về phía bọn họ một cái, Lương Tâm Trừng không hề để bụng. Qua lại hơn một năm, dù cậu có ngốc đến đâu cũng đoán được Vu Minh Tu muốn mình phối hợp diễn kịch cho ai xem rồi. Nếu ông chủ đã kêu diễn, cậu chỉ cần phụ họa theo là được, dù sao diễn xuất vốn cũng là cần câu cơm chính mà.

Kết thúc bữa tối, Đỗ Thân được tài xế đưa về nhà, Lương Tâm Trừng im lặng đi theo sau Vu Minh Tu. Trong lúc chờ tài xế lái xe đến, Vu Minh Tu lạnh giọng nhắc nhở: “Về nhà nhớ đăng Weibo xin lỗi, lời lẽ thành khẩn vào.”

Lương Tâm Trừng gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Cho dù trong lòng không vui đến đâu, chuyện này cậu chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ.

Vu Minh Tu thấy cậu buồn bã cụp mắt rũ mi, ngữ khí không còn lạnh lẽo như vừa nãy nữa: “Vai này mất thì thôi, để tôi tìm cho cậu vai khác. Ngoan ngoãn biết điều một chút, công ty sẽ không bạc đãi cậu đâu.”

Lương Tâm Trừng lại gật đầu: “Cảm ơn chủ tịch.”

Lần đáp lời này thêm được vài phần thật lòng.

Tài xế dừng xe trước mặt bọn họ, Vu Minh Tu ra hiệu cho Lương Tâm Trừng: “Lên xe đi, tôi đưa cậu về.”

Một kẻ trong nhóm người đi ra sau họ huýt sáo một tiếng, tiện tay huých bả vai Hạ Viễn Hàng chế nhạo: “Kia không phải ‘bạn thân’ của cậu à? Sao không sang chào một tiếng? Người đứng bên cạnh cậu ta là ông chủ công ty đúng không?”

Một người khác cười tiếp lời: “Hồi trưa cậu không có mặt đấy thôi, bọn này gặp cậu ta ở trung tâm thương mại, rõ ràng cả bọn đứng sờ sờ đấy mà chỉ có hai người lên hot search, quả nhiên không nổi tiếng là không có nhân quyền mà.”

Hiếm lắm mới có dịp tụ tập với bạn bè mà một ngày đụng phải Lương Tâm Trừng đến hai lần, Hạ Viễn Hàng bị mọi người mồm năm miệng mười trêu chọc vẫn không có biểu cảm gì. Lúc này anh cũng không muốn chạy sang chào hỏi xã giao, chỉ đứng yên nhìn chiếc siêu xe đắt tiền kia đi xa dần.

Lúc bị mọi người tùy ý hỏi thăm về quan hệ giữa hai bên, khóe miệng Hạ Viễn Hàng hơi cong lên, thản nhiên đáp: “Chỉ là đối tượng từng hợp tác, không có quan hệ gì cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play