Tôi chợt tỉnh giấc giữa đêm khuya, lòng nặng trĩu tâm sự.
Là một tác giả viết tiểu thuyết, sắp đến hạn nộp bản thảo rồi, nếu còn không viết chắc sẽ bị truy s.át mất.
Tôi đeo chiếc kính gọng bạc rồi ngồi ở quầy bar chiến đấu với bản thảo.
Giang Khâm không biết đi tới từ bao giờ, tay cầm một chồng tài liệu, không ngờ hắn cũng đeo một chiếc kính gọng bạc giống tôi.
“......Vẫn chưa đi nghỉ sao?”
Tôi không muốn để ý đến hắn, tay vẫn lướt trên bàn phím: “Có việc.”
“Em bận việc gì sao?”
“Tôi không có việc gì cả.”
Giang Khâm uống một ngụm nước, nhất quyết phải nói chuyện với tôi.
“Em không có việc làm thì nuôi con kiểu gì? Lúc đó cũng không cầm theo chiếc thẻ nào!”
“...Tôi đã cầm thẻ mẹ anh đưa.”
“Nhưng sau đó không hề đụng đến.”
Cũng không phải là không tiêu, mà là không cần dùng đến nhiều tiền như vậy.
Nếu như một ngày nào đó gặp chuyện chẳng lành, tôi nhất định sẽ dùng mà không chút do dự.
Giang Khâm không đến gần xem máy tính của tôi mà lại cất tiếng hỏi: “Em đang bận việc gì?”
Tôi không để ý đến hắn.
Hắn cười lạnh: “Ồ, không nói đúng không?”
Hắn mở điện thoại, đổi giọng sang giống như phát thanh viên, nói từng chữ một: “[Đại minh tinh tỏa sáng, tổng tài bá đạo và cô vợ ngọt ngào], [Theo đuổi tình yêu, người vợ bỏ trốn 99 lần của tổng tài], [Xuyên thành trẻ nhỏ, ảnh hậu ch.ém gi.ết điên cuồng trên mạng],......”
Những ngón tay của tôi đông cứng lại, khuôn mặt lật tức đỏ bừng.
Con mẹ nó, đó là những bộ truyện ngôn tình mất não mà bà đây đã viết ở trên mạng!!!
Cứu tôi trời ơi!!!
“GIANG KHÂM!”
Tôi tức giận đến mức nhảy lên giật lấy điện thoại. Hắn cười đến mức đôi mắt đều không nhìn thấy mặt trời.
Đã không cướp được điện thoại thì thôi đi, tôi còn trực tiếp lao vòng lòng hắn.
Giang Khâm thuận thế giữ chặt eo tôi, không để tôi động đậy.
Mùi hương tuyết tùng trên cơ thể người đàn ông khiến cho mũi tôi có chút chua xót.
Tôi cũng không phải chưa từng nhớ tới vòng tay đang ôm chặt bản thân này……
Hắn cứ thế ôm tôi thật chặt. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào bên cổ tôi.
Tư thế của chúng tôi dần trở nên có chút ái muội, hắn thì thầm vào tai tôi: “Nói có thể em không tin, nhưng anh đã 5 năm không có làm……”
Tên khốn này thế mà phá hỏng cả bầu không khí luôn rồi!
Khuôn mặt tôi còn chưa hết đỏ vì ngượng đây này. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh bỏ tôi ra!”
“Anh có bỏ ra không?!”
“Em hôn anh một cái đi!”
“Anh buông tôi ra, mau buông ra đi!”
Giang Khâm bị tôi nói mấy câu thì cười lên, đến mức vòng ngực cũng run lên.
“Em quá đáng yêu rồi!”
“Anh không buông đâu.”
Tôi tức đến mức khóc không thành tiếng: “Anh sao lại có thể thế này cơ chứ!”
Trước đây hắn thường dỗ dành tôi, nhưng cũng chỉ thi thoảng thôi, ai lại có thể mặt dày đến vậy chứ.
“Em viết tốt như vậy, sợ cái gì chứ?”
Giọng nói âm trầm của hắn vang lên: “ “Những năm tháng liên quan đến anh” - Cuốn này là viết tốt nhất.”
Khi tôi nghe thấy tên quyển sách này thì liền khựng lại, người cũng không đẩy hắn ra nữa.
Giang Khâm nhẹ giọng hỏi: “Nguyên mẫu trong tác phẩm này là chúng ta đúng không?”
“Anh nói đúng, những gì anh muốn biết, bây giờ tôi sẽ nói hết cho anh nghe.”