“Chú ấy chính là bố ruột của con đúng không ạ?”
Tôi nhìn Niên Niên với ánh mắt phức tạp.
Chúng tôi trở về đây được một tuần rồi.
Căn nhà vốn dĩ trống vắng, sau khi dì Trương quay lại cùng với vài người giúp việc Philippines thì trở nên vô cùng náo nhiệt.
Họ mỗi ngày đều tán gẫu rất nhiều chuyện, mà nội dung của những câu chuyện đó đều liên quan đến Giang Khâm.
Thấy tôi đi rót nước, mấy bà cô giúp việc bắt đầu trò chuyện với nhau ở trong bếp.
“Giang tổng không đính hôn cũng không kết hôn, sống một mình ung dung tự tại. Mấy năm nay không yêu đương với ai, chỉ chuyên tâm lo cho sự nghiệp.”
“Đúng đúng đúng, Giang tổng quả là người đàn ông độc thân tốt hiếm thấy nha.”
Gặp tôi đi tưới nước cho hoa, mấy ông bảo vệ liền thủ thỉ với nhau: “Ông biết gì chưa? Cách đây không lâu có một diễn viên nữ cố ý ám chỉ mình với Giang tổng có quan hệ. Cô diễn viên đó còn được mệnh danh là nữ thần quốc dân đó. Ông đoán xem Giang tổng đã xử lý như thế nào?”
“Xử lý ra sao?”
“Cậu ấy liên tiếp đăng 3 bài thanh minh quan hệ giữa hai người họ, yêu cầu cô ta đừng bôi nhọ thanh danh của mình. Mấy bài viết đó đều ám chỉ rõ một điều rằng “cô đừng có mà qua đây!””
“Giang tổng thật biết giữ gìn đạo đức nha. Vợ và con trai không có ở bên cạnh cũng có thể kiềm chế bản thân. Thật là một người đàn ông tốt.”
Tôi: “......”
Giang Khâm rất bận rộn, nhưng chỉ cần có thời gian, hắn sẽ ở nhà với hai mẹ con tôi.
Khi tôi phớt lờ hắn thì hắn liền chơi với Niên Niên, cùng thằng bé chơi lego, cùng ngắm sao vào buổi tối.
Chiếc kính thiên văn vài trăm vạn nói mua liền mua về, khi ngắm mỗi một ngôi sao hắn đều có thể kể ra vài câu chuyện xưa.
Đó là chuyện mà tôi không thể làm được cho Niên Niên.
Khi xưa lúc yêu đương với Giang Khâm tôi mới biết được, món đồ chơi như lego cả người lớn và trẻ nhỏ đều rất thích, mà giá mỗi bộ cũng rất cao.
Tôi lại càng không biết gì về thiên văn học. Đó là thú vui chỉ có ở những người giàu.
Từ nhỏ tôi đã sống trong nền giáo dục lạc hậu, cho rằng con gái học nhiều thì có tác dụng gì.
Tôi nghĩ rằng bản thân mình đã trao cho hắn điều tốt nhất mà tôi biết. Nhưng nhận thức của tôi chỉ có chút ít mà thôi.
Tôi biết rõ việc phá bỏ rào cản giai cấp giữa chúng tôi khó đến mức nào.
Lại càng hiểu rõ việc chấp nhận được sự tầm thường của bản thân có bao nhiêu đau đớn.
Thực ra tôi cũng là người có tiền, nhưng lại chẳng có nhiều.
Nguyễn An Niên thật sự nên đi theo tôi mà rời bỏ cuộc sống giàu sang hạnh phúc ở phía trước, bất luận đó là cuộc sống sung túc về vật chất lẫn tinh thần hay sao?
Giang Khâm lúc nào cũng chú ý đến biểu hiện của tôi, thấy tôi đứng thất thần, bèn kéo tay Niên Niên đang đứng xem sao trời: “Mami của con tinh thần không được tốt, còn không thèm để ý đến b. Con thay chú đến dỗ dành cô ấy có được không nào?”
Tôi choáng váng khi thằng bé lao đến bên tôi, kéo tôi cúi xuống rồi hôn lên mặt tôi.
Thằng bé còn thủ thỉ bên tai tôi: “Con thay bố hôn mẹ đó.”
Tôi nắm lấy tai con trai rồi đứng im tại chỗ.
Có lẽ Giang Khâm không nghe thấy câu nói đó. Hắn chỉ lặng lẽ đứng cách đó không xa mà nhìn tôi và Niên Niên, như thể chúng tôi là cả thế giới của hắn vậy.