Tôi quen biết Giang Khâm từ 8 năm trước.
Tôi sinh ra tại một làng chài nhỏ ở Quảng Châu, một nơi người dân kiếm sống bằng nghề khai thác tảo biển.
Gia đình tôi rất trọng nam khinh nữ, kỳ thực thì tên thật của tôi vốn không phải Nguyễn Dao mà là Nguyễn Yểu, chính là “Yểu” trong “Yểu Chiết”*
*Yểu Chiết có nghĩa là ch.ết yểu, ch.ết trẻ (ui thật sự không hiểu sao có thể đặt tên con ác đến vậy luôn)
Còn người em trai chỉ sinh sau tôi 1 năm thì mang tên Nguyễn Tông Diệu, ý nghĩa là ánh sáng vinh quang làm rạng danh tổ tiên.
Tôi vô tình nghe được hàm ý về tên của nó qua lời đồn của người trong thôn. Lúc đó tôi không thể hiểu nổi, rõ ràng họ là bố mẹ ruột của tôi, nhưng tại sao lại có thể hận tôi đến vậy cơ chứ.
Sau đó thì tôi mới phát hiện ra, căn nguyên của sự ruồng bỏ đến từ khi tôi còn chưa ra đời.
Yểu Mai, Dẫn Na, Phán Đệ, Vọng Đinh……
Những đứa trẻ là con gái ở nơi này từ khi sinh ra đã bị coi là công cụ, được đặt tên để mong chờ sự ra đời của một thằng con trai nối dõi tông đường, không thì chính là một cái tên bị ng.uyền r.ủa.
Từ nhỏ tôi đã phải chịu đựng sự chán ghét của họ cùng với sự thiên vị mà họ dành cho em trai.
Tôi chưa từng được mặc một bộ quần áo mới nào, tất cả những thứ tôi có đều là đồ cũ của mẹ. Quần áo đầy những miếng vá chằng chịt cùng tôi lớn lên theo năm tháng. Còn em trai tôi thì mỗi mùa đều có những bộ quần áo mới tinh…
Bố mẹ tôi đều làm việc ở công xưởng, mỗi tháng tiền lương không đến 2000 tệ nhưng họ có thể mua cho em trai đôi giày đến 300, 400 tệ mà không tiếc gì, tôi thì mùa đông lạnh giá còn phải đi sandal, bị lạnh cóng, chân tay tê dại cũng không ai quan tâm.
Em trai được ăn vịt nướng, ăn đến mức cả miệng đều bóng dầu. Tôi lại chỉ có thể ăn rau xanh, đôi lúc quá thèm ăn, tôi vụng tr.ộm lấy một miếng da gà thôi liền bị ch.ửi đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Họ nói con gái béo thì không ai thèm, nuôi lớn cũng chỉ tốn cơm tốn gạo.
Ở trường tiểu học trên trấn, số lượng nữ sinh rất ít. Họ dường như cũng chấp nhận số phận khổ cực của mình, cho rằng là con gái thì không cần học nhiều làm gì. Khi đến tuổi trưởng thành sẽ kết hôn, không còn con đường nào khác để trốn thoát khỏi số phận, cả đời sẽ phải ở trong trấn nhỏ này.
Nhưng cũng có người không nguyện ý từ bỏ, không muốn phó mặc vận mệnh của mình ở nơi nghèo nàn lạc hậu này.
Tôi từ khi còn bé đã có một mục tiêu, một mục tiêu duy nhất của cuộc đời tôi. Đó chính là tiến về phía trước, thoát khỏi đây.
Thế giới này rộng lớn như vậy, nhất định sẽ không chỉ có mỗi con đường bị coi như là công cụ buôn bán, kết hôn sinh con.
Sau này tôi vô tình đọc được một câu rằng: Bước đầu tiên để trở thành một tác giả viết tiểu thuyết là gì? Đó là có một gia đình không hoàn mỹ.
Khi học cấp hai, tôi đã đọc được một vài cuốn tiểu thuyết, từ đó tôi liền có suy nghĩ tự mình viết ra một câu chuyện.
Tôi đem hết cả những chuyện về gia đình, những gì mà tôi đã phải trải qua cùng với lý tưởng của mình đều viết hết vào một quyển nhật ký. Tôi muốn trở thành một tác giả.
Một thời gian sau, không biết tại sao mà quyển nhật ký đó của tôi lại bị giáo viên phát hiện.