Có một khoảng thời gian Tần Sở cảm thấy mình thật sự không còn sống được bao lâu nữa.
Sống phải có vui, có nước mắt, có luống cuống, có hoảng loạn, nhưng đối với anh, bộ não anh giống như là một căn phòng kín và những cảm xúc này đã bị nhốt chặt trong phòng, tuy anh vẫn có thể cảm nhận được nó nhưng lại không thể diễn đạt được nó.
Ngày Lâm Thiên Thiên rời đi, Tần Sở lại phải tăng ca.
Đó là một vụ giết người hàng loạt nếu không bắt được kẻ sát nhân càng sớm càng tốt thì sẽ có thêm nhiều người nữa bị giết. Tần Sở vẫn nhớ lời hứa với Lâm Thiên Thiên là sẽ về nhà sớm và cùng cô xem bộ phim cô mới tìm được, vì vậy trước khi vào phòng khám nghiệm tử thi, anh đã gọi điện cho Lâm Thiên Thiên để giải thích tình hình và bảo cô không cần phải đợi anh.
"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện đã khóa máy.”
Một giọng nữ máy móc không chút cảm xúc vang lên bên tai anh, Những ý nghĩ mà trước đây anh chưa từng nghĩ tới thì bây giờ lại đột nhiên ập đến anh.
Thì ra khi gọi điện thoại cho người quan trọng mà đối phương đã tắt máy thì sẽ sinh ra cảm giác thất vọng mãnh liệt, mỗi một lần anh bỏ lỡ điện thoại của Lâm Thiên Thiên, có phải cô cũng có cảm giác bất lực và thất vọng như vậy không.
Tần Sở suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho cô.
“Thiên Thiên, anh sẽ về nhà muộn một chút, em không cần phải chờ anh đâu.”
Nhưng cho đến tận khuya hôm đó, tin nhắn này vẫn không có hồi âm.
Tần Sở lo lắng muốn gọi lại lần nữa, nhưng sau khi xem giờ anh lại quyết định bỏ cuộc.
Anh chỉnh sửa tin nhắn thứ hai.
“Em cứ ngủ trước đi, không cần đợi anh.”
Cũng không ngoài ý muốn, vẫn không có trả lời, có lẽ là cô đã ngủ rồi.
Tần Sở không có nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện khác ngoài vụ án, vậy nên sau khi vừa đặt điện thoại xuống, anh lập tức tiếp quản công việc của Tiểu Ngô. Thi thể vừa mới kiểm tra dường như có một số sai sót nên anh phải kiểm tra lại.
Sự chậm trễ này kéo dài đến sáng hôm sau.
Đặc điểm của nghi phạm về cơ bản đã được xác định, việc còn lại chỉ là bắt giữ hắn ta,Tần Sở từ chối lời mời ăn sáng cùng nhau của Từ Dung Dung và nhanh chóng lái xe về nhà. Khi đi ngang qua siêu thị ở tầng dưới, anh còn thuận tay mua một túi bánh bao cho cô, anh nhớ rằng hai ngày trước khi nhìn thấy quảng cáo bánh bao nếp trên TV thì Lâm Thiên Thiên đã nói rằng cô muốn ăn thử nó.
Bước vào thang máy, sau khi thang máy phát ra một tiếng “ding”, trước mắt anh là một căn phòng hoàn toàn trống trải, trên giường cũng không còn hơi ấm. Tất cả những điều này dường như đã trở thành một bức tranh trừu tượng nào đó, từ ngày đó về sau Tần Sở rất nhiều lần nằm mơ và nhớ lại cảnh tượng trống rỗng vào lúc này.
Bịch bánh bao trong tay anh rơi xuống đất phát ra một tiếng "bụp".
Anh chưa cẩn thận xác nhận chuyện gì đã xảy ra, nhưng dường như anh đã đoán được mọi thứ.
Tần Sở bình tĩnh đến mức không thể tin nổi. Anh nhặt lại túi bánh bao cho vào tủ lạnh, sau đó mở tủ quần áo ra thì phát hiện quần áo của Lâm Thiên Thiên cũng đã không còn.
Khi anh mở cửa phòng làm việc, chiếc hộp đựng đồ cũ của Lâm Thiên Thiên cũng biến mất.
Chiếc điện thoại di động anh mua cho cô đang được đặt trên bàn cà phê và cũng đã tắt nguồn, chiếc laptop thì được ở bên cạnh, không có mật mã, không có tắt máy, màn hình vẫn còn sáng như là muốn mang đến hy vọng cho người ta. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Trên màn hình hiển thị một tài liệu Word và biểu tượng đang nhập vẫn còn đang nhấp nháy.
“Em luôn cảm thấy mình nên cho anh một lời giải thích, nhưng em nghĩ chắc hẳn anh cũng có thể đoán được nguyên nhân. Anh không giúp được em, em đối với anh cảm thấy thất vọng đến cực điểm. Anh đừng cố gắng tìm em nữa, từ tận đáy lòng em đã kháng cự việc gặp lại anh. Năm năm trước em không thể quay lại và tình cảm của em cũng đã chấm dứt từ đó.”
Trước mắt chỉ là mấy hàng chữ màu đen, nhưng Tần Sở dường như còn có thể nhìn thấy được khuôn mặt của Lâm Thiên Thiên trên màn hình. Nỗi sợ hãi khi cô bị ép buộc làm những điều biến thái đó, sự bất an sau khi cô về đến nhà, sự run rẩy khi cô ôm chặt anh vào đêm khuya, và ánh mắt cô lặng lẽ nhìn anh khi anh ra khỏi cửa.
Nó tĩnh lặng như mặt nước trong vực sâu, nhưng bên trong dường như còn cất giấu thứ tình cảm sâu đậm gì đó.
Anh đem laptop cất kỹ, sau đó mở điện thoại của Lâm Thiên Thiên ra và nhìn thấy hai tin nhắn anh gửi hôm qua.
“Thiến Thiến, anh sẽ về nhà muộn một chút, em không cần chờ anh.”
“Em cứ ngủ trước đi, không cần đợi anh.”
Tần Sở hối hận vì đã gửi hai tin nhắn này, đáng lẽ anh nên nghiêm túc nói với cô: "Lâm Thiên Thiên, anh sẽ lập tức trở lại ngay bây giờ, em chờ anh.”
Em chờ anh nhé.
Nhưng nước đã chảy thì rất khó thu lại.
Tần Sở tìm khắp tất cả những nơi cô có thể đến nhưng vẫn không thể thu hoạch được tin tức gì.
Ngoại trừ số điện thoại di động mới đổi, anh không có cách nào khác để liên lạc với cô, chỉ có hộp thư dùng để ghi lại các chi tiết bị cưỡng ép, nhưng cô có lẽ cũng sẽ không dùng đến nó nữa. Một buổi tối nọ, Tần Sở lấy từ trong tủ lạnh ra một chai Macallan 12, sau đó anh uống một ngụm và bắt đầu gửi email cho cô.
"Anh về rồi. Bộ phim em nhắc đến có phải là bộ phim em thích nhất không? Em đã nhầm rồi, bộ phim này chẳng hay chút nào cả."
"Sao em lại giận anh thế? Hay là anh đã bỏ sót điều gì làm em buồn lòng sao?"
"Em cũng không mang theo điện thoại di động, ra ngoài mà không có điện thoại di động em vẫn chịu được sao?"
"Trên người em có mang theo tiền không? Em còn nhớ đường về nhà không?"
“Anh xin nghỉ phép rồi, em muốn đi đâu anh cũng có thể đưa em đi.”
…
"Lâm Thiên Thiên, em trở về đi, anh sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em."
"Chỉ cần em quay về."
Cho đến một năm sau khi Lâm Thiên Thiên rời đi, Tần Sở vẫn không dừng việc lặp lại những hành vi mà trước đây anh vô cùng coi thường.
Anh không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào cho thấy Lâm Thiên Thiên vẫn còn ở thành phố Tứ Xuyên, và anh cũng biết rất rõ rằng nếu Lâm Thiên Thiên muốn trốn, anh sẽ vĩnh viễn không thể tìm thấy cô. Sau khi yêu đương với cảnh sát, cô biết rõ anh có thể sử dụng những phương pháp nào vậy nên cô có thể dễ dàng tránh được chúng.
Ngoại trừ công việc thì Tần Sở lúc này chẳng có gì cả, nhưng mà càng về sau, áp lực công việc cũng khiến cho dạ dày của anh dần xuất hiện các vấn đề nghiêm trọng, chỉ đơn giản uống thuốc dường như đã không còn có thể giúp anh giảm đau, anh không thể không bắt đầu chú ý đến quy luật ăn uống của mình.
Ngày hôm đó, trong cục vừa phá được một vụ án lớn, cục trưởng Đổng cho anh về nhà nghỉ ngơi nửa ngày.
Từ Dung Dung và Tiểu Ngô mạnh mẽ cầm lấy điện thoại di động của anh và cưỡng ép anh cùng đi đến nhà hàng ở cuối đường ăn cơm.
Từ Dung Dung đi phía trước, Tiểu Ngô đi ở phía sau vừa đi vừa lôi kéo anh.
Chuông gió ngoài cửa phát ra âm thanh leng keng, Tần Sở thản nhiên ngẩng đầu lên, toàn thân anh đột nhiên chấn động như bị sét đánh.
Anh nhìn thẳng vào bóng người đang cúi đầu sau quầy, môi anh hé mở một cách khó khăn, anh nghe thấy giọng nói của mình khô khốc và còn có vẻ khàn khàn.
"Lâm Thiên Thiên?"
**********
Từ lúc nghe được cuộc trò chuyện giữa Từ Dung Dung và Tiểu Ngô, toàn thân Lâm Thiên Thiên đã trở nên cứng đờ.
Cô cúi đầu xuống, hy vọng che giấu khuôn mặt không thuộc về mình trong bóng tối.
Nhưng Tần Sở vẫn gọi tên cô.
Lâm Thiên Thiên cảm thấy trong cổ họng của mình giống như đang ngậm một khối băng, cô cố gắng nuốt khan vài cái, rồi nhanh chóng điều chỉnh lại nụ cười chào mời tiêu chuẩn, rồi lại nhìn về phía Từ Dung Dung.
"Đến rồi à? Hôm nay có ba người lận à?"
Từ Dung Dung "A" một tiếng, thần sắc có chút phức tạp đẩy cánh tay của Tần Sở.
"Lão Tần, anh gọi bậy bạ cái gì vậy, anh cũng thấy rõ ràng rồi đó, đây đâu phải là cô Lâm đâu?” ( truyện trên app T Y T )
Tần Sở đi theo ánh mắt cô ấy và công khai nhìn thẳng về phía cô, khoảnh khắc ánh mắt hai người bọn họ chạm nhau, trái tim cô chợt run lên, giống như có dòng điện chạy qua từng mạch máu. Khuôn mặt gầy gò và nước da nhợt nhạt do bệnh dạ dày của anh khiến cô cảm thấy hơi đau lòng. Cô cố gắng căng mặt ra, rất sợ anh nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của cô.
Mà khi Tần Sở nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như đóa hoa trên cành kia thì ngọn lửa trong hai mắt anh dần dần tắt lịm.
Dáng người và góc độ cúi đầu rất giống nhau.
Nhưng người nọ không phải là Lâm Thiên Thiên.
Anh khẽ gật đầu với Lâm Thiên Thiên và bước đến vị trí bên cạnh cửa sổ.
Từ Dung Dung nháy mắt với Tiểu Ngô, Tiểu Ngô nhanh chóng tiến lên hỏi xin Lâm Thiên Thiên một cốc nước ấm rồi cũng đi theo anh.
Chỉ có Từ Dung Dung vẫn còn đứng bên cạnh quầy, cô ấy giải thích với Lâm Thiên Thiên: "Cô xem, người bạn này của tôi gần đây áp lực công việc hơi lớn, vậy nên anh ấy mới nhận lầm người.”
Lâm Thiên Thiên ép buộc mình lộ ra nụ cười, cô lắc đầu: "Mời ba người ngồi xuống chờ một chút, tôi lập tức mang thực đơn tới liền đây.”
Từ Dung Dung xua tay.
“Không cần đâu, cứ lấy mấy món bình thường tôi hay gọi đóng gói mang về là được, với lại thêm ba bát cháo trắng nữa, chúng tôi cũng cần phải điều dưỡng lại dạ dày.”
Lâm Thiên Thiên nhìn Từ Dung Dung ngồi xuống đối diện Tần Sở và bắt đầu nói chuyện phiếm với Tiểu Ngô, mà Tần Sở thì dựa vào chỗ ngồi, dáng vẻ anh mệt mỏi đến mức giống như nếu cô không nhanh chóng mang thức ăn lên thì anh có thể lập tức ngủ thiếp đi bất kỳ lúc nào.
Chu Thanh Thanh và đầu bếp đã đi ra ngoài mua thức ăn, theo đạo lý mà nói lúc này là không nên buôn bán, nhưng Lâm Thiên Thiên thoáng do dự một chút, sau đó cô quyết định tự mình ra tay, đem cháo trắng và canh đã nấu hâm nóng lại một chút, sau đó nhớ lại những gì đầu bếp đã dạy cô và làm ra ba đĩa mì ý đơn giản.
Chờ khi Lâm Thiên Thiên bưng mấy thứ này ra ngoài thì đã là chuyện của hai mươi phút sau, Từ Dung Dung và Tiểu Ngô đang nóng lòng uống một ngụm canh trước, thấy Tần Sở vẫn còn đang nhắm mắt lại, hai người bọn họ vỗ vỗ cánh tay của anh.
"Lão Tần? Đừng ngủ nữa, dậy ăn chút gì đó đi."
Tần Sở khẽ nhíu mày, ánh mắt anh tràn đầy lạnh nhạt và xa cách, Từ Dung Dung liên tục thúc giục anh thì anh mới chịu cầm lấy nĩa và cuộn mì Ý cho vào miệng.
Lâm Thiên Thiên thấy anh đã ăn xong thì mới yên tâm, cô quay người lại, đang định quay lại quầy thì bỗng nhiên nghe thấy Tần Sở trầm giọng nói: “Mì này là cô làm à?”
Lâm Thiên Thiên quay đầu lại, hai người trầm mặc nhìn nhau, sau đó cô gật đầu và mỉm cười.
"Tôi vừa phát hiện... đầu bếp vừa mới ra ngoài mua thức ăn, tôi thấy ba vị hình như rất vội, cho nên mới quyết định tự mình nấu mì." Cô nghĩ nghĩ, rồi lại bổ sung thêm: "Có chuyện gì sao?”
Lâm Thiên Thiên hỏi ra vấn đề này, nhưng chính cô đã sớm biết đáp án, cô cũng đã tự mình nếm thử rồi mới dọn ra bàn.
"Lão Tần, miệng lưỡi của anh nhạy như vậy sao?" Từ Dung Dung cảm thấy có chút kinh ngạc, sau đó cô ấy cũng cắn thử một ít mì ý, dùng sức nhai một hồi: "Cái này... mặc kệ ăn thế nào, hình như hương vị có hơi khác so với trước kia.”
Tần Sở không nói gì, anh nhìn Lâm Thiên Thiên bằng đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng như là tảng băng dưới đáy biển sâu.
Lâm Thiên Thiên trầm mặc một hồi, thấy đối phương không còn gì muốn nói, cô liền nói "Mọi người từ từ dùng" rồi quay trở lại quầy tính tiền.
Cho đến lúc thanh toán, Lâm Thiên Thiên cũng không dám nhìn mặt Tần Sở thêm một lần nào nữa.
Khi ba người đẩy cửa kính bước ra ngoài, Chu Thanh Thanh và đầu bếp cũng trùng hợp bước vào từ cửa trước, bọn họ đi ngang qua nhau.
"Thiên Thiên, chúng tôi về rồi đây."
Mi mắt Lâm Thiên Thiên khẽ giật giật, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn ba người đang đi ra khỏi cửa, và đúng như dự đoán, Tần Sở lập tức dừng lại và quay đầu lại, ánh mắt anh không chút biểu cảm nhìn cô, giống như đang điều tra một tù nhân sợ tội sắp bỏ trốn.
Cách cánh cửa thủy tinh bị ánh mặt trời chiếu rọi có chút chói mắt, Lâm Thiên Thiên chỉ có thể cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh và gật đầu với anh.
Tần Sở cũng gật đầu nhìn cô, nhưng anh vẫn chưa hề rời mắt.
Từ Dung Dung dường như cũng hiểu được anh đang nghĩ gì, cô ấy liếc nhìn Lâm Thiên Thiên rồi lắc đầu nói với anh điều gì đó, sau đó Tần Sở hơi hạ mi xuống và cuối cùng cũng xoay người lên xe.
Chu Thanh Thanh hào hứng khoe khoang rau dưa tươi mới cô ấy vừa mua được với Lâm Thiên Thiên, Lâm Thiên Thiên vẫn còn cảm thấy không yên lòng, cô chỉ có thể giả vờ cười phụ họa với cô ấy.
Ngay khi tâm tư của cô hoàn toàn bay lên chín tầng mây, Chu Thanh Thanh giống như vừa đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
“Thiên Thiên, cô đoán xem vừa rồi tôi ở bên ngoài đụng phải ai?”
“Là ai vậy?"
“Tôi gặp quản lý của nhà hàng chúng ta! Tôi nói với anh ấy tôi mới tuyển được một tiểu tỷ tỷ rất đáng yêu, anh ấy liền nói hai ngày tới có thể anh ấy sẽ đến nhà hàng để kiểm tra một chút.”