"Xin chào mọi người, tôi là O-chan, hôm nay tôi sẽ thách thức các bạn với 40 chiếc bánh kẹp và 10 chiếc bánh kếp trái cây."

Người phụ nữ bị chiếc mặt nạ lông vũ che nửa mặt vừa nói vừa lộ ra nụ cười khẽ. Cô cầm lấy một chiếc bánh nóng hổi còn đang rỉ dầu đưa lên mũi hít một hơi nhẹ rồi sau đó gật đầu thật mạnh như đang hưởng thụ.

"Nước sốt cà chua, nước sốt salad, nước sốt Kuril, nước sốt ớt, đây là một chiếc bánh kẹp với bốn loại nước sốt, thật ngạc nhiên." Cô gái vừa nói vừa đứng dậy từ phía sau bàn để lộ hình dâu tây đỏ tươi trên chiếc áo phông đen và đôi chân thon dài chỉ mặc quần short. Tay cô cầm bánh đưa tới trước ống kính, sau đó khóe môi cong cong, dịu dàng lên tiếng: "Rất thơm nha, mọi người có muốn ăn không?"

Hàng loạt bình luận như “Không muốn ăn thì mang đi”, “Hãy tôn trọng chúng tôi” “Nếu không muốn ăn thì đừng ăn” nhanh chóng xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, ngoài ra cô còn thấy những dòng bình luận như "O-chan hình như rất thích chiếc váy này, tôi thấy cô ấy đã mặc nó nhiều lần rồi." Môi người phụ nữ khẽ cử động, cô nhún nhún vai rồi lại ngồi trở lại.

“Nếu mọi người đã không cần thì tôi ăn hết đây.”

Cô cúi đầu và bắt đầu ăn chiếc bánh trước ống kính. Động tác của cô rất chậm, từng ngụm từng ngụm thoạt nhìn rất hưởng thụ, mỗi lần cắn một miếng còn cố tình đưa chiếc bánh vào sát màn hình để lộ ra nhân bánh bên trong.

"Nhìn này, là rau diếp xanh, loại rau diếp này rất giòn và mềm, có lẽ là mới mua ở chợ dưới lầu, còn có phi lê gà này, không phải nơi nào cũng bán đâu đấy nhé." Cô dùng ngón tay cầm miếng thịt lên rồi bỏ thẳng vào miệng, nhai hai cái, sau đó còn híp mắt lộ ra biểu tình thỏa mãn: "Thịt rất mềm, ngọt, thơm, nghe nói đây là món ăn cao cấp chỉ có hai nhà hàng ở thành phố Tứ Xuyên phục vụ, quả nhiên không tầm thường, hôm nay có dịp giới thiệu với mọi người rồi.”

Sau khi ăn xong miếng thịt gà, cô gái lại gắp thêm một miếng thịt gà khác, trong suốt quá trình vẻ mặt của cô gái vẫn giữ nguyên sự thích thú và mỗi lời nói ra cũng tràn đầy hạnh phúc, mỗi lần ăn xong một cái bánh thì sẽ có một người nào đó có lẽ là trợ lý của cô gái sẽ lộ tay ra màn hình và đưa cho cô gái một lon nước trái cây hoặc là soda.

“Ăn không hết thì để ở đó đi, lát nữa tôi ăn giúp cô.”

Tiếp theo là giọng nói khàn khàn nhưng tràn ngập ý tứ quan tâm của một người đàn ông.

"Huhu, lại hành hạ cẩu độc thân nữa rồi!"

"O-chan đã phát sóng trực tiếp được hai năm rồi, tại sao tình địch của chúng ta vẫn còn chưa chịu lộ mặt nhỉ?"

“Tay của tình địch đẹp quá, xin hãy lộ mặt đi mà, làm ơn lộ mặt đi mà, chúng ta so tài đàng hoàng, ai thắng thì người đó mới có thể cưới O-chan!"

Người phụ nữ hướng về phía màn đạn le lưỡi: “Anh ấy không muốn lộ mặt, mọi người kêu anh ấy lộ mặt cũng giống như là đem mèo đặt ở trong nước tắm rửa vậy.” Nói xong cô gái lại bỏ một miếng rau diếp cá vào miệng và nhai, cô gái cứ nhàn nhã ăn như vậy, cũng không biết đã qua bao lâu, thoáng cái đã thấy đồng hồ chỉ mười giờ tối.

Ngay sau khi cô gái ăn xong chiếc bánh kẹp thứ ba mươi, người xem truyền hình trực tiếp nhận thấy ngoài lời giải thích nhẹ nhàng của người phụ nữ thì hình như còn có tiếng gõ cửa, hết tiếng này tới tiếng khác, âm thanh mơ hồ, mông lung và cũng rất đều đặn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Tôi nghe thấy có người gõ cửa, chẳng lẽ còn có người khác sao?"

“Hình như nghe có tiếng gõ cửa phải không?”

"Tình địch, nhanh ra mở cửa đi, chẳng lẽ anh không thấy O-chan bị phân tâm nên đã dừng lại rồi sao?”

"Chắc O-chan đang cảm thấy rất đau lòng, tại sao chồng của mình lại phản ứng chậm như vậy chứ?"

Ngón tay của người phụ nữ run rẩy kịch liệt, sau khi xem xong màn đạn trên màn hình, cô khẽ cụp mắt xuống, ngẩng đầu bĩu môi về một hướng nào đó: “Fan của em đang kêu anh mở cửa kìa, sao anh lại đứng im như cọc gỗ thế. Nhanh lên, mau đi đi.” 

Tiếng gõ cửa lúc này cũng dừng lại, sau hai giây im lặng, người đàn ông khàn giọng lên tiếng: "Vậy em ăn tiếp đi, ăn nhiều một chút, để anh đi mở cửa."

Sau khi hắn ta nói xong, nụ cười trên mặt người phụ nữ dần dần biến mất. Cô cụp mắt xuống nhìn vào màn đạn trên màn hình điện thoại, phớt lờ những dòng chữ "Biểu cảm của O-chan đột nhiên thay đổi", "Biểu cảm của O-chan thật đáng sợ", "O-chan bị sao vậy?", sau đó cô lập tức ném lá rau và nửa cái bánh còn lại lên bàn.

"Chết tiệt, sao O-chan lại ném đồ ăn vậy?!"

Trong khi trận pháo kích này bay qua, trên màn hình lại vang lên một tiếng động khủng khiếp, có thể nghe thấy những giọng nói khàn khàn chửi thề, hình như còn có thứ gì đó đập vào tường và tiếng người đang nói: “Chúng tôi là cảnh sát, không được cử động.” Giữa những tiếng ồn ào đó, người phụ nữ từ từ cúi đầu và giơ mu bàn tay lên như thể đang lau nhẹ thứ gì đó khỏi khóe mắt.

Một người đàn ông đẹp trai mặc vest đen từng bước bước vào phạm vi màn hình.

Anh có khuôn mặt lạnh lùng và tinh xảo, cả người toát ra khí chất kinh người giống như các công thức vừa bước ra từ trong sách toán, có lẽ vì không biết cảnh tượng hiện tại vẫn còn đang được phát trực tiếp nên anh không đưa tay tắt phát sóng trực tiếp mà chỉ ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ.

Hai người im lặng một lúc, người phụ nữ đột nhiên đẩy hết đồ ăn trên bàn xuống đất rồi chửi bới, bình thường cô sẽ không làm ra hành động này, những người hâm mộ xem buổi phát sóng trực tiếp đều sợ hãi và liên tục hỏi chuyện gì xảy ra, một số người còn hỏi bọn họ có cần giúp đỡ gì không, và một số thì hỏi về danh tính của người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi bên cạnh người phụ nữ.

Người phụ nữ dường như đã tạm thời quên mất mình còn đang phát sóng trực tiếp, vì cô đang cúi đầu nên mọi người không nhìn rõ biểu cảm của cô, cũng không biết đã qua bao lâu, cô dùng sức lau nước mắt, sau đó thì hung hăng đưa tay với lấy chiếc túi nilon thô ráp gần đó để lau mặt.

Người đàn ông im lặng ngồi cạnh cô, sau đó anh khẽ cụp mắt xuống và giơ cánh tay mình lên đưa tới trước mắt cô.

Người phụ nữ sau đó đã ngừng khóc.

Cô cởi mặt nạ ra và lau hết nước mắt, nước mũi trên mặt bằng tay áo sạch sẽ của người đàn ông, sau đó dùng hai tay run rẩy còn dính đầy dầu nắm chặt tóc để che khuất mặt và chật vật nhìn vào camera trước mặt.

"Đây là buổi phát sóng trực tiếp cuối cùng của tôi, cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ tôi trong thời gian qua. Chẳng phải mọi người vẫn luôn hỏi tôi tại sao không ra ngoài ăn nhiều món ngon hơn sao? Bây giờ tôi sẽ trả lời mọi người." Cô dùng giọng nói hoàn toàn khác với giọng nói dịu dàng trước đây nhanh chóng lên tiếng: “Bởi vì tôi không thể đi ra ngoài, mỗi ngày tôi đều bị ép ăn những thứ thật ra rất khó ăn, còn bị ép nôn, bị ép giải thích từng loại thức ăn với mọi người, tôi phải rời khỏi người thân của mình, rời khỏi bạn bè của mình, rời khỏi bạn trai của mình, đối với tôi mà nói, mỗi một lần phát sóng trực tiếp trong hai năm qua chẳng khác nào một cơn ác mộng."

Màn đạn càng lúc càng điên cuồng, đôi mắt cô gái ngấn lệ và cô cũng không còn thể đọc rõ được dòng chữ trên màn hình được nữa.

"Tôi bị một kẻ biến thái bắt cóc và thậm chí còn bị ép phẫu thuật thẩm mỹ, sau đó bị hắn ta giam cầm bốn năm."

Nói đến đây nước mắt của cô gái lại nhanh chóng rơi xuống, cô dừng một chút, sau đó cô run rẩy đứng dậy và đưa tay về phía màn hình.

"Tạm biệt, bây giờ tôi đã tự do."

Màn hình lập tức chuyển sang đen thui.

**********

"Cảnh sát thành phố vừa phát hiện ra một vụ án bắt cóc xảy ra từ hơn năm năm trước, vụ án vẫn đang được tiếp tục điều tra..."

"Theo tin tức của chúng tôi, vụ án bạn gái của pháp y Tần Sở bị bắt cóc đã được giải quyết, nghi phạm là một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, nghe nói..."

“Hôm nay chúng tôi đã mời giáo sư tâm lý học Trương Thụ Sinh đến để giải thích cho chúng ta về những hoạt động tâm lý dễ xảy ra nhất của tội phạm khi hắn ta thực hiện một vụ bắt cóc."

"Bạn gái của bác sĩ pháp y Tần Sở đã bị bắt cóc suốt 5 năm qua và bị ép ăn và ép phát sóng trực tiếp. Cô ấy đã mặc áo tình nhân tự chế để trực tiếp ám chỉ địa điểm bị giam và cuối cùng cũng được thành công cứu ra ngoài.”

Những tin tức như thế này đang được chiếu trên màn hình TV khổng lồ ở Quảng trường tháng năm, đầu tiên là một người đàn ông dừng bước lại, sau đó là càng nhiều người cũng mò dừng chân lại quan sát và đồng loạt phát ra tiếng thán phục.

Một thành phần tri thức đang tăng ca cũng thuận tay mở điện thoại di động, trình duyệt tự động lập tức bật ra tiêu đề tin tức giống như những gì trên TV đang phát. Anh ta hốt hoảng buông tay ra, cốc cà phê lập tức đập mạnh xuống chân mình.

Một cô gái đang nằm trên giường tìm kiếm tên thần tượng của mình trên weibo thì dòng tiêu đề "Vụ án bắt cóc bạn gái của pháp y Tần Sở cuối cùng đã được giải quyết" cũng lập tức lọt vào mắt cô ấy, theo sau đó là chữ "Hot".

Ở Tứ Xuyên này ngày nào cũng xảy ra vô số chuyện lớn nhỏ khác nhau. Hôm nay có thể những người khác sẽ nhớ đến bạn là một nạn nhân của bạo lực học đường, ngày mai lại có thể vì tin tức hẹn hò của một ngôi sao đang lên nào đó mà quên béng đi tin tức tối qua, giống như những con sóng không ngừng vỗ vào bãi biển, tất cả chỉ là một chu kỳ lặp đi lặp lại, thay thế và chồng lên nhau.

Nhưng dù có bao nhiêu bản tin, bao nhiêu sự kiện in sâu vào tâm trí thì vẫn có một chuyện mà người dân ở thành phố Tứ Xuyên này đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ dù đã 5 năm trôi qua.

Năm năm trước, vào lúc mười giờ đêm, bác sĩ pháp y Tần Sở đang hẹn hò với bạn gái thì đột nhiên nhận được tin tức báo án làm anh không thể không rời đi và bỏ lại bạn gái của mình, trước khi rời đi anh còn chu đáo gọi taxi cho cô và còn ghi lại biển số xe rồi mới cho cô lên xe, anh còn dặn cô sau khi về đến nhà thì nhớ gửi tin nhắn cho anh.

Nhưng cho đến một giờ sáng sau khi vụ án đã được xử lý xong thì Tần Sở vẫn không nhận được tin nhắn báo an toàn từ Lâm Thiên Thiên.

Khi Tần Sở trở về nhà, anh phát hiện dép của mình vẫn được giữ nguyên như cũ giống như trước khi ra ngoài, trong bể cá vàng cũng không có cặn thức ăn vừa mới rải xuống, trên giá treo quần áo chỉ treo âu phục của một mình anh, anh không tìm thấy chút dấu vết nào cho thấy Lâm Thiên Thiên từng về nhà, sau đó anh dựa theo biển số xe taxi nhanh chóng đi điều tra, người phụ trách công ty taxi nói cho anh biết chiếc xe taxi này buổi chiều đã bị trộm.

Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì.

Chiếc taxi chở bạn gái Tần Sở biến mất trong màn đêm và không bao giờ xuất hiện nữa.

Sau khi vụ án xảy ra đã gây ra cuộc tranh luận sôi nổi trong xã hội suốt nhiều tháng trời. Các loại phân tích chuyên sâu từ nhiều góc độ khác nhau đã chiếm lĩnh các đường phố trong một khoảng thời gian dài.

"Tăng cường quản lý an toàn taxi", "Bác sĩ pháp y tận tâm bị bọn tội phạm trả thù và vẫn chưa rõ tung tích của bạn gái”, "Đây là ảnh chụp bác sĩ Tần nhờ chia sẻ, hi vọng mọi người cực lực chia sẻ rộng rãi để anh ấy có thể sớm tìm được bạn gái của mình!"

Tin tức bàn tán sôi nổi bao lâu, ảnh chụp đã được chia sẻ mấy chục vạn lần, người dân thành phố Tứ Xuyên cũng đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ chuyện này lúc đầu mọi người còn bàn tán sôi nổi nhưng qua một khoảng thời gian sau thì mọi người chỉ biết thở dài lắc đầu hết cách, thế rồi vụ việc này cuối cùng cũng trôi qua trong yên lặng, nào ngờ mới đây mà đã trải qua năm năm.

Không ai nghĩ rằng vụ án suốt 5 năm không có tiến triển gì lại bất ngờ được giải quyết ngay trong đêm đó.

Giống như bọn họ cũng không ngờ rằng khi bọn họ đang nghiêm túc chia sẻ ảnh chụp thì Lâm Thiên Thiên sớm đã bị tên bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ biến thái ép buộc làm phẫu thuật thẩm mỹ, hơn nữa từ hai năm trước cô ấy còn bị bắt đeo một cái mặt nạ lông vũ và quang minh chính đại ngồi ở trước ống kính phát sóng trực tiếp, vui vẻ mỉm cười ăn hết cả chục phần ăn ghê tởm.

Điều khiến người ta cảm thấy ghê tởm nhất không phải là không bắt được tội phạm, mà là tội phạm ngồi ở ngay sau màn hình nhưng chưa từng có ai biết bộ mặt thật của hắn ta, bọn họ thậm chí còn trêu chọc, ca ngợi hắn ta và người bị hại.

"Thật đáng thương, hóa ra cô ấy chính là O-chan."

"Đúng vậy, ngày nào cô ấy cũng bị ép buộc ăn nhiều như thế, trong lúc phát sóng còn xém nôn vài lần, đó là lý do tại sao sắc mặt của cô ấy càng ngày càng tệ, thì ra tất cả mọi chuyện đểu là do cô ấy bị ép buộc.”

"Chắc bây giờ cô ấy đang trốn trong vòng tay của bác sĩ pháp y Tần Sở và khóc lóc rất thảm thương đấy, chỉ nghĩ thôi mà tôi đã cảm thấy hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy, bị ép phẫu thuật thẩm mỹ, bị ép ăn uống quá độ, cảnh tượng này thật đáng sợ."

"Hy vọng tối nay cô ấy có thể ngủ ngon trong vòng tay bạn trai yêu quý của mình, tội nghiệp cô gái nhỏ."

Trong khi mọi người khắp đầu đường cuối ngõ đều đang bình luận như thế thì Lâm Thiên Thiên đang ngồi thẫn thờ trên ghế sofa trong đồn cảnh sát, trên tay cô cầm một chiếc cốc giấy dùng một lần và nhìn bầu trời ngoài cửa sổ một lúc lâu, đôi khi cô ấy đột nhiên quay đầu lại nhìn xung quanh, và sau khi định thần lại, cô lại lau đi những giọt nước mắt không biết đã chảy ra từ lúc nào.

Tần Sở không biết đã đi tới phía sau ghế sofa nơi cô đang ngồi từ khi nào.

Anh cởi bỏ áo vest để lộ chiếc áo sơ mi trắng như tuyết đang mặc bên trong, viền quần hơi bị kéo ra ngoài nhưng vẫn để lộ ra đôi chân thon thả của anh, chiếc áo khoác vest đen còn mang theo nhiệt độ cơ thể được khoác lên vai của Lâm Thiên Thiên, cô cứng người một lúc, sau đó chậm rãi quay đầu lại nhìn anh.

Không biết đã qua bao lâu, cô đột nhiên mỉm cười.

“Anh không hề thay đổi chút nào.” Giọng cô hơi khàn khàn: “Nhưng em đã không còn là em nữa.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play