Sau khi bọn người Tần Sở rời đi, Lâm Thiên Thiên lập tức gọi điện cho Triệu Tây Tự để nói rõ tình huống.
Triệu Tây Tự đang tựa người vào quầy lễ tân, anh ta chăm chú nhìn cô gái ở quầy lễ tân đang chăm chỉ cắt dưa hấu, nước trái cây màu đỏ bắn tung tóe khắp bàn, Triệu Tây Tự im lặng một lát, chờ khi nhân viên lễ tân hiểu chuyện đưa cho anh ta một miếng dưa hấu lớn, anh ta lập tức cắn một miếng lớn, rồi mới mở miệng nói: "Anh biết rồi, em cũng đừng lo lắng, đêm nay chúng ta gặp mặt nói sau.”
"Đêm nay?"
"Ừm, tối nay anh cũng định đến tìm em, anh có thứ này muốn đưa cho em."
Lâm Thiên Thiên vốn muốn hỏi là cái gì, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô dường như đã biết là cái gì, thế là cô liền đồng ý.
"Vậy là đồng ý rồi sao?" Triệu Tây Tự giống như có chút thất vọng, anh ta chán nản nhổ hạt dưa hấu vào thùng rác: "Đêm khuya khuya khoắt, cô nam quả nữ ở chung, sao em không tỏ ra xấu hổ cự tuyệt một chút để cho tâm lý của anh sinh ra chút khoái cảm đi chứ."
"Tại sao em từ chối lại giúp anh sinh ra khoái cảm?"
“Có lẽ em đã già nên không biết cái này gọi là máu M, nếu ngày nào đó em không mắng anh thì anh sẽ cảm thấy không được tự nhiên.”
Lâm Thiên Thiên bất đắc dĩ đáp lại: "Đầu óc của anh có khả năng có vấn đề rồi đấy."
“Anh...... Alo? Alo?”
Triệu Tây Tự nghe tiếng cúp máy, anh ta thỏa mãn nở nụ cười, sau đó rút khăn giấy từ quầy lễ tân lau sạch nước trái cây dính trên ngón tay và lại cầm lên một miếng dưa hấu khác.
Cô gái ở quầy lễ tân ngập ngừng nhìn anh ta, sau đó lại nhìn dưa hấu, giống như muốn nói điều gì đó.
Triệu Tây Tự liếc nhìn cô ấy và thu hồi nụ cười: "Đang trong giờ làm việc mà ăn dưa hấu gì chứ, lần này tôi tha, lần sau tôi mà còn thấy nữa là tôi trừ lương đấy.”
"..."
Tôi chỉ là muốn đặt nó sang bên cạnh và có định ăn đâu chứ, rõ ràng là anh cầm lấy nó lên ăn mà.
**********
Trước khi Lâm Thiên Thiên về nhà, cô ghé qua chợ rau mua một ít rau.
Động tác của cô đã rất nhanh, lúc đang chọn bông cải xanh thì cô nhận được tin nhắn thúc giục của Triệu Tây Tự. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
"Em có thật sự nghe lời anh nói không vậy? Không được, nếu muốn phản kháng thì cũng đừng phản kháng như vậy chứ. Anh đang ngồi xổm trước nhà em chơi bùn, dì hàng xóm đã dẫn chó đi ra đi vào ba lần rồi, anh đoán là sau hai lần nữa dì ấy sẽ đi tố cáo anh là kẻ biến thái đấy.”
“Anh không thể đứng lên được à?”
"Anh đã làm việc cả ngày mệt chết đi được, Tự Nhi cũng là con người, trái tim cũng sẽ biết đau, mong em hiểu cho anh một chút.”
Lâm Thiên Thiên bật cười và nhanh chóng đáp lại anh ta.
“Em đang đứng mua rau ở chợ gần nhà, hai mươi phút nữa em về tới nhà.”
Nhắc tới cũng rất trùng hợp, ngay khi cô vừa xách theo hai túi đồ vừa mới đi ra khỏi chợ thì đã gặp ngay người mà cô không muốn gặp nhất vào lúc này.
Gần đó hình như xảy ra án mạng, ở trong nhà hàng cô rõ ràng nghe thấy Từ Dung Dung nói Tần Sở hôm nay được nghỉ buổi chiều, vừa có vụ án liền thấy anh lại lập tức xuất hiện ở hiện trường. Khuôn mặt ngưng tụ, thần sắc nghiêm túc, anh đang đứng tựa vào nắp động cơ của một chiếc xe vừa quan sát bốn phía và vừa viết gì đó vào quyển sổ trong tay.
Lâm Thiên Thiên muốn quay người bỏ đi, nhưng các ngón tay anh đang viết cũng đột nhiên khựng lại, và anh cũng đồng thời nhìn lên như thể cảm nhận được điều gì đó.
Cách một đám đông người xem, Lâm Thiên Thiên và anh chăm chú nhìn nhau.
Trong mắt anh dường như vừa lóe lên thứ cảm xúc khó nắm bắt.
Lâm Thiên Thiên theo bản năng liền ôm mấy món vừa mua giấu ra sau lưng và gật đầu với anh từ xa. Cô quay người lại định chuồn đi thì lại nghe thấy anh lạnh lùng kêu lên: "Chờ một chút.”
Lâm Thiên Thiên muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng cô cũng biết rằng với khoảng cách này thì chắc chắn là phải nghe thấy, cô muốn giả vờ tỏ vẻ không biết người anh gọi là cô, nhưng một giây trước chính cô đã chủ động gật đầu chào hỏi với anh.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng lại, khi cô quay lại nhìn anh, anh đã băng qua đám đông và nhanh chóng sải bước đến trước mặt cô.
"Anh gọi tôi có chuyện gì sao?" Lâm Thiên Thiên hỏi.
Tần Sở cứ nhìn chằm chằm mặt cô như muốn tìm ra điều gì đó trên mặt cô. Lâm Thiên Thiên cũng không nhúc nhích và để cho anh nhìn đủ. Cô biết rõ ràng Tần Sở là một người có trực giác cực kì nhạy bén, càng thêm trốn tránh ngược lại sẽ càng làm anh thêm chú ý đến cô mà thôi.
Mãi cho đến khi Tần Sở đưa mắt nhìn về phía hai chiếc túi trên tay cô, Lâm Thiên Thiên mới vô thức siết chặt hai chiếc túi, bởi vì thứ cô mua đều là những món cô thích, Tần Sở hiển nhiên cũng biết rõ sở thích của cô.
"Buổi chiều tại siêu thị này vừa xảy ra một vụ án mạng. Theo camera giám sát, nạn nhân từng đến nhà hàng Miangas mua bữa trưa." Tần Sở cuối cùng cũng quay lại chủ đề chính: "Cô có ấn tượng gì về một người phụ nữ có mái tóc dài xoăn và mặc một chiếc váy trắng có in họa tiết hoa không?”
Từ trước đến nay trí nhớ của Lâm Thiên Thiên rất tốt, cũng một phần là học được từ Tần Sở, cô suy nghĩ một chút, rồi mở miệng nói: "Có chút ấn tượng, cô ấy vừa gọi điện thoại vừa chờ cơm trưa, tôi còn nghe thấy loáng thoáng tiếng tranh cãi rất kịch liệt trong điện thoại, gì mà có nhắc tới tiền và lừa gạt gì đó, hình như là tranh chấp tình cảm."
Tần Sở gật đầu rồi lại hỏi sang một số vấn đề khác, Lâm Thiên Thiên thành thật trả lời từng vấn đề một.
Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại và thấy đã nửa giờ trôi qua.
Tần Sở cũng nhìn thoáng qua di động của cô, anh dường như cũng hiểu được là cô đang nhìn thời gian, sau đó anh thản nhiên nói: "Cô chỉ cần để lại thông tin của mình là có thể về.”
Cả người Lâm Thiên Thiên lập tức trở nên cứng đờ.
Mặc dù người bạn mà Triệu Tây Tự tìm có chút năng lực, nhưng giả thì vẫn là giả, cô suy nghĩ một chút, rồi mỉm cười nói với Tần Sở: "Là một công dân, tôi có thể cung cấp manh mối cho cảnh sát, nhưng điều này không có nghĩa là tôi có nghĩa vụ phải lưu lại thông tin cá nhân của mình.”
Tần Sở chợt khựng lại, anh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
Lâm Thiên Thiên nghĩ đến khuôn mặt của chính mình, vì thế cô lại tự tin bổ sung: "Dù sao anh cũng không là người đầu tiên dùng lý do làm việc công để hỏi thăm thông tin liên lạc riêng tư của tôi.”
Đây là đang châm chọc anh cố tình làm vậy là vì muốn theo đuổi cô sao?
Không hiểu sao Tần Sở chợt cảm thấy kích động vô cùng.
Lâm Thiên Thiên bình tĩnh đón nhận ánh mắt khó hiểu của Tần Sở: "Nếu anh không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây."
Tuy cô nói như vậy nhưng hai chân lại không hề động đậy, bởi vì cô rõ ràng nhìn thấy hai đầu lông mày của Tần Sở khẽ nhăn lại, sắc mặt anh cũng dần trở nên tái nhợt, đó là biểu hiện khi căn bệnh dạ dày của anh tái phát.
Lòng cô cảm thấy đau nhói, cuối cùng cô vẫn không nhịn được và nói thêm một câu: “Là một công dân, tôi rất vui khi thấy có một cảnh sát tốt và có trách nhiệm như anh tồn tại, nhưng tôi nghĩ anh cũng nên để tâm đến vấn đề dạ dày của mình thay vì để nó trở nên tồi tệ hơn.”
Không khí trong nháy mắt giống như bị đóng một lớp băng, Lâm Thiên Thiên tận mắt nhìn thấy ánh mắt của Tần Sở chuyển từ hờ hững sang lãnh đạm.
“Sao cô biết tôi bị đau dạ dày?”
Lâm Thiên Thiên bình tĩnh cười nói: “Cô Từ là đồng nghiệp của anh, cô ấy thường xuyên tới nhà hàng chúng tôi mua cháo, tôi có thể không nhận ra sao, có lẽ anh không nhận ra, một khi anh bị bệnh thì thực ra sẽ có rất nhiều người đau lòng cho anh.”
Một câu nói không đầu không đuôi, không có lý do, bức tường trái tim do Tần Sở xây lên cũng dần dần sụp đổ. Anh chợt nhớ tới rất nhiều năm trước, bệnh dạ dày của anh vẫn chưa tới mức nghiêm trọng như lúc này, Lâm Thiên Thiên cũng đã từng nói qua những lời như thế.
"Anh bị bệnh, tôi còn khó chịu hơn anh, pháp y Tần, anh hãy tự bảo trọng cơ thể nhé!"
Cảnh tượng trong ký ức chồng chéo với hiện tại, anh lén lút gật đầu, sau đó cất cuốn sổ trên tay rồi vội vàng xoay người.
Một giây tiếp theo, người phụ nữ phía sau nhanh chóng nắm lấy tay áo anh, khi anh quay người lại, một hộp dâu tây lớn đã được nhét vào tay anh, anh còn chưa kịp phản ứng thì người phụ nữ đã nhanh chóng hòa vào đám đông, bóng lưng của cô chẳng mấy chốc đã khuất dạng.
Tiểu Ngô vừa tìm kiếm bằng chứng trong siêu thị và đi ra, cô ấy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thứ mà Tần Sở đang cầm.
"Chủ nhiệm Tần, anh mua dâu tây à? Những quả dâu tây này thật đẹp, hương vị nhất định cũng rất ngọt ngào!"
Tần Sở nhìn hộp dâu tây trong tay, lại cảm thấy khó chịu vô cớ, sau đó anh dứt khoát đưa hộp dâu tây cho Tiểu Ngô.
"Hả?" Vẻ ngạc nhiên trên mặt Tiểu Ngô nhanh chóng chuyển sang vui mừng: "Anh cho tôi à?"
"Ừm."
**********
Lâm Thiên Thiên vẫn còn đứng ở góc đường và nhìn rõ toàn bộ quá trình Tần Sở đưa dâu tây cho Tiểu Ngô.
Từ Dung Dung từ bên trong đi ra, Tiểu Ngô lại chia cho Từ Dung Dung một ít, dâu tây cũng chưa rửa, hai người liền đứng cùng một chỗ vừa ăn dâu tây vừa phân tích những thứ những thứ vừa tìm được, đợi sau khi phân tích xong, một hộp dâu tây cũng đã ăn xong.
Tiểu Ngô tiện tay ném chiếc hộp vào thùng rác ven đường.
Tần Sở từ đầu đến cuối đều không ăn một quả dâu tây nào.
Lâm Thiên Thiên tức giận cười nhạo anh, nhưng đối với kết quả này cô cũng không có gì cảm thấy quá kinh ngạc, bởi vì anh vốn chính là một người cố chấp như vậy.
Cô xách hai túi đồ trở về, còn chưa đi được hai bước thì đã nhìn thấy Triệu Tây Tự.
Anh ta đang đứng một mình bên vệ đường, trong bóng tối vẫn có thể thấy rõ điếu thuốc giữa những ngón tay anh ta, làn khói trắng quanh quẩn xung quanh càng làm cho dáng vẻ của anh ta trông có chút cô đơn và lẻ loi, Lâm Thiên Thiên suy nghĩ một chút, liền nhận ra có lẽ anh ta đã thiếu kiên nhẫn nên đã đi xuống đón cô.
Lâm Thiên Thiên tiến lên một bước và áy náy nói xin lỗi anh ta: "Xin lỗi, em đã hứa là hai mươi phút sau sẽ quay lại nhưng trên đường về đã xảy ra chuyện..."
Triệu Tây Tự không nói gì, vì vậy Lâm Thiên Thiên lại gọi anh ta một tiếng.
Triệu Tây Tự dường như đã tỉnh táo lại, anh ta khẽ gật đầu, và thở ra một làn khói thuốc: “Ừ, anh nhìn thấy rồi, quả thực là chuyện lớn.”
Ngay lúc Lâm Thiên Thiên đang định phản bác thì một luồng khói liền bay vào phổi cô làm cô ho sặc sụa.
Triệu Tây Tự cười nhạo một tiếng: "Nhìn anh này, anh lại quên mất rồi." Anh ta ấn điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh để dập tắt nó, sau đó là ném nó vào thùng rác.
Lâm Thiên Thiên cảm thấy anh ta cư xử có chút kỳ quái, nhưng cô cũng không muốn nghĩ sâu xa anh ta kì lạ ở chỗ nào, cô mở điện thoại nhìn đồng hồ: "Cũng đã tám giờ rồi, anh ăn cơm chưa?"
“Còn chưa ăn đâu, đang đợi em làm mì xào cho anh ăn đây.”
“…Sao em lại không biết mình có thể nấu món này nhỉ?”
"Em khiêm tốn quá rồi đấy." Triệu Tây Tự cầm lấy một cái túi từ trong tay cô, nói một câu không đầu không đuôi: “Món ăn này khắp thiên hạ chỉ có một mình em có thể làm cho anh.”
Lâm Thiên Thiên cố gắng đưa tay chạm vào trán anh ta để xem có nóng không, nhưng Triệu Tây Tự đã nhanh chóng quay người bỏ đi, thấy Triệu Tây Tự đang có tâm sự, cô bước nhanh hơn và cố gắng theo kịp anh ta: “Em có mua cánh gà, anh thích cánh gà om hay kho với Coca?”
"Coca."
“Rau chân vịt hôm nay cũng rất tươi, anh muốn trộn hay xào?”
"Trộn."
“Còn có rau diếp cá, cũng trộn luôn sao?”
“...... Lâm Thiên Thiên, em cố ý đúng không, cmn anh ghét nhất là rau diếp cá.”
Lâm Thiên Thiên cười ra tiếng, cô bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Không phải anh nói muốn đưa cho em thứ gì sao?”
"Quên rồi."
"Sao anh có thể quên được chứ?"
"Anh thực sự quên rồi."
Triệu Tây Tự nghiêng đầu và né tránh ánh mắt của Lâm Thiên Thiên, Lâm Thiên Thiên cố chấp đưa tay tìm kiếm trong túi áo của anh ta, cuối cùng anh ta cũng không thể giữ vẻ mặt bình tĩnh được nữa và bắt đầu chửi bới.
“Em đang sờ chỗ nào đấy, trước mặt bàn dân thiên hạ mà em còn dám trở trò lưu manh sao?”
**********
Sau khi làm cơm xong, Lâm Thiên Thiên nhìn Triệu Tây Tự bất chấp hình tượng gặm một cái cánh gà đầy hăng say, còn cô thì chỉ có thể nhét vào miệng một bông cải xanh đã nấu chín đầy tẻ nhạt vô vị. ( truyện trên app T Y T )
Cô vẫn không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ rất dễ cảm thấy buồn nôn, thậm chí ngay cả cơm trưa trong nhà hàng cũng mượn cớ giữ dáng để từ chối.
Sau bữa ăn, Lâm Thiên Thiên cuối cùng cũng nhận được thứ mà Triệu Tây Tự mang đến cho cô, là một thiết bị định vị hình cúc áo.
So với cái định vị trước đó thì cái định vị này càng thêm tinh vi và nhẹ hơn, hầu hết mọi người sẽ không thể nhìn thấy nó, Triệu Tây Tự còn nhờ một người bạn gắn thêm một thiết bị liên lạc nội bộ vào đó, chỉ cần cô ấn vào cái nút nhỏ bên trong, trong vòng phạm vi một km là có thể bắt được tín hiệu.
Lâm Thiên Thiên còn đang loay hoay với thiết bị nhỏ nhắn này liền nhìn thấy Triệu Tây Tự đã lấy ra một thứ khác.
Cô nhìn về phía Triệu Tây Tự, anh ta bình tĩnh nói: “Lúc trước anh có nhờ lão La tra vân tay và các thông tin khác về Trần Ánh Du.”
Triệu Tây Tự đưa đồ cho cô, thấy cô lật xem cẩn thận, bỗng nhiên anh ta nhẹ giọng nói: "Em biết không, ban biên tập của tạp chí IA thậm chí cũng không nhớ rõ có một người như vậy."
Cả người Lâm Thiên Thiên chợt trở nên cứng đờ.
"Nhân viên thay đổi nhiều đợt, văn phòng cũng thay đổi nhiều chủ sở hữu, bạn anh vất vả lắm mới có thể tìm thấy chiếc cốc cô ấy đã từng dùng trong phòng lưu trữ lâu ngày không có ai quét dọn và mới lấy được dấu vân tay duy nhất này.”