Lâm Thiên Thiên thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ có thể dựa vào khuôn mặt của mình để kiếm sống.
Không phải là do trước đây bộ dạng của cô quá khó coi, chỉ là bộ dạng đẹp mắt và bộ dạng nghiêng nước nghiêng thành là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Khi Lâm Thiên Thiên đưa chứng minh thư mà Triệu Tây Tự đã làm vào tay Chu Thanh Thanh, cô cảm thấy có chút lo lắng rằng đối phương sẽ nhìn ra vấn đề với mã số ID đó, tuy nhiên, nằm ngoài mong đợi của của cô, Chu Thanh Thanh chỉ liếc nhìn nó một cách chiếu lệ rồi trả lại cho cô, ngược lại là cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô một hồi lâu.
"Thì ra cô tên là Triệu Nhất Thiên..." Chu Thanh Thanh cảm thán nói: "Tôi muốn thỉnh giáo cô một chút, làm sao cô có thể xinh đẹp như vậy chứ, mắt này mũi này, còn có đôi môi này, quả thực giống như tiểu tiên nữ bước ra từ trong tranh vậy."
Lâm Thiên Thiên sửng sốt một lúc, sau đó cô hơi cúi đầu và mỉm cười.
“Cô nói chuyện cũng dẻo miệng quá đấy, thật ra tôi thấy mình cũng chỉ bình thường mà thôi.”
Khi cô nói ra những lời như vậy, ngay cả Lâm Thiên Thiên cũng tự muốn đánh mình.
"Ồ, tôi nghĩ chắc là cô có hiểu lầm về hai từ bình thường rồi, cô mà bình thường thì tôi tính là gì cơ chứ? Chẳng lẽ gương mặt tôi chỉ là một miếng thịt dùng để thở, ăn và nhìn thôi sao?" Chu Thanh Thanh còn khoa trương lấy tay che ngực: "Đúng là người đẹp rất biết cách xát muối vào vết thương của những người bình thường như chúng tôi?”
Tinh thần cô ấy trầm xuống một hồi lâu, sau đó cô ấy mới dẫn Lâm Thiên Thiên đi giới thiệu một vòng nhà hàng, để giúp cô làm quen với vị trí trong nhà hàng.
Khi đi đến một lối vào cầu thang dẫn xuống dưới, cô ấy lộ ra biểu tình thần bí lên tiếng: "Ở đâu cô cũng có thể đi, chỉ có tầng hầm này, ngoại trừ quản lý cửa hàng thì không ai được đi xuống đâu đấy."
"Hả?" Gương mặt Lâm Thiên Thiên tràn đầy tò mò: "Ở dưới đó có rượu vang đỏ đắt tiền sao? Lỡ như khách cần rượu vang đỏ thì phải làm thế nào?"
Chu Thanh Thanh cười nói: “Khách đến đây ăn đa phần đều là học sinh trung học, bình thường bọn họ sẽ không gọi rượu vang đỏ, nếu có bạn nhỏ nào thật sự muốn uống rượu vang đỏ thì phía sau quầy tính tiền có để đấy, cô cứ trực tiếp đưa cho bọn họ là được.”
**********
Quả nhiên giống như Chu Thanh Thanh đã nói, thời gian thứ bảy chủ nhật nhà hàng hầu như không có việc làm ăn gì, thỉnh thoảng mới có vài học sinh trung học ghé vào ăn cơm, sau khi ăn xong liền rời đi.
Mãi đến cuối buổi sáng thứ hai, Lâm Thiên Thiên mới biết cái gì gọi là luống cuống tay chân. Ngay khi tiếng chuông tan học giữa trưa vừa vang lên, cổng trường mở rộng, đám học sinh kết bè kết đội lập tức xông ra, một số đổ xô đến các quán ăn nhẹ, một số đạp xe đạp đi đâu đó, và một số không ngần ngại vội vàng đẩy cửa “Miangas”. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Chị Thanh Thanh, cho em một phần mì ý.”
"Mì xào tôm và súp kem nấm."
"Chị Thanh Thanh, em muốn... hửm, chị là người phục vụ mới à, chị Thanh Thanh đâu rồi?"
Lâm Thiên Thiên đang chăm chú ghi lại các món ăn, sau đó cô ngẩng đầu mỉm cười với cậu học sinh trung học tóc nâu vừa đặt câu hỏi.
"Thanh Thanh đang ở trong bếp hỗ trợ, tôi là nhân viên phục vụ mới ở đây." Cô cầm bút và nghiêng đầu: "Vừa rồi cậu mới gọi món gì vậy, có thể nhắc lại được không?”
"À...em...sữa, súp kem nấm, và một món mì ý nữa...và một chiếc bánh sandwich, và một..."
Lâm Thiên Thiên nhìn gương mặt của đối phương trong máy mắt liền trở nên đỏ bừng, hai cánh môi dường như không thể khép lại được, cô cũng tỏ ý tốt hỏi thăm cậu ta.
"Gọi nhiều như vậy, cậu thật sự ăn hết được sao?"
Sắc mặt của chàng trai càng đỏ hơn, cậu ta lúng túng dời ánh mắt sang một bên, như thể không dám nhìn thẳng vào mặt cô: “Em có thể ăn được… cho dù có no chết, em cũng sẽ ráng ăn hết.”
“Được rồi, làm phiền cậu chờ một chút.”
Lâm Thiên Thiên gật đầu rồi xoay người cầm thực đơn đi vào phòng bếp, cuối cùng cũng không nhịn được cười, cô cũng nên đi nói cho Thanh Thanh biết có rất nhiều học sinh đang tìm cô ấy.
Chu Thanh Thanh khi biết các học sinh quan tâm đến cô ấy thì cô ấy cảm thấy rất vui mừng, đồng thời còn xung phong đổi vị trí cho Lâm Thiên Thiên.
Kết quả là không tới mấy phút, Chu Thanh Thanh dọn món ra xong lại quay trở về phòng bếp và còn than thở một tiếng.
“Hay là cô ra ngoài ghi món đi, đám tiểu tử kia...... Chậc chậc chậc.”
Lâm Thiên Thiên thực sự không muốn ra ngoài và lộ mặt, cô vẫn chưa quen với sự chú ý mà khuôn mặt này mang lại cho cô, nhưng Chu Thanh Thanh cứ kiên trì hết lần này đến lần khác, vì vậy Lâm Thiên Thiên chỉ có thể quay lại vị trí ghi món.
Trong khi gọi món, cô có thể nghe được rõ ràng có người khen ngợi vẻ đẹp của cô, có người khuyến khích nhau đến bắt chuyện, có người không nói gì và chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô một lúc lâu và không thể rời mắt, cô đều đã đoán trước được tất cả tình huống này nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi không thoải mái khi đối diện với nó.
Cũng may giờ nghỉ trưa của các học sinh cũng không quá dài, sau bữa trưa, dù có hứng thú với khuôn mặt của cô thì các nam sinh cũng phải quay lại trường.
Chỉ có một điều bất ngờ.
Cậu học sinh cấp ba vừa gọi rất nhiều thứ đợi đến cuối rồi chắp tay sau lưng chậm rãi bước đến quầy, Lâm Thiên Thiên ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn cậu ta.
"Sao vậy? Còn có chuyện gì nữa sao?"
Chàng trai mặc đồng phục có khuôn mặt đẹp trai khác thường, dù bộ đồng phục rộng thùng thình đã che đi phần lớn những đường cong trên cơ thể nhưng không khó để nhận ra cậu ta có dáng người cao ráo và mảnh khảnh, cậu ta hơi đỏ mặt, sau đó chợt ho khan một tiếng rồi mới mở miệng hỏi: "Có thể nói cho em biết… tên của chị được không?"
Lâm Thiên Thiên nói "Hả?" và sau đó mới kịp phản ứng lại.
"Tôi tên Triệu Nhất..."
Nam sinh lập tức gật đầu: "Rất dễ nghe.”
"...Thiên."
Chữ cuối cùng nhanh chóng biến mất ở bên môi cô, cô nhìn nam sinh mặt đỏ tới tận mang tai và tràn ngập sức sống tuổi trẻ, cuối cùng cô cũng hiểu được đối phương là tới bắt chuyện.
Chàng trai nhanh chóng lấy ra thứ gì đó từ sau lưng, còn chưa đợi Lâm Thiên Thiên kịp phản ứng thì chàng trai đã lớn tiếng nói: "Em thấy chị vẫn còn chưa ăn trưa, cái bánh sandwich này em đã thanh toán rồi, chị có thể yên tâm ăn đi!" Sau đó cậu ta nhanh chóng quay người bỏ chạy và bị đập đầu vào cửa kính.
Lâm Thiên Thiên: "..."
"Chị đừng đến đây, em ổn! Em thật sự không sao đâu!"
Cánh cửa kính mở ra, cậu bé có vẻ xấu hổ không chịu nỗi, lập tức che trán lao đi mà không thèm quay đầu lại.
Lâm Thiên Thiên nhìn xuống chiếc bánh sandwich mà chàng trai để lại và khổ não mím môi, nhìn có vẻ ngon nhưng dạ dày của cô chỉ có thể chấp nhận những thức ăn lỏng.
Nhưng trước khi nỗi thống khổ này có thể kéo dài quá lâu, qua khóe mắt, cô thoáng thấy một người đang đứng trong góc, Lâm Thiên Thiên nhìn qua và nhìn thấy người nọ là Triệu Tây Tự không biết đã đến đây từ lúc nào. Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa và quần trắng, dáng vẻ đặc biệt nổi bật, anh ta cầm chai rượu đi về phía cửa kính, trong miệng còn đang ngậm điếu thuốc chưa châm lửa.
"...Anh làm gì vậy?" Lâm Thiên Thiên lập tức túm lấy tay áo của anh ta khi anh ta đi ngang qua.
Triệu Tây Tự cười lạnh nói: "Để anh đi đánh thằng nhóc kia một trận để cho nó biết trước xã hội này tàn khốc như thế nào.”
“……” Bệnh thần kinh.
Lâm Thiên Thiên liếc nhìn hành lang dẫn đến nhà bếp và thuận miệng hỏi: "Tại sao anh lại đến đây?"
Triệu Tây Tự tựa người vào quầy tính tiền, anh ta lấy điếu thuốc ra khỏi miệng nghịch nghịch một hồi: “Anh ra ngoài làm chút việc, sẵn tiện đi ngang qua xem em.” Anh ta cũng nhìn thoáng qua phía bếp: "Em thế nào rồi, người đó có tới không?"
Lâm Thiên Thiên lắc đầu: "Chu Thanh Thanh nói anh ta không thường xuyên đến tiệm, nhà hàng này giao cho Chu Thanh Thanh toàn quyền quản lý.”
Triệu Tây Tự thở dài: “Vậy em vẫn còn tiếp tục ở chỗ này chờ sao?”
"Không đợi thì có thể làm gì được chứ? Đây là manh mối duy nhất."
Triệu Tây Tự dường như không thích nhìn thấy bộ dạng cô nhất quyết làm điều này, vì vậy anh ta vừa nghe xong liền tỏ vẻ ghét bỏ xua xua tay.
“Vậy em tiếp tục chờ đi, anh đi trước.” Vừa đi được hai bước, anh ta lại quay đầu dặn dò cô: “Chú ý định vị trong quần áo, đừng làm rơi, có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho anh.”
Kết quả Triệu Tây Tự vừa đi chưa được hai phút thì cửa kính lại bị đẩy ra.
"Hoan nghênh quý khách..."
Lâm Thiên Thiên ngẩng đầu lên, lời nói cuối cùng lập tức bị kẹt lại trong cổ họng.
Hai người Từ Dung Dung và Tiểu Ngô đứng trước quầy, Tiểu Ngô muốn tiếp tục đi vào bên trong nhưng Từ Dung Dung đã kéo cô ấy đứng lại.
Cô ấy nhìn Lâm Thiên Thiên mỉm cười với mình, sau đó cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt của cô và cũng cười cười đáp lại: "Trùng hợp thật, cô làm việc ở đây sao?"
Lâm Thiên Thiên gật đầu: “Tôi vừa tìm được việc ở đây, hai người vào trong ngồi đi.”
“Không cần đâu.” Từ Dung Dung giơ tay ngăn cản động tác muốn đưa thực đơn của Lâm Thiên Thiên: “Chúng tôi còn phải vội vàng trở về làm việc, chỉ cần đóng gói mang đi là được.”
"À, được rồi." Tiểu Ngô vội vàng lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhắn: "Chúng tôi muốn... hai phần mì ống, hai phần súp cá hồi và rau củ, ngoài ra còn có một chiếc bánh sandwich và một phần salad trái cây."
Lâm Thiên Thiên nhanh chóng ghi lại các món ăn: “Xong rồi, cô còn muốn dùng thêm gì nữa không?”
Từ Dung Dung suy nghĩ một chút: “Hôm nay có cháo không?”
“Có.” Lâm Thiên Thiên đọc vanh cách ra một dãy các món cháo khác nhau: “Cháo khoai tây, cháo nấm, cháo trắng…”
"Tôi muốn gọi thêm một phần cháo trắng, chúng tôi đặt xong rồi."
"Được rồi, làm phiền hai người ngồi đợi một lát."
Lâm Thiên Thiên quay người đi về phía phòng bếp, nhưng cuộc trò chuyện giữa hai người đã lọt vào tai cô.
"Bác sĩ Từ, sao tôi không nhớ có người kêu tôi đặt giúp cháo nhỉ?"
"Cô cũng đâu còn là người mới đâu, sao mà vẫn thờ ơ với sếp mình quá vậy? Cháo là tôi đặt cho lão Tần, bệnh dạ dày của anh ấy gần đây ngày càng trở nên nghiêm trọng, không ăn chút thức ăn lỏng để lót dạ dày thì sao có thể ăn cái khác được chứ?”
Bước chân của Lâm Thiên Thiên chợt dừng lại.
Cô siết chặt tờ giấy ghi món trong tay, cô nhịn rồi lại nhịn, sau đó cô cố cố gắng đè nén cảm giác chua chát và se thắt trong lòng và nhanh chóng trở lại trạng thái bình tĩnh. ( truyện trên app tyt )
Cháo đã nấu xong từ lâu rồi, nếu bây giờ mang về đồn cảnh sát thì phỏng chừng cũng đã lạnh. Chu Thanh Thanh và đầu bếp đang thương lượng thực đơn mới, Lâm Thiên Thiên thấy không ai chú ý đến mình liền lén lút bật bếp lên, đem cháo hâm nóng lại một chút rồi mới yên tâm cho vào hộp.
Dưa chuột và rau củ dùng để làm salad trái cây vẫn còn rất nhiều, vì thế cô dứt khoát cho số lượng gấp đôi vào salad.
Khi Từ Dung Dung và Tiểu Ngô nhận xong đồ ăn đóng gói và chuẩn bị ra ngoài, bọn họ vô tình đụng rơi một cây bút trên quầy.
Từ Dung Dung lập tức cúi người xuống nhặt lên, lúc đặt cây bút đó lại lên quầy, cô ấy nghe thấy Lâm Thiên Thiên nhẹ nhàng nói lời cảm ơn với cô ấy.
Cô ấy xua tay tỏ ý không sao, nhưng lại không biết Lâm Thiên Thiên không phải là nói cảm ơn vì chuyện cây bút này.
Mãi đến khi hai người bọn họ đã đi xa, Lâm Thiên Thiên mới chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó. Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy nhà hàng này thật là ngột ngạt, ngột ngạt đến mức làm cho cả người cô cảm thấy khó thở vô cùng.
**********
Từ Dung Dung hình như là khách quen của nhà hàng này, Lâm Thiên Thiên mới làm việc ở đây còn chưa đến một tuần thì đã gặp qua cô ấy ba lần.
Có lẽ công việc của cô ấy rất bận rộn, lần nào đóng gói đồ an xong cũng lật đật chạy đi, thỉnh thoảng còn có Tiểu Ngô cũng đến cùng với cô ấy, nhưng phần lớn thời gian cô ấy chỉ đến có một mình.
Mãi đến một tuần sau, sau khi giờ cao điểm ăn trưa đã trôi qua, trong nhà hàng vắng tanh, ngoại trừ Lâm Thiên Thiên thì bên ngoài bên trong tiệm không có một bóng người.
Cửa kính bị đẩy ra, chuông gió bị va chạm làm phát ra âm thanh leng keng, Lâm Thiên Thiên còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Từ Dung Dung.
"Tiểu Ngô, cô mau đi tới đỡ chủ nhiệm Tần của cô một tay đi, coi chừng anh ấy lại bị ngã ở cửa đấy."
"Pháp y Từ, chủ nhiệm Tần... anh ấy không cho tôi đỡ.”
“Vẫn còn rất cố chấp, cố chấp như vậy mà vẫn còn tiếp tục tuyệt thực, cũng may là em cứng rắn lôi kéo anh tới đây ăn cơm.”