Trước khi mất đi ý thức, Lâm Thiên Thiên vẫn còn tỉnh táo hiểu rõ mình đang làm gì.
Cô muốn thay đổi khuôn mặt này, tìm người đàn ông đã giam giữ Trần Ánh Du, tiếp cận hắn ta, sau đó tìm ra nơi Trần Ánh Du bị giam giữ và cứu cô ấy ra.
Bên phía Trương Hoài Dân thì cũng không cần phải vội vàng, ba năm tù cũng là một sự tra tấn đối với người đàn ông đó.
Nhưng đó cũng là sự bảo vệ.
**********
Một năm sau.
Một ngày không mây và đầy nắng.
Từ Dung Dung vừa đi ra từ quán ăn vặt, trong miệng cô ấy còn ngậm một cái bánh bao hấp và trong tay còn đang cầm hai giỏ bánh bao hấp nhỏ và vội vàng đi về phía xe, ngay khi cô ấy còn chưa đi được mấy bước thì điện thoại lại đột nhiên reo lên, cô ấy chỉ có thể nhổ bánh bao hấp ra và trả lời cuộc gọi.
"Tôi còn sống! Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiểu Ngô bị giọng nói của cô ấy dọa cho run lên, sau khi im lặng một hồi lâu, cô ấy mới cẩn thận nói cho cô ấy biết vừa rồi có một vụ án lớn và chủ nhiệm Tần lại tức tốc đi đến hiện trường.
Từ Dung Dung nhất thời khoa trương hét lên một tiếng "A": "Tôi biết ngay là anh ấy không chịu ngồi yên mà, từ sau khi thất tình, anh ấy liền coi công việc như là bạn gái của mình vậy. Tối hôm qua nhịn cả đêm, hiện tại ngay cả bữa sáng cũng không ăn lại chạy đi lung tung.”
"Tôi nghĩ... cô nên đến đó xem một chút đi, chủ nhiệm Tần đã lâu không nghỉ ngơi, tôi sợ anh ấy sẽ không trụ được." Giọng điệu của Tiểu Ngô càng thêm run rẩy khiến cho Từ Dung Dung rất tức giận.
Đã một năm trôi qua nhưng Tiểu Ngô vẫn không có chút tiến bộ nào, vẫn cứ khúm núm giống như một thực tập sinh vậy.
Cô ấy trầm ngâm một hồi rồi quyết định nuốt xuống những lời giáo dục Tiểu Ngô: "Được rồi, cô ở lại đội viết cho xong báo cáo kết án tối qua đi, gửi địa điểm xảy ra vụ án cho tôi, bây giờ tôi sẽ đến đó ngay.”
Từ Dung Dung nói xong liền cúp điện thoại, sau đó cô ấy nhét hai lồng bánh bao vào trong một cái túi nilon rồi đi về phía xe, ai ngờ còn chưa đi được hai bước đã đụng phải một người phụ nữ đang đi tới, bánh bao nóng hôi hổi rơi đầy đất, một bó hoa dành dành cũng rớt xuống theo.
"Xin lỗi, là do tôi không chú ý."
Đối phương sửng sốt một chú rồi cũng vội vàng nói xin lỗi, người nọ cúi xuống nhặt bánh bao giúp Từ Dung Dung, Từ Dung Dung xua tay tỏ ý không sao rồi cũng ngồi xổm xuống giúp người nọ nhặt hoa.
"Không sao đâu, là do tôi cũng hơi lơ đãng..."
Những bông hoa được nhặt lên không bị hề hấn gì, nhưng những chiếc bánh bao của Từ Dung Dung lại dính đầy bụi trên mặt đất nên không thể ăn được nữa.
"Thật xin lỗi, tôi thực sự không cố ý, để tôi mua cho cô một chiếc túi khác." Người phụ nữ nói xong liền nhanh chóng đi đến quán ăn vặt bên cạnh, Từ Dung Dung rất muốn nói với cô ấy rằng thật sự không sao, nhưng bóng dáng người phụ nữ đã nhanh chóng biến mất ở lối vào cửa hàng, Từ Dung Dung không còn cách nào khác ngoài việc đứng đợi tại chỗ và xem giờ trên điện thoại. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Cũng may không lâu sau người phụ nữ liền đi ra, Từ Dung Dung cầm lấy bánh bao, người phụ nữ lúc này mới cúi đầu cầm lại hoa của mình.
"Tạm biệt."
Trong lúc hai người bọn họ đi ngang qua nhau, mái tóc hơi xoăn của người phụ nữ bị gió thổi tung và cọ vào mặt của Từ Dung Dung, trong không khí thoáng chốc tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt của cây dành dành, làm cho Từ Dung Dung càng cảm thấy có gì đó không ổn, cô ấy đột nhiên quay người lại nói với phía sau lưng người phụ nữ: “Chờ một chút.”
Cơ thể của người phụ nữ lập tức trở nên cứng đờ nhưng cô ấy vẫn nghe lời đứng yên, Từ Dung Dung xoay người và cẩn thận nhìn chằm chằm bóng lưng của người phụ nữ, sau khi nhìn xong cô ấy liền bước tới trước mặt người phụ nữ.
Từ Dung Dung không nói, người phụ nữ cũng không nói.
Một lúc sau, Từ Dung Dung không nhịn được liền hỏi: “Chúng ta từng gặp nhau ở đâu phải không?”
Nghe xong, người phụ nữ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên để lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, đôi mắt hoa đào, đôi môi hơi nhếch lên và ở cuối mắt còn có một nốt ruồi nho nhỏ, một gương mặt xinh đẹp đến mức làm cho Từ Dung Dung cũng phải ngẩn người trong chốc lát.
Đây là lần đầu tiên Từ Dung Dung tỏ ra thất thố khi nhìn thấy một người cùng giới như vậy.
Người phụ nữ mỉm cười với Từ Dung Dung, trên mặt người nọ cũng có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Hai chúng ta từng gặp qua sao? Tại sao tôi không có ấn tượng gì với cô cả?"
Từ Dung Dung thoáng sửng sốt.
Cô ấy chợt há miệng, nhưng một câu cũng không thể nói ra. Điện thoại di động trên tay cô ấy lại rung lên, cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua, là Tiểu Ngô đã gửi tới địa điểm xảy ra vụ án.
"Xin lỗi, cô đẹp quá... Chắc chúng ta chưa từng gặp nhau, là tôi nhận nhầm người rồi."
Từ Dung Dung vừa xin lỗi người phụ nữ vừa nhìn rõ địa điểm diễn ra vụ án.
Người phụ nữ nhìn bộ dáng nóng vội của cô ấy và lắc đầu, mãi cho đến khi người phụ nữ mở cửa xe, ngồi vào xe và khởi động xe rời đi, cô ấy mới đưa tay sờ sờ mặt mình, và ném bó hoa dành dành trong tay vào một góc.
**********
"Cho nên anh đã sớm nói với em đừng có đi dạo quanh phố Cái Hoành, đâu phải em không biết gần đó là cục cảnh sát, tuy là con phố này trồng đầy hoa dành dành, nhưng chắc gì những con phố khác không trồng.”
Trong một quán trà sữa ở góc phố, trong miệng Triệu Tây Tự đang ngậm điếu thuốc lá và cứ lải nhải không ngớt.
"Mới vừa ra cửa mà đã đụng phải tình địch của mình, dấu hiệu cũng không tốt lắm. tuy rằng cô ấy không nhận ra, nhưng trong lòng em ít nhiều cũng đã bị dọa một phen, em nghĩ xem có ai lại thích cảm giác tự dọa chính mình như thế không?”
Nói chuyện hồi lâu, thấy người đối diện vẫn cứ ôm ly trà sữa nghiên cứu không ngừng nghĩ, căn bản là không để ý tới anh ta, Triệu Tây Tự hết lần này tới lần khác quay đầu và vỗ vỗ cái bàn trước mặt.
"Lâm Thiên Thiên, em có đang nghe anh nói không vậy?"
Trước đây Lâm Thiên Thiên sống một cuộc sống lành mạnh nên cô hiếm khi uống những đồ uống như trà sữa hay cà phê. Sau khi được giải cứu, cô không bao giờ dám thử những món ăn khác, thật vất vả mới có cơ hội uống thử trà sữa một lần, cô còn đang nghiên cứu xem những hạt trân châu đen trong cốc rốt cuộc là được làm từ gì, cô chợt ngẩng đầu thì nhìn thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Triệu Tây Tự và làm cô không khỏi bật cười.
"Anh không hút thuốc, vậy tại sao còn ngậm điếu thuốc trong miệng làm gì?"
"Ngậm cho đã ghiền, được chưa?"
“Nếu anh thật sự muốn hút thì hút một điếu cũng có gây ra hề hấn gì đâu.”
"Nếu anh thực sự muốn hút thì nó sẽ không chỉ dừng lại ở một điếu đâu.”
"Một hộp?"
Triệu Tây Tự cười nhạo một tiếng: "Phải một xe tải mới đủ.”
Lâm Thiên Thiên suýt chút nữa đã phun ra một ngụm trà sữa, viên trân châu mắc kẹt trong cổ họng làm cô ho khan dữ dội, Triệu Tây Tự lắc đầu chế giễu và đứng dậy đưa tay vỗ lưng cô.
"Được rồi, uống xong chúng ta về nhà, ngày mai anh mới lấy được giấy tờ tùy thân cho em, nếu hôm nay mà xảy ra chuyện gì thì mọi chuyện sẽ trở nên vô ích."
Lâm Thiên Thiên ho khan một lúc lâu và lắc đầu với Triệu Tây Tự.
“Em chỉ mới đi qua nửa con phố, nửa còn lại vẫn còn chưa đi.”
"Cũng còn ngắn thôi mà… ngày mai đi tiếp không được sao?"
Lâm Thiên Thiên bất đắc dĩ: "Đã lâu rồi em không ra ngoài nên cũng muốn đi dạo nhiều một chút, hơn nữa..." Cô chỉ chỉ vào mặt mình: "Anh sửa cho em đẹp như vậy, để người khác thưởng thức nhiều một chút chẳng lẽ cũng không được sao?"
Triệu Tây Tự: “Không biết là em đang khen tay nghề của anh hay là đang tự thổi phồng chính mình nữa.”
Anh ta nhìn Lâm Thiên Thiên đang uống trà sữa với vẻ mặt thích thú, sau đó anh ta liền đứng dậy đi đến quầy bar và nói gì đó với nhân viên bán hàng, một lúc sau anh ta mới quay lại và còn cầm theo một ly trà sữa lớn.
"Đi thôi."
Lâm Thiên Thiên không muốn giống như các cô gái nhỏ cầm trà sữa chạy lung tung, cô nhanh chóng hút sạch trà sữa còn lại trong ly, ai ngờ cô vừa buông ly đứng lên, Triệu Tây Tự liền đem ly trong tay anh ta đưa qua cho cô. ( truyện trên app tyt )
“...... Không phải anh mua cho mình sao?”
"Thứ này nữ tính như vậy, đàn ông con trai ai lại đi uống thứ này chứ?"
"..."
Vậy mà anh ta còn mua.
Lâm Thiên Thiên uống nhiều đến mức no căng cả bụng, cô bất đắc dĩ khẽ thở dài và lại cầm lấy trà sữa tiếp tục uống.
Tiệm trà sữa nằm ở giữa phố Cái Hoành, ra cửa rẽ phải chính là nửa con phố phía sau. Triệu Tây Tự và Lâm Thiên Thiên không mục đích đi dạo từ đầu đường đến cuối đường, trà sữa trên tay Lâm Thiên Thiên cuối cùng cũng uống xong.
Cô xoa bụng, và túm lấy cổ áo của Triệu Tây Tự: “Chờ một chút, để em nghỉ ngơi một lát.”
Triệu Tây Tự quay đầu nhìn cô cúi đầu thở dốc, khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên: “Thì ra thể chất của em cũng chỉ có thế, tuy gương mặt đã đã thay đổi nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất của một kẻ yếu đuối, em có muốn vào quán nào đó ngồi nghỉ mệt một lúc không?”
Lâm Thiên Thiên gật đầu: "Đương nhiên là muốn.”
Cuối đường không phải là vị trí tốt nhất, mà hầu hết các cửa hàng ở đây đều là tiệm giặt ủi và cửa hàng tạp hóa, ở cuối đường là một trường học rất dễ thấy, Triệu Tây Tự nhìn rất lâu mới tìm thấy một nhà hàng theo phong cách phương Tây tên là "Miangas" cách đó không xa.
Triệu Tây Tự đẩy cửa kính ra, tiếng chuông gió va chạm phát ra âm thanh trong trẻo, Lâm Thiên Thiên đi theo phía sau anh ta vào cửa, vừa bước vào cô liền nhìn thấy mấy chậu hoa dành dành đặt ở hai bên cửa.
"Hoan nghênh quý khách, cho hỏi mình đi hai người đúng không ạ?”
Một cô gái trẻ bước ra từ phía sau quầy và làm động tác "mời vào" với nụ cười trên môi.
"Ừm." Lâm Thiên Thiên đáp: "Hai người."
“Mời quý khách gọi món ạ!” Cô gái vừa nói vừa lấy ra hai phần thực đơn đưa tới tay hai người: “Best seller của nhà hàng chúng tôi là mì Ý xào nấm và canh cà chua bơ kiểu Tây, hai vị có thể nếm thử một chút, thật sự ăn rất ngon."
Lâm Thiên Thiên liếc nhìn Triệu Tây Tự, người này lại mím môi và đưa mắt sang một bên.
Lâm Thiên Thiên chỉ có thể tự mình xấu hổ mở miệng: "Cho hỏi ở chỗ các cô có nước sôi không?”
"Hả?"
Năm phút sau, Lâm Thiên Thiên và Triệu Tây Tự ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhà hàng, trước mặt hai người là hai ly nước sôi, Lâm Thiên Thiên vội vàng nói lời cảm ơn với cô gái, cô gái lại khoát tay và nở nụ cười đầy hiếu khách.
"Không sao, hôm nay cũng được nghỉ ngơi một bữa.”
“Bình thường nhà hàng làm ăn rất tốt sao?”
"Ừm, thứ bảy học sinh được nghỉ nên không nhiều người đến ăn cơm, từ thứ hai đến thứ sáu nơi này đều có khách khứa ngồi chật ních, có rất nhiều nam sinh cũng dẫn theo bạn gái của mình tới nơi này hẹn hò." Cô gái vừa nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, sau đó cô ấy vội rút một tờ giấy từ dưới bàn ra: "Hai người xem, quản lý thấy tôi bận rộn nên đang tuyển thêm nhân viên phục vụ đấy."
Lâm Thiên Thiên nhìn tờ giấy trong tay cô ấy và thấy điều kiện tuyển dụng vô cùng rộng rãi - Nữ từ 18 đến 25 tuổi, chỉ cần ngoại hình sáng sủa và chăm chỉ chịu làm là được.
Triệu Tây Tự còn chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe thấy Lâm Thiên Thiên đột nhiên hỏi: "Quản lý nhà hàng này là nam sao?"
“Ừm.” Cô gái chớp mắt: “Còn là một người đàn ông rất lịch sự và nhã nhặn.”
Lâm Thiên Thiên dừng lại một lúc lâu rồi mới gật đầu.
“Quản lý của cô có phải rất thích hoa dành dành đúng không?”
“Ngay cả chuyện này mà cô cũng biết, chẳng lẽ cô thầm mến quản lý của tôi à?”
Làm sao mà cô có thể không biết được chứ?
Trong lòng Lâm Thiên Thiên thầm nghĩ.
Có một số mùi vị không thể dễ dàng bị lãng quên.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở cùng nhau trong phòng kín cách đây vài năm, tuy cô không thể nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta, nhưng cô có thể ngửi thấy mùi hương trên người hắn ta. Đó là một loại mùi thơm ngào nhạt khi con người ta thường xuyên tiếp xúc với hoa dành dành và bị bám vào, lúc ấy cô cũng không để ở trong lòng, nhưng sau khi nghe được giọng nói cầu cứu của Trần Ánh Du, mùi hương đó đã trở thành manh mối duy nhất giúp cô tìm kiếm người kia.
Lâm Thiên Thiên mỉm cười rồi chỉ vào chậu cây dành dành đặt ở cửa, lúc này cô gái chợt nhận ra mọi chuyện.
"Xin lỗi……"
Khi Lâm Thiên Thiên mở miệng định nói tiếp, dưới gầm bàn Triệu Tây Tự nhẹ nhàng nhéo mu bàn tay của cô, cô khẽ cau mày nhưng vẫn kiên quyết nói nốt câu cuối cùng.
"Xin hỏi tôi có thể đến ứng tuyển được không?"
"Cô?" Cô gái kinh ngạc nhìn Lâm Thiên Thiên, sau khi quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, cô ấy bỗng nhiên cười ra tiếng, "Đương nhiên là có thể, nếu có cô tới hỗ trợ thì công việc của tôi cũng phần nào bớt vất vả hơn.”
"À, đúng rồi, chứng minh nhân dân của cô đâu? Cô điền vào mẫu đăng ký này đi rồi ngày mai đến nhận việc luôn.”
Cô gái dường như không có ý định phỏng vấn chính thức, nói xong cô lấy liền quay lại quầy lấy bút và giấy, Triệu Tây Tự mặt không biểu tình nhìn Lâm Thiên Thiên, anh ta thấy nụ cười trên mặt cô đã biến mất, và cô đang quay đầu nhìn anh ta.
"Lâm Thiên Thiên, không có chuyện trùng hợp như vậy đâu.”
“Em thì thấy chính là trùng hợp, cả một con phố chỉ có duy nhất nhà hàng này là trang trí hoa dành dành.”
"Được rồi, anh thấy em muốn chọc tức anh thì đúng hơn."
Cô gái lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được giấy và bút, cô ấy quay lại định đưa giấy bút cho Lâm Thiên Thiên thì lại thấy cô và Triệu Tây Tự đã đi tới.
"Xin lỗi, hôm nay tôi không mang theo chứng minh thư." Lâm Thiên Thiên áy náy mỉm cười: "Ngày mai tôi sẽ quay lại vào giờ này, được không?"
Cô gái sửng sốt một chút, sau đó lập tức vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên là được.” Cô ấy đưa tay về phía Lâm Thiên Thiên và mỉm cười vui vẻ với cô: “Tôi tên Chu Thanh Thanh, nếu không có chuyện gì thì sau này chúng ta chính là đồng nghiệp rồi.”