Trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ không có nhiều người, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng ho khan thì không khí yên tĩnh đến lạ thường.

Lâm Thiên Thiên dựa theo hẹn trước với Triệu Tây Tự đi đến phòng làm việc của anh ta tìm anh ta, lúc đi ngang qua các phòng bệnh, cô nhìn thấy rất nhiều người trên mặt đều bị quấn băng gạc thật dày. Xét theo dáng người thì có cả nam và nữ, khi nhìn thấy ánh mắt của cô, bọn họ nhanh chóng ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Lâm Thiên Thiên hiểu cảm giác của bọn họ, những người vừa mới trải qua phẫu thuật thẩm mỹ thường cảm thấy rất e ngại khi tiếp xúc với người khác trong một khoảng thời gian.

Những người này có thể sẽ sớm chuyển từ chán nản sang hạnh phúc vì sắp có được vẻ đẹp mà bọn họ hằng mơ ước.

Nhưng cô chưa bao giờ có thể thích ứng với khuôn mặt này, Từ Dung Dung nói đúng, khuôn mặt này đối với cô mà nói là một sự sỉ nhục, cho nên chỉ cần mang khuôn mặt này ra ngoài, cô vĩnh viễn không thể rời khỏi lớp khẩu trang bảo vệ.

Cộc cộc cộc.

Sau khi gõ nhẹ cửa ba lần mà vẫn không thấy người bên trong trả lời, Lâm Thiên Thiên quyết định đẩy cửa tự mình đi vào, cô nhìn thấy Triệu Tây Tự tay trái cầm điếu thuốc, tay phải đang cầm kẹo mút, dáng vẻ rối rắm dị thường.

"Anh đang làm gì vậy?" Lâm Thiên Thiên hỏi.

Triệu Tây Tự không thèm nhìn cô, anh ta bực bội ném cả hai thứ lên bàn.

"Tôi đang phân vân không biết hút thuốc hay ăn đồ ngọt thì tốt hơn, ngồi cả ngày trong văn phòng chán chết, vậy nên tôi phải tìm việc gì để làm chứ.”

Lâm Thiên Thiên cười nói: “Anh không đọc được sách báo à?”

Triệu Tây Tự cười lạnh: "Anh vừa nhìn mấy thứ đó, so với việc thấy em mặc áo bông Đông Bắc tới gặp anh thì còn cảm thấy đau đầu hơn.”

"..."

Nghe xong lời này, trong lòng Lâm Thiên Thiên lập tức cảm thấy nặng trĩu như có người đập một viên kẹo khổng lồ vào người cô, thoải mái rất nhiều, nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút muốn đánh người.

Cô đặt chiếc túi trên tay xuống và ngồi xuống ghế sofa trong phòng làm việc của Triệu Tây Tự.

Triệu Tây Tự cởi vỏ kẹo mút ra, lè lưỡi liếm một cái, rồi lập tức cau mày.

Chết tiệt, nó có mùi dâu tây.

Cây kẹo mút lập tức bị ném vào thùng rác phát ra âm thanh cạch cạch vỡ vụn. Triệu Tây Tự cầm ly nước lên uống một ngụm lớn để đè nén mùi ngọt ngào, sau đó mới mở miệng hỏi: “Bên kia giải quyết xong rồi?”

Lâm Thiên Thiên đương nhiên biết anh ta nói "Bên kia" là chỉ nơi nào, cô gật gật đầu: "Ừm, giải quyết tốt rồi..."

"Vật dụng cá nhân trước kia của em đâu?"

"Đã được đưa về căn nhà thuê lúc trước và khóa lại rồi."

Triệu Tây Tự gật đầu, hình như anh ta không tìm được đề tài gì để nói nữa, anh ta và Lâm Thiên Thiên quen biết lâu như vậy, nhưng đây lần đầu tiên thấy anh ta có vẻ lúng túng như không biết làm thế nào.

Anh ta lấy bật lửa ra, cầm điếu thuốc trên bàn đưa vào miệng, mắng chửi một tiếng rồi lại buông cả hai thứ xuống. Anh ta khom lưng từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp kẹo mút, sau khi chọn nửa ngày mới rút ra một cây, vừa mới liếm một ngụm ngay cả giấy kẹo và phiền não đều ném hết vào thùng rác. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hương cam còn kinh tởm hơn cả hương dâu.

Lâm Thiên Thiên yên lặng nhìn anh ta một hồi, sau đó cô cũng không nhịn được và bật cười.

Tiếng cười này lập tức đánh trúng Triệu Tây Tự, đôi mắt anh ta lập tức trở nên tối sầm và nặng trĩu, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành khẩu hình miệng chửi thề cổ điển của người của Trung Quốc, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không đem những lời chửi thề nói ra khỏi miệng.”

"Anh thực sự không hiểu tại sao em lại cười, Lâm Thiên Thiên, em có biết em đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho anh không?"

Nụ cười của Lâm Thiên Thiên nhạt dần, cô gật đầu: "Ừ... Em biết."

"Em có biết rằng yêu cầu em đưa ra chẳng khác nào là đi vào đầm rồng hang hổ* không? Nếu em đưa tình tiết này vào các tiểu thuyết lãng mạn mà các cô gái thích đọc thì em sẽ bị các em gái mắng là thiểu năng trí tuệ đấy."

*Ý nghĩa: đầm rồng hang hổ; địa thế hiểm nguy; nơi cực kỳ nguy hiểm (ví với những nơi nguy hiểm)。

"Em biết."

"Em có biết chỉ cần em làm như vậy, em sẽ..." Triệu Tây Tự nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác: "Em sẽ không bao giờ có thể trở thành Lâm Thiên Thiên được nữa."

Lâm Thiên Thiên nhìn vẻ mặt u ám khó hiểu của anh ta và không nói gì.

"Em có thể không còn làm được Lâm Thiên Thiên, tương lai của em, cuộc đời của em, người em yêu nhất, tất cả mọi thứ của em..." Triệu Tây Tự đi tới trước mặt Lâm Thiên Thiên, hai tay anh ta nâng bả vai cô đứng lên, anh ta và cô đối mặt nhìn nhau, ánh mắt nóng bỏng như thể có thể lột bỏ một lớp da của cô: "Lâm Thiên Thiên, tất cả của em, con mẹ nó, toàn bộ đều không còn."

Lâm Thiên Thiên vẫn không có trả lời, cô ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của Triệu Tây Tự, thật lâu sau, hốc mắt cô dần đỏ lên và nở nụ cười với anh ta.

“Em biết rất rõ.”

“Vậy em còn tới tìm anh? Anh mặc kệ người khác, anh chỉ cần em có thể sống bình an!”

“Nhưng em đã trải qua loại thống khổ này, em muốn báo thù, và em cũng muốn giải thoát bản thân mình.”

Cô lấy điện thoại di động của mình ra và mở tin nhắn đã gửi lên, Triệu Tây Tự rũ mắt nhìn động tác của cô, hàm răng của anh ta dần dần cắn chặt.

Lâm Thiên Thiên bấm nút phát.

“Xin chào, tôi tên là Trần Ánh Du…”

**********

Năm thứ hai Lâm Thiên Thiên bị giam cầm, cả người đã ở bên bờ vực sụp đổ, cô nghĩ nếu như không gặp lại người bên ngoài thì nói không chừng có một ngày cô sẽ nổi điên thật sự.

Nhưng bỗng có một ngày, Trương Hoài Dân bịt kín hai mắt của cô, Lâm Thiên Thiên không thể nhìn thấy xung quanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóa của căn phòng giam của cô mở ra, cũng không biết hắn ta dẫn cô đi đâu, đợi khi có tiếng cửa phòng đóng lại lần nữa, Lâm Thiên Thiên có cảm giác như căn phòng này dường như có thêm một người và có ai đó vừa mới rời đi.

Tấm vải đen bịt mắt cô đã được gỡ ra.

Lâm Thiên Thiên mở mắt và nhìn thấy người lạ đầu tiên sau hai năm, đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng trên mặt cô ấy lại không có lấy một nụ cười, cô ấy nhìn Lâm Thiên Thiên một lúc lâu rồi đột nhiên nói.

“Xin chào, tôi tên là Trần Ánh Du.”

Lâm Thiên Thiên yên lặng nhìn cô ấy, sự cảnh giác từ sâu trong nội tâm lan truyền đến vỏ não.

“Cô cũng bị bạn trai cũ giam ở đây à?” Cô ấy hỏi.

Lâm Thiên Thiên sửng sốt, sau đó đó cô mới ngập ngừng nói: “Cô là bạn gái cũ của hắn ta à?”

"Hắn ta?" Người phụ nữ tự xưng tên là Trần Ánh Du suy nghĩ một chút, một lát sau cô ấy mới hiểu ra: "Cô nói Trương Hoài Dân à? Không phải, Trương Hoài Dân cũng chỉ là món đồ chơi trong tay hắn ta mà thôi, còn người giam cầm tôi, tôi cũng không biết tên thật của hắn ta là gì, ngoại trừ biết hắn ta là một người ghê tởm, ngoài ra tôi không còn thêm thông tin gì về hắn ta cả.”

"... kinh tởm?"

"Người đàn ông kinh tởm." Người phụ nữ lặp lại: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người đàn ông như vậy, bề ngoài thì trông rất lịch sự, nhưng bên trong lại bẩn thỉu và hôi hám vô cùng, đem bạn gái cũ muốn chia tay nhốt lại và còn bắt cô ấy đeo gông cùm xiềng xích, quả thực là quá ghê tởm và biến thái đúng không? Anh ta thậm chí còn động dao trên mặt bạn gái cũ, tôi cũng không biết anh ta muốn biến tôi thành dạng quái vật gì nữa.”

"..."

“Còn cô nữa, cô cho rằng Trương Hoài Dân hành hạ cô như vậy là do ai dạy? Tất cả đều là do hắn ta.”

Người phụ nữ nói xong lời đó thì không nói gì nữa, cô ấy lau khóe mắt khô khốc và lộ ra nụ cười đầu tiên với Lâm Thiên Thiên.

“Nhìn tôi này, Trương Hoài Dân đã chỉnh sửa cho tôi vô số lần rồi mà tôi vẫn ghét phẫu thuật thẩm mỹ như vậy.”

Sau đó ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư, Lâm Thiên Thiên thử trao đổi với Trần Ánh Du vài câu, lại phát hiện đối phương cũng bị giam cầm lâu dài trong căn phòng nhỏ giống như mình nên cũng không thể cung cấp thông tin gì cho cô.

Một tuần sau, Trần Ánh Du được phẫu thuật thẩm mỹ xong, đầu cô ấy quấn một lớp băng gạc dày còn đang rướm máu, trông giống như một quả bóng, và toàn bộ cơ thể cô ấy cũng tỏa ra hơi thở đáng sợ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, Trần Ánh Du đang còn mệt mỏi tựa vào giường khẽ động đậy, rồi cô ấy bỗng nhiên xoay người, không biết từ đâu lấy ra một vật thể hình vuông nho nhỏ nhanh chóng nhét vào trong tay Lâm Thiên Thiên.

Cánh cửa mở ra, Trương Hoài Dân bước vào, Lâm Thiên Thiên không kịp nhìn rõ đồ vật nên chỉ có thể nhanh tay giấu nó ở gối đầu phía sau.

Cô lo lắng nhìn chằm chằm vào Trương Hoài Dân, Trương Hoài Dân cũng nghi ngờ nhìn cô, có lẽ vì không có thời gian nên Trương Hoài Dân cũng không cẩn thận khám xét trên người cô mà chỉ lấy ra một mảnh vải đen và lại che mắt cô lại.

Lại có một người khác bước vào, Lâm Thiên Thiên nghe thấy tiếng Trần Ánh Du nức nở một tiếng, và rồi thanh âm đó cũng rất nhanh biến mất.

“Ngoan ngoãn thành thật đi, tốt nhất đừng có suy nghĩ gì không nên.” Trương Hoài Dân nhẹ nhàng nói với Lâm Thiên Thiên: “Tôi đi tiễn khách, sẽ sớm quay lại thôi.”

Sau khi chỉ còn lại mình cô trong phòng, Lâm Thiên Thiên cởi tấm vải đen trước mắt ra.

Cô lấy thứ mà Trần Ánh Du để lại từ sau gối ra, lúc này cô mới thấy rõ đó là một chiếc MP3 đã cũ, có lẽ đã hết pin, bất kể Lâm Thiên Thiên ấn nút khởi động như thế nào thì cũng không thể khiến nó phát ra âm thanh.

Từ đó về sau, Trương Hoài Dân mang theo Lâm Thiên Thiên dời đi nơi khác nên cô cũng không còn được gặp lại Trần Ánh Du nữa.

Mãi cho đến một ngày sau khi được giải cứu, sau khi Tần Sở ra khỏi cửa, Lâm Thiên Thiên mới lấy máy nghe nhạc MP3 ra, sạc pin, nhấn nút phát và nghe lại giọng nữ dịu dàng này sau nhiều năm.

“Xin chào, tôi tên là Trần Ánh Du, Trần là Nhĩ Đông Trần*, Ánh là ánh sáng hòa lẫn vào nhau, Du là sống còn, tôi là phóng viên của ban biên tập tạp chí IA.”

*Nguyên văn là “耳东陈”: Chữ “陈” có bộ “阝” khá giống hình cái tai “耳” nên dùng cụm từ này để mô tả cách viết của chữ Trần “陈”.

"Tôi hai mươi bảy tuổi, nhóm máu A, sở thích của tôi là đi du lịch, dấu vân tay và ảnh của tôi có thể tìm thấy trong văn phòng."

"Tôi là trẻ mồ côi, không quen biết ai, có lẽ cũng sẽ không có người chú ý tới sự biến mất của tôi, nhưng tôi vẫn muốn được giúp đỡ, xin hãy giúp tôi."

"Tôi bị bạn trai cũ giam giữ trên một con phố nào đó, tôi cũng không biết ở đây là đâu, nhưng tôi có thể ngửi thấy mùi hoa dành dành nồng nặc."

"Xin cô đừng báo cảnh sát, tin tức của hắn ta hình như đặc biệt linh thông, bởi vì biết có người nhà báo cảnh sát nên hắn ta đã mưu sát sáu người phụ nữ, bởi vì tôi là một cô nhi không ai quan tâm nên ngược lại mới tránh được một kiếp, hiện tại tôi không hy vọng mình sẽ biến thành người thứ bảy."

"Tôi chân thành nhờ cô giúp đỡ tôi theo cách riêng của tôi, nếu cô không muốn mạo hiểm thì tôi cũng có thể hoàn toàn hiểu, vậy thì cô hãy vứt chiếc MP3 này đi và nhớ đừng giao nó cho cảnh sát, cảm ơn cô."

"Làm ơn...tôi sẽ...trả ơn...cứu..."

"Cứu……"

**********

Bởi vì vụ án, Tần Sở đang ngồi trên xe cảnh sát hướng về ngoại ô thành phố Tứ Xuyên.

Anh đã bắt đầu cảm thấy bồn chồn kể từ khi rời nhà vào buổi sáng, nhưng vẫn không tìm ra lý do cụ thể nào, có một cơn đau âm ỉ tận sâu trong lồng ngực, như thể có thứ gì đó quan trọng đang bị xé toạc khỏi trái tim anh.

Đường không bằng phẳng, xe hung hăng xốc nảy một chút, Tần Sở nhíu mày, anh đưa tay dùng sức che ngực trái của mình.

Từ Dung Dung đang ngồi ở bên cạnh và Tiểu Ngô đang ngồi ở ghế phụ cũng liếc nhìn hành động của anh.

"Lão Tần có chuyện gì vậy?"

“Không biết... cảm giác chủ nhiệm Tần cả ngày đều rầu rĩ không vui.”

Từ Dung Dung cười nói: “Xem cô nói kìa, lão Tần có bao giờ tỏ ra vui vẻ đâu chứ?”

Tần Sở nhắm mắt lại và trầm giọng nói.

"Tôi ổn."

Anh quay lại nhìn đám mây ngoài cửa sổ, chỉ thấy hôm nay thời tiết rất sáng sủa, một đám mây trắng đang bay về phía một đám mây khác, khi có gió thổi qua, hai đám mây hòa vào nhau và không thể nhìn rõ hình dáng ban đầu nữa.

Lâm Thiên Thiên đang nằm trên bàn phẫu thuật, cô nhìn chằm chằm vào Triệu Tây Tự đang mặc quần áo phẫu thuật và đeo găng tay, cô dường như cảm thấy có chút thú vị và không nhịn được liền nở nụ cười.

Triệu Tây Tự cũng mỉm cười, nhưng nụ cười này làm cho người ta không thể hiểu được ý đồ của anh ta.

“Sợ sao?” Anh ta thản nhiên hỏi.

“Anh nói xem?" Lâm Thiên Thiên mím môi nói: “Em cũng không biết mình đã sửa qua bao nhiêu chỗ rồi, chẳng phải cũng nên dần có cảm giác quen thuộc với chuyện này rồi sao?”

“Xem ra em còn rất thoải mái.” Triệu Tây Tự gật đầu, một lúc sau anh ta mới nói thêm: “Còn anh thì cảm thấy căng thẳng muốn chết, trông cứ như một kẻ đần độn vậy.”

Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng lại nghĩ tới chuyện chính sự: "Cần gương không?"

“Anh lấy gương để làm gì?”

“Rất nhiều người đều muốn nhìn lại gương mặt cũ của mình lần cuối, dù sao sau này cũng sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.”

Lâm Thiên Thiên trầm mặc một lát, sau đó cô liền lắc đầu: "Không cần, dù sao... Khuôn mặt này đã không còn là của em."

Triệu Tây Tự không nói gì, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vẫn còn mơ hồ lộ ra dáng vẻ trước đây của cô, nhìn rất nghiêm túc, Lâm Thiên Thiên không biết tại sao, nhưng khi cô nhìn thấy anh ta dường như đã nhìn đủ, cô đột nhiên cười khẩy một tiếng, cách lớp khẩu trang, hình như hai mắt anh ta cũng đang cười.

“Thực sự là quá thô ráp, hoàn toàn không bằng kỹ thuật của anh, gã biến thái kia thật sự nên ở trong tù thêm một thời gian để tiếp nhận đào tạo chuyên sâu.”

"..."

"Lâm Thiên Thiên." Triệu Tây Tự bỗng nhiên lớn tiếng, Lâm Thiên Thiên nói "Ừm", lại thấy anh ta dùng cặp mắt tươi cười kia chăm chú nhìn cô: “Em có tin hay không, thật ra anh là một ảo thuật gia.”

"Ừm."

"Nhắm mắt lại đi, anh sẽ biểu diễn cho em thấy một trò ảo thuật.”

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, trợ lý của Triệu Tây Tự đi vào.

Triệu Tây Tự nhìn Lâm Thiên Thiên đang nhắm hai mắt lại, nụ cười trên mặt anh ta dần dần biến mất, anh ta thở ra một hơi tràn đầy não nề.

“Em cứ yên tâm ngủ đi, chờ sau khi em tỉnh lại, anh sẽ đem Lâm Thiên Thiên biến đi và trả lại một cô tiên nữ xinh đẹp.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play