Không biết là do đồ đạc trong nhà Tần Sở bố trí đơn giản, hay là vì Từ Dung Dung đã ra vào căn phòng này không biết bao nhiêu lần trong năm năm qua nên dường như như cô ấy có vẻ rất quen thuộc với nơi này.

"Lão Tần, anh thật sự làm em giật mình đấy." Người phụ nữ xinh đẹp đi một vòng quanh phòng, sau đó lại ngồi xuống, ung dung khoanh chân, hoàn toàn không để ý đến việc mình chỉ mặc một chiếc váy ngắn màu đen: "Em còn tưởng rằng chậu cây này sau khi vào tay anh thì chỉ sống được một tuần, nào ngờ nó có thể kéo dài đến tận ba năm lận đấy.”

Tần Sở từ trong bếp đi ra, anh đặt tách trà còn đang bốc khói trước mặt Từ Dung Dung, như thể không nghe thấy tiếng cô ấy nói chuyện.

"Uống trà rồi đi nhanh."

"Sau khi nói ra điều này là anh đã hủy hoại tình bạn của chúng ta rồi đấy, chiều nay sau khi khám nghiệm tử thi xong anh liền tan làm sớm, chẳng phải là anh về nhà sớm để đón em sao?" Từ Dung Dung cầm chén trà trong suốt và mỉm cười như hoa bướm chỉ ăn mật ong: "Này, của cô Lâm đâu, sao anh không rót cho cô Lâm một ly?"

Lâm Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Tần Sở và bắt gặp đôi mắt đen láy của anh đang nhìn cô.

Như thể không thể kiềm chế được phần nào cảm xúc của mình nếu tiếp tục nhìn cô, anh nhanh chóng quay mặt đi và bình tĩnh nói: “Trà chỉ dùng để tiếp khách, với lại cô ấy cũng không thích uống thứ này.”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức rơi vào im lặng.

Lâm Thiên Thiên mỉm cười và ngẩng đầu nói với Tần Sở: “Rót cho em một ly nước chanh là được rồi, là loại anh mua giảm giá hai ngày trước đấy, em thấy có hơi khát.”

Từ Dung Dung quay đầu nhìn cô, trong mắt mang theo thứ cảm xúc đen tối.

Lâm Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn cô ấy, khóe miệng vẫn là nụ cười nhàn nhạt đó, cô rất ghét những người cho rằng mình đủ thông minh nên tự tiện thể hiện sức mạnh của mình trước mặt cô, điều này làm cho cô có cảm giác như thứ cuối cùng còn lại của mình cũng đang bị cướp đoạt.

Một ly nước chanh được đưa tới trước mặt Lâm Thiên Thiên, Lâm Thiên Thiên đưa tay nhận lấy rồi uống một ngụm nhỏ.

"Có chút lạnh..." Cô thì thầm với Tần Sở.

“Vậy để một lát rồi uống.”

Thế là chiếc cốc lại được trả lại vào tay Tần Sở, anh đặt nó lên bàn cà phê, sau đó cầm một quả táo trên bàn cà phê lên và bắt đầu gọt vỏ.

Từ Dung Dung ghét nhất là ăn táo, cho dù lúc chúc mừng cục trưởng có mua hoa quả mời mọi người ăn thì cô ấy cũng tuyệt đối không đụng vào táo dù chỉ một miếng, điều này không có gì cần phải giấu giếm trong đội điều tra hình sự thành phố Tứ Xuyên.

Cho nên quả táo này đương nhiên là không phải gọt cho cô ấy ăn.

Trà nóng thơm ngát trên tay lúc này chẳng khác nào một củ khoai lang nóng có thể làm phỏng tay, Từ Dung Dung đặt chén trà xuống bàn, sau đó cầm lấy túi xách bên cạnh rồi đứng lên.

“Được rồi, em đã uống trà rồi, em về đội trước đây, vụ án còn chưa giải quyết xong, anh có yêu đương thì nhớ nộp báo cáo kết án đúng hạn, cục trưởng Đổng nói còn có chuyện muốn hỏi anh.”

Cũng đột ngột như khi cô ấy đến, Từ Dung Dung nhanh chóng rời đi, trước khi rời đi cô ấy cũng lấy đi chậu cây sen đá của mình, nơi từng đặt chậu cây sen đá đột nhiên trở nên trống rỗng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Lúc cửa đóng lại, Tần Sở liền gọi tên Lâm Thiên Thiên, cô ngẩng đầu “Ừm” một tiếng, sau đó Tần Sở đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi cô.

Sâu trong đôi mắt đen quen thuộc đó có những cảm xúc vô hình dao động nhẹ, phá vỡ sự bình tĩnh bề ngoài của anh.

Lâm Thiên Thiên sửng sốt một chút, sau đó cô cười hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Tần Sở còn chưa trả lời thì cô đã tự mình nghĩ ra đáp án: "Đã có phán quyết rồi, là anh đang lo lắng cho em nên mới về nhà đúng không?”

Thậm chí còn mua một bó hoa hồng về nhà......

"Anh xin lỗi."

Tần Sở nói ra ba chữ này rất chậm rãi và trịnh trọng. Lâm Thiên Thiên cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo và đau đớn vô cùng, nhưng trên mặt cô vẫn cố gắng duy trì nụ cười.

“Ngay từ đầu đó đó không phải là lỗi của anh.”

Tại sao cô lại phải đổ lỗi cho anh chứ? Anh hoàn toàn không thể làm ảnh hưởng gì đến kết quả của bản án.

Lâm Thiên Thiên nhớ rõ ai là người có lỗi hơn ai hết, không phải cô, không phải Tần Sở, càng không phải là Trương Hoài Dân, mà là...

Cô không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra với mình, cũng không thể nói cho Tần Sở biết suy nghĩ thật sự của mình.

Cô biết rằng anh chắc chắn sẽ tìm ra cách giúp cô, nhưng thân phận của anh lại là người rất khó ra tay nhất, cô không thể hủy hoại anh vì mong muốn trả thù của chính mình.

Giống như cô biết rằng giờ phút này weibo và tất cả các nền tảng khác đều đang bàn luận sôi nổi chuyện này, những người này đều muốn vì cô mà góp một phần sức lực, nhưng cũng không có ai thực sự có thể ra tay trợ giúp cô, cô chỉ có thể tự lo cho mình.

"Em không trách anh, anh không cần vì chuyện của em mà làm ảnh hưởng đến công việc của anh."

Lâm Thiên Thiên lặp lại lần nữa, sau đó cô nhìn quả táo đã gọt vỏ trong tay, cô cũng không hỏi xem có phải nó được gọt cho cô hay không, mà cô liền túm lấy ống tay áo của anh và cắn một miếng.

"Ừm, rất ngọt!"

Tần Sở trông không có vẻ thoải mái như cô, anh buông tay ra để cô lấy quả táo đi.

“Anh xin lỗi.” Anh lại trầm giọng nói, nhưng cánh tay lại như vòng sắt dần dần ôm chặt lấy cô: “Cho anh một chút thời gian, anh nói rồi, chuyện này anh sẽ giúp em.”

**********

Cuộc sống gần đây của Triệu Tây Tự cũng không mấy suôn sẻ.

Anh ta là người dễ bị ám ảnh bởi cái đẹp, dù là người đẹp, hoa đẹp hay động vật xinh đẹp thì anh ta đều không thể cưỡng lại, đó là lý do tại sao sau khi lấy được "Giấy chứng nhận bác sĩ" và "Chứng chỉ hành nghề bác sĩ" thì anh ta đã lập tức chạy đua để lấy thêm "Chứng chỉ hành nghề chuyên khoa thẩm mỹ y tế".

Biến một cô gái xấu xí với cái miệng nhô ra và khuôn mặt to tròn thành một vẻ đẹp được mọi người yêu mến là một quá trình rất thú vị.

Nhưng đáng tiếc là một số người không hiểu được suy nghĩ của anh ta, đó là anh ta chỉ muốn tạo ra cái đẹp chứ không muốn bị bó buộc vào những công việc khác.

Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đã trải qua hơn ba mươi lần điều chỉnh và đã hoàn toàn lột xác, nhưng sau khi phẫu thuật kết thúc cô ta lại đại náo cả bệnh viện, hơn nữa lý do còn kỳ lạ đến mức làm cho Triệu Tây Tự không nhịn được phải bật cười.

“Tôi nói rồi, tôi nghe nói kỹ thuật của bác sĩ Triệu cao siêu, có thể chỉnh một người hoàn toàn không cần dùng dao cắt nên tôi mới tới đây, kết quả các anh để cho một lão nam nhân xấu xí làm cho tôi, anh xem mắt tôi này, chẳng khác nào cửa cuốn cả, chớp mắt một cái cũng có thể nghe thấy tiếng kim loại kêu răng rắc răng rắc, anh bảo tôi làm sao ra ngoài gặp người ta đây?"

"Thưa cô, tất cả đều là do tâm lý của cô, cô yên tâm, mắt hai mí của cô trông tự nhiên vô cùng."

"Anh phải giải quyết ngay cho tôi, chồng tôi bây giờ thậm chí còn không dám hôn tôi, anh ấy sợ tôi vừa chớp mắt sẽ cạo sạch lông mày của anh ấy..."

Trong lúc người phụ nữ đang loay hoay với nhân viên ở quầy lễ tân, Triệu Tây Tự lười biếng dựa vào thang máy nghịch điện thoại di động, thấy cuộc tranh cãi còn chưa thể kết thúc, anh ta ngoắc ngoắc ngón tay làm động tác “bye bye” về phía quầy lễ tân rồi quay người đi vào thang máy.

Nhân viên ở quầy lễ tân rất muốn nói "Hả?", nhưng người phụ nữ trước mặt quá dính người, cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn "Bác sĩ Triệu" mà người phụ nữ đang tìm kiếm biến mất trong thang máy.

Triệu Tây Tự đang lái xe ra khỏi bãi đậu xe ngầm dưới mặt đất, lúc này điện thoại của anh ta đột nhiên rung lên mạnh mẽ.

Liếc qua khóe mắt, anh ta thoáng nhìn thấy ba chữ "Lâm Thiên Thiên" trên đó, Triệu Tây Tự đột nhiên đạp phanh lại.

Anh ta lập tức cầm điện thoại lên và bấm vào tin nhắn vừa nhận được, đó là một tin nhắn thoại dài khoảng vài phút.

Người này thật là thú vị, có chuyện gì cũng không chịu gọi điện thoại cho anh ta mà lại gửi một đoạn ghi âm dài như vậy, chẳng lẽ phụ nữ đều khó nắm bắt như vậy sao?

Triệu Tây Tự nghĩ vậy và thuận tay nhấn vào nút phát.

“Xin chào, tên tôi là Trần Ánh Du…”

Càng nghe, vẻ mặt Triệu Tây Tự lúc đầu dần dần từ mỉm cười chuyển sang nửa cười như có như không, sau đó là trở nên vô cảm, anh ta vẫn là người duy nhất trên xe nhưng vẻ mặt lại nặng nề như vũ bão.

"Lâm Thiên Thiên, chết tiệt... em đây là đang tìm phiền phức cho anh nữa mà."

**********

Dường như trời sắp mưa, mây đen ngoài cửa sổ bị gió thổi bay, như thể nước bên trong sắp bị vắt khô và nó đang vùng vẫy phản kháng.

Lâm Thiên Thiên cất điện thoại di động và nhìn người phụ nữ trước mặt lần nữa.

Hôm nay Từ Dung Dung mặc váy trắng, tóc cô ấy đã dài hơn lần trước chúng tôi gặp nhau và đang xõa tự nhiên sau tai.

“Cô cầm điện thoại làm gì vậy?” Cô ấy cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm rồi thản nhiên hỏi.

Khóe môi ẩn dưới chiếc khẩu trang của Lâm Thiên Thiên không khỏi nhếch lên: "Những lời này tôi nên hỏi cô Từ mới đúng, tôi chỉ là ra ngoài mua đồ ăn, cô cứ nói có chuyện muốn nói với tôi và kéo tôi tới quán cà phê này."

"Ồ..." Từ Dung Dung gật đầu: “Đúng là tôi kéo cô tới đây." Ánh mắt của cô ấy rơi vào ly nước chanh trước mặt Lâm Thiên Thiên, giọng điệu tràn đầy nghi ngờ: "Không phải cô thích uống nước chanh sao, tôi đặc biệt gọi cho cô đấy, mấy chục đồng lận đấy, cô không muốn uống à?”

Lâm Thiên Thiên không muốn lãng phí thời gian với cô ấy, thế là cô nhanh chóng cầm túi xách lên định đứng dậy rời đi.

“Chờ một chút.”

Từ Dung Dung vốn đang nhìn xung quanh đột nhiên đưa tay kéo tay áo cô, Lâm Thiên Thiên quay lại nhìn cô ấy, chỉ thấy cô ấy cứng rắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô, hai mắt cũng trở nên lấp lánh.

“Cô định làm điều gì phạm pháp à?”

Lâm Thiên Thiên sửng sốt, sau đó cuối cùng cũng không nhịn được cười: “Sao cô lại nhìn ra tôi sắp làm chuyện phạm pháp? Bạn trai tôi là cảnh sát đấy."

Từ Dung Dung không nói gì, cô ấy chậm rãi buông tay ra rồi lại cầm ly cà phê lên.

“Tôi không biết, chỉ là tôi có cảm giác…” Từ Dung Dung cũng mỉm cười, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn chăm chú quan sát vẻ mặt của Lâm Thiên Thiên: "Cho đến nay cô vẫn không chịu tiếp nhận khuôn mặt đã bị chỉnh sửa của mình, đối với cô mà nói, đây là một loại sỉ nhục, cho nên cô đi tới chỗ nào cũng đeo khẩu trang thật dày, đối với người khởi xướng tạo thành tình huống sỉ nhục này của cô, tôi cho rằng cô không có khả năng tiếp nhận kết quả phán quyết trước mắt."

Lâm Thiên Thiên không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào Từ Dung Dung và chờ đợi lời nói tiếp theo của cô ấy.

"Thật ra cô có thể nhìn thấy tôi thích lão Tần."

“Tôi cũng có thể nhìn ra được là anh ấy không thích tôi.”

Từ Dung Dung tự mình nói tiếp: “Tôi có hai điều ước, thứ nhất là trở thành một cảnh sát giỏi, thứ hai là có thể làm bạn gái của anh ấy. Năm năm qua tôi đã cố gắng thay thế vị trí của cô, nhưng tôi đã thất bại. Tôi thậm chí còn không biết tại sao mình lại thất bại, đôi lúc nhìn mặt mình trong gương, ngay cả tôi cũng muốn cưỡng gian chính mình, sao anh ấy có thể không động tâm được chứ, nếu nói theo ngôn ngữ mạng hiện giờ, chẳng lẽ gương mặt của tôi quá mức “trà xanh” hay sao, hôm nay tôi kéo cô đến đây là muốn cho cô một lời khuyên.”

Cô ấy đột nhiên đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt Lâm Thiên Thiên.

“Là một cảnh sát nhân dân, tôi khuyên cô đừng nên làm những chuyện ngu ngốc.”

Lâm Thiên Thiên bình tĩnh hỏi: "Làm điều gì đó khiến bản thân mình cảm thấy nhẹ nhõm là làm chuyện ngu ngốc phải không?" ( truyện trên app tyt )

“Không hẳn, nhưng tốt nhất cô đừng nên hành động theo hướng tiêu cực.”

"Cô là đang lo lắng tôi gặp chuyện không may sẽ làm cho Tần Sở cảm thấy thương tâm, hay là đang lo lắng tôi sẽ làm liên lụy anh ấy?"

"Tôi sợ cô sẽ hủy hoại chính mình và anh ấy."

Từ Dung Dung nhìn vào mắt Lâm Thiên Thiên và nói gằn từng chữ một: “Lão Tần, anh ấy là một cảnh sát tốt.”

“Trong 5 năm qua, anh ấy quả thực đã rất cố gắng để tìm được cô, nhưng anh ấy chưa bao giờ từ bỏ công việc của mình. Kiệt sức, đói khát và đau dạ dày là chuyện thường xuyên xảy ra với anh ấy. Đối với anh ấy, pháp y là niềm đam mê cả đời của anh ấy, anh ấy cảm thấy rất có lỗi với cô, và nếu cô để anh ấy làm điều gì đó phi pháp, tôi tin rằng cho dù mất việc anh ấy cũng sẽ giúp cô làm, nhưng cô thực sự nỡ lòng hủy hoại tương lai đầy hứa hẹn của bạn trai mình sao?”

Từ Dung Dung nói xong thì chậm rãi ngậm miệng lại.

Bởi vì cô ấy nhìn thấy Lâm Thiên Thiên vốn luôn tươi cười đột nhiên trở nên vô cảm.

“Cô không cần tỏ ra hiên ngang và nói với tôi những thứ này, tôi đã quyết định rồi.” Cô nói: “Dù tôi có làm gì thì đó cũng là việc của tôi.”

**********

Vào tháng 10, công việc của Tần Sở trở nên bận rộn hơn bình thường.

Một buổi sáng, Lâm Thiên Thiên tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng Tần Sở thay quần áo, giặt giũ và chuẩn bị bữa sáng.

Trước khi ra khỏi cửa, Tần Sở lại trở lại trong phòng ngủ, thay Lâm Thiên Thiên chỉnh lại chăn bông.

“Anh sắp đi à?” Lâm Thiên Thiên mơ hồ hỏi: “Trời còn chưa sáng mà.”

Tần Sở sờ đầu cô, rồi cúi xuống hôn lên một bên mặt cô.

“Có vụ án mới, cháo anh để trong nồi giữ ấm đấy.”

"Anh không làm gì khác à? Em muốn ăn trứng luộc..."

"Lại quên rồi à? Dạ dày của em bây giờ ngoại trừ thức ăn lỏng thì ăn cái gì cũng đều nôn ra.”

"Được rồi."

Lâm Thiên Thiên nắm lấy tay anh và cọ cọ vào người anh như một con mèo đang làm nũng.

"Vậy thì anh nhớ về sớm nhé... Em vừa tìm được một bộ phim hay và đợi anh về cùng xem."

Tần Sở lại hôn lên một bên mặt cô và thấp giọng trả lời.

"Ừm."

Sau đó anh kéo tay cô ra và rời khỏi phòng ngủ, một lúc lâu sau, trong căn phòng trống rỗng vang lên tiếng đóng cửa.

Mười một giờ sáng.

Lâm Thiên Thiên đã thu dọn xong tất cả đồ đạc, cô rời khỏi nhà của cô và Tần Sở và đi đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ của Triệu Tây Tự.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play