Tôi Chỉnh Dung 3 Lần

Chương 4


1 tháng

trướctiếp

Sau khi Lâm Thiên Thiên đi ra từ tòa án, cô càng kéo chặt khẩu trang của mình.

Qua chiếc kính râm, cô nhìn thấy một nhóm phóng viên mang theo máy ảnh và micro dường như đã chờ đợi rất lâu, tiếng đèn flash nhấp nháy liên tục kèm theo tiếng thì thầm của mọi người làm cô cảm thấy lo lắng vô cớ.

Lâm Thiên Thiên không dám xuất hiện, cô trốn sang một bên, và lại bấm số điện thoại của Tần Sở.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện đang khóa máy."

Lâm Thiên Thiên nhấn nút và quay số lần nữa.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện đang khóa máy."

Lâm Thiên Thiên buông điện thoại xuống và nắm chặt điện thoại trong tay.

Lúc này cô không muốn đối mặt với máy ảnh. Cô đã nói lời tạm biệt với máy ảnh vào đêm cô được giải cứu, cảm giác để lộ khuôn mặt “đầy nhựa” của mình trước ống kính làm cô cảm thấy gần như nghẹt thở.

Nhưng bây giờ dường như cô đã không còn lựa chọn nào khác, trừ phi cô lựa chọn trốn ở đây cả đời và không bao giờ bước ra khỏi cánh cửa này.

Nhưng điều đó là không thể, và vĩnh viễn là không thể.

Lâm Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, vừa lúc cô chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì đột nhiên có một chiếc Bentley màu đen từ góc đường cách đó không xa lao ra, sau một cú cua gắt đẹp mắt đã dừng lại ngay phốc trước cửa tòa án.

Bước chân của Lâm Thiên Thiên lập tức dừng lại. Cô nhìn thấy một người quen bước ra khỏi xe, người nọ mặc áo sơ mi hồng, vòng cổ bạc và quần tây đen, sự kết hợp vô vị giống như năm năm trước, khuôn mặt tuấn tú luôn nở nụ cười tinh nghịch lúc này lại có chút thờ ơ, sau khi nhìn chung quanh, ánh mắt anh ta dừng lại ở bức tường nơi Lâm Thiên Thiên đang ẩn nấp.

Các phóng viên nhanh chóng vây quanh anh ta và chặn anh ta lại.

“Cho hỏi anh cũng đến đây để nghe phán quyết của tòa án về vụ án bắt cóc bạn gái của bác sĩ Tần sao?”

"Vụ án đã được tuyên án, anh có biết chuyện này chưa?"

"Cho hỏi anh cảm thấy thế nào về việc cô Lâm bị giam cầm 5 năm nhưng mà bị cáo chỉ bị kết án 3 năm tù?"

"Cho hỏi…"

Lâm Thiên Thiên nở nụ cười nhìn anh ta, sau đó anh ta liền giật lấy micro của phóng viên và ném xuống bãi cỏ bên cạnh.

Nam phóng viên bị cướp micro lập tức nổ tung: “Thưa anh, làm phiền anh nhặt micro của tôi lên và cho tôi một lời xin lỗi đàng hoàng.”

Anh ta hạ giọng và cười hỏi người phóng viên nọ: “Các người đến đây làm gì? Chặn đường người bị hại à? Thế quái nào sao mấy người không đi chặn đường thẩm phán đi mà đứng tụ tập ở đây làm gì?"

"Tôi chỉ đang thực hiện quyền phỏng vấn cơ bản nhất của một nhà báo..."

“Vậy mà anh dám dõng dạc nói ra những lời này với người bị hại sao?”

"..."

Lâm Thiên Thiên nhìn thấy các phóng viên đang thì thầm to nhỏ với nhau, người đàn ông thành công lập tức khiến các phóng viên phải ngậm miệng, anh ta lạnh lùng cười một tiếng rồi thờ ơ đi về phía cô.

Lâm Thiên Thiên bối rối đưa tay sờ sờ khẩu trang của mình, sau khi xác nhận khẩu trang vẫn còn thì cô mới có thể bình tĩnh một chút.

Một giây sau, người đàn ông liền xuất hiện trước mặt cô, anh ta đi rất nhanh, như thể là có một trận gió vừa lướt qua trước mặt cô.

"Làm sao anh..."

Lâm Thiên Thiên còn chưa kịp phản ứng thì người nọ đã nắm tay cô bước nhanh ra xe. Các phóng viên không biết là không kịp phản ứng, hay là không phát hiện người phụ nữ đang đeo khẩu trang và kính râm chính là bạn gái của Tần Sở mà bọn họ đang chờ nên không ai tiến lên phỏng vấn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Cửa xe bị người đàn ông dùng sức mở ra, sau đó phát ra một tiếng "bốp" và nhanh chóng đóng lại, Lâm Thiên Thiên bị người đàn ông dùng sức đẩy vào ghế lái phụ, khí lực của đối phương rất lớn, Lâm Thiên Thiên phải mất nửa ngày mới có thể bình tĩnh lại.

"Thắt dây an toàn vào!"

Lâm Thiên Thiên sửng sốt một lúc, nhưng cô thực sự ngoan ngoãn nghe lời anh ta nói và kéo dây an toàn của mình qua và thắt chặt lại.

Xe phát ra một tiếng nổ vang và hiên ngang bỏ đi. Các phóng viên ở lại tại chỗ thẫn thờ nhìn ô tô biến mất ở góc rẽ, sau đó bọn họ cuối cùng mới kịp phản ứng lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, và bọn họ vừa bỏ lỡ điều gì.

**********

"Chủ nhiệm Tần, anh bị sao vậy?"

Lúc trợ lý Tiểu Ngô mở miệng hỏi anh như vậy, Tần Sở đang giải phẫu thi thể cảm thấy có chút thất thần, anh quay đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động đang được đặt ở một bên không hề có động tĩnh, cảm giác bất an trong lòng anh ngày càng dâng lên dày đặc.

Tiểu Ngô dường như cũng hiểu được anh đang nghĩ chuyện gì, cô ấy trầm ngâm an ủi anh: “Vừa rồi anh đang bàn bạc vụ án với bác sĩ Hứa cho nên mới không thể nhận điện thoại của cô Lâm, nếu anh gọi lại cho cô ấy mà cô ấy không nhận thì có nghĩa là cô ấy đang tức giận đấy, nhưng anh cũng đừng quá lo lắng, buổi tối lúc về nhà chỉ cần mua cho cô ấy một bó hoa, chắc chắn cô ấy sẽ tha thứ cho anh thôi."

Nhưng Tần Sở vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Năm năm trước là như vậy, năm năm sau vẫn là như vậy, bởi vì liên quan đến vụ án, vào những khi cô cần anh thì anh lại đang ở bên cạnh thi thể.

"Chủ nhiệm Tần, anh nghe lời tôi nói đi, anh chỉ cần mua một bó hoa là có thể giải quyết được vấn đề ngay, hiện tại thật sự không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy."

Lông mi Tần Sở khẽ động, anh chợt ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Ngô.

“Quả thật hoa có thể làm cho cô ấy vui vẻ sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Nghe Tần Sở nói xong, Tiểu Ngô đột nhiên cảm thấy hoa hồng đỏ tươi chẳng khác nào như muốn nhắc đến hình ảnh máu me đầm đìa.

Thẳng nam vốn đã đáng sợ, nhưng thẳng nam sắt đá làm bác sĩ pháp y quả thực càng làm cho người ta sợ hãi không thôi.

**********

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe thay đổi nhanh đến mức làm cho Lâm Thiên Thiên cảm thấy choáng váng vô cùng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, dù cô không muốn nói chuyện với người đàn ông lái xe nhưng cô vẫn phải thu hồi tầm mắt.

“Sao em không vặn cổ thêm một lát nữa đi, chẳng phải cơ thể em mềm mại lắm hay sao?”

Người đàn ông bên cạnh lạnh lùng chế giễu cô.

Lâm Thiên Thiên liếc nhìn anh ta, nhìn thấy những đường gân xanh trên mu bàn tay đang cầm vô lăng của người đàn ông hiện lên vô cùng rõ ràng, trong lòng Lâm Thiên Thiên đang cảm thấy không yên, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh mở miệng nói với anh ta: "Anh bình tĩnh một chút.”

"Anh đang rất bình tĩnh."

“Có gì thì tấp xe vào lề nói chuyện.”

"Không thích."

"..."

Lâm Thiên Thiên nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó cô nghiêm túc nói: "Dừng xe lại." Dừng một chút, cô còn bổ sung gọi thẳng tên họ của anh ta: "Triệu Tây Tự, mau dừng xe.”

Từ tòa án trở về thành phố phải băng qua một đoạn đường cao tốc mới xây rất dài và gần như vắng tanh.

Quán tính của việc phanh gấp làm cho cơ thể của Lâm Thiên Thiên nghiêng về phía trước, may mắn là có dây an toàn đã kéo cô lại, khi cô quay đầu nhìn người nọ, chiếc khẩu trang trên mặt cô đã trở nên lỏng lẻo, sau một cú xoay như vậy, nó nhanh chóng nhẹ nhàng rơi xuống đáp xuống chân Lâm Thiên Thiên.

Cơ thể cô cứng đờ trong giây lát, đồng thời cô cũng có thể cảm nhận được có một ánh mắt vô cùng nóng bỏng như muốn nhìn xuyên qua khuôn mặt mình.

Lâm Thiên Thiên cử động ngón tay như robot, sau đó cô giơ tay lên và tháo kính râm ra, sau đó cô quay mặt về phía người đàn ông và nở nụ cười cứng ngắc: "...Đã lâu không gặp."

Người đàn ông không nói gì, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô một lúc lâu, từ mắt đến môi, từ mũi đến cằm, càng nhìn sắc mặt anh ta càng trở nên khó coi.

“Hắn ta chỉ ngồi tù có ba năm thôi sao?”

"Ừm."

"Đợi khi hắn ta ra ngoài anh nhất định sẽ đi giết hắn ta.”

Lâm Thiên Thiên sửng sốt một lát, sau đó cô không nhịn được liền bật cười. Cô đưa tay lên che cái cằm giả để tránh nó bị biến dạng, sau đó tựa đầu vào thành ghế và bắt đầu cười không ngừng.

Triệu Tây Tự nhìn sắc mặt của cô và còn buông lời tàn nhẫn, ngay cả anh ta cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời lẽ gay gắt như vậy.

"Hắn ta đã phẫu thuật thẩm mỹ cho em kiểu gì vậy? Cằm của em nhọn hoắc trông không hề tự nhiên chút nào, còn môi thì giống như hai miếng xúc xích treo trên mặt vậy." Anh ta thậm chí còn ghét bỏ đưa tay nhéo nhéo hai má của Lâm Thiên Thiên: "Em còn cười được à, cả người em trông khó coi muốn chết, thật là xấu xí, tốt xấu gì chúng ta cũng từng là bạn học cũ, anh còn mở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, sớm biết em không thoát khỏi kiếp nạn này thì để anh sớm chỉnh cho em, chẳng phải đã xong rồi sao? Làm gì đến nỗi biến thành bộ dạng tệ hại như bây giờ.”

Lâm Thiên Thiên yên lặng lắng nghe anh ta phê phán tay nghề của Trương Hoài Dân một trận, chờ khi anh ta phê phán xong, nụ cười của cô cũng dần nhạt đi.

"Ừm, sớm biết có chuyện này thì em đã giao mặt mình cho anh rồi, ít nhất là anh sẽ không làm em đau đớn và xấu xí giống như hắn ta.”

Triệu Tây Tự nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi, vừa mỉm cười vừa ấn đầu lưỡi vào thành trong miệng.

"Năm năm qua em đã chịu nhiều đau khổ như vậy, vậy mà thủ phạm chỉ ngồi tù có ba năm, em cam tâm như vậy sao?"

Lâm Thiên Thiên cũng cười nói: “Em đương nhiên sẽ không cam tâm.”

"Muốn anh giúp em một tay không?"

"Tạm thời không cần, Tần Sở... Anh ấy nói sẽ giúp em."

"Được rồi, em vẫn là tin tưởng anh ta nhất." Triệu Tây Tự gật đầu: "Tin tưởng anh ta thì có ích lợi gì chứ? Dù sao anh ta cũng thuộc phe cảnh sát, anh ta dễ gì dám giúp em theo những con đường không đứng đắn.”

Thực ra Lâm Thiên Thiên cũng hiểu loại chuyện này, cô nhất thời không thể trả lời câu hỏi của Triệu Tây Tự, nhưng cô không muốn dễ dàng thừa nhận rằng cô không thể dựa vào bạn trai mình chút nào.

Cuối cùng cô lắc đầu: "Anh đưa em về trước đi, nếu cần hỗ trợ em sẽ trực tiếp tìm anh.”

Triệu Tây Tự nghe xong lời nói của cô thì tự cười nhạo một tiếng.

“Em thật sự sẽ tìm anh sao? "Không đợi Lâm Thiên Thiên trả lời, chính anh ta đã nói ra đáp án: “Em căn bản không muốn làm phiền anh, ngay cả gọi điện thoại cho anh cũng phải do dự gần cả nửa ngày trời, còn gọi rồi lại cúp máy, Lâm Thiên Thiên, nếu như có một ngày nào đó em đột tử giữa đường thì chưa chắc có ai biết mà đến rinh xác giúp em đâu.”

Lâm Thiên Thiên không nói nên lời, Triệu Tây Tự lại nhanh chóng đạp chân ga.

Khi cô trở lại tầng dưới của nhà Tần Sở, Lâm Thiên Thiên vừa bước ra khỏi cửa xe lập tức đeo chiếc khẩu trang dày lên lần nữa.

Triệu Tây Tự hạ cửa sổ xe xuống, vẻ mặt anh ta tràn đầy ý tứ phức tạp nhìn cô chằm chằm.

"Lại đeo khẩu trang nữa à, người đẹp như em mà còn đeo khẩu trang làm gì?"

Lâm Thiên Thiên không để ý tới lời trêu chọc của anh ta, cô nghiêm túc nói với anh ta: "Triệu Tây Tự, cảm ơn anh."

Triệu Tây Tự dường như không ngờ rằng cô lại đột nhiên nói cảm ơn anh ta, một lúc lâu sau, anh ta mới nói "ồ", sau đó gật đầu rồi quay người lái xe rời đi.

Lâm Thiên Thiên vẫn đứng ở nơi đó, cô nhìn anh ta từ trong cửa sổ xe vươn một tay ra dùng hết sức vẫy tay về phía cô, chiếc xe rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt của cô.

Cô đứng thêm một lúc nữa rồi lấy chìa khóa nhà ra và đi vào thang máy.

Khi thang máy đến tầng, Lâm Thiên Thiên bước ra khỏi thang máy, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đang đứng trước cửa nhà Tần Sở.

Người này có mái tóc đen ngắn, dáng người cao ráo, nếu không phải người nọ đang mặc váy ngắn, trên tay xách túi xách có in logo Chanel quá rõ ràng thì Lâm Thiên Thiên suýt chút nữa đã nghĩ rằng đối phương là một người đàn ông.

Nghe thấy tiếng động, người phụ nữ liền quay lại và để lộ khuôn mặt xinh đẹp thành thục, vẻ đẹp này rất tự nhiên, không hề có dấu vết nhân tạo.

Ánh mắt của hai người bọn họ lập tức chạm nhau và cả hai đều đồng thời cảm thấy sững sờ.

"Cô là ai?"

"Cô…"

Hai người đồng thời mở miệng và đồng thời dừng lại.

Cánh cửa mở ra, khuôn mặt Tần Sở nhanh chóng lộ ra sau cánh cửa. Anh dường như vừa mới về nhà, còn chưa có thời gian thay ra bộ đồ bám đầy mệt mỏi và bụi bặm bên ngoài. Anh ngước mắt lên nhìn Lâm Thiên Thiên, rồi lại nhìn người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh, anh khẽ cau mày và mở cửa ra.

Hai phút sau, cô gái tóc ngắn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Lâm Thiên Thiên tháo kính râm xuống, cô suy nghĩ một chút ở trong phòng kín mà đeo khẩu trang thì đúng là có chút kỳ quái, vì thế cô do dự một lát, và cuối cùng cũng chịu tháo khẩu trang xuống.

"Lão Tần đi pha trà rồi à?" Người phụ nữ tóc ngắn hỏi.

Lâm Thiên Thiên không biết nên làm ra vẻ mặt gì, cô gật đầu, dời tầm mắt đi, cô và người phụ nữ cùng nhìn thấy một bó hoa hồng cắm trong bình hoa trên bàn ăn, màu sắc của nó đỏ rực, giống như là một ngọn lửa đang cháy rực.

Người phụ nữ tóc ngắn mỉm cười như có vẻ rất quen thuộc.

"Lão Tần vừa hỏi tôi thích hoa gì, tôi nói với anh ấy rằng phụ nữ đều thích hoa hồng đỏ, nào ngờ anh ấy lại nghe lời đến thế."

Lâm Thiên Thiên khẽ cau mày và ngẩng đầu nhìn người phụ nữ.

Cô gái tóc ngắn dường như không chú ý tới vẻ mặt không vui của cô, cô ấy còn hào phóng đưa tay ra: "Xin chào, cô là bạn gái của lão Tần đúng không, tôi tên Từ Dung Dung."

Sau đó cô ấy chợt liếc nhìn về phía phòng bếp, rồi đột nhiên ghé sát vào tai Lâm Thiên Thiên và hạ giọng nói: “Lúc cô đi vắng, thật ra tôi càng giống bạn gái của anh ấy hơn.”

Thân thể Lâm Thiên Thiên lập tức chấn động.

"Haha, đùa với cô mà thôi."

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp