Lâm Thiên Thiên vốn không phải là một người có cảm giác an toàn.
Cảm giác bất an kéo dài từ khi được giải cứu thành công dường như cuối cùng cũng tìm được lối thoát, sương khói tràn ngập quấn quanh trái tim, cô gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại di động của Tần Sở một hồi lâu, và rất muốn cầm lên hỏi đối phương một câu người nọ là gì của anh nhưng cuối cùng vẫn thôi nói ra khỏi miệng.
Tần Sở hình như đã tìm được quần áo cho cô thay, cô nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân đi từ phòng ngủ ra đến phòng khách, Lâm Thiên Thiên đưa tay ấn nhẹ nút nguồn, màn hình điện thoại lập tức tối sầm lại.
“Tìm được rồi à?” Cô ngẩng đầu nhìn Tần Sở, quả nhiên nhìn thấy anh đang ôm một chiếc váy ngủ màu hồng.
Trong đầu cô không hề nhớ mình đã mua quần áo màu này, dù đã vô số lần muốn thử màu hồng này nhưng cô chưa bao giờ thử vì cảm giác xấu hổ.
Nghi vấn trong đầu Lâm Thiên Thiên càng ngày càng nhiều, nhưng vẻ mặt của cô vẫn vô cùng bình tĩnh không để lộ ra chút dấu vết nào.
"Em đi tắm trước đi." Tần Sở nhét váy ngủ vào tay Lâm Thiên Thiên, sau đó anh rút tay ra và nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc đen xỉn của cô.
"Ừm." Lâm Thiên Thiên gật đầu rồi quay người đi vào phòng tắm.
Trước khi mở vòi hoa sen, cô không khỏi liếc nhìn đồ vệ sinh cá nhân trên bồn rửa: bàn chải đánh răng, dao cạo râu, nước cạo râu, tất cả đều là những dụng cụ dành cho một người, không nhìn ra điểm khả nghi nào cả.
Nhưng cô không cảm thấy thoải mái mà ngược lại càng cảm thấy mình giống một người chồng đang nghi ngờ vợ mình lừa dối, sự nhạy cảm và đa nghi làm cho cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô mở vòi hoa sen để tiếng nước rơi lan tràn khắp phòng tắm, cô đứng trước gương, dù đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ nhưng cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi trước khuôn mặt gần như hoàn toàn xa lạ trong gương.
Đó là một khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt hai mí, sống mũi cao, đôi môi căng mọng và chiếc cằm nhọn. Mọi bộ phận đều hoàn hảo, nhưng đôi mắt của Lâm Thiên Thiên dần dần đỏ lên khi cô đưa tay chạm vào khuôn mặt hiện tại, cô vẫn còn nhớ rõ diện mạo xinh đẹp lúc đầu của mình, nhưng bây giờ gương mặt đó đã không còn thuộc về cô nữa.
"Anh sẽ biến em thành một người phụ nữ hoàn hảo."
"Hình như cằm của em vẫn chưa đủ nhọn, anh độn thêm cho em nữa nhé?"
“Mắt của em cũng khá giống với vợ của anh, chỉ cần mở thêm góc mắt một xíu là sẽ càng hoàn hảo hơn.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
"Em thật xinh đẹp, giống như vợ anh vậy."
Người đàn ông đó nói với cô.
Thật sự không phải là một trải nghiệm thú vị gì khi bị một con dao kim loại lạnh lẽo đâm vào mắt, mũi, cằm, trán và má. Lâm Thiên Thiên không bao giờ có thể quên được nỗi đau mà cô phải chịu khi đó, khi đó cho dù có đau đớn đến mấy thì kêu trời không thấu kêu đất cũng không nghe, trong lòng cô chỉ có một ý niệm duy nhất.
Kẻ nào làm tổn thương cô nhất định phải trả giá, tuyệt đối phải trả giá.
Nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng thở ra, sau đó cô cởi quần áo rồi nằm vào trong bồn tắm. Làn nước ấm nhanh chóng bao bọc toàn bộ cơ thể cô, trong nháy mắt cô đã bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Sau khi ra khỏi bồn tắm, Lâm Thiên Thiên dùng khăn tắm của Tần Sở lau khô người, sau đó cô mặc áo ngủ vào, và dùng bàn chải đánh răng của Tần Sở để vệ sinh cá nhân một lát.
Tần Sở đã cởi vest và lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo sơ mi mở rộng để lộ ra phần ngực và yết hầu gợi cảm. Anh ngồi một mình trên ghế sô pha, bộ dạng vẫn luôn nghiêm chỉnh tỉ mỉ, nhưng lần này anh thậm chí còn không thèm rót rượu ra ly mà cầm thẳng bình rượu đổ thẳng vào cổ họng.
"Ngày mai anh còn phải đi làm, sao đột nhiên lại nổi hứng uống rượu làm gì?" Lâm Thiên Thiên vừa lau tóc vừa thản nhiên hỏi: "Rượu gì vậy?"
"McCallen 12." Tần Sở nói xong, anh liền giơ tay lau vết rượu còn đọng lại trên khóe miệng, rồi gõ nhẹ chai rượu lên bàn cà phê.
Lâm Thiên Thiên cảm giác được anh có gì đó không đúng, cô cúi đầu trầm mặc một lát, sau đó cong môi hỏi anh: "Uống ngon không?"
Tần Sở không đáp lại lời của cô, đôi môi bị rượu nhuộm ướt át hơi hiện ra màu đỏ nhạt sáng bóng.
Đôi môi anh khẽ mở, anh ngẩng đầu vươn tay với Lâm Thiên Thiên và nói: "Lại đây.”
Lâm Thiên Thiên cười khẽ rồi cũng ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, thân thể cô còn đang tỏa ra hơi thơm ngào ngạt của sữa tắm, cô hoàn toàn rúc vào trong ngực anh, Tần Sở cũng nhanh chóng ôm lấy thắt lưng cô, đôi môi mang theo mùi rượu rơi ở trên trán cô.
Anh tựa cằm lên đỉnh tóc cô, và trầm giọng nói: “Anh xin lỗi.”
Lâm Thiên Thiên không nói gì, Tần Sở tiếp tục nói: "Nếu không phải do anh, hắn ta cũng sẽ không nhắm vào em."
"Hình như em chưa từng nói hắn ta là vì muốn nhắm vào anh nên mới bắt cóc em mà nhỉ?" Lâm Thiên Thiên nhịn không được hỏi ngược lại.
Giọng nói của Tần Sở càng trầm hơn, cánh tay anh đang ôm Lâm Thiên Thiên cũng càng siết chặt hơn một chút.
“Vợ của Trương Hoài Dân tên là Đỗ Thăng Thăng, bởi vì nghi ngờ tử vong không bình thường nên khám nghiệm tử thi của Đỗ Thăng Thăng là do anh trực tiếp thực hiện.”
Lâm Thiên Thiên sửng sốt một lát.
"Cho nên…"
“Ngày có kết quả khám nghiệm tử thi thì cũng tình cờ là ngày em đến sở cảnh sát để mang quần áo để thay cho anh.”
"Cho nên..." Lâm Thiên Thiên cảm thấy mình giống như một cái máy đọc sách, nhưng ngoại trừ hai chữ này, cô dường như không thể tìm được từ ngữ nào khác để biểu đạt cảm xúc hiện tại của mình.
Ký ức đã lâu đến mức dường như đã bắt đầu chuyển sang màu ố vàng nhanh chóng được tua lại, Lâm Thiên Thiên nhắm mắt lại, cuối cùng cũng tìm lại được những mảnh ký ức của ngày hôm đó.
Bởi vì đó là một vụ án lớn nên Tần Sở mấy ngày cũng không về nhà và phải ở lại đội cảnh sát hình sự vừa ăn vừa ngủ vừa làm tại chỗ, hôm đó trời còn đổ mưa nên cô cầm ô bước xuống taxi và bước vào văn phòng chủ nhiệm pháp y, cô nhìn thấy Tần Sở đang nói chuyện với một người đàn ông, nhưng cô cũng không để ý lắm mà chỉ lo đem quần áo vào phòng thay đồ của anh.
Khi đó ánh mắt của người đàn ông rơi vào trên mặt cô hồi lâu vẫn chưa chịu dời đi, cho đến hôm nay cuối cùng cô cũng có thể nhớ ra được mọi chuyện.
"Em…"
Lâm Thiên Thiên há miệng nhưng hồi lâu vẫn không nói được gì.
Cô nhanh chóng lắc đầu rồi vùi đầu vào cổ áo sơ mi đang mở của anh, giống như một đứa trẻ đang chơi trốn tìm, nên muốn đem gương mặt mình giấu đi hoàn toàn.
“Anh xin lỗi.” Tần Sở ôm lấy bờ vai gầy gò của cô, giọng nói trầm trầm còn pha chút run rẩy.
Lâm Thiên Thiên lại lắc đầu.
"Không sao đâu, dù sao... em cũng đã vượt qua rồi." Cô dừng lại và nhấn mạnh với anh: "Hắn ta đã khiến em phải chịu đau đớn như vậy, nhưng mà đến cuối cùng mức án của hắn ta vẫn sẽ không quá khắc nghiệt có phải không?"
Tần Sở thở dài một chút nhưng không nói gì.
Một bàn tay đặt lên trên gáy Lâm Thiên Thiên rồi nhẹ nhàng vuốt ve, cho dù chỉ là một động tác đơn giản nhưng Lâm Thiên Thiên cũng có thể cảm giác được tâm tình đè nén của anh.
"Em đã khai rằng hắn ta có vấn đề về thần kinh, ngay cả những luật sư giỏi nhất cũng không thể khiến hắn ta nhận được hình phạt thích đáng có phải không?"
Lâm Thiên Thiên tiếp tục truy hỏi.
Nhưng những câu hỏi của cô vẫn chưa được trả lời.
Lâm Thiên Thiên biết rằng Tần Sở từng phải đối mặt với nhiều vụ án còn tàn khốc hơn thế này rất nhiều, nếu cô không phải là bạn gái của anh, có lẽ vụ án của cô sẽ chỉ là một tình tiết không đáng kể trong thư viện hồ sơ pháp y của anh.
Tần Sở là bác sĩ pháp y.
Một bác sĩ pháp y làm việc công bằng và khách quan.
Trong năm năm qua, Lâm Thiên Thiên cũng đã từng nhiều lần nghĩ tới sau khi ra ngoài cô nhất định sẽ nhờ Tần Sở báo thù cho mình, nhưng chưa bao giờ cô có thể nhận thức rõ ràng như lúc này, Tần Sở không thể giúp cô và không ai có thể giúp cô.
"Anh sẽ giúp em."
Tần Sở ôm chặt lấy cô, mùi rượu thoang thoảng vương vấn trong không khí rồi nhanh chóng tiêu tan.
**********
Ngoài việc ghi chép lời khai và tiến hành các thủ tục pháp lý cần thiết thì Lâm Thiên Thiên không bao giờ rời khỏi nhà nữa.
Tần Sở mua cho cô một chiếc máy tính xách tay mẫu mới nhất, cô dành một nửa thời gian trước máy tính, nửa thời gian còn lại dành để nhớ lại chi tiết về việc cưỡng bức phẫu thuật thẩm mỹ, cưỡng bức ăn uống và bắt ép phát sóng trực tiếp trong suốt năm năm qua, mỗi khi nhớ đến chi tiết quan trọng nào đó, cô lại lập tức ghi chú lại và gửi qua hòm thư của Tần Sở.
Lâm Thiên Thiên thật ra cũng biết những thứ này đều là vô dụng.
Giam giữ người khác phi pháp, tước đoạt tự do cá nhân của người khác, có tình tiết đánh đập, xúc phạm thì có thể bị phạt tù từ ba năm đến mười năm, đây là điều luật cô tìm được trên giá sách của Tần Sở, nhưng mà có một chuyện không có ai có thể rõ ràng hơn cô, rằng phương diện tinh thần của Trương Hoài Dân có vấn đề nghiêm trọng, phán quyết cuối cùng rất có thể sẽ nhẹ nhàng hơn so với điều khoản pháp luật cô vừa tìm được
Nhưng cô không cam lòng, sao cô có thể can tâm nhìn điều đó diễn ra được chứ.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận những điều này, Lâm Thiên Thiên cũng không thèm dành thời gian nhớ lại những chi tiết kia nữa.
Một ý tưởng táo bạo khác dần dần hình thành trong đầu cô, mặc dù cô rất muốn xua đuổi nó ra khỏi tâm trí mình và tự nhủ rằng đây chỉ là ảo giác, nhưng có một ngày sau khi Tần Sở ra ngoài thì cơ thể cô lại không thể tự chủ mà bước vào phòng làm việc của anh.
Trong đó có một chiếc hộp, bên trong chứa đầy những thứ cô đã sử dụng năm năm trước, Tần Sở đã cẩn thận phân loại và cất đi cho cô.
Lâm Thiên Thiên mở hộp, bật đèn ngủ, và lấy máy tạo độ ẩm ra, cuối cùng cô cũng nhìn thấy thứ mình đang tìm đang nằm ở dưới cùng.
Đây không phải là một chiếc điện thoại thông minh gì cả, ngoại hình của nó khá thô kệch và còn rất nặng.
Cô lấy bộ sạc ra và bắt đầu sạc pin, khi cô nhấn nút nguồn, điện thoại thực sự sáng lên.
Dấu hiệu tín hiệu ở góc trên bên trái nhảy lên hai cái và cuối cùng hiển thị đầy đủ bốn sọc.
Vô số các cuộc gọi nhỡ lập tức xuất hiện, tất cả đều là đến từ một người, Lâm Thiên Thiên lần lượt lướt xuống, và nhìn thấy cuộc gọi mới nhất là vào tối hôm qua.
Cô nhấn nút gọi lại nhưng nhanh chóng cúp máy sau hai tiếng bíp bíp.
Giống như có một bàn tay vô hình nắm lấy trái tim cô và hỏi cô đang làm gì vậy, Lâm Thiên Thiên cũng không thể trả lời câu hỏi này, cô không chắc mình có muốn làm điều này hay không, bởi cô vẫn tin rằng Tần Sở sẽ nỗ lực để giành được kết quả tốt nhất cho cô.
Điện thoại đột nhiên rung lên dữ dội, Lâm Thiên Thiên cúi đầu xuống và nhìn thấy ba chữ "Triệu Tây Tự" đang hiển thị trên màn hình, như thể chúng sắp nhảy vào mắt cô, hơi thở của cô bất giác trở nên gấp gáp, cô rút dây sạc ra, nhấn nút tắt nguồn rồi khóa điện thoại và đặt lại vào hộp.
**********
Vào tháng 8, phiên tòa xét xử vụ án bắt cóc bạn gái Tần Sở được tổ chức, các phương tiện truyền thông lớn đều liên tục đổ xô đưa tin về sự việc.
Hai ngày sau, tòa tuyên án.
Bị cáo Trương Hoài Dân do giam giữ trái phép nguyên đơn tố tụng dân sự là Lâm Thiên Thiên 5 năm, hơn nữa còn ép buộc nguyên đơn phẫu thuật thẩm mỹ, có hành vi cưỡng bức sỉ nhục, tình tiết tăng nặng, tổng cộng hình phạt là 8 năm tù giam.
Sau đó, luật sư của bị cáo đưa ra bằng chứng cho thấy bị cáo Trương Hoài Dân mắc bệnh tâm thần phân liệt và hưng cảm đã lâu, mặc dù vẫn chưa mất khả năng nhận biết hoàn toàn nhưng vẫn nên được giảm nhẹ hình phạt, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, thẩm phán cuối cùng đã kết án Trương Hoài Dân ba năm tù.
Khi bản án được đưa ra, Lâm Thiên Thiên đang đeo khẩu trang và đeo kính râm, từ góc ngồi cô nhìn thấy Trương Hoài Dân còn đang mỉm cười chế nhạo cô.
Cô muốn khống chế vẻ mặt của mình nhưng lại không thể kìm nén được cơn tức giận đang dâng trào dữ dội trong lòng.
Một cô gái đến nghe thấy vậy liền đưa cho cô một gói khăn giấy, cô nhận lấy khăn giấy rồi nói cảm ơn với người nọ, sau đó cô mới phát hiện nước mắt của mình đã vô tình chảy đầy mặt cô, dính vào khẩu trang và làm nó ướt đẫm.
Cô cảm ơn người nọ một lần nữa, sau đó cô mang theo vẻ mặt đờ đẫn bước ra bên ngoài và gọi điện thoại cho Tần Sở đang xử lý vụ án.
Cuộc gọi rất nhanh đã được nối máy.
"Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện đang khóa máy."