Tôi Chỉnh Dung 3 Lần

Chương 2


1 tháng

trướctiếp

Lâm Thiên Thiên sờ sờ mặt mình rồi nói tiếp: "Em đã cắt mí mắt, tiêm má, độn mũi, độn cằm, cả cơ thể đa phần đều bị đụng chạm, bộ dạng em lúc này chẳng khác nào búp bê bơm hơi trưng bày trong các cửa hàng Taobao vậy, đàn ông các anh chắc là cũng hiểu mà đúng không, trông em bây giờ chẳng khác nào một búp bê silicon, ngay cả một chút mùi vị con người cũng không thể ngửi thấy nữa.”

Tần Sở không lên tiếng, anh im lặng một lúc lâu mới đưa tay về phía cô.

Anh đưa tay tới má cô nhưng không có chạm vào.

"Em có thể đứng dậy được không?"

"Ừm."

Lâm Thiên Thiên gật đầu đáp lại, ngay lúc Tần Sở đang định thu tay lại thì cô lại nắm lấy tay anh và siết chặt từng chút một.

"Nhưng em nghĩ anh nên ôm em đi, em nghĩ bên ngoài chắc chắn đang có rất nhiều phóng viên, nếu anh và em một trước một sau đi ra ngoài, tiêu đề tin tức ngày mai có lẽ sẽ là "Bác sĩ pháp y Tần Sở đã tìm được tình yêu mới và bạn gái bị bắt cóc đã trở thành bia đỡ đạn.", chắc anh cũng biết chuyện đó ảnh hưởng đến danh tiếng của mình thế nào mà đúng không?”

Sau khi nói xong, cô bỗng nhiên lại bật cười một tiếng, thuận tiện còn giơ cánh tay lau nước mắt trên mặt.

Hai người cùng bước ra khỏi đồn cảnh sát, quả nhiên liền thấy vô số phóng viên đã đợi sẵn bên ngoài, nhưng không biết bọn họ là vì đồng cảm với trải nghiệm của cô hay vì vẻ mặt của Tần Sở quá mức lãnh đạm nên họ chỉ dám nhìn từ xa và không có ai dám đi tới phỏng vấn trực tiếp.

Có một nữ phóng viên rối rắm như là muốn tới gần hai bước, Lâm Thiên Thiên cũng nhìn thấy hành động của cô ấy, cô liền nắm chặt tay Tần Sở và xoay người đem mặt chôn vào trong ngực của anh.

Trong nháy mắt nữ phóng viên đã đi tới trước mặt hai người.

"Xin lỗi, tôi không có ý xát muối vào vết thương của cô, nhưng có thể cô không biết suốt năm năm qua pháp y Tần vẫn luôn điều tra về vụ án của cô, và mọi người chúng tôi vẫn luôn để ý đến tung tích của cô, hiện tại sự tình lộ ra quá mơ hồ, không đủ để cho chúng tôi hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối, hy vọng cô có thể tiết lộ thêm một chút về tình huống hiện tại của mình được không, để cho mọi người rõ ràng chân tướng vụ án và cũng có thể hoàn toàn cảm thấy yên lòng về tình trạng của cô.”

Lâm Thiên Thiên không nói gì, chỉ là càng giấu mặt sâu hơn vào trong ngực của Tần Sở.

Nữ phóng viên có chút đồng tình nhìn cô một cái, sau khi suy nghĩ một chút, cô ấy lại đem microphone chuyển hướng sang Tần Sở.

"Tôi có thể hiểu được tâm trạng bất an của cô Lâm lúc này, vậy pháp y Tần, anh có thể nói cho chúng tôi biết một số thông tin về vụ án được không?"

Thân thể Tần Sở hơi cứng đờ, hai tay anh cứng đờ buông thõng bên người và không nói một lời.

Lâm Thiên Thiên túm lấy áo sơ mi mỏng manh bên hông anh và nhỏ giọng nói câu gì đó.

“Em chắc chắn chứ?” Anh trầm giọng hỏi cô.

Lâm Thiên Thiên kiên định gật đầu.

Vì vậy sau một lúc im lặng, Tần Sở chậm rãi giơ tay lên cầm lấy micro của nữ phóng viên ghé sát vào ngực mình.

Giọng nói cố tình hạ thấp của Lâm Thiên Thiên được khuếch đại qua micro và lọt vào tai một số phóng viên gần đó.

"Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, bây giờ tình trạng của tôi vẫn ổn."

“Xin hỏi cô hy vọng hung thủ sẽ bị trừng phạt như thế nào?"

"Mặc dù điều này rất khó xảy ra nhưng tôi hy vọng hắn ta có thể nếm thử nỗi đau mà tôi đã phải chịu đựng." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Thấy cô tuy không chịu lộ mặt nhưng vẫn sẵn sàng chấp nhận phỏng vấn của phóng viên nên các phóng viên gần đó cũng nhanh chóng tiến đến, một số vội vàng lấy sổ ra, một số mở máy ghi âm, và cũng có nhiều người liên tục hướng micro về phía cô, nhưng sức lực của bọn họ rõ ràng không được khống chế tốt nên không ngừng đâm vào ngực của Tần Sở.

Lâm Thiên Thiên cảm thấy Tần Sở mặc dù vẫn bình tĩnh nhưng thân thể của anh càng ngày càng trở nên cứng ngắc, cuối cùng cô không khỏi cười nhẹ một cái.

“Ngoài ăn uống và bị ép phát sóng trực tiếp, trong 5 năm qua cô có còn bị ép làm những việc gì nữa không?” Một phóng viên gay gắt hỏi.

"Sau này hai người có tiếp tục yêu nhau hay không? Có phải sự tình này đã gây ra một tổn hại không thể hàn gắn cho mối quan hệ của hai người đúng không?" Một phóng viên khác đã đẩy được mọi người ra và đưa micro tới cho hai người bọn họ.

Lâm Thiên Thiên dùng ngón tay gầy gò trắng nõn nghịch thắt lưng của Tần Sở, cô lắc đầu, chóp mũi khẽ cọ vào ngực của Tần Sở làm cho vùng da ở ngực của Tần Sở cảm thấy hơi ngứa ngáy.

"Xin lỗi, hiện tại cô ấy không thể tiếp nhận phỏng vấn.”

Tần Sở lạnh lùng nói.

Một phóng viên khác nhạy bén bắt được điểm mấu chốt "Pháp y Tần, ý của anh là chờ sau khi tâm tình của cô Lâm ổn định thì sẽ nguyện ý tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông đúng không?"

Tần Sở không nói gì, anh ôm eo Lâm Thiên Thiên và dẫn cô đi vài bước ra xe của mình, anh mở cửa xe và để cô ngồi vào hàng ghế sau.

"Cô Lâm, xin cô vui lòng nói thêm vài câu!”

"Cô Lâm, khi nào thì cô có thể phỏng vấn?"

"Cô Lâm, cô..."

Cho đến khi xe nổ máy và bỏ lại tất cả phóng viên ở phía sau, hai người bọn họ vẫn có thể nghe thấy những câu hỏi mà bọn họ cố gắng hét lên ở phía sau.

Tần Sở đạp mạnh phanh trước tín hiệu đèn đỏ đầu tiên.

Không khí trong xe im lặng một lúc, anh đột nhiên đập mạnh vào vô lăng làm phát ra một tiếng “rầm” khiến Lâm Thiên Thiên thoáng giật mình.

"Thật ra thì tâm tình của em cũng không có không ổn định như vậy đâu." Cô có thể nhìn ra Tần Sở đang cảm thấy phẫn nộ, Lâm Thiên Thiên cố nén bàn tay run rẩy và cầm lấy tay kia cũng đang run rẩy của mình, giọng điệu của cô nhẹ nhàng hơn một chút: "Không bằng để em đem hết chi tiết nói ra cho anh nghe, chứ giấu giếm mãi trong lòng cũng không nên.”

Tần Sở không nói gì.

Lâm Thiên Thiên ngừng lại một lúc, sau đó mở miệng nói: "Người bắt cóc em tên là Trương Hoài Dân, dáng vẻ của vợ hắn ta và em rất giống nhau, bởi vì giảm béo quá độ nên mắc chứng chán ăn và để bản thân mình chết đói, vì thế hắn ta đã đi tìm khắp thành phố người có dáng dấp giống vợ hắn ta, sau khi tìm được em, hắn ta liền bắt đầu thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ cho em, hắn ta còn nói nếu như hắn ta và vợ có con thì bộ dạng của con bọn họ nhất định sẽ rất giống bộ dáng của em sau khi phẫu thuật thẩm mỹ." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thấy Tần Sở không hỏi gì, cô lại nói tiếp: “Sau đó hắn ta bắt đầu cho em ăn các khẩu phần ăn ba người, năm người, mười người, thấy em đau đớn không chịu ăn, hắn ta không hài lòng nên liền nghĩ ra một biện pháp……”

“Biện pháp gì?” Giọng nói của Tần Sở khàn đến nỗi anh thậm chí còn cảm thấy sợ hãi.

Lâm Thiên Thiên bật cười, Tần Sở theo bản năng lại cau mày, sau đó anh nghe thấy cô chậm rãi nói tiếp: “Hắn ta đăng ký tài khoản mukbang cho em trên mạng và bắt em ngồi ăn cho tất cả cư dân mạng xem. Nếu em không cười nổi, hắn ta nói hắn ta sẽ giết em ngay lập tức. Em nghĩ chắc hắn ta có vấn đề về tâm thần, bởi vì người bình thường sẽ không ai nghĩ ra cách như vậy cả, anh có biết tại sao em ăn trước mặt nhiều cư dân mạng như vậy mà không bao giờ dám lên tiếng nhờ giúp đỡ không?”

Đèn xanh đã bật sáng, nhưng Tần Sở hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Cuối cùng anh cũng nhấn ga: "Tại sao?"

"Bởi vì khi em đang ăn những thứ đó, hắn ta lúc nào cũng đều cầm một sợi dây gai và một con dao đứng bên cạnh em.”

**********

Lúc trở lại chỗ Tần Sở thì đã là đêm khuya, cả hành lang yên tĩnh không một tiếng động.

Lâm Thiên Thiên túm chặt vạt áo tây trang đang khoác trên vai, nhìn chỗ ở quen thuộc, tâm tình của cô mới có thể thả lỏng một chút.

"Ah!"

Theo tiếng thét chói tai của cô, đèn hành lang từ lầu một đến lầu năm tất cả đều sáng lên. Tần Sở nghiêng mặt nhìn cô, chỉ thấy đôi mắt cô đã sớm khóc đến đỏ lên, ánh đèn chiếu xuống đôi mắt màu đen sáng lấp lánh trông giống hệt như các bộ sưu tập bảo thạch quý giá nhất mà anh nhìn thấy ở viện bảo tàng. Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm ánh đèn sáng ngời, giống như đã lâu không được nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nụ cười trên khóe môi cô cũng càng lúc càng sâu.

“Những chiếc đèn này vẫn có kiểu dáng giống hệt như năm năm trước, một chiếc cũng không thay.”

Tần Sở gật đầu, ban đầu anh muốn nhắc nhở cô rằng cô không nên chơi như thế này vào lúc này bởi vì nó sẽ làm phiền giấc ngủ của các cư dân khác, nhưng những lời này cứ trằn trọc ở cổ họng anh một lúc lâu rồi anh vẫn quyết định nuốt nó trở lại vào trong bụng.

“Đồ đạc của em vẫn còn.” Anh bất động thanh sắc ấn nút thang máy: “Những thứ cần thiết khác có thể nói cho anh biết để anh đi mua.”

Thang máy phát ra một tiếng "Đinh" mở cửa, và lại "Đinh" một tiếng đóng cửa lại và từ từ đi lên.

Hai người bước ra khỏi cửa thang máy, lúc Tần Sở lấy chìa khóa ra mở cửa, Lâm Thiên Thiên đột nhiên hỏi: "Vậy tối nay anh ngủ với em sao? Nhìn mặt của em xem, tối nay anh có dám ra tay làm những gì anh từng làm với em vào năm năm trước không? Anh còn dám ôm em ngủ luôn à?”

Tần Sở chợt khựng lại một lát, sau đó anh cúi đầu tiếp tục tìm kiếm lỗ khóa, để mặc cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.

“Nếu anh không dám thì tối nay em ngủ trên sô pha cũng được, dù sao năm năm nay em cũng đã quen với việc không có giường ngủ rồi.”

Chìa khóa được cắm chắc chắn vào lỗ khóa, một chuyển động vặn nhẹ nhàng dứt khoát, Lâm Thiên Thiên còn chưa kịp phản ứng thì Tần Sở đã nắm lấy cánh tay cô và kéo cô vào cửa, lưng cô đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo, nhưng lồng ngực cô lại bị nhiệt độ cơ thể quen thuộc ủi lên, một tay Tần Sở nâng cằm cô, còn tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve tai và má cô.

Cảm giác ấm áp và ẩm ướt dần dần xâm chiếm từ giữa đôi môi, mang theo sự cường ngạnh và khó có thể cưỡng lại hệt như năm năm trước. Anh hôn cô rất nghiêm túc và mãnh liệt, như muốn hôn đi hoàn toàn sự run rẩy và bất an trong lòng cô.

Trong phòng tràn ngập sự ấm áp, Lâm Thiên Thiên bị hôn đến mức cảm thấy khó thở nhưng vẫn không muốn dừng lại.

Giống như từ trong nụ hôn này cô có thể tìm lại được thứ gì đó giống như năm năm trước, cô không có thời gian để suy nghĩ rõ ràng, bởi vì Tần Sở cuối cùng cũng dừng lại.

Anh cúi đầu áp trán mình vào trán cô, hơi thở ấm áp của anh phả vào má cô như những đợt sóng vỗ vào bãi biển đêm cô đơn.

"Chắc là em đã quên anh từng ngủ bên cạnh thi thể rồi đúng không, mặc kệ em biến thành cái dạng gì thì em vẫn không thể hù dọa được anh."

“Bụp” một tiếng, ánh sáng trắng như tuyết lập tức được bật lên chiếu sáng cả căn phòng, khóe môi Lâm Thiên Thiên không khỏi cong lên, hai mắt cô cũng cảm thấy chói lóa vô cùng.

“Em coi như là anh đang kiếm cớ để ngủ với em đấy nhé.”

Tần Sở đặt cô ngồi xuống ghế sofa rồi đi vào phòng tìm quần áo cho cô thay. Lâm Thiên Thiên lo lắng sờ sờ chiếc cằm độn của mình, trên mặt cô không nhịn được nở nụ cười, cô đưa mắt đánh giá cách bài trí đơn giản chung quanh, cô đã biết từ lâu Tần Sở là một người cực kỳ nhàm chán, cô biết điều đó ngay từ lần đầu tiên họ ở bên nhau, nhưng chỉ là cô không ngờ rằng 5 năm sau ngay cả mùi vị con người trên người anh cũng không còn.

Với kiểu trang trí này, nếu nói rằng chưa từng có ai sống ở đây thì đa phần mọi người đều sẽ tin.

Lâm Thiên Thiên đứng dậy đi từ chiếc ghế sofa quen thuộc đi tới ban công, cô ngẩng đầu nhìn quần áo đang phơi trên ban công và nghĩ thầm, có lẽ năm năm cũng không phải là quá dài, cho dù gương mặt cô lúc này chỉ còn thấp thoáng vài đường nét xưa cũ, cho dù đồ đạc trong nhà Tần Sở đã có thay đổi, nhưng con người anh vẫn không hề thay đổi, cô vẫn giống như trước có thể dựa vào anh và đem hết mọi chuyện kể cho anh nghe.

Anh chắc chắn sẽ giúp cô.

Đôi mắt cô đảo quanh những bức tường trắng, chiếc bàn cà phê trong suốt và tấm rèm màu xanh đậm, mọi thứ trong nhà đều có trật tự hoàn hảo, ánh mắt cô chợt dừng lại ở chậu cây sen đá duy nhất còn sót lại sự sống, Lâm Thiên Thiên thoáng ngẩn người, chậu cây sen đá này chắc là được tưới nước thường xuyên nên mới có thể tươi xanh như thế.

Trước đây Tần Sở không phải là người kiên nhẫn như vậy.

Ngay lúc cô còn đang ngây ngất nhìn chậu cây thì điện thoại di động đặt trên bàn của Tần Sở đột nhiên sáng lên và hiện lên thông báo có tin nhắn WeChat.

"Lão Tần, anh có ở đó không?"

Ghi chú là “bạn học trung học - Từ Dung Dung”, cái tên ghi chú tràn đầy cứng ngắt giống hệt như con người của anh.

Lâm Thiên Thiên không có ý định xâm phạm quyền riêng tư của Tần Sở, nhưng các tin nhắn lần lượt hiện lên trên màn hình, Lâm Thiên Thiên thậm chí còn không có thời gian để dời mắt.

"Mỗi ngày anh có đều đặn tưới nước cho chậu cây của em không vậy? Em sẽ trở lại thành phố Tứ Xuyên nhanh thôi!"

“Nghe nói bạn gái của anh đã được cứu ra rồi à?”

"Vậy thì đã đến lúc anh phải cân nhắc vấn đề này rồi, nếu cô ấy đã quay lại thì anh tính sao với em đây?”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp