(10)
“Lâm Sơ Thần, cậu đến đây làm gì?” - Bố tôi vừa về đến nhà, đúng lúc nhìn thấy hắn bước xuống từ xe tôi, liền nổi trận lôi đình mà xông đến.
Tính khí nóng nảy của bố tôi lúc này không thể kiềm chế được mà bộc phát: “Cậu hại con gái yêu của tôi thành gầy như que củi rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”
“Cháu…” - Lâm Sơ Thần lúng túng đứng đó, ánh mắt đáng thương nhìn về phía tôi, nhất thời không dám nói gì.
“Bác trai có vẻ như không thích anh.”
Tôi vỗ vỗ vai hắn, tỏ ý bảo hắn cứ yên tâm, rồi tới lôi bố tôi sang một bên thì thầm: “Bố, không cần phải làm ầm lên thế, anh ta mất trí nhớ rồi!”
Bố tôi mặt đầy khó hiểu mà hỏi: “Nó mất trí thì mất trí, con còn mang nó về nhà mình làm gì hả?”
Tôi liền nháy mắt với ông ấy: “Bây giờ anh ta rất nghe lời con, nên con lừa anh ta đến nhà mình ở rể. Thế thì không bao lâu nữa, nhà họ Lâm liền không nhịn được mà đến tìm chúng ta! Lúc đó chuyện làm ăn muốn như thế nào, chỉ cần bố muốn là được!”
Mắt bố sáng ngời, giơ ngón tay cái lên với tôi: “Con gái à, con thật cao tay nha! Còn biết rút củi dưới đáy nồi nữa! Để xem lão già nhà họ Lâm còn dám diễu võ dương oai trước mặt bố không!!”
Bố tôi lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, ngay lập tức cười haha quay sang Lâm Sơ Thần, nắm tay hắn nói: “Con rể quý của ta! Hồi nãy là thái độ của bố không tốt, giờ bố sẽ bảo quản gia sắp xếp chỗ nghỉ cho con. Cứ yên tâm, từ nay đây sẽ là nhà con, ai dám muốn chia rẽ con và con gái yêu của bố, bố sẽ là người đầu tiên xử lý người đó!”
Tôi suýt chút nữa không nhịn được mà cười thành tiếng!
Bố tôi thế mà còn diễn hơn cả tôi!
Mười phút sau, điện thoại của tôi như muốn nổ tung cmn luôn!
Những cuộc gọi liên tiếp kéo tới, tin nhắn thì ting ting không dừng.
Bố tôi thế mà đăng tin tức Lâm Sơ Thần đến nhà họ Nam chúng tôi ở rể lên vòng bạn bè!!!
Bây giờ có lẽ người ở Bắc Kinh đều biết chuyện hết cả!
(11)
[Khanh Khanh, chị em à! Cậu thật sự về nhà rồi! Trở về là tốt!]
[Giỏi nha, vậy mà có thể khiến Lâm Sơ Thần đến nhà cậu ở rể?]
[Vừa về liền tạo ra chuyện lớn như này! Mau nói xem cậu làm thế nào vậy hả?]
[Đúng là người vừa có tài lại có chí khí!]
[Rốt cuộc khoảng thời gian hai người mất tích đã xảy ra chuyện tình máu chó, thề non hẹn biển gì thế?]
[Nhanh nhanh lên, mau khai ra sự thật!]
……
Trong điện thoại, nhóm chị em điên cuồng tra hỏi, tất cả đều muốn tôi nói ra quá trình yêu đương với Lâm Sơ Thần.
Tôi chỉ có thể tắt nguồn điện thoại, coi như không nhìn thấy gì.
Đến phòng thay đồ của em trai, tôi tìm ra vài bộ quần áo mới để Lâm Sơ Thần mặc: “Anh thích bộ nào thì mặc bộ đó, tất cả đều mới tinh.”
Lâm Sơ Thần ôm quần áo, sững sờ nhìn hàng trăm bộ đồ mới ở trong phòng: “Vợ iu à, hóa ra nhà em giàu có như vậy! Khi trước đã làm khó em rồi, khiến em phải ở ngôi nhà cũ kĩ cùng với anh.”
Thằng cha này hổ thẹn mà nhìn tôi, ánh mắt giống như một chú cún con đang bị thương.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, anh cũng đừng hổ thẹn, nhà anh cũng rất có tiền đấy!
Đợi anh hồi phục kí ức, liền sẽ nhớ ra năng lực gây chuyện của tôi như thế nào!
Đến lúc đó anh không những không cảm thấy hổ thẹn mà có khi còn muốn đánh chớt tôi luôn ấy chứ!
Tôi vừa thu xếp ổn thỏa cho Lâm Sơ Thần liền nhận được tin nhắn của bố, nói người nhà họ Lâm tới rồi.
Người đến cũng nhanh đấy!
Tôi còn chưa xuống lầu đã nghe thấy tiếng gào của một người phụ nữ.
“Nam Khanh Khanh, mau lăn ra đây cho tôi”
“Coi em trai tôi như thằng ngốc mà lừa gạt nó, để xem tôi sẽ chỉnh đốn cô ra sao!”
Nghe giọng là biết, đó là Lâm Sơ Huệ - chị gái của Lâm Sơ Thần.
Tôi chậm rãi bước xuống lầu, từ trên cao nhìn xuống Lâm Sơ Huệ, giọng điệu cợt nhả nói: “ Ây ya, không phải là chị hai đây sao! Chị hai đến nhà chơi sao không nói trước với em một tiếng vậy!”
“Ai là chị hai nhà cô?” - Lâm Sơ Huệ tức đến nổ đom đóm mắt.
Một nhà bốn người gồm ông nội Lâm, bác trai bác gái cùng Lâm Sơ Huệ đều đến đủ cả. Mọi người ai nấy ngơ ngác mà nhìn tôi.
Tôi vẫy tay chào họ với nụ cười rạng rỡ, tỏ ra vui vẻ, nhiệt tình niềm nở nói: “Ông nội Lâm, bác trai bác gái, mọi người đều đến rồi sao!”