(12)
“Nam Khanh Khanh, em trai tôi bị mất trí, cô liền lừa gạt nó? Cô có cần mặt mũi không thế?” - Lâm Sơ Huệ trực tiếp nói thẳng, nhìn tôi với vẻ mặt tức tối.
“Tôi nghĩ chị nên có thái độ tốt một chút! Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ làm em dâu của chị đó! Ngay ngày mai tôi có thể cùng anh ấy đi đăng ký kết hôn, chị có tin không?”
“Cô bớt ăn nói vớ vẩn đi, em trai tôi có thể nhìn trúng cô sao? Cô chính là nhân lúc đầu óc nó không tỉnh táo mà bắt nạt, ức hiếp nó!” - Lâm Sơ Huệ như là máy bay chiến đấu nhà họ Lâm phái tới, dù gì trưởng bối cũng không thể không có mặt mũi mà lớn tiếng mắng người, chỉ có để hậu bối như cô ta đứng lên mà tranh cãi với tôi.
Ai sợ cô ta chứ!
Đây là địa bàn bất khả chiến bại của tôi đó!!!
Tôi trả lời cô ta với giọng điệu thành thật: “Lâm Sơ Thần chỉ là mất trí nhớ, không phải là thằng ngu! Chính anh ấy lựa chọn theo tôi về nhà, còn nói bằng lòng tới ở rể! Tôi không hề cưỡng ép anh ấy.”
“Con nhóc thối tha không có mặt mũi, mau mang em trai tôi ra đây!” - Lâm Sơ Huệ gào to, đáng tiếc là đối với tôi, cách làm này chẳng có chút hiệu quả nào.
“Anh ấy đã nguyện ý vì tôi mà nhảy khỏi xe, tôi sao mà nỡ để cho anh ấy lại nhảy xuống lần nữa chứ?”
Cô ta bị tôi chọc đến mức tức giận mà giậm chân tại chỗ.
“Được rồi được rồi, không biết lớn nhỏ gì hết!” - Ông nội Lâm vừa cất lời, Lâm Sơ Huệ không cam tâm mà lùi về phía bố mẹ mình. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt hung giữ, chắc là đang hận tôi chớt mất.
“Không cần lãng phí thời gian nữa, trực tiếp nói điều kiện luôn đi!”
Cuối cùng thì cũng nói đến chuyện chính rồi.
“Thằng nhóc con Lâm Sơ Thần hại con gái cưng của tôi rơi xuống biển, lưu lạc đầu đường xó chợ mà bán cá kiếm sống. Con bé phải chịu khổ cực mấy tháng liền, cái này tính thế nào đây?”
“Con gái tôi cưng chiều từ nhỏ đến lớn, bây giờ tay đều là vết chai sạn, cái này tính thế nào đây?”
“Lâm Sơ Thần còn lừa con gái yêu của tôi kết hôn với nó, biết rằng đầu óc con bé không tỉnh táo, lừa con bé kết hôn, còn ở chung với nhau. Chuyện này mà truy cứu rõ ràng thì thằng nhóc này chắc chắn phải ăn cơm tù mấy năm đấy!”
Bố tôi bắt đầu kể những khổ cực mà tôi phải trải qua ở thôn cá nhỏ, nói càng lúc càng nghiêm trọng. Đến mức nói muốn tống Lâm Sơ Thần vào tù luôn rồi.
Nghe thấy vậy, tôi giật bắn mình liền vội vã kéo góc áo của bố, ra hiệu cho ông đừng nói gì nữa.
“Chuyện tình cảm của bọn trẻ, sao từ miệng ông nói ra lại khó nghe đến vậy chứ? Con gái yêu của ông mất trí nhớ thì con trai tôi cũng bị thế mà? Thằng bé mà bình thường thì có thể nhìn trúng con gái nhà ông sao?”
“Nhìn bộ dạng phách lối của con gái cưng nhà ông, tôi nghi ngờ nó thật ra không hề mất trí nhớ, chính là cố ý để lừa con trai tôi!”
“Nam Khanh Khanh nhân lúc em trai tôi thần trí không ổn định, lừa gạt nó đến nhà ông ở rể, cái này tính sao đây?”
“Đừng có tưởng rằng bây giờ em trai tôi mất trí nhớ liền có thể bị mấy người bắt nạt! Nam Khanh Khanh chính là đồ lừa đảo!”
……
Người nhà hai bên bắt đầu cãi vã, ầm ĩ đến mức cả căn biệt thự nhà tôi ồn ào hết lên.
Tôi chắc chắn rằng bản thân thật sự bị mất trí nhớ, nhưng không dám chắc Lâm Sơ Thần có bị mất trí thật hay không.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Chúng tôi đến đây cũng chẳng phải để cãi nhau, trực tiếp nói luôn biện pháp giải quyết đi!” - Ông nội Lâm từ nãy vẫn không tham gia vào cuộc cãi vã, nghe đôi bên cãi nhau hơn 10 phút cũng không thể nhịn được nữa.
Nghe thấy vậy, bố tôi bình tĩnh lại, điều chỉnh lại tư thế mà bắt đầu thương lượng: “Tháng trước mấy người đã cướp hạng mục đầu tư năng lượng mới của chúng tôi. Dự án khoa học và công nghệ ở tháng trước nữa, tuy rằng nhà ông không cướp nhưng lại dùng thủ đoạn khiến chúng tôi bị thiệt hại lớn.”
“Chúng tôi sẽ cung cấp cho cậu hai hạng mục đầu tư tương đương, nhưng phải đáp ứng điều kiện tôi đưa ra. Con gái cậu và cháu trai tôi từ nay phải cắt đứt quan hệ, không thể có bất kỳ dây dưa gì nữa. Cũng không được nói năng vớ vẩn chuyện riêng tư của hai đứa ra bên ngoài.”
Rốt cục thì người lớn nhà họ Lâm có quyết đoán, đưa ra một miếng bánh nhưng lại đòi về tận hai yêu cầu.
Bố quay sang nháy mắt với tôi một cái, tỏ ý cái giá này cũng tạm ổn.
Tôi lại bắt đầu nghĩ, mình phải ăn nói với Lâm Sơ Thần ra sao bây giờ nhỉ?
Vừa rồi mới lừa gạt hắn rằng chúng tôi là người một nhà, bây giờ lại đem hắn đi bán sao?
Cái chuyện bán đứng đối thủ ấy à, trước kia tôi vẫn hay làm, thế mà lần này lại cảm thấy có chút đau lòng.
Rõ ràng là nhà họ đã đưa ra một cái giá đủ khiến tôi không thể từ chối cơ mà!!!
Tôi quay người đi lên lầu. Vừa tới tầng hai liền bắt gặp Lâm Sơ Thần đang dựa lưng vào tường, sắc mặt sa sút, cười khẩy hỏi: “Em đem anh đi bán rồi? Bán với giá bao nhiêu?”