(1)

Sau khi mất trí nhớ, tôi chỉ nhận ra một người là Lâm Sơ Thần. Anh ta thế mà cũng mất trí nhớ, chỉ nhận ra mình tôi.

Chúng tôi vừa gặp nhau liền ngay lập tức nhận ra đối phương, tôi gọi anh ta là Lâm Sơ Thần, anh ta gọi tôi là Nam Khanh Khanh.

Anh trai ngư dân cứu tôi nói rằng, lúc hai đứa tôi được giải cứu thì sống chớt ôm chặt lấy nhau, nhất định là cặp uyên ương số khổ nhảy xuống biển t.ự t.ử vì tình. Ông trời có mắt, cả hai chúng tôi đều không chớt. Tuy rằng tôi cảm thấy có chút vô lý, nhưng tôi cũng rất nhanh chấp nhận giả thuyết này.

Lâm Sơ Thần đẹp trai khôi ngô, giống tiểu thiếu gia nhà quyền quý. Vẻ ngoài vừa hay lại hợp với quan điểm thẩm mỹ của tôi. Tôi thì trắng trẻo sạch sẽ, nhìn thì thanh lịch tinh tế rất phù hợp với phong cách của đại tiểu thư nhà giàu. Lâm Sơ Thần cũng tiếp nhận giả thuyết này, đại khái cảm thấy vẻ ngoài của chúng tôi kể ra cũng rất xứng đôi.

(2)

Vì để nuôi sống bản thân, chúng tôi mỗi ngày đều giúp gia đình ân nhân cứu mạng làm việc. Lâm Sơ Thần cùng anh trai ngư dân ra biển đánh cá, tôi cùng với chị dâu đến đầu thôn bán cá.

Như vậy được vài ngày, tôi bị một tên lưu manh ở đầu thôn quấy rầy. Hắn thấy tôi dáng vẻ xinh đẹp liền mượn cớ muốn mua cá, ba lần bảy lượt động tay động chân quấy rầy, kì kèo níu kéo tôi trước quầy hàng. Tôi nhát gan chỉ dám núp sau lưng chị dâu không dám làm gì.

Về đến nhà, tôi dè dặt nói với Lâm Sơ Thần chuyện này. Anh ấy liền đứng ngồi không yên, đập bàn nói phải đi chỉnh đốn tên lưu manh khốn khiếp này.

Tôi nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta hiện tại đang sống nhờ ở nhà người khác, vãn là đừng nên gây rắc rối gì".Tôi sợ gây gổ với người ta xảy ra chuyện gì liền thấp giọng an ủi tâm trạng anh ấy.

Lâm Sơ Thần đáp: " Nhưng mà anh cũng không thể để vợ mình bị người khác bắt nạt được!~~".

Mấy ngày nay, ảnh rất tự nhiên mà gọi tôi là vợ, như thể sợ tôi bị người khác cướp đi vậy. Lâm Sơ Thần tức giận bất bình, tỏ thái độ muối cùng tôi ra quầy hàng mỗi ngày.

Trong lòng tôi liền cảm thấy thật ngọt ngào, chúng tôi quả đúng là cặp tình nhân nhỏ nhảy xuống biển t.ự t.ử vì tình.

Chị dâu nảy ra một ý định, nói với tôi: " Hay là hai đứa kết hôn đi. Cũng đã t.ự t.ử vì tình rồi, kết hôn sớm đi. Sau này về nhà, người nhà các em khẳng định sẽ không nói gì nữa đâu".

Cả khuôn mặt tôi đỏ bừng, chỉ biết ngại ngùng cúi đầu đáp: " Vậy thì làm phiền chị dâu và anh trai giúp chúng em chọn ngày lành tháng tốt".

Lâm Sơ Thần thích thú ra mặt, liền vui vui vẻ vẻ chuẩn bị cho hôn lễ.

(3)

Hôm sau, tên lưu manh lại đến quấy rầy tôi: " Ây da, hôm nay mỹ nữ bán gì vậy...."

Hắn còn chưa kịp dứt lời, Lâm Sơ Thần liền từ bên cạnh xông đến, kéo đầu hắn đến bên thùng nước. "Mày là thằng ngày ngày quấy rầy vợ tao hả?"

Tên lưu manh sững sờ một chút rồi lập tức hét lớn: " Mày mà dám động vào tao, mày chớt chắc rồi".

Lâm Sơ Thần ồ lên một tiếng rồi dìm đầu hắn vào trong thùng nước, cho hắn nếm thử chút mùi vị của cá sống.

"Tao chớt chắc rồi? Vậy thì trước tiên mày nhất định sẽ chớt trước mặt tao!"

Càng bị người khác uy hiếp thì cử chỉ của Lâm Sơ Thần sẽ càng tàn bạo và khủng khiếp. Tôi bị doạ sợ liền tiến đến ngăn cản hàng động đáng sợ của anh ấy.

Tên lưu manh uống no nước rồi bị ném sang một bên. Mãi lâu sau, khi bị Lâm Sơ Thần đá cho vài phát, hắn mới hồi tỉnh lại.

Lâm Sơ Thần nhìn tên lưu manh nửa sống nửa chết với ánh mắt đầy áp bức: "Có còn dám quấy rầy vợ tao nữa không?"

Tên côn đồ chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, nào dám động đến người không tuân theo luật lệ như Lâm Sơ Thần, liền vội nói: "Không dám, từ nay không dám nữa".

"Còn có lần sau tao liền đập chớt mày." Lâm Sơ Thần trợn mắt nói.

Nhìn thấy tên lưu manh chạy đi, tôi mới đến ngồi bên cạnh anh ấy: "Lần sau đừng làm như vậy nữa, lỡ may thật sự gi.ết chớt hắn thì anh cũng sẽ gặp xui xẻo đó!".

Lâm Sơ Thần vỗ ngực cười nói: "Yên tâm đi, chồng em cũng biết chừng mực mà~"

Tôi mỉm cười trong lòng, cũng không buồn để ý đến anh ấy nữa.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play