(8)

 

Tôi lái xe xông đến trước cổng lớn nhà họ Lâm. Tới nơi, tôi hùng hổ hét lớn: “Gọi Lâm Sơ Thần lăn ra đây cho bà!”

Từ trước đến nay tính cách tôi luôn nóng nảy, giờ phút này đủ chuyện tích tụ trong lòng, thật sự muốn nổ tung luôn rồi!

Quản gia nhà họ Lâm nhận ra tôi, khách sáo chạy tới giải thích: “Nam đại tiểu thư, thiếu gia hiện tại đang ở bệnh viện, chưa có về nhà.”

Tôi run rẩy nghĩ thầm: “Hắn sao lại ở trong bệnh viện được?”

“Lúc trước khi tìm thấy thiếu gia, cậu ấy nói không quen biết chúng tôi. Thế nên chúng tôi cưỡng ép bắt cậu ấy lên xe đưa đi. Ai mà ngờ được, trên đường đi thiếu gia một mực nói phải đi tìm vợ. Rồi bỗng dưng thiếu gia nhảy xuống khỏi xe, bị ngã gãy xương nên được đưa tới bệnh viện.”

Tôi trợn tròn mắt, vừa tức giận vừa không còn gì để nói!

Thằng cha này bị điên à? Thế mà dám nhảy khỏi xe?

Tôi lại lật đật phi đến bệnh viện. Đến trước cửa phòng, tôi lại do dự có nên vào hay không.

Lâm Sơ Thần ở khu phòng bệnh VIP, có mẹ hắn ở đó chăm sóc.

Ừm, có nên đi vào đứng trước mặt mẹ hắn mà mắng cho hắn một trận?

“Tôi thật sự không nhớ ra bà là ai cả! Bà để tôi đi tìm vợ có được không vậy?”

“Cả một ngày nay tôi không về nhà rồi, cô ấy nhất định đang rất lo lắng!”

“Quả nhiên bà không biết đạo lý, khó trách tôi phải t.ự t.ử vì tình!”

“Có phải bà cũng bắt nhốt vợ tôi lại rồi không? Đừng tưởng có tiền là hoành hành, muốn làm gì thì làm như vậy!”

“Tôi muốn báo cảnh sát bắt mấy người!”

……

Ở bên ngoài, tôi nghe được âm thanh quen thuộc của Lâm Sơ Thần, giọng nói mang theo vài phần bá đạo.

Đầu tôi cũng muốn phình to lên rồi.

Thằng cha này vẫn sống sờ sờ ra đó, chỉ là chưa có hồi phục trí nhớ!

“Vợ cái gì chứ? Con nói đến nha đầu thối nhà họ Nam đó hả?” - Mẹ hắn hiển nhiên rất tức giận.

“Con bé thối tha Nam Khanh Khanh đó, từ trước đến nay đem đến cho nhà chúng ta biết bao phiền phức rồi chứ? Con mà muốn lấy nó làm vợ, vậy thì từ nay về sau đừng hòng bước chân được vào cổng nhà họ Lâm nữa!”

Lâm Sơ Thần mặt đầy tự tin mà phản bác lại: “Ai muốn bước chân vào nhà bà, tôi cũng không quen biết mấy người!”

Mẹ Lâm tức đến mức đầu muốn bốc khói, giọng nói mang theo vài phần run rẩy: “Con thành thật nằm im ở đó cho mẹ, không được phép đi đâu hết. Mẹ sẽ tìm bác sĩ khoa não tốt nhất cả nước chữa trị cho con, chắc chắn giúp con chữa khỏi bệnh!”

Tôi nghe đến đây liền không nhịn được nữa, cười hihi từ ngoài bước vào phòng.

Giả vờ nhiệt tình, tôi vỗ nhẹ vào vai bà ấy: “Bác gái à, bác đang làm gì vậy? Tức giận có hại cho thân thể, bình tĩnh lại nào!”

Mẹ Lâm nhìn thấy tôi thì như chó gặp mèo, giống như muốn ngay lập tức lao tới xé x.ác tôi: “Nam Khanh Khanh, cô cho con trai tôi uống bùa mê thuốc lú gì rồi hả?”

“Bác gái à, đừng vu khống con vậy chứ! Con thật sự không làm gì hết luôn!”

Tôi quay đầu về phía Lâm Sơ Thần rồi nhiệt tình đến ngồi bên giường bệnh, vẻ mặt đau khổ nhìn tới cái chân đang bó bột của hắn: “Anh không cần mạng nữa hả, vậy mà dám nhảy khỏi xe! Vết thương có nghiêm trọng không?”

“Không sao, bác sĩ nói chỉ bị gãy xương, rất nhanh sẽ khỏi.”

Thấy tôi như vậy, Lâm Sơ Thần mang dáng vẻ của chú chó trung thành mà cười khúc khích hỏi: “Vợ à, bọn họ không làm hại em đó chứ?”

“Yên tâm, họ không dám làm gì!”

Tôi vuốt vuốt đầu chó của Lâm Sơ Thần, cười nói: “Ngoan, Thần Thần. Đây chính là bà mẹ ác độc của anh, chính là bà ấy một mực phản đối chúng ta đến bên nhau. Bởi vậy nên chúng ta mới phải cùng nhau t.ự t.ử.”

Lâm Sơ Thần quả nhiên cảnh giác nhìn về phía mẹ mình, dang tay ôm chặt lấy eo của tôi: “Yên tâm, em chính là người vợ mà anh lựa chọn. Cho dù đó có thực sự là mẹ anh cũng vô dụng, anh không thèm để ý đến bà ấy!”

Mẹ Lâm gần như bị tôi chọc điên lên, đưa tay chỉ chỉ về phía tôi hồi lâu rồi lấy điện thoại gọi cho bố hắn: “Mau mau lăn đến đây cho tôi, con trai bảo bối yêu quý của ông sắp bị nha đầu thối nhà họ Nam dụ dỗ đi mất rồi đây này!”

(9)

Người ta vẫn thường nói, kẻ thù của tôi không vui vẻ thì tôi liền vui vẻ!

Bọn họ càng không thích tôi và Lâm Sơ Thần ở bên nhau, tôi liền nhân lúc hắn vẫn còn mất trí nhớ làm ra chút chuyện gì đó.

“Thần Thần, đi thôi. Em đưa anh về nhà. Em sẽ thuyết phục bố mẹ, để họ chấp nhận anh. Từ nay về sau anh sẽ ở nhà em, là một thành viên trong gia đình.”

“Có thật không?” - Lâm Sơ Thần dường như không dám tin.

Tôi nhìn mẹ Lâm với ánh mắt khiêu khích, nói: “Đương nhiên là thật rồi!”

Lâm Sơ Thần trầm mặc trong giây lát rồi yếu đuối hỏi tôi: “Thế thì anh là đến nhà em ở rể à?”

Tôi cúi đầu đối mặt với hắn, ánh mắt đầy áp lực: “Sao hả, anh không đồng ý à? Đại tiểu thư đây gia tài giàu có, ngoài kia đầy rẫy các anh trai trẻ đẹp muốn đến nhà em ở rể kia kìa!”

Lâm Sơ Thần do dự trong chốc lát rồi thở dài nói: “Ở rể thì ở rể. Chỉ cần được ở bên em, anh đều nguyện ý. Chúng ta đi thôi!”

Tôi nói vài câu liền dỗ dành được thằng cha này, liền chuẩn bị dẫn hắn đến nhà mình ở rể. Để xem đến lúc đó, người nhà họ Lâm còn dám đối đầu với tôi không!

Mẹ Lâm thấy vậy liền vội vàng nói: “Con trai à, sao con lại ngốc đến thế hả! Nha đầu này lừa gạt con đến vậy rồi mà con còn thuận theo đếm tiền giúp nó!”

Lâm Sơ Thần ngốc nghếch thế mà lại bảo vệ tôi một cách vô lý: “Bà nói láo, vợ tôi là thương thân làm ăn thật thà, cô ấy từ trước đến nay bán cá đều không ăn bớt lạng nào!!”

“Không được phép đi” - Mẹ Lâm thấy tình huống có vẻ nói không lại chúng tôi, chỉ có thể bắt lấy cánh tay của Lâm Sơ Thần, làm thế nào cũng không buông cho chúng tôi đi.

Tên này thấy vậy liền trưng ra vẻ mặt cạn lời, tập tễnh nhảy từng bước muốn theo tôi đi: “Bà bỏ tay ra! Tôi phải về nhà với vợ tôi!”

Không khí nơi này đang vô cùng khẩn trương.

Tôi bỗng dưng nảy ra sáng kiến, đẩy nhẹ mẹ hắn vào rồi khóa cửa phòng lại, nhốt bà ấy ở trong.

Lâm Sơ Thần được tôi đỡ ra khỏi bệnh viện, vừa lên xe đã bắt đầu trò chuyện với tôi: “Vợ ơi, hôm nay em thật xinh đẹp ~~”

“Đẹp lắm không? Đợi chút nữa cũng để anh mặc đẹp hơn một chút nhé!” - Cả mặt tôi đỏ bừng, cảm giác như đang lừa gạt một cậu bé nam sinh ngây thơ vậy.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play