7.

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Tiêu Ngư đã đè tôi dưới thân, véo vài cái vào eo của tôi.

Tôi hiểu ý của nhỏ bạn, liền r.ên lên vài tiếng.

Ngay sau đó liền có 1 thái giám trẻ tuổi khom lưng tiến vào, nhẹ nhàng nói: “Hoàng Thượng, Hộ Bộ Thị Lang có chuyện cần bẩm báo.”

Tiêu Ngư dùng khẩu hình nói với tôi: “Nhìn xem, đó là người của Tiêu Như Thần đấy.”

“Cút, đừng có làm phiền Bổn Cung cùng Hoàng Thượng!”

Tôi ném chiếc gối về phía tên thái giám rồi ôm lấy cổ Tiêu Ngư, cố ý dùng giọng nũng nịu: “Hoàng Thượng~ Ở lãnh cung lạnh lẽo biết bao, những ngày qua thần thiếp rất nhớ người.”

Tên thái giám quỳ trên mặt đất không chịu rời đi, kiên trì nói: “Hoàng Thượng, mời người đến thư phòng.”

Thái giám vừa dứt lời, cửa phòng liền bị ai đó một cước đá tung ra.

Rèm che trước giường lớn bị xé toạc.

8.

Tiêu Như Thần đứng trước giường, khuôn mặt không chút cảm xúc nào mà lấy chiếc áo trên tay bao lấy người tôi.

“Vào cung 3 năm rồi mà Hoàng Hậu vẫn còn trinh tiết, ta e rằng Hoàng Thượng không được. Nếu như thật sự không được, Bổn Vương thay Hoàng Thượng làm chuyện đó, ta sẽ tìm cho người 1 Hoàng Hậu khác.”

Đó đâu phải là muốn đổi Hoàng Hậu, rõ ràng là muốn mạng của tôi à nha!!!!!!

Tiêu Như Thần nắm lấy cánh tay của tôi, không ngờ là thật sự muốn đưa tôi đi.

Tôi ngơ luôn, vô thức ôm lấy người Tiêu Ngư.

Ánh mắt Tiêu Như Thần chầm chậm rơi xuống người tôi, hắn lại cười rồi.

Lông tóc toàn thân tôi dựng đứng, khát vọng sống mãnh liệt khiến tôi gấp đến nỗi nói mấy lời vớ vẩn.

Tôi vô thức nói: “Ta có thể sinh mà! Sinh 8 hay 10 đứa cũng không thành vấn đề! Nếu như không tin, Nhiếp Chính Vương người có thể tự mình đến thử!”

Tiêu Như Thần ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của tôi, cười một cách đầy bí ẩn: “Chọn ngày không bằng gặp đúng ngày.”

Tôi tiện miệng đáp lại: “Ngày của người hay là của ta?”

Tiêu Ngư chỉ biết đứng đó, từ bỏ việc giãy dụa với vẻ mặt cạn lời.

9.

Tôi bị Tiêu Như Thần đưa về phủ nhiếp chính vương, chỉ đành ôm trong mình tâm thế coi thường cái chớt.

Lại nhớ năm đó, khi tôi vẫn chỉ là một nhân viên bình thường đã có thể chinh phục được biết bao nhiêu khách hàng khó tính.

Người hói đầu thì tôi khen là vô cùng thông minh, còn ai xấu thì tôi khen có vẻ đẹp nội tâm.

Tôi đây chính là Thẩm Mạn Thanh - người mang kim bài của phòng kinh doanh đó.

Đường đường là một Nhiếp Chính Vương mà lại muốn cùng cháu dâu của mình sinh con, thật sự không ra thể thống gì hết!!!

Trước đây làm việc với đối phương là vì tiền, nhưng bây giờ là mạng sống của tôi nha.

Không có khách hàng nào là không thể xử lý! Chỉ có người không đủ nỗ lực!

Nỗ lực nỗ lực nào, Tiểu Thẩm là giỏi nhất!!!

Tôi tự nói mấy câu cổ vũ bản thân.

Nhưng mà, nếu thật sự phải ngủ cùng với Tiêu Như Thần thì thật sự tôi có chút gánh nặng tâm lý.

Dù gì đây cũng là thời cổ đại, cũng không có áo mưa, lỡ như hắn có bệnh gì thì tôi phải làm sao đây.

Lúc tôi đang đắm chìm trong phiền não thì đột nhiên có người hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Đang nghĩ lỡ như Tiêu Như Thần có bệnh thì phải làm sao.”

Tôi nhanh miệng trả lời: “Tôi không thèm nhận một quả dưa chuột có bệnh.”

Sau khi nói xong, đầu tôi nổ “ầm” một tiếng.

Ngẩng đầu lên thì, Tiêu Như Thần đang đứng ở trước mặt tôi.

Hắn đã thay bộ đồ khác, chân dài vai rộng của hắn cứ thế mà lộ rõ trước mắt tôi.

Thân hình hắn đẹp đến mức tôi nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play