1.
Tôi xuyên không rồi.
Xuyên thành Hoàng hậu bị đày vào lãnh cung, nhưng vẫn là một mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đó nha.
Hoàng hậu tên Thẩm Mạn Thanh, trùng tên với tôi, hơn nữa dung mạo cũng giống tôi nốt!
Nhìn khuôn mặt bản thân trong gương, tôi hài lòng cảm thán: “Vẫn là khuôn mặt bà đây được việc nhất, xuyên về cổ đại cũng có thể làm Hoàng hậu!”
Đột nhiên có tiếng động ngoài cửa vang lên. Một tên thái giám đá tung cửa bước vào, tiện tay ném mấy cái bánh bao chay xuống đất, mỉa mai nói: "Còn có thời giờ soi gương, ngươi tưởng vẫn còn cơ hội thoát khỏi lãnh cung này hay sao!?”
Tôi nhặt mấy cái bánh bao lên, ném thẳng vào mặt tên thái giám.
Gã tức giận đến mặt đỏ bừng, không ngờ còn định tiến lên động thủ với tôi!
Đùa hả, Thẩm Mạn Thanh mà bị một tên thái giám cỏn con tùy ý ức hiếp, truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười chớt mất!
Xuất thân trong ngành dịch vụ, mới 26 tuổi đã leo lên được vị trí Giám đốc kinh doanh, bên dưới quản lý hàng trăm nhân viên.
Không có vài ba thủ đoạn trong tay, làm sao trừng trị được lũ cáo già ở bộ phận bán hàng được chứ?
Tôi nhanh tay nhặt cái ghế dưới sàn nhà lên, hung hăng đập vào người gã.
Trên đời này ở hiền mới dễ gặp xui, nếu hôm nay không ra oai phủ đầu, chắc chắn sau này sẽ còn bị những kẻ này tùy ý bắt nạt.
“Ngày nào Hoàng thượng còn chưa phế hậu, thì ngày đó bổn cung vẫn là đương kim Hoàng hậu!”
Tôi nhìn xuống với ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu sắc bén: “Muốn mơ tưởng bò lên đầu ta làm càn, cũng phải xem xem bản thân có mấy cái mạng ch.ó!”
2.
Những cung nữ và thái giám ngày thường tác oai tác quái ở đây đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt quỳ xuống.
À, vẫn còn có người cứng đầu, không chịu quỳ xuống.
Một cung nữ có khuôn mặt thanh tú hất cằm lên, nhìn tôi với vẻ khinh thường, nói: “Hoàng Hậu thật là uy phong nha, người đã bị đày vào lãnh cung rồi còn cao quý gì hơn bọn ta sao! Người ấy à, nếu thật sự có chút khí thế đó, mấy ngày trước sao lại không khác gì con ch.ó mà cầu xin nô tì giúp người truyền thư cho Nhiếp Chính Vương chứ! Người còn nói có chút giao tình với Nhiếp Chính Vương, Vương Gia căn bản không buồn để ý đến người.”
“Đây cũng chỉ là lời nô tì như ngươi nói” - Tôi từng bước đi tới, hung dữ cho ả ta 2 cái tát, khinh thường nói: “Người khắp kinh thành này ai mà không biết, trước khi bổn cung vào cung từng có khoảng thời gian tình tựa keo sơn với Tiêu Như Thần, còn đính ước hôn sự với nhau. Chuyện trước đây giữa ta và người đó, một ả nô tì như ngươi có thể hiểu được sao?”
Mấy lời bàn tán của họ mà tính lừa được tôi à!
Có khi biết được 3 phần sẽ lại thêm thắt vào rồi phóng đại lên đến 10 phần không chừng.
Cho dù lời này có bị truyền ra bên ngoài, với người có thân phận như Tiêu Như Thần có thể thực sự tới so đo với tôi?
Từ ký ức mà tôi có được, tên Hoàng Thượng ở đây chỉ làm bù nhìn, người thật sự có tiếng nói ở triều đại này chính là Tiêu Như Thần.
Nhưng cứ là người có quan hệ với Tiêu Như Thần đều sẽ đeo bên mình một chiếc chuông nhỏ bằng vàng.
Ai mà ngờ được, lời này của tôi vừa thốt ra thì bên ngoài có một đám người đi tới.
Người đàn ông đứng trước mặt tôi, hắn mặc 1 bộ đồ xám đen, nhìn tôi cười như không cười mà nói: “Bổn Vương cùng với Hoàng Hậu trước đây rốt cục có bao nhiêu sự tình, ngươi nói ta nghe thử xem.”
Tôi hận không thể c.ắn lưỡi mà tự s.át!
Vừa nhắc tới hắn thì hắn liền đến!
Mắt tôi nhìn 1 lượt, lại nhìn thấy bên cạnh hắn còn có 1 người nữa.
Tôi nhất thời mắt rưng rưng lệ, xông tới mà ôm chầm lấy nhỏ bạn.
“Mình còn tưởng rằng……”
3.
Tôi còn chưa kịp nói hết câu, nó đã nhéo cánh tay tôi rồi thở dài: “Hoàng Hậu à, Trẫm đã điều tra rõ ràng rồi. Chuyện Vương tiệp dư sảy thai không liên quan gì đến nàng. Những ngày vừa qua khiến nàng phải chịu ủy khuất rồi.”
Tôi bộc lộ tấm chân tình, tựa vào lòng nó mà khóc nức nở: “Thần thiếp không chịu thiệt thòi chút nào, có thể gặp lại Hoàng Thượng, thần thiếp đã cảm thấy hài lòng rồi.”
Nhỏ bạn nắm lấy tay tôi, âm thầm dùng lực siết lại.
Thật tốt quá, thật tốt quá.
Hai đứa tôi đều chưa chớt, đều đang sống sờ sờ.
Ả cung nữ kia không cam tâm mà nói: “Hoàng Thượng! Vương Gia! Hoàng Hậu có ý định d.âm l.oạn trong cung, thật sự là tội tày đình! Nô tì có thư của Hoàng Hậu viết đây ạ.”
Bức thư kia là do Hoàng Hậu thật trước khi chớt viết cho Tiêu Như Thần.
Tiêu Như Thần nhận lấy bức thư rồi xem 1 hồi lâu sau đó ngẩng đầu nhìn tôi rồi cười nhẹ nói: “Hoàng Hậu cùng với Bổn Vương thật sự đã từng có thời gian bên nhau. Sao nào, ngươi cũng muốn vu cho Bổn Cung tội d.âm l.oạn trong cung phải không?”
“Nô tì không dám, nô tì không dám!” - Ả ta ra sức d.ập đầu, đến mức m.áu chảy khắp mặt cũng không dám dừng lại.
Chỉ một câu nói của Tiêu Như Thần cũng có thể khiến ả ta rơi vào vực thẳm.
Hắn không nói gì, ả nô tì kia chỉ có thể cứ thế mà dập đầu, m.áu chảy khắp mặt đất.
Tôi cùng Tiêu Ngư nắm chặt tay nhau, vô thức mà liếc mắt nhìn đối phương, cả 2 đều nhìn ra sự sợ hãi trong mắt người còn lại.
Chúng tôi thực sự đã xuyên về thời cổ đại, lại còn ở Hoàng cung.
Quyền lực có thể khiến người ta khom lưng khuỵu gối, khiến m.ạng người không bằng cỏ rác.