Viện trưởng Thôi nhìn thấy Trương Bá Sinh, trên mặt cũng hiện ra nụ cười: “Đứa nhỏ này, mấy năm trước còn thường xuyên gọi thoại cho ta, ở trong điện thoại nó nói với ta, đã làm qua nhân viên phục vụ, làm qua thợ mát xa, còn có thợ sửa điện, dù sao mấy năm này, đứa nhỏ này cũng chịu không ít khổ cực."

"Hóa ra là như vậy sao?" Tần Như nhìn người đứng ở nơi đó, Trương Bá Sinh bị một đám trẻ vây quanh, nhìn thấy anh thỉnh thoảng ôm lấy một đứa bé, vứt lên thật cao, trong tiếng cười nói của bọn trẻ, khóe miệng Trương Bá Sinh cũng không thể khép lại.

Một tiếng gầm rú của động cơ đã phá vỡ khung cảnh ấm áp đó. Ba chiếc Mercedes-Benz g63 dừng ở trước cổng trại mồ côi, trên mỗi chiếc xe đều bước xuống ba người, nữ có nam có, nam mặc âu phục giày da, nữ cũng mặc rất sang trong, tuổi tác đều khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi.

Những người này vừa xuống xe, liền bät đầu đánh giá trại mồ côi, trong đó một thư ký nữ lấy ra một bản vẽ, ở phía trên chỉ chỉ chỏ chỏ.

Cô bé Bé Như đang được Trương Bá Sinh ôm vào trong lòng trong nháy mắt nhìn thấy những người này, cái miệng nhỏ nhắn liền vểnh: “Người xấu! Những người xấu này lại tới rồi!"

"Người xấu?" Trương Bá Sinh nghi ngờ, anh nhìn cô bé trong lòng: “Bé Như, em nói cho anh biết, tại sao bọn họ lại là người xấu?"

"Bọn họ muốn phá nát nhà của Bé Như!" Bé Như giơ lên nắm đấm nhỏ mập mạp, đôi má phúng phính đỏ lên ấm ức.

"Phá nhà?" Trương Bá Sinh nghe được lời này, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trầm xuống, anh buông Bé Như trong lòng xuống, cho Bé Như chơi cùng những đứa trẻ khác, sau đó chạy về phía viện trưởng.

Nhà của Bé Như, và nhà của những đứa trẻ này, chính là trại mồ côi Khai Xuân!

Nơi này cũng giống như nhà của Trương Bá Sinh, trước kia, anh cùng mẹ lang thang đến đây, may mà có viện trưởng thu nhận và giúp đỡ, anh mới có thể lớn lên.

Lúc Trương Bá Sinh đi trước mặt viện trưởng Thôi, thấy vẻ mặt viện trưởng Thôi cũng buồn thiu, còn người phụ nữ mặc váy trắng này, trên mặt cũng tràn đầy áy náy.

"Viện trưởng, đây là chuyện gì vậy?" Trương Bá Sinh nhìn về phía cổng trại mồ côi chép miệng, hỏi.

Viện trưởng Thôi vừa chuẩn bị mở miệng, liền bị giọng nói của Tần Như cắt ngang.

"Tôi đi nói chuyện với bọn họ một chút!" Tân Như trong bộ váy trắng đứng lên, cô cao 1m68, đi đôi giày búp bê màu trắng, mặt cô đỏ ửng khi đối mặt với Trương Bá Sinh.

Viện trưởng Thôi thấy Tân Như đi về phía cổng trại mồ côi, thở dài, trong mắt đều là mệt mỏi, vẫy vẫy tay với Trương Bá Sinh: “Sinh à, con ngồi xuống trước đã."

Trương Bá Sinh ngồi xuống trước mặt viện trưởng Thôi.

Viện trưởng Thôi nhìn trời một cách tuyệt vọng “Bá Sinh, tính ra, con năm nay cũng hai mươi ba tuổi rồi nhỉ?"

"Hai mươi bốn." Trương Bá Sinh nhìn khuôn mặt hiền hòa của viện trưởng Thôi, trong lòng có chút không đành lòng, người phụ nữ hiền lành này, so với dáng vẻ ban đầu trong trí nhớ của mình, già đi nhiều rồi.

Viện trưởng Thôi đưa tay xoa xoa đầu Trương Bá Sinh: “Đứa trẻ ngoan, con mấy năm nay, vẫn luôn quyên góp tiền cho trại mồ côi, còn nhớ mấy năm trước ta ở trong điện thoại có nói với con chuyện có một người hảo tâm tài trợ cho trại mồ côi miễn phí không?"

" Có" Trương Bá Sinh gật đầu, lúc đầu anh nghe được chuyện này, trong lòng rất cảm kích cái người hảo tâm đó, nhưng viện trưởng một mực không nói cho anh biết người hảo. tâm đó là ai.

"Cô Tân bắt đầu từ 5 năm trước, vẫn không ngừng tài trợ cho trại mồ côi, nhưng sau này, sợ rằng cô Tần cũng không thể làm gì được nữa rồi." Viện trưởng nói: “Cho tới nay, đất trống xung quanh trại mồ côi đều thuộc về chính phủ, kinh tế bây giờ càng ngày càng phát triển nhanh, những mảnh đất này đều bị những người đó mua hết, họ muốn xây một khu nghỉ dưỡng ở đây.

Khi nói đến đây, viện trưởng chỉ chỉ những người ở cổng trại mồ côi, sau đó tiếp tục nói: "Cô Tân đã nói chuyện với họ rất nhiều lần, nhưng cũng không có kết quả gì, một khi khu nghỉ dưỡng hoàn thành, phía chính phủ sẽ hạ lệnh phá bỏ trại mồ côi, phía chính phủ có văn kiện để bọn họ xây trại mồ côi mới, nhưng con biết vị trí mà bọn họ sắp xếp là ở đâu không? Khu xử lí chất thải! Nơi đó lúc nào cũng thải ra những hóa chất độc hại, ta già rồi, một vài năm nữa phải xuống đất rồi, chẳng qua là ta cảm thấy đáng thương cho những đứa trẻ này."

Viện trưởng nhìn những đứa trẻ chơi đùa trên bãi cỏ kia, đôi mắt già không khỏi rơi lệ, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Những doanh nhân không có đạo đức này, bọn họ căn bản không quan tâm đ ến những đứa trẻ đáng thương này, trong mắt của bọn họ, chỉ có tiền! Làm sao có thể để cho bọn nhỏ ở gần khu xử lí chất thải chứ!"

"Con đi tìm bọn họ nói chuyện một chút." Trương Bá Sinh đứng dậy.

"Bá Sinh! Vô dụng thôi." Viện trưởng läc đầu một cái.

"Viện trưởng, chưa nói qua, làm sao biết là vô dụng chứ?" Trương Bá Sinh mỉm cười với viện trưởng, trong nụ cười, tràn đầy sự tự tin.

Khi Trương Bá Sinh đi tới cổng trại mồ côi, tiếng cãi vã truyền đến tai anh.

"Cô Tân, não cô bị úng nước, nhưng chúng tôi thì không, một món tiền lớn như vậy chẳng nhẽ lại không kiếm? Sự sống chết của những đứa trẻ mồ côi này, liên quan gì đến chúng tôi chứ? Muốn trách thì trách bọn họ trời sinh mệnh khổ! Nói không chừng ở xung quanh khu xử lí hóa chất, qua mười mấy năm sẽ còn đào tạo được một nhóm người biến dị như trong phim ảnh đấy, ha ha haI" Đây là giọng nói của một người đàn ông mang theo sự chế nhạo.

Tân Như bị lời nói của đối phương tức run cả ngư: anh! Các anh hoàn toàn không có lương tâm! Mảnh đất này hai năm trước sớm đã cho vào diện phát triển, nhưng tất cả mọi người đều chiếu cố trại mồ côi này, chỉ có các anh! Các anh như vậy, sẽ gặp phải báo ứng!"

"Ha ha ha, để kiếm tiền, dù là xuống địa ngục tôi cũng chấp nhận, cô Tần, cô không kiếm tiền, cũng đừng ảnh hưởng việc kiếm tiền của chúng tôi, mấy ngày nữa, bên phía chính phủ sẽ có văn kiện quyết định, cái trại mồ côi này cũng nên bị phá hủy thôi."

"Mấy ngày nữa trại mồ côi có bị phá bỏ hay không tôi không biết, nhưng tôi biết, trong mười giây mà các anh không rời đi, thì đừng trách tôi đánh người!" Giọng nói lạnh lùng của Trương Bá Sinh vang lên, anh cầm trong tay một ống thép to đi tới, các cơ bắp lộ ra trên cánh tay mang lại sức mạnh răn đe.

"Bắt đầu đếm ngược, mười!"

Chữ “mười” vừa rơi xuống, Trương Bá Sinh mạnh mẽ vung ống thép trong tay, gây ra một tiếng xé gió kinh hãi.

Những người lái Mercedes-Benz tới, thấy bộ dạng này của Trương Bá Sinh, cũng không khỏi lui về phía sau hai bước.

Nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay Trương Bá Sinh, lại nhìn chiếc bụng bia của chính mình, một người đàn ông mặc âu phục hừ lạnh một tiếng: “Lỗ m ãng! Cho mày kiêu ngạo đấy, sớm muộn gì cũng phải cút ra khỏi nơi này thôi! Chúng ta đi!"

Dưới sự hô hào của người đàn ông mặc âu phục, đám người kia nhanh chóng lên xe, tiếng động cơ của chiếc Mercedes-Benz G lại vang lên, rời khỏi nơi này.

Ba chiếc Mercedes vừa rời đi, trong trại mồ côi liền vang lên tiếng hoan hô của bọn trẻ.

Trương Bá Sinh tay vứt bỏ ống thép trong tay, nhìn Tân Như với mái tóc rối bù: “Cô Tân, cô không có sao chứ?"

"A?" Tần Như bị việc Trương Bá Sinh đột nhiên nói chuyện với mình làm sửng sốt một chút, giọng nói và tư thế cũng có vẻ có chút bối rối: “Không, không sao."

"Vậy thì tốt, nói cho tôi biết, tình hình thế nào?" Trương Bá Sinh ngồi xuống trước cổng trại mồ côi.

Tân Như hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên cô cùng người đàn ông này đứng gần như vậy, nhìn ánh mắt thâm thúy kia của đối phương, như một biển sao rộng lớn, thật làm cho người khác say đảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play