Cuộc gặp gỡ trao đổi đang diễn ra như đổ lửa, các bác sĩ cũng thảo luận vô cùng căng thẳng.
Đột nhiên, Diêm Vĩ lên tiếng, ông vừa mở miệng, cả phòng khám Đông Y đều im lặng, mọi người yên tĩnh lắng nghe.
"Chỗ tôi có một vụ án, mọi người có thể thảo luận."
“Thầy Phi, mời thầy nói.” Chủ tịch Mã làm một động tác mời.
Diêm Vĩ liếc nhìn xung quanh, cất tiếng: "Có một bệnh nhân tuổi ngoài bảy mươi, đột nhiên hôn mê, đồng tử ngưng tụ, thiếu máu cục bộ, ngón tay trắng bệch, mạch đập chậm, lấy kim châm thử bốn huyệt Thần Đình, Đầu Duy, Chính Doanh, Bách Hối, k1ch thích thần kinh tại huyệt không có hiệu quả, dùng phương pháp châm cứu toàn diện cũng không có tác dụng. Mọi người có cách gì để cứu được người này trong một khoảng thời gian ngắn?
Người Diêm Vĩ nói chính là bệnh nhân mà ông ấy đã gặp trong trung tâm mua sắm ngày hôm qua.
Sau khi nghe Diêm Vĩ nói xong, nhiều bác sĩ bắt đầu cau mày suy nghĩ.
Hôn mê đột ngột, k1ch thích tứ huyệt, đây là phương pháp điều trị rất phổ biến. Đồng tử ngưng tụ và thiếu máu cục bộ cũng là đặc điểm của hôn mê. Mạch đập nhẹ chứng tỏ đại não đã không còn ở trong trạng thái sốc. Nếu là họ cũng sẽ chọn cách điều trị k1ch thích bốn huyệt Thần Đình, Đầu Duy, Chính Doanh và Bách Hối, nhưng thầy Phi đã nói rằng không thể đánh thức người bệnh bằng phương pháp châm cứu được.
Rất nhiều bác sĩ đang tự hỏi, người ở ngoài tuổi bảy mươi, cấu tạo s1nh lý của cơ thể đã bắt đầu thoái hóa.
“Vậy có thể thử dùng thuốc tây và cho bệnh nhân thở oxy.” Một bác sĩ lên tiếng.
"Đúng vậy, trước tiên cho bệnh nhân thở oxy, sau đó kiểm tra thần kinh não và phối hợp dùng thuốc.".
"Không ổn." Diêm Vĩ lắc đầu, "Bệnh nhân quá lớn tuổi, chúng ta đang thảo luận là cách để cứu được bệnh nhân trong thời gian ngắn, nếu khi ấy không có thời gian đưa đến bệnh viện thì sao?”
"Chuyện này..." Bác sĩ vừa mở miệng tỏ vẻ khó xử, anh ta thực sự không nghĩ ra được cách nào.
Thời gian từng phút trôi qua, có một số người đề xuất giải pháp, nhưng đều bị Diêm Vĩ phủ định.
Nhóm bác sĩ thay nhau vắt óc suy nghĩ nhưng đều không thể nghĩ ra cách nào cứu tỉnh người bệnh ngay tại chỗ.
Đến phút thứ mười, Diêm Vĩ lên tiếng:
"Được rồi, cuộc thảo luận kết thúc ở đây."
Các bác sĩ đang suy nghĩ căng thẳng nghe thấy điều này lập tức để lộ vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt, bởi vì họ biết lý do Diêm Vĩ nói chấm dứt thảo luận là bởi vì bệnh nhân đã không chịu được nữa.
Nếu như vừa rồi, một bệnh nhân như vậy thực sự xuất hiện trước mặt bọn họ, tất cả cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, với tư cách là một bác sĩ, đây chính là chuyện khiến họ bất lực nhất.
Một bác sĩ lộ rõ vẻ đấu tranh trên khuôn mặt, im lặng vài giây rồi lên tiếng: "Thầy Phi, thứ lỗi tôi nói thẳng, nếu vừa rồi tình huống đó thực sự phát sinh, có lẽ bệnh nhân đã không còn cơ hội sống sót, ngay cả châm cứu †oàn diện cũng không thể k1ch thích được thần kinh, chứng tỏ chúng rất có thể đã bị hoại tử hoàn toàn."
Ngay sau khi bác sĩ này nói hết, một người khác tiếp lời, "Đúng vậy, hoại tử thần kinh như này, về mặt y học mà nói đã coi như tử vong."
Diêm Vĩ nhìn xung quanh nói: "Mọi người đều nghĩ như vậy?"
Các bác sĩ khác nghe thế đều gật đầu.
Nhìn thấy cảnh này, Diêm Vĩ không trách, ngược lại chỉ thở dài thật sâu: "Xem ra anh ta nói đúng. Chúng ta đều quá cổ hủ rồi..."
“Thầy Phi, ý thầy chẳng lẽ... đã có người có thể chữa khỏi rồi?” Chủ tịch Mã đoán ra một chút manh mối, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, vừa rồi trong đầu ông ta đã mô phỏng ra vô số cách, nhưng đều bị chính ông ta phủ nhận.
“Ừ” Diêm Vĩ gật đầu: “Vụ án mà tôi vừa nói chính là cảnh tượng tôi đã gặp phải ngày hôm qua." Lúc ấy tôi đã k1ch thích bốn huyệt Thần Đình, Đầu Duy, Chính Doanh và Bách Hối của bệnh nhân, nhưng không có tác dụng gì cả. Kết quả có một thanh niên đã đánh thức được người nó, do vừa nãy, tất cả chúng ta đều bỏ qua một vấn đề, cũng chính là vấn đề ngày hôm qua tôi đã xem nhẹ. Ngón tay của người bệnh không có chút máu nào, biến thành trắng bệch!"
“Trong tiêm thức, tất cả chúng ta đều cho rằng khi bệnh nhân hôn mê, việc mất máu và ngón tay trắng bệch đều là bình thường, cho nên sẽ bỏ qua chuyện này, nhưng chính vì thế mà chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội phá giải vấn đề. Người trẻ tuổi kia nói cho tôi biết, bệnh nhân không đơn giản chỉ là hôn mê, chúng ta cho rằng đầu ngón tay ông ta trắng bệch vì hôn mê, lại quên mất có thể hôn mê vì đầu ngón tay trắng bệch. Trong trường hợp này, vẫn còn có khả năng khác!"
“Là giả chết!” Diêm Vĩ vừa dứt lời, một người trong nhóm các bác sĩ đã không kìm được mà thốt lên: “Bệnh nhân quá lớn tuổi, khí huyết không lưu thông khiến đại não thiếu oxy và thần kinh lâm vào trạng thái giả chết, dẫn đến hôn mê! "
“Đúng vậy.” Diêm Vĩ gật đầu: “Nếu là thế, trước mắt chúng ta sẽ có những ý tưởng mới. Ngay tại ngày hôm qua, người trẻ tuổi đó đã thực hiện cho tôi xem kỹ thuật châm cứu tuyệt vời của mình. Đối mặt với bệnh nhân như vậy, đầu tiên anh ta châm vào hai huyệt Hợp Cốc, Nhân Trung, sau đó vừa xoay vừa cắm, tăng mạnh k1ch thích, không để lại kim, rồi tiếp tục châm vào hai huyệt Bách Hội và Thiểu Thương, vặn nhẹ, lấy khí xong lưu châm, phát châm liên tục để người bệnh dần thanh tỉnh, cứu được một tính mạng."
Sau khi Diêm Vĩ nói xong, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
Các bác sĩ ở đây đều há hốc mồm.
"Thầy Phi, chuyện này...quá mạo hiểm. Bách Hội là điểm cuối của dây thần kinh não, anh ta đi vào Hợp Cốc Nhân Trung trước, sau đó lại châm vào Bách Hội, chỉ sợ hơi sơ ý liền có thể khiến bệnh nhân chết đột ngột, không thì cũng trở thành người thực vật."
“Ngày hôm qua, tôi cũng có suy nghĩ như vậy." Diêm Vĩ lộ ra một nụ cười tự giễu: "Nếu không vì sao anh ta sẽ nói, tôi quá mức cổ hủ, không biết linh hoạt, Đông Y vốn dĩ có thể động được toàn thân. Trước tiên anh ta chọn hai huyệt Hợp Cốc, Nhân Trung, sau đó đẩy mạnh k1ch thích vào thần kinh, rồi mới lựa chọn Bách Hội làm đòn bẩy, nhưng giữ kim lâu một chút, thông qua loại k1ch thích này để giúp bệnh nhân tỉnh lại. Đây nhất định chính là..." Diêm Vĩ nhẹ giọng nói:" Đổi mới! "
Sự đổi mới!
Hai chữ này giống như một quả bom hẹn giờ đột ngột nổ vang giữa đám bác sĩ.
Đông Y chính là những gì t( n để lại, từ trước đến nay ai cũng nghĩ cách phục hồi, gặp được bệnh gì cũng phải lật xem sách cũ, xem tổ tiên chữa trị như nào mới làm theo, chưa từng có ai nghĩ sẽ phải đổi mới nó!
Đổi mới Đông Y, những khó khăn trong việc làm điều này, chỉ có những người thực sự hiểu biết về Đông Y mới có thể làm được, vượt qua đời trước, cũng là vượt qua chính mình!
Lâm Thùy Hân ngồi ở bên ngoài, nhìn dáng vẻ khiếp sợ của các bác sĩ, quay sang hỏi Trương Bá Sinh: "Anh cũng học Đông Y, những gì họ nói anh có nghe hiểu được không?”
“Được." Trương Bá Sinh gật đầu. “Đều là những thứ tương đối đơn giản.”
Trương Bá Sinh vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền tới một tiếng cười khẽ.
"Haha, thật sự là dõng dạc, đơn giản sao? Không hổ là người nhà họ Lâm, cái gì cũng dám nói."
Trương Bá Sinh liếc mắt nhìn, người vừa bật cười chính là tổng giám đốc Hoàng - nhân vật mới đấu khẩu và tranh cãi kịch liệt với Lâm Thùy Hân ban nãy.
Trương Bá Sinh trợn mắt, mở miệng nói: "À? Chẳng lẽ tổng giám đốc Hoàng còn có cách giải thích khác sao?"
“Giải thích thì không có, nhưng đề nghị thì có đây." 'Tổng giám đốc Hoàng khoanh tay nói.