Thôn Thủy Miên là nơi tốt nhất thành phố Châu Xuyên, giá nhà ở đây cũng đắt nhất thành phố Châu Xuyên.

Một căn biệt thự hai tầng khoảng ba trăm mét vuông nằm ở vị trí tốt nhất của thôn Thủy Miên.

Trương Bá Sinh hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, trên tay cầm một cái khăn trằng, vắt nước ra cái xô bên cạnh, tỉ mỉ lau khô sàn nhà đắt tiên dưới chân.

Ở trong sân biệt thự, những chiếc Porsche, Ferrari, cũng bám đầy bụi.

Những thứ này nhìn sang trọng, nhưng lại không thuộc về Trương Bá Sinh, hẳn chỉ là người ở rể nhà họ Lâm: “Gả" cho. người giàu có nhất thành phố Châu Xuyên, tổng giám đốc tập đoàn Nhất Lâm, Lâm Thùy Hân.

Thân là chồng Lâm Thùy Hân, đã ở rể nhà họ Lâm một tháng nay, sống như một người làm, cho tới bây giờ chưa hề trải qua chuyện giường chiếu với Lâm Thùy Hân, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Thùy Hân xem thường anh.

Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Bá Sinh, có thể chỉ là chiếc xe đạp vô cùng cũ nát trong sân kia.

Trương Bá Sinh mặc áo ba lỗ màu trắng, quần soóc rộng, ngân nga trong miệng bài hát không rõ tên, biểu tình trên mặt tràn đầy vui vẻ.

"Phù, còn hai phòng nữa là nhiệm vụ hôm nay hoàn thành rồi:

Một chiếc Aston Martin bản giới hạn đỗ ở trước cửa biệt thự, chiếc xe này, cả thành phố Châu Xuyên, có người có thể mua được, nhưng không có nổi một người có tư cách mua, ngay cả nhà họ Lâm cũng không có tư cách.

Từ trên xe bước xuống một người đàn ông trẻ tuổi, mặc trên người quần áo và trang sức phiên bản giới hạn của Versace, người có thể mua được loại quần áo này, địa vị trong nước chäc cũng không hề nhỏ.

Anh chàng trẻ tuổi tháo kính râm trên mặt xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai, đẩy cửa đi vào biệt thự, nháy mắt nhìn qua cửa sổ sát đất to lớn, thấy được Trương Bá Sinh nẵẫm bò trên đất, đang chổng mông lên để lau sàn.

Anh chàng đẹp trai đỡ trán: “Trời ơi, lão đại, anh dù sao cũng là một Satan nổi tiếng thế giới, cần gì phải biến mình thành một người dọn dẹp chứ? À không, phải nói là, người đàn ông của gia đình!"

Anh chàng đẩy cửa, đi vào biệt thự, đốt cho mình một cây xì gà Cohiba Cu Ba, mùi thơm đậm đà của xì gà ở thời điểm đốt lên vô cùng phiêu đãng.

Người đang năm trên đất Trương Bá Sinh cũng không thèm nhìn lấy người vừa đến một cái, tiếp tục lau sàn, trong miệng phát ra: "Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là yêu! Cậu mau đem điếu xì gà đáng chết kia dập ngay cho tôi, cậu biết đấy, vợ tôi không thích ngửi mùi thuốc lá."

"Ôi, đây là lời từ trong miệng của tên nghiện thuốc thoát ra sao?" Anh chàng đẹp trai bĩu môi, vẫn biết điều dập tắt khói thuốc đi: “Này, lão đại, buổi có muốn đi uống vài ly không, hôm nay cô người đẹp hoàng gia kia lại gọi điện thoại cho tôi, sống chết muốn gặp anh, chỉ cần anh đồng ý, cô ta sẽ ngồi máy bay tư nhân đến và hạ cánh xuống Châu Xuyên nhanh nhất có thể”

"+++I Tôi là người đã có vợ, người đẹp hoàng gia cái gì, bảo cô ta cút sang một bên đi." Trương Bá Sinh không nhịn được phất phất tay: “Còn nữa, cậu mau cút ra ngoài đi, không thấy tôi đang lau sàn sao?”

"Haiz.' Anh chàng đẹp trai thở dài: “Thật là một người đàn ông vô tình, được rồi, sẽ nói với cô nàng kia, lão đại, anh thật sự muốn bỏ hết tất cả sao? Một tháng nay anh biến mất, cả thế giới sắp điên lên rồi."

"Thứ vô dụng thì bỏ qua hết!" Trương Bá Sinh từ dưới đất đứng lên, vỗ mạnh một cái lên vai thanh niên đẹp trai: “ Tôi bây giờ, có cả thế giới rồi!"

Trương Bá Sinh vừa nói, vừa dùng tay chỉ vào phía tỉ vi trên tường phòng khách, bên trên có một tấm ảnh cưới có hắn cùng một người phụ nữ đứng cạnh nhau, người phụ nữ trong hình, trang điểm nhẹ nhàng, khẽ mỉm cười, như một thiên sứ xinh đẹp.

"Được rồi được rồi, mọi người đều nói răng phụ nữ đang yêu có chỉ số thông minh bằng không, tôi thấy đàn ông cũng như vậy thôi, vậy tôi đi về nhé." Anh chàng đẹp trai bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đi ra khỏi cổng biệt thự, đi về phía chiếc Aston Martin bản giới hạn, thời điểm mở cửa xe ra, anh chàng đẹp trai đột nhiên ngừng một lát: “Đúng rồi lão đại, anh đặt đồ vật quý báu nhất của Mauschen đại sư và những thứ này rác rưởi này cùng nhau, Mauschen nhìn thấy sẽ rất đau lòng đấy."

Anh chàng đẹp trai chép miệng nhìn chiếc xe bám đầy bụi trong sân kia.

"Quý trọng cái con khỉ, xe đạp không phải là dùng để đi sao, nếu cậu muốn thì tôi tặng cậu!" Trương Bá Sinh mặt đầy không quan tâm vẫy vẫy tay.

"Bỏ đi." Anh chàng đẹp trai lắc đầu một cái: “Tôi cũng không muốn lái chiếc xe với giá là 13 tỷ đô la Mỹ chạy loạn ở trên đường đâu, đi đây."

Tiếng động cơ Aston Martin vang lên, biến mất ở trước cổng biệt thự.

Trương Bá Sinh đi vào trong sân, nhìn chiếc xe đạp cũ nát kia, lẩm bẩm một tiếng: “13 tỷ? Còn không quý giá bằng một sợi tóc của vợ tôi."

Nói xong, Trương Bá Sinh dùng một cước đạp đổ chiếc xe đạp, trong lúc chiếc xe đổ xuống thì điện thoại di động trong túi đồng thời vang lên, Trương Bá Sinh lấy ra chiếc điện thoại Bphone trị giá ba triệu, có một tin nhắn đến, nội dung phía trên là:

"Thưa ngài Satan, hoàng gia Á Lan cầu xin chúng ta gửi mười vệ sĩ đi để bảo vệ sự an toàn cho người của hoàng gia. Giá là ba mỏ dầu. Bộ Ngoại giao Hắc My..."

Trương Bá Sinh chỉ nhìn lướt qua, ngay cả nội dung cũng không xem hết, liền xóa tin nhắn đi, liếc nhìn sàn nhà bên trong biệt thự, tự nhủ: "Thật là, còn có hai phòng chưa lau xong."

Trương Bá Sinh cho điện thoại vào trong túi quần, lại năm bò trên đất, mông chổng lên, cẩn thận lau sạch sàn nhà.

Khi Trương Bá Sinh quét dọn sạch sẽ xong toàn bộ biệt thự, đã là sáu giờ chiều.

Một chiếc Mercedes lái vào trong sân biệt thự.

Trương Bá Sinh vừa nghe được tiếng động, liền lập tức. chạy đến trước cửa biệt thự.

Chiếc Mercedes-Benz GT đỏ rực giống như một con báo săn mồi xinh đẹp, làm cho người khác không thể rời mắt, nhưng nó liền bị lu mờ bởi người phụ nữ bước từ trên xe xuống, cho dù là một người yêu xe cuồng nhiệt, vào lúc này cũng sẽ không chú ý đến chiếc Mercedes-Benz GT kia, mà sẽ tập trung lên người của người phụ nữ này.

Một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chiếc váy ngắn màu đen, vì người phụ nữ này mà trở nên không còn đơn giản nữa, đôi chân thon dài hoàn hảo như một món quà từ Chúa, mảnh mai, thẳng tắp.

Mái tóc tơ đen nhánh được hất gọn ở sau đầu, mỗi bước đi của người phụ nữ, đều làm cho mái tóc đen này rung rinh.

Làn da trằng mịn của cô còn mềm mại hơn em bé, khuôn mặt hoàn hảo không thể chê bai.

Đây là một người phụ nữ hoàn hảo đầy khí chất, ngoại hình và sự giàu có.

Nếu như nói vẻ đẹp của cô vẫn chưa đủ, chỉ có thể là do biểu cảm lạnh lùng của cô.

Sau khi người phụ nữ xuống xe, không thèm nhìn lấy Trương Bá Sinh đứng ở trước cửa biệt thự một cái, đi thẳng một mạch vào nhà.

"Vợ... Tổng giám đốc Lâm, em về rồi à." Trương Bá Sinh mặt đầy lấy lòng nhìn người phụ nữ trước mặt, câu đầu tiên chuẩn bị nói ra vì một ánh mắt của cô mà thu về.

Lâm Thùy Hân, tổng giám đốc tập đoàn Nhất Lâm, đã là vợ hợp pháp của Trương Bá Sinh vào một tháng trước.

Lâm Thùy Hân vừa nhìn thấy Trương Bá Sinh, trong lòng liền có một cỗ chán ghét tự nhiên phát ra, cô ghét nhất, là hai loại người, một loại miệng lưỡi trơn tru, còn một loại là ăn ngon lười làm, vừa vặn, hai loại này, Trương Bá Sinh đều có.

ở trong mắt Lâm Thùy Hân, Trương Bá Sinh chính là một con cá suốt ngày không có chuyện gì làm, là hạng người yêu thích sự rảnh rỗi, không cầu tiến, muốn dựa vào hình thức ở rể để có cuộc sống tốt hơn người khác, mỗi tháng cầm hai vạn nhân dân tệ của bố mình đưa cho để tiêu!

Nhà họ Lâm có truyền thống cha truyền con nối, đến đời bố Lâm Thùy Hân lại sinh con gái, vì không làm đứt mạch hương khói nhà họ Lâm, chỉ có thể tìm người ở rể, Lâm Thùy Hân không hiểu, tại sao bố mình lại chọn một người như vậy, cô vô số lần phản đối bố, kết quả đều vô dụng.

Một tháng trước Trương Bá Sinh ở rể Nhà họ Lâm, một tháng qua, Lâm Thùy Hân nghĩ tới vô số biện pháp ép Trương Bá Sinh rời đi, vì thế Lâm Thùy Hân đặc biệt sa thải bà vú, đem công việc nhà giao cho Trương Bá Sinh hết, tiệc xã giao cũng chưa bao giờ đem Trương Bá Sinh theo, vốn Lâm Thùy Hân cho là, Trương Bá Sinh khẳng định sẽ không chịu đựng được lâu, không nghĩ tới người này còn ở đây vui vẻ như vậy.

"Tổng giám đốc Lâm, bận bịu làm việc một ngày trời mệt rồi phải không, trà đã pha sẵn cho em rồi đây." Trương Bá Sinh trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, đem tới cho Lâm Thùy Hân một ly trà nóng.

Nam chính một đời là chiến thần, giữ gìn đất đai, bảo vệ tổ quốc, chính chiến tám phương, vậy mà vợ mình lại bị người khác ép nhảy lầu. Anh tức tốc quay về, đã thấy vợ mình nhảy từ trên cao xuống...Bộ truyện này có tên "Chiến soái", các bạn hãy trải nghiệm qua cuốn sách này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play