“Haiz, có vài người nói rất đúng." Trương Bá Sinh thở dài: “Không hiểu có thể hiểu được, nhưng không hiểu mà giả vờ hiểu, dồn hết tâm trí để giả bộ, điều đó thật vô nghĩa."

Lời của Trương Bá Sinh, làm mặt hai mẹ con Trịnh Sâm nóng hừng hực, hai người bọn họ đều hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.

"Chúng ta đi!" Vương Tùng Phượng vỗ bàn một cái, đứng dậy kéo con trai mình rời đi.

Lâm Thùy Hân đối với biểu hiện của Trương Bá Sinh, có chút bất ngờ, cũng có chút hài lòng, một số lễ nghi kiểu Pháp đều rất sai lệch, có rất ít người biết, bữa ăn của người pháp, có quá nhiều quy tắc, người có thể hiểu rõ và nói lưu loát như vậy, thật sự là quá ít.

Hài lòng chính là, Lâm Thùy Hân có thể nhìn ra, mỗi một hành động của Trương Bá Sinh đều cố ý trọc tức hai mẹ con Trịnh Sâm, đột nhiên phát hiện, người này hình như cũng không đáng ghét đến vậy.

Lâm Kỳ Văn cùng bố Trịnh Sâm cũng không ở lại lâu, lên tiếng chào hỏi nhau, sau đó liền giải tán.

Trên đường về nhà, thái độ của Lâm Thùy Hân đối với Trương Bá Sinh đã dịu đi đôi chút, cô ngồi ở vị trí lái xe, liếc mắt nhìn người ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế - Trương Bá Sinh: “Sao anh lại hiểu được tiếng Pháp vậy? Loại ngôn ngữ ít thông dụng này có rất nhiều người không biết mà? Hơn nữa lễ nghi trong ăn uống của nước Pháp, cũng không phổ biến, cũng không có nhiều người sẵn sàng đi học hỏi."

Trương Bá Sinh cười hì hì: “Tôi trước kia làm phục vụ ở một nhà hàng Pháp, liền biết mấy câu đó, vừa nãy thấy khó chịu với mấy người họ Trịnh kia, nên mới cố ý nói nhiều như vậy.

Lâm Thùy Hân nghe xong, gật đầu một cái, cũng không nói gì, Trương Bá Sinh hiểu tiếng Pháp, làm cho cô rất bất ngờ, lời giải thích, ngược lại rất hợp lý.

Thời điểm hai người trở lại biệt thự, Trương Bá Sinh thấy Giang Tuyết Tâm đang bố trí một hệ thống báo động, anh bây giờ mới biết Giang Tuyết Tâm là vệ sĩ của Lâm Thùy Hân.

Lâm Thùy Hân ngồi trên ghế sofa, bàn tay ngọc mảnh khảnh đỡ trán, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở nhà hàng, khóe miệng tinh xảo của người phụ nữ không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm.

"Tổng giám đốc Lâm, nước rửa chân của em."

Giọng Trương Bá Sinh vang lên bên tai Lâm Thùy Hân, anh chủ động bưng một chậu nước rửa chân ấm áp tới, ngày hôm qua lúc mát xa cho Lâm Thùy Hân, Trương Bá Sinh phát hiện trên người Lâm Thùy Hân có không ít bệnh, đều do bình thường quá mức mệt mỏi gây ra, Trương Bá Sinh có thể thông qua mát xa huyệt vị, chữa trị khỏi bệnh cho Lâm Thùy Hân.

Lâm Thùy Hân nhìn người đàn ông trước mặt, nhíu mày một cái, ngày hôm qua là cô cố ý muốn làm nhục Trương Bá Sinh, mới để cho Trương Bá Sinh rửa chân cho mình, nhưng hôm nay cô không hề muốn làm như vậy, vừa chuẩn bị mở miệng, để Trương Bá Sinh bưng chậu nước rửa chân đi, còn chưa kịp lên tiếng, liền cảm giác được bàn chân nhỏ của mình bị một đôi tay sần sùi bắt được.

Trương Bá Sinh nhẹ nhàng mát xa đôi chân ngọc, mỗi một lần nhìn, đều giống như tác phẩm nghệ thuật vậy, một đôi chân như ngọc bích, trong suốt, nõn nà.

Trương Bá Sinh nhẹ nhàng ấn huyệt đạo trên chân Lâm Thùy Hân.

Lâm Thùy Hân chỉ cảm thấy một dòng điện khác thường phát ra từ lòng bàn chân, nhìn đôi tay có chút không đứng đắn của Trương Bá Sinh, Lâm Thùy Hân nhíu mày, không vui nói: "Sờ s0ạng cái gì?”

"Không phải sờ s0ạng, đây là mát xa mà tổng giám đốc Lâm" Trương Bá Sinh lắc đầu một cái, giọng cố ý nhấn mạnh một chút: “Trên người em có bệnh, dẫn đến em ngủ không đủ giấc, dễ dàng nổi giận, ¡ tháng mấy ngày đó còn bị đau bụng, mát xa có thể giải quyết những thứ này."

Trương Bá Sinh miệng vừa nói, động tác trên tay cũng không dừng lại, vẫn ở trên đôi chân ngọc mát xa.

Lâm Thùy Hân muốn nói gì đó, há miệng một cái lại không nói ra được, bởi vì cô phát hiện, Trương Bá Sinh nói đều đúng, mình thật sự ngủ không đủ, dễ dàng nổi giận, còn bị đau bụng kinh, Lâm Thùy Hân lại nghĩ đến ngày hôm qua, tối hôm qua mình ngủ vô cùng ngon, chẳng lẽ cũng là vì người này đã mát xa cho mình sao?

Nhưng cuối cùng, Lâm Thùy Hân vẫn không nhịn được mở miệng, bất kể nói thế nào, Trương Bá Sinh trên danh nghĩa, cũng là chồng hợp pháp của mình, biết mát xa cũng không phải chuyện gì lớn lao.

Giọng Lâm Thùy Hân có chút không vui: "Anh học ở đâu những thứ này vậy?"

Trương Bá Sinh khế thở dài một cái: “Tôi đây không phải là do khi còn nhỏ gia đình nghèo khổ, nên cái gì cũng làm một chút sao."

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thùy Hân nhẹ nhàng biến đổi, không mở miệng nữa.

Dưới sự mát xa của Trương Bá Sinh, cơn buồn ngủ lại dần dần xông lên, Lâm Thùy Hân lắc läc đầu, cô không muốn tối nay lại bị người đàn ông này ôm về phòng ngủ.

"Được rồi, đem nước đi đổ đi." Lâm Thùy Hân rút chân lại, đi dép vào, hướng tới phòng ngủ trên lầu.

Mấy ngày nay vừa đúng vào kỳ kinh nguyệt, mỗi buổi tối Lâm Thùy Hân sẽ rót cho mình một ly nước đường đỏ, làm giảm cơn đau bụng.

Lâm Thùy Hân đem ly nước đường đỏ đã pha sẵn, cái miệng nhỏ nhắn thổi phù phù vào miệng ly, vừa định uống vào, động tác lại đột nhiên dừng lại, trước đây cô cũng không để ý đến, nhưng hình như, bụng của mình, không đau nữa rồi! Bắt đầu từ hôm qua, đã không có cảm giác đau đớn rồi!

"Chẳng lẽ, hẳn mát xa thật sự có tác dụng?" Lâm Thùy. Hân mở to mắt nghỉ ngờ nhìn ra ngoài phòng ngủ, Trương Bá Sinh đang làm công việc lau sàn cuối cùng trước khi đi ngủ.

Trở về phòng, đột nhiên thấy điện thoại trong tay mình có một cuộc gọi nhỡ, là anh chàng đẹp trai gọi tới, Trương Bá Sinh gọi lại cho hắn.

"Lão đại, đầu bếp hoàng gia nước Pháp cầu xin tôi liên lạc anh, những công thức nấu ăn trước kia anh dạy hẳn đều học xong rồi, không biết bây giờ có vinh dự bái anh làm thầy hay không."

"Nói sau đi, gần đây tôi hơi bận." Trương Bá Sinh trả lời qua loa một tiếng, rồi cúp điện thoại.

Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, Trương Bá Sinh thức dậy, giống như thường ngày chuẩn bị quét dọn phòng, kết quả thấy Lâm Thùy Hân cũng không giống như mọi khi vội vội vàng vàng ra cửa, mà lại tự rót cho mình ly trà, ngồi ở trên ghế sofa từ từ thưởng thức.

"Tổng giám đốc Lâm, hôm nay không đi làm sao?" Trương Bá Sinh cầm giẻ lau, tỉ mỉ lau chùi chiếc bàn cẩm thạch nhỏ trước mặt Lâm Thùy Hân.

Lâm Thùy Hân đặt ly trà xuống, liếc nhìn Trương Bá Sinh mặc áo ba lỗ trắng, nói: "Đừng làm việc nữa, tôi có bạn tới chơi, anh hôm nay đi ra ngoài trước đi."

"Bạn nào vậy?" Trương Bá Sinh cười nịnh.

Lâm Thùy Hân nhướn mày: “Liên quan đến anh không? Làm tốt chuyện của chính mình là được rồi, trước buổi chiều, tôi không muốn nhìn thấy anh."

"Ừ”" Trương Bá Sinh có chút ủ rũ đáp một tiếng, cất giẻ lau đi, đặt vào vị trí nên đặt, sau đó đi ra khỏi biệt thự.

Trương Bá Sinh ôm chút đồ chơi đi tới trại mồ côi Khai Xuân, những đứa trẻ vừa nhìn thấy Trương Bá Sinh, liền vây lại như một tổ ong, gọi anh Trương Bá Sinh muốn chơi đồ chơi.

Trong mắt Trương Bá Sinh tràn ngập sự cưng chiều những đứa trẻ này, mình lúc nhỏ, cũng hy vọng có một chút đồ chơi có thể chơi.

"Viện trưởng, người biết hẳn đang làm gì không?" Tân Như mặc váy trẳng ngồi trên một chiếc ghế xếp nhỏ, hôm nay cô buộc tóc lên, không còn buông loạng như hôm qua nữa, nhưng lại nhìn càng đơn thuần và trong sáng, mặt mày tươi tắn, mặc dù không trang điểm, nhưng ngũ quan lại tinh xảo không thể nào chê được.

Khi nhìn thấy Trương Bá Sinh, cơ thể Tần Như có chút căng thẳng mà từ trước đến giờ chưa từng có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play