Tiêu mẫu và phu nhân tộc trưởng đi ra ngoài một đoạn mới hoàn hồn.

Phu nhân Tộc trưởng vô cùng khó hiểu: “Không phải nói Thời gia rất khó dây dưa sao? Sao đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy?”

Thôn Thượng Khê và thôn Hạ Khê gần sát nhau, giữa hai thôn thường xuyên xảy ra mâu thuẫn.

Hai tộc trưởng cũng không hợp nhau, ai cũng thấy đối phương không vừa mắt.

Đối với tình huống của thôn Thượng Khê, phu nhân của Tiêu tộc trưởng cũng biết ít nhiều.

Trong thôn Thượng Khê có mấy gia đình không dễ trêu vào, trong đó mạnh nhất là Thời gia.

Lúc trước gặp phải loại tình huống này, sợ là mấy người đàn bà đanh đá Thời gia kia đã sớm mắng tới tập bọn họ rồi.

Giống như hôm nay, không thích hợp nha!

Đúng là tính tình của Tiêu mẫu mềm yếu, nhưng lại không ngốc.

Bà nghĩ đến ngày hôm qua Thời Khanh Lạc chủ động nói không cần sính lễ, còn nói sẽ lo chuyện bên Thời gia, cho nên chuyện ngày hôm nay, khẳng định là Thời cô nương làm.

Lúc này, bà càng phát hiện, Thời Khanh Lạc còn lợi hại hơn tưởng tượng lúc trước của mình.

Không có buồn lo và kiêng kỵ, trái lại trong lòng bà càng vui mừng hơn, trong nhà bà đang thiếu một con dâu lợi hại như vậy...

Tiêu mẫu cười nói: “Có thể là vì chuyện Ngô gia lúc trước bọn họ cảm thấy có lỗi với Khanh Lạc đi.”

Phu nhân Tộc trưởng cảm thấy không giống lắm, vừa rồi ở Thời gia, bà ấy vẫn luôn cảm thấy hình như những người Thời gia đó có chút sợ hãi Thời Khanh Lạc.

Nếu thật sự cảm thấy biết lỗi, lúc trước cũng sẽ không thiếu chút nữa kéo người vào huyện thành để thành thân chôn cùng.

“Cũng có khả năng, ta nhìn thấy bộ dạng Thời gia cũng không vui vẻ cho lắm, nhưng cũng đồng ý Thời Khanh Lạc gả vào nhà các ngươi.”

Đúng vậy, vừa rồi đi cầu hôn, người Thời gia tỏ vẻ Thời Khanh Lạc coi trọng Tiêu Hàn Tranh, cho nên nguyện ý chủ động đi xung hỷ cho Tiêu gia, mà bọn họ cũng đồng ý.

Đây cũng là Thời Khanh Lạc cố ý để người Thời gia nói như vậy với người khác.

Bằng không đầu óc bị nước vào, Thời gia mới có thể nhanh chóng gả cô nương cho Tiêu gia, quan trọng là còn không cần sính lễ.

Hơn nữa vào lúc Tiêu gia khó khăn nhất, nàng nguyện ý chủ động gả vào, chuyện này cũng có lợi cho thanh danh của mình.

Tương lai nếu thật sự hòa ly với Tiêu Hàn Tranh, nàng càng dễ dàng tự lập nữ hộ hơn.

Phu nhân Tộc trưởng không nghĩ ra, chẳng qua chuyện này cũng không quan trọng.

“Nếu Thời gia đã đồng ý rồi, vậy ngươi chạy nhanh về nhà chuẩn bị đi.”

“Ta trở về một chuyến, muộn chút lại dẫn người đến giúp đỡ ngươi.”

Phu nhân Tộc trưởng chiếu cố ba mẹ con Tiêu gia như vậy, hoàn toàn là nhìn vào mặt mũi của Tiêu Hàn Tranh đang hôn mê

Tiêu mẫu cũng biết, bà cảm kích nói: "Được, hôm nay thật sự cảm ơn thím.”

Sau khi trở về lúc, Tiêu mẫu đi thăm Tiêu Hàn Tranh đang hôn mê trước.

Phát hiện tối hôm qua hắn hạ sốt rồi thì không sốt cao thêm nữa, thoáng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thời Khanh Lạc chính là phúc tinh của Tiêu gia bọn họ nếu nhi tử thật sự có thể tỉnh lại, nhất định phải để nhi tử đối tốt với con dâu một chút.

Tiếp theo Tiêu mẫu mang theo Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị Lang quét tước lại căn nhà.

Lại đi vào trấn mua một ít thịt và đồ ăn trở về.

Tuy nói rằng không làm hỉ yến, nhưng cũng không thể để ngày đầu tiên tân nương gả vào lại có bầu không khí quạnh quẽ được.

Cho nên bà chuẩn bị mời mấy nhà đã đến giúp đỡ mình ăn một bữa cơm đơn giản, cũng là cảm ơn bọn họ.

Bởi vì có phu nhân Tộc trưởng dẫn người tới giúp đỡ, cơ bản người của thôn Hạ Khê đều đã biết, ngày mai Tiêu mẫu sẽ đón dâu xung hỷ cho Tiêu Hàn Tranh.

Tiếp theo Thời gia cũng thả ra tin tức, người của thôn Thượng Khê cũng đã biết chuyện này.

Chuyện này làm cho tất cả mọi người ngây ngốc.

Hiện tại Tiêu Hàn Tranh như vậy, Tiêu gia chính là một cái hố lửa, sao lại có người nhảy vào.

Đặc biệt tân tức phụ còn là cô nương Thời gia, mọi người càng mơ màng hơn.

Thời gia có tiếng là hung hăng ngang ngược, lúc trước còn thiếu chút nữa gả cô nương cho Ngô gia chôn cùng mà.

Hiện tại sao lại gả cô nương cho Tiêu gia xung hỉ?

Mọi người còn suy đoán không biết Tiêu mẫu đã đưa bao nhiêu sính lễ, mới có thể làm Thời gia đồng ý.

Nhưng nghe được lời của phu nhân tộc trưởng, mọi người càng không thể tin được.

Không cần sính lễ, còn cho của hồi môn là mấy túi lương thực, quan trọng là ngày mai đã gả đến Tiêu gia xung hỉ rồi.

Đầu óc của người Thời gia đều bị hỏng rồi?

Phu nhân Tộc trưởng nói là bởi vì Thời Khanh Lạc coi trọng Tiêu Hàn Tranh, cho nên hiện tại tự nguyện gả vào Tiêu gia xung hỉ.

Đây là sự thật, mọi người cũng không thể không tin.

Chỉ là người của hai thôn có chút nghĩ không ra.

Nếu Tiêu gia không có xảy ra nhiều chuyện như vậy, thân thể của Tiêu Hàn Tranh bình thường, mọi người sẽ không cảm thấy bất ngờ như vậy, bọn họ cũng muốn nữ nhi gả cho Tiêu Hàn Tranh.

Rốt cuộc nhìn Tiêu Hàn Tranh đã biết rất có tiềm lực, tú tài trẻ tuổi như vậy, nói không chừng tương lai còn có thể thi đậu cử nhân.

Nhưng hiện tại Tiêu gia thiếu không ít nợ bên ngoài, lúc nào Tiêu Hàn Tranh đều có khả năng qua đời tại chỗ, nói không chừng sau khi vào cửa lập tức sẽ trở thành quả phụ.

Thời gia cô nương không cần sính lễ tới xung hỉ, quả thực làm người ta không biết nói cái gì.

Giờ phút này, rất nhiều người có chút bội phục Thời Khanh Lạc, tiểu cô nương này có dũng khí đáng khen!

Hơn nữa đưa than vào ngày tuyết rơi thật sự không dễ dàng, mặc kệ Thời gia như thế nào, Thời Khanh Lạc này chính là thật lòng gả đến.

Mọi chuyện phát triển như Thời Khanh Lạc dự đoán từ trước.

Tuy rằng sau lưng rất nhiều người thầm mắng nàng là đồ ngốc, nhưng mặt ngoài đều khen nàng là người có phẩm chất tốt.

Bên kia, Thời gia.

Đám người Thời lão tam bị Thời Khanh Lạc dùng dây mây quất một trận, bị bắt cõng lương thực phụ cùng đậu nành, đậu xanh ra ngoài.

Cùng với đồ mà nàng mang về từ đạo quán, đặt chung một chỗ.

Thời lão tam vừa xoa cánh tay đau rát vừa trừng mắt nhìn Thời Khanh Lạc.

“Yêu cầu của ngươi chúng ta đều đã làm xong, về sau gả vào Tiêu gia, nếu sống không như ý, nhà chúng ta cũng sẽ không ra mặt thay ngươi."

Tốt nhất gả qua làm quả phụ đi.

Sao Thời Khanh Lạc có thể không nhìn ra suy nghĩ của bọn họ được: "Hiện tại còn không thể dựa vào các người, tương lai ta còn có thể dựa sao? Ta lại không phải tên ngốc.”

“Chẳng qua lời của ông cũng đã nhắc nhở ta.”

Thời Khanh Lạc giơ tay chỉ vào Thời lão tứ: “Thúc đi lấy giấy bút tới, chúng ta viết mấy chuyện.”

Thời lão tứ cũng bị Thời Khanh Lạc dùng dây mây đánh qua một lần, hiện tại vừa sợ vừa hận nàng.

“Viết cái gì?”

Thời Khanh Lạc đương nhiên nói: “Viết lại lời vừa nói của Thời lão tam, về sau mặc kệ ta sống như thế nào, đều không cần nhà mẹ đẻ quan tâm.”

“Lại viết tiếp, ta gả vào Tiêu gia, tương lai ta làm quả phụ cũng được, hoặc là hòa li cũng thế, nhà mẹ đẻ đều sẽ không nhận ta trở về.”

“Đương nhiên, nếu tương lai ta giàu có, các người cũng không tư cách tới chiếm tiện nghi, cái này cũng viết vào.”

Có cái này, về sau lập nữ hộ cũng sẽ không có nhiều vấn đề xảy ra.

Thời gia người: “……” Quả nhiên đầu óc của nha đầu chết tiệt kia hỏng rồi, còn bị hỏng không nhẹ, khó trách gần đây lại điên như vậy.

Vậy mà viết loại điều kiện không có lợi cho mình như thế.

Chẳng qua bọn họ cầu còn không được, sát tinh như vậy, nếu là tương lai đột nhiên thủ tiết hoặc là hòa li trở về, nếu bọn họ không cho nàng ở lại khẳng định lại bị đánh đập.

Nhưng nếu viết mấy lời này xuống, nàng lại tự ấn dấu tay, tương lai nếu muốn về nhà mẹ đẻ, bọn họ không đồng ý, nếu nàng dám làm gì bất lợi cho bọn họ, bọn họ liền đi báo quan, đuổi nàng đi xa.

Thời lão gia tử càng trực tiếp lên tiếng thúc giục, “Đi lấy tới đây, viết cho nó.”

Nhanh chóng tiễn sát tinh này đi, về sau đừng trở lại mới là chuyện quan trọng.

Còn về chuyện tương lai nó giàu có gì đó, bọn họ hoàn toàn không tin.

Vì thế Thời lão tứ viết thành ba bản, trưởng bối Thời gia và Thời Khanh Lạc đều ký tên hoặc là ấn dấu tay.

Còn để tộc trưởng thôn Thượng Khê làm chứng, còn để một bản trong tộc.

Sáng sớm hôm sau, Thời Khanh Lạc thay bộ quần áo tốt nhất của nguyên chủ, thật ra đều là mụn vá.

Lúc nguyên chủ mới trở về, mấy bộ quần áo tốt một chút, đều đã bị Ngưu thị cướp đi, để muội muội của nguyên chủ mặc.

Thời Khanh Lạc không có hứng thú cướp về, nàng ghét bỏ.

Rất nhanh, Tiêu nhị lang và đám nhi tử của Tiêu tộc trưởng tới Thời gia đón dâu.

Đón dâu thuận lợi ngoài ý muốn, người Thời gia không khó xử ai cả.

Đám nhi tử của Tiêu tộc trưởng còn cảm giác được hình như Thời gia thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua sắc mặt của đám người Thời gia đều không tốt.

Mấy người cặn bã Thời gia, chuyển đến rương và sách mà nguyên chủ mang từ đạo quán lên xè bò đón dâu.

Lại ở dưới ánh mắt uy hiếp của Thời Khanh Lạc, bọn họ âm trầm cõng năm túi lương thực ném lên xe bò.

Thời lão tam lạnh mặt nhìn Thời Khanh Lạc nói: “Đây là gia đình ngươi tự lựa chọn gả đến, về sau cũng đừng khóc trở về.”

Ngay cả mấy lượng bạc tiền sính lễ cũng không có, đứa nữ nhi này thật phí công nuôi dưỡng.

Quan trọng là bọn họ chưa từng chịu thiệt, chịu ủy khuất lớn như vậy, tất cả đều do đứa nữ nhi ruột thịt này ban tặng.

Thời Khanh Lạc nở ra nụ cười thật tươi với ông ta, “Yên tâm đi, ta sẽ không trở về nơi này nữa đâu.”

“Nhưng mà về sau sợ rằng các người phải khóc lóc cầu xin ta đấy." Nàng lại nói.

Thời lão tam hừ lạnh, “Ngươi nằm mơ.”

Thời Khanh Lạc cong môi, nàng cảm thấy khẳng định sẽ có một ngày như vậy, đối với Thời gia mà nói, trước mặt lợi ích lớn, mặt mũi gì đó chính là cái rắm.

Nàng nói ra lời mình nghĩ trong lòng: "Chẳng qua dù các người khóc lóc cầu xin ta, ta cũng sẽ không để ý đến các người.”

Đối đãi với đám cực phẩm này, nàng có rất nhiều biện pháp.

Sắc mặt của đám người Thời lão tam vô cùng khó coi: “Chúng ta cứ chờ xem ngươi làm như thế nào để chúng ta phải khóc, xem ngươi có thể kiêu ngạo đến khi nào.”

Thời lão tứ cũng nói: “Ngươi sẽ vì chuyện gần đây ngươi làm mà trả một cái giá đắt.”

Thời Khanh Lạc nhướng mày, "Thúc là chỉ Ngô gia muốn trả thù ta?”

Thời lão tứ: “……” Sao đứa chất nữ này lại trở nên thông minh như vậy?

Hay là lúc mới trở về cố ý giả heo ăn thịt hổ?

“Xem ra ngươi biết chút gì đó.”

Thời Khanh Lạc vừa thấy bộ dạng kia của Thời lão tứ, liền biết bại hoại này có thông đồng với Ngô gia.

Lại nghĩ đến hai ngày trước nàng đi ra ngoài trở về, phòng chất củi nàng ở bị người nào đó lục lọi.

Nàng nghiền ngẫm hỏi: “Có phải Ngô gia đánh chủ ý lên quả cầu màu đen nhỏ sư phụ để lại cho ta không?”

Sắc mặt Thời lão tứ hơi thay đổi, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”

Thời Khanh Lạc mỉm môi, “Quả nhiên, chẳng qua sợ bọn họ nhớ thương uổng phí rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play