Thôn Thượng Khê
Thời Khanh Lạc chậm rãi mở to hai mắt, đập vào mắt chính là một tiểu viện nhà nông.
Đầu vô cùng đau, trong đầu nàng lại có rất nhiều ký ức không thuộc về mình.
Lúc còn chưa bình tĩnh lại được, đột nhiên cánh tay bị người nắm chặt. "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi còn giả chết với lão nương sao.”
“Ngươi, cái đồ Tang Môn tinh, hôm nay cho dù chết, lão nương cũng phải đưa thi thể của ngươi đến huyện thành.”
Lúc phụ nhân chanh chua này nói xong, còn tức giận giơ tay lên muốn đánh lên mặt Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc theo bản năng giơ tay lên, bắt lấy tay phụ nhân muốn tát mình kia. Bởi vì đột nhiên xuất hiện ký ức xa lạ, trong nháy mắt nàng đã hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Nàng lạnh lùng nhìn về phía phụ nhân kia, nói: “Ta không đi, hôn sự kia là do bà định, muốn đi thì bà đi đi.”
Nói đến cũng thật đáng buồn, phụ nhân muốn bắt nàng đánh nàng đây, vừa khéo chính là Ngưu thị, mẫu thân ruột thịt của thân thể này.
Năm đó bởi vì khi sinh nguyên chủ bị khó sinh, cho nên bà ta xem nguyên chủ như Tang Môn tinh, vẫn luôn khắt khe đánh chửi. Lúc nguyên chủ năm tuổi, trong thôn có một vị đạo trưởng đến, ở lưng chừng núi xây một tòa đạo quán, yêu cầu đứa bé từ năm tuổi đến mười hai tuổi làm đạo đồng.
Mỗi tháng trong nhà đều có thể đi đạo quán lĩnh một trăm văn tiền công. Nguyên chủ đã bị phụ mẫu ruột thịt đưa đi đạo quán, mãi cho đến hai tháng trước, tòa đạo quán kia đột nhiên nổ mạnh, đạo trưởng và ba gã đồng tử khác đều chết trong trận nổ mạnh đó.
Lúc ấy nguyên chủ xuống núi đi gánh nước, bởi vậy tránh thoát một kiếp.
Sau khi xuống núi về nhà, phụ mẫu của nàng định cho nàng một mối hôn sự, cư nhiên là công tử Ngô gia nhà phú hộ ở huyện thành.
Tính tình của nguyên chủ thành thật thiện lương, thật đúng là tin tưởng lời Ngưu thị nói bởi vì có lỗi với nàng, cho nên mới phí hết công sức tinh thần tìm cho nàng mối hôn sự tốt đẹp này.
Ai biết vào đêm qua, nguyên chủ đi nhà xí trong lúc vô ý nghe được phụ mẫu nói chuyện.
Thì ra công tử Ngô gia giàu có kia, đột nhiên khoảng thời gian trước bị bệnh nặng, đã bệnh đến mức không rời giường được, chỉ còn sống được mấy ngày.
Ở nhà, Ngô công tử vô cùng được sủng ái, cho nên Ngô gia không đành lòng để gã còn chưa cưới vợ đã đi.
Vì thế muốn trước khi con trai qua đời, định một mối hôn sự cho con trai. Chờ sau khi con trai chết, lại để tức phụ của con trai chôn cùng, như vậy liền không cô đơn tịch mịch nữa.
Ngô gia cũng biết việc này không dễ làm, vì thế truyền ra tin tức, nguyện ý phí một trăm lượng bạc làm sính lễ kết thân.
Đi con đường kết thân chôn cùng, chỉ cần nhà mẹ đẻ nhà gái đồng ý, như vậy quan phủ cũng không có cách nào can thiệp được.
Nếu Ngô công tử còn khỏe mạnh, không biết sẽ có bao nhiêu nhà muốn vội vàng kết thân đâu.
Nhưng tân nương phải chôn cùng với Ngô công tử, cho nên chỉ cần không phải gia đình bị điên, đều không muốn đưa con mình đi kết thân. Mà vừa vặn, nguyên chủ gặp phải loại phụ mẫu điên này. Vì một trăm lượng bạc, trực tiếp đưa nữ nhi đi tìm chết, toàn bộ thôn cũng chỉ tìm được một hộ gia đình như vậy.
Mà hôm nay là ngày Ngô gia phái người tới Thời gia đón người vào huyện thành chuẩn bị, ngày mai trực tiếp thành thân.
Nguyên chủ đã biết chân tướng, tất nhiên sẽ không muốn đi. Sau đó mẫu thân ruột thịt này mạnh mẽ lôi kéo nguyên chủ đi, còn cho nguyên chủ mấy cái tát, đè trên mặt đất đánh một trận.
Trong lúc tránh né xô đẩy, đầu của nguyên chủ đập vào cục đá nhọn chết tại chỗ, sau đó linh hồn liền đổi thành nàng. Ngưu thị không nghĩ tới nữ nhi thành thật yếu đuối của mình, vậy mà dám bắt lấy tay mình hòng phản kháng.
Bà ta tức giận đến mức mặt đều đen “Nha đầu chết tiệt kia, là do ngươi tự tìm lấy.” Bà ta duỗi một cái tay khác bắt lấy Thời Khanh Lạc, muốn đem nàng kéo ra đại môn.
Xe ngựa Ngô gia đang chờ ở cửa.
Thời Khanh Lạc né tránh tay của mụ, lại kéo cái tay đang kéo cổ tay của nàng ra.
Sau đó thừa dịp Ngưu thị chưa chuẩn bị, lùi lại một bước, vọt vào phòng chất củi.
Nàng nhanh chóng từ một góc phòng chất củi, tìm ra mấy cái quả cầu nhỏ màu đen rơi rụng trên mặt đất, lúc này mới lại đi trở về trong viện.
Trong viện không chỉ có Ngưu Thị, còn có gia gia nãi nãi, một nhà đại bá, một nhà nhị bá, một nhà tứ thúc của nguyên chủ. Nhưng những người này không chỉ thờ ơ lạnh nhạt đối với chuyện này, vị tứ thúc đã thi đỗ Đồng sinh của nguyên chủ còn là người khởi xướng chuyện này.
Nếu không phụ mẫu nguyên chủ sinh hoạt sống ở nông thôn, hoàn toàn không có khả năng biết chuyện của Ngô gia ở huyện thành.
Tối hôm qua nguyên chủ nghe hai vợ chồng Ngưu thị có nói, chờ sau khi lấy được một trăm lượng này, phải cho vị tứ thúc này năm mươi lượng, dùng cho việc đi thi tú tài của gã, lại giao ba mươi lượng làm tiền chung cho cả nhà.
Cho nên chuyện muốn bán nguyên chủ đi, toàn bộ Thời gia đều không ai trong sạch cả. Cũng vào lúc này Ngưu thị xông tới, trong tay còn cầm một sợi dây mây. “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi có thể gả vào cửa Ngô gia, đó là phúc khí của ngươi, một đứa Tang Môn tinh như ngươi, đừng có không biết mình đang ở trong phúc.”
Từ sau khi sinh ra đứa con gái này bị khó sinh, bà ta lại liên tiếp sinh ra ba con gái, dẫn tới hiện tại tam phòng bọn họ ngay cả một đứa con trai cũng không có, ở nhà cũng không dám ngẩng đầu.
Bà ta vẫn luôn cho rằng đứa con gái này chính là đến khắc mình, là Tang Môn tinh của tam phòng bọn họ.
Bà ta thật sự cảm thấy có thể đi đến huyện thành làm phu nhân chôn cùng với công tử Ngô gia nhà giàu kia, chính là phúc khí của cái đứa mệnh cứng Tang Môn này.
Thời Khanh Lạc trợn trắng mắt, “Nếu gả vào Ngô gia là phúc khí lớn như vậy, vậy không bằng bà gả qua đi, phúc khí như vậy ta nguyện nhường cho bà.”
Mẫu thân khốn kiếp này thật đúng là đứng nói chuyện không đau eo.
Người ngồi ở trong viện cũng không nghĩ tới, Thời Khanh Lạc sẽ nói ra loại lời như vậy, quả thực rất bất hiếu. Ngưu thị một nghẹn họng, lời này của nha đầu chết tiệt kia quá độc đi, nếu truyền ra ngoài nó còn làm người như thế nào nữa?
Bà ta vô cùng tức giận, cầm lấy dây mây, muốn trói Thời Khanh Lạc, “Ngươi, cái đứa Tang Môn tinh này, vậy mà dám nói bậy, lão nương đánh chết ngươi.” Thời Khanh Lạc cũng không phải là nguyên chủ.
Nguyên chủ là cố kỵ hiếu đạo, còn khát vọng tình thân đã lâu, chịu thương chịu khó làm việc, bị đánh cũng sẽ không trốn. Nàng linh hoạt né tránh dây mây của Ngưu thị, hai người cứ ở trong sân một người đuổi, một người chạy.
Lúc này một lão ma ma được Ngô gia đặc biệt phái đến, nhíu nhíu mày. “Nếu cứ tiếp tục chậm chạp như vậy, khi trở về thành sẽ bị muộn.”
Thời lão thái nghe bà ta nói như vậy, đầu tiên là cười nịnh nọt xin lỗi.
Sau đó xoay người, nghiêm mặt quát lớn với Ngưu thị, “Xe ngựa Ngô gia còn chờ ở bên ngoài đó, đừng cọ tới cọ lui làm người ta chờ sốt ruột nữa.”
Lúc này Ngưu thị mới dừng lại, quay đầu trừng mắt trượng phu của mình, “Còn không qua đây giúp đỡ.”
Lúc đầu Thời lão tam còn đang ngồi, nghe vậy vẻ mặt trở nên hung dữ lên.
Ông ta không kiên nhẫn nhìn về phía Thời Khanh Lạc, “Nha đầu chết tiệt kia, là chính ngươi lại đây, hay là lão tử đến đó bắt ngươi?”
Thời Khanh Lạc biết vì một trăm lượng cả gia đình cực phẩm này của nguyên chủ, không có khả năng buông tha cho nàng.
Mà ở cổ đại, hiếu đạo lớn hơn trời, phụ mẫu làm mối cho con cái là chuyện không thể phản đối được.
Dù cho phụ mẫu có bán con gái đi, nhiều nhất cũng chỉ bị người ta nói vài câu, nhưng ở trong mắt mọi người đều không phải là vấn đề, càng không phạm pháp.
Thật ra buổi sáng nguyên chủ đã trộm đi ra ngoài cầu xin thôn trưởng và tộc lão.
Nhưng đối phương lại nói cho nguyên chủ biết, đây là chuyện gia đình của các nàng, bọn họ không có cách nào nhúng tay vào được, còn chủ động đưa nàng về Thời gia.
Nàng bị khuyên bảo vài câu rồi bị Ngưu thị dắt trở về, hơn nữa bọn họ nhìn mặt mũi danh phận Đồng sinh của tứ thúc, rời đi không quản. Sau khi về đến nhà, dưới sự giận dữ, phụ mẫu cực phẩm của nguyên chủ, đánh nàng một trận rồi nhốt lại. Thẳng đến mới vừa rồi người Ngô gia tới, mới thả nguyên chủ ra.
Nguyên tắc làm người của Thời Khanh Lạc là cầu người không bằng cầu mình, chỉ có mình mới đáng tin cậy. Cho nên đã nghĩ kỹ kế hoạch tự cứu mình rồi.
Thời Khanh Lạc giơ một quả cầu nhỏ màu đen lên.
Cố ý lộ ra vẻ mặt điên cuồng, “Nếu các người muốn ta chết, vậy các người cũng chết cùng với ta đi.”
Thời lão tam cười nhạo, “Ngươi lấy quả cầu nhỏ màu đen kia ở đâu, còn muốn mọi người ở đây chết chung với mình, chắc không phải đầu óc của ngươi có vấn đề đi.”
Những người khác cũng rất là khinh thường, cảm thấy khi lâm vào tuyệt vọng nha đầu chết tiệt kia cái gì cũng có thể thử. T
hời Khanh Lạc cười lạnh, “Vậy ta sẽ cho các người nhìn thử.”
Từ trong lòng ngực nàng móc ra hộp quẹt, đốt một đoạn dây nhỏ dẫn vào quả cầu nhỏ màu đen kia, sau đó ném quả cầu nhỏ màu đen đến mảnh đất trống không có ai trong sân.
Mỗi ngày nguyên chủ đều phải nhóm lửa nấu cơm, cho nên vẫn luôn mang hộp quẹt trên người.
Nhưng thật ra trong lòng nàng rất muốn ném vào đám cực phẩm kia, nhưng làm bị thương nổ chết người, nàng còn phải ngồi tù, thật sự không có lợi ích gì.
Một tiếng “Bồng!” vang lên, quả cầu nhỏ màu đen nổ mạnh.
Trực tiếp nổ gãy một đoạn thân cây trong mảnh đất trống đó, còn nổ ra một cái động trên mặt đất nữa.
Tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Thấy được uy lực của quả cầu nhỏ màu đen kia, người của Thời gia nhịn không được nhớ tới lão đạo trưởng mọc cánh thành tiên mà mình đã nghe nói đến.
Hai tháng trước, giữa sườn núi đột nhiên xuất hiện vài tiếng vang lớn, sau đó ánh lửa chiếu tận trời, chủ điện của đạo quán và đạo trưởng đều không còn.
Mọi người đều nói đây là dị tượng mà lão đạo trưởng bay lên trời thành tiên tạo ra, lúc trước người Thời gia cũng tin.