Ánh mắt của Tiêu Bạch Lê và Tiêu nhị lang sáng lên: "Vậy chúng con sắp có tẩu tẩu rồi."

Tiêu mẫu suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy khi nào cô nương gả đến? Phải đợi Tranh Nhi tỉnh lại sao?"

Thời Khanh Lạc nghĩ đến hành vi của đám người Tiêu đại bá mẫu: “Nếu không ngày mốt ta gả đến? Trên danh nghĩa là xung hỷ cho Tiêu Hàn Tranh, như vậy sẽ không có người nào cảm thấy quá gấp."

"Nếu như người của nhà cũ Tiêu gia còn dám đến gây sự với các người, ta giúp các người thu phục."

Đối với người của mình, nàng đặc biệt bao che, không cho phép người khác đến bắt nạt.

"Ta cũng không muốn mỗi ngày đều ở nhà, trong nhà ta chính là một đống cực phẩm."

Mấy người đàn bà Thời gia nấu cơm quá khó ăn.

Thời Khanh Lạc bày tỏ không muốn ủy khuất dạ dày của mình nữa.

Tiêu mẫu lại kinh ngạc lần nữa, gấp như vậy sao?

Chẳng qua suy nghĩ một chút cũng có đạo lý.

Bà cũng nghe nói Thời Khanh Lạc ở Thời gia sống không tốt, nếu không cũng sẽ không bị đưa đến đạo quán từ nhỏ.

"Người Thời gia sẽ đồng ý sao?"

Bà có chút đỏ mặt nói: "Hơn nữa bây giờ trong nhà chúng ta cũng không thể lấy được bao nhiêu tiền sính lễ cả."

Thời Khanh Lạc cười khoát tay: "Không cần sính lễ, cho nên đồ ta mang đến được tính là đồ cá nhân, không tính là đồ cưới."

"Người Thời gia ta sẽ giải quyết."

Đoán chừng những cực phẩm kia đang nhanh chóng muốn nàng lập gia đình đi.

Nàng lại nói: "Nếu là xung hỷ, cũng không cần làm hỷ yến gì cả."

Bạc trong tay Tiêu mẫu là mới vừa rồi Tiêu tộc trưởng cho mượn để khám bệnh cho Tiêu Hàn Tranh, cộng thêm chuyện đối phương còn hôn mê không tỉnh, không cần lãng phí tiền bạc làm hỷ yến.

Sính lễ cũng vậy, nàng cũng không muốn tiện nghi cho một nhà cực phẩm Thời gia kia.

Sau này nếu như nàng và Tiêu Hàn Tranh không sống được với nhau, hoặc là hắn có người mình thích, vậy nàng sẽ hòa ly với hắn.

Hai ngày nay nàng có lục lọi cái rương sách mà nguyên chủ mang về, phát hiện bên trong có một quyển Bộ Luật Đại Lương.

Sau khi nghiên cứu đọc xem thì phát hiện, nữ tử chỉ cần ba năm không con, sau khi hòa ly, nếu không về nhà mẹ đẻ, có thể tùy tình hình, tự lập môn hộ.

Nàng muốn gả vào Tiêu gia, cũng bởi vì xem điều luật này như đường lui của mình.

Nhưng nếu như có thể sống chúng với Tiêu Hàn Tranh, trở thành phu thê thật sự, tương lai bổ xung một cái hỷ yến cũng được.

Nàng cũng sẽ không ủy khuất và miễn cưỡng mình.

Nàng hỏi Tiêu mẫu: "Cứ quyết định như vậy đi, ngày mốt ta gả đến?"

Tiêu mẫu cảm thấy thật ngại: "Vậy trước tiên cô nương cứ gả vào đi, chờ trong nhà có điều kiện tốt lên, ta sẽ để cho Tranh Nhi làm một cái hỷ yến bù đắp cho cô nước."

"Sính lễ thì chờ tương lai ta lại tự bù cho cô nương một phần."

"Được!"

Thời Khanh Lạc không thèm để ý đến những cái này, nhưng Tiêu mẫu cũng đã nói như vậy, cũng đại biểu đối phương có lòng.

Vì vậy hai người bàn bạc chuyện thành thận, kết hôn như thế nào.

Cuối cùng Tiêu mẫu hỏi: "Vậy ngày mai, ta mời người đến nhà cô nương cầu hôn?"

Bà nhìn ra được Thời Khanh Lạc không thèm để ý đến những chuyện này, vì vậy nhấn mạnh: "Đây là chuyện nhất định phải làm, nếu không sợ rằng tương lai sẽ có người bàn tán sau lưng."

Coi như muốn nhanh chóng thành thân, vậy cũng phải để cho người đi đến nhà cầu hôn, Thời gia đồng ý, sau đó mới có thể chính thức đón Thời Khanh Lạc về nhà được.

Nếu không làm mai, tương lai Thời Khanh Lạc sẽ bị người ta nói không có mai mối mà gả đến, giống như tiểu thiếp vậy.

Thời Khanh Lạc thấy Tiêu mẫu lo nghĩ cho mình như vậy, nụ cười càng tươi hơn: "Được, vậy ngày mai bá mẫu để cho người đến nhà cầu hôn đi ạ."

Tiêu mẫu gật đầu: "Được!"

Sau khi thương lượng xong, Thời Khanh Lạc để lại mấy con cá, liền đi về nhà.

Tiêu mẫu thì đến nhà Tộc trưởng, nói chuyện này cho ông ấy biết, cũng mời tức phụ của Tộc trưởng ngày mai giúp mình đi đến Thời gia cầu hôn.

Tiêu Hàn Tranh nằm trong phòng, giống như đang gặp ác mộng, nhíu mày, trên trán đều là mồ hôi.

Hắn vùng vẫy muốn tỉnh lại, nhưng lại không có cách nào mở mắt ra được.

Lúc này hắn còn chưa biết, mình sắp có một tiểu tức phụ rồi.

Thời gia.

Thời Khanh Lạc về đến nhà.

Vừa vào sân, người Thời gia đều không ngừng liếc nhìn ba con cá mà nàng xách về.

Thời Khanh Lạc ném cá lên bàn, cao giọng phân phó: "Mang cá hầm đi."

Nàng nhấn mạnh: "Trước tiên phải chiên vàng rồi mới hầm."

Khuôn mặt Thời lão thái trầm xuống một chút: "Trong nhà không còn bao nhiêu dầu nữa."

Thời Khanh Lạc nhướng mày nhìn bà ta: "Nãi nãi, muốn nếm thử mùi vị dây mây không?"

Thời lão thái: "..." Không, bà ta không muốn.

Nhớ đến mấy ngày trước mấy đứa con dâu bị nghiệp chướng này đánh kêu cha gọi mẹ trong phòng bếp, cả người bà ta đều cảm thấy không khỏe.

Bản năng cầu sinh chỉ để bà ta hừ lạnh một tiếng: "Chiên, chiên cho nó đi."

Bà ta hận không thể chiên sát tinh này cũng với mấy con cá kia.

Nếu có thể đuổi sát tinh này đi thì tốt rồi, quả thật bà ta không chịu nổi nữa.

Mấy người Ngưu thị cũng có suy nghĩ giống như vậy.

Ngay lúc mấy người này nghĩ như vậy, Thời Khanh Lạc bỏ lại một câu: "Ta sắp thành thân rồi!"

Đám cực phẩm Thời gia trợn to hai mắt nhìn về phía nàng.

Thời Khanh Lạc nhàn nhã ngồi xuống, nhìn về phía Ngưu thị nói: "Ta khát rồi, đi rót cho ta một ly nước trà đi."

Ngưu thị thật muốn tát cho đứa nữ nhi ngày càng phách lối này một cái, nha đầu chết tiệt nhà ai dám sai sử mẫu thân ruột của mình đi pha trà rót nước?

Chỉ tiếc bà ta không dám, lúc trước phản bác mấy lần, đều bị nha đầu chết tiệt này đánh bằng dây mây, toàn thân đau rát.

"Uống đi!"

Bà ta pha xong, liền đặt mạnh ly trà xuống bàn, tốt nhất là sặc chết đi.

Thời lão gia tử nhìn mà lòng đau như cắt, đây chính là trà mà ông ta cất cho mình uống, mấy này nay đều vào miệng của nghiệp chướng này, quá uổng phí rồi.

Thời Khanh Lạc bưng lên uống một ngụm, ghét bỏ nói: "Phẩm chất của trà này đúng là hơi kém một chút, cũng may sau này không cần uống nữa."

Trước kia ở hiện đại nàng được ông ngoại hun húc văn hóa trà đạo, cũng rất thích uống trà.

Nếu là trước kia, nàng sẽ không thèm để mặt đến loại trà này, nhưng bây giờ chỉ có thể uống tạm.

Chờ kiếm được tiền rồi, phải mua một ít trà ngon mới được.

Thời lão gia tử: "..."

Trà mà ông ta không nỡ uống, lại bị đứa nghiệp chướng này uống hết, nó lại không biết xấu hổ ghét bỏ như vậy.

Ông ta tiếp tức đè nén lửa giận, hỏi: "Mới vừa rồi ngươi nói sắp thành thân là có ý gì?"

Thời Khanh Lạc nói: "Ta vừa ý một gia đình, cũng đã bàn xong với người nhà đó, ngày mốt ta sẽ gả qua."

"Phốc!" Thời lão gia tử vừa uống ngụm nước không nhịn được phun ra ngoài.

Những người khác cũng mặt đầy ngơ ngác.

Thời lão tam còn tưởng mình nghe lầm, "Cái gì vậy? Ngày mốt liền gả qua?"

Thời lão thái và Ngưu thị cũng đồng thời kêu lên: "Nhà nào?"

Thời Khanh Lạc nói đúng sự thật: "Nhà Tiêu tú tài ở thôn Hạ Khê bên cạnh."

Ngưu Thị vô cùng kinh ngạc hỏi: "Cái gì? Ngươi sẽ không phải là gả cho Tiêu tú tài chứ?"

Bình thường bà ta thích đi ra bên ngoài tán dóc, cho nên biết được tình huống của nhà Tiêu tú tài.

Thời Khanh Lạc liếc nhìn bà ta một cái: "Đúng vậy! Không gả cho hắn, chẳng lẽ ta còn có thể gả cho em trai mấy tuổi của hắn?"

Ngưu thị hỏi: "Ngươi có biết Tiêu tú tài kia hôn mê bất tỉnh, gả qua có khả năng sẽ thủ tiết không? Biết nhà bọn họ không có tiền bốc thuốc không? Biết nhà bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ với người cha tướng quân kia không?"

Không cần người cha Đại tướng quân lợi hại, lại đi theo người mẹ hòa ly nghèo khổ, ở trong mắt bà ta, Tiêu tú tài chính là người ngu.

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Tất nhiên biết rồi, ta chính là nhìn trúng tình huống trong nhà của hắn, mới muốn gả qua."

Nàng liếc người Thời gia một vòng, nói thẳng: "Coi như gả qua làm quả phụ, cũng sống thoải mái hơn phải ở nhà với các người."

Người Thời gia:"..."

Thời lão thái trầm mặc nói: "Ngươi có phải bị điên rồi không? Nếu gần đây Tiêu gia không xảy ra chuyện, vậy đúng là một gia đình tốt, nhưng bây giờ đây chính là một hố lửa."

Thời Khanh Lạc nghe vậy nhướng mày: "Dù là hố lửa, cũng không to bằng Thời gia các người."

"Sở dĩ bà nói như vậy, không phải bởi vì nhà bọn họ không cho nổi sinh lễ đúng không?" Đối với tính cách đám cực phẩm Thời gia này, nàng cũng hiểu rõ.

Nghe nói như vậy, sắc mặt Thời lão thái cứng đờ, cười lạnh nói: "Nhà chúng ta nuôi ngươi lớn như vậy, chẳng lẽ gả ngươi ra ngoài, không nên thu sính lễ sao?"

Có phải là hố lửa hay không, quả thật bà ta cũng không quan tâm nha đầu chết tiệt này bị cái gì.

Dù là một hố lửa sâu hơn nữa, nhưng mâu chốt phải là một hố lửa đáng tiền, giống như Ngô gia vậy.

Ngưu thị cũng không nhịn được phụ họa: "Đúng vậy, mặc kệ như thế nào, Tiêu gia muốn cưới ngươi, phải cầm ra mười lượng bạc làm tiền sính lễ."

Trái lại bà ta muốn nói là một trăm lượng, nhưng Tiêu gia không thể nào lấy ra được.

Vừa nghĩ tới một trăm lượng cứ như vậy bay đi, lòng bà ta lại đau.

Những người khác cũng có tâm trạng không khác biệt lắm.

Thời lão thái đồng ý nói: "Đúng, không có tiền thì để cho nhà bọn họ đi mượn."

Thời Khanh Lạc cười như không cười nhìn bọn họ: "Muốn mười lượng bạc sao! Cũng được, chỉ là không biết các người còn mạng để tiêu hay không."

Người Thời gia: "..." Đây là tiếng người nói sao?

Ngưu thị tức giận đến đau tim: "Ngươi đừng quên, chúng ta nuôi ngươi lớn đó."

Thời Khanh Lạc chế nhạo nói: "Lúc ta ba tuổi đã bắt đầu làm việc, năm tuổi bị đưa đi đạo quán, mỗi tháng các người còn lấy tiền công của ta, cho nên các người xác thật đã nuôi lớn ta sao?"

"Đừng có mà không biết xấu hổ."

Trong nháy mắt sắc mặt nàng lạnh xuống, "Một xu tiền sính lễ cũng không có, hơn nữa các người còn phải bồi thường cho ta?"

Vẻ mặt Ngưu thị chính là có phải ngươi điên rồi không, cao giọng hỏi lại: "Cái gì? Chẳng những không cho sính lễ, chúng ta còn phải bồi thường cho ngươi?"

Thời Khanh Lạc nắm lấy sợi dây mây đã cố ý đặt lên bàn từ trước, quất tới: "Chẳng lẽ không nên bồi thường sao?"

"Những năm gầy đây, ta đều bị các người hút máu đấy."

Ngưu thị không kịp đề phòng bị quấy trúng nhảy cỡn lên, "A!"

Bà ta muốn mở miệng mắng to, hoặc ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng Thời Khanh Lạc liếc đến, lại giãy giụa nhịn xuống.

Sao bà ta có thể sinh ra một nghiệp chướng bất hiếu không nghe lời như vậy chứ?

Thời lão thái vội vàng nói: "Không có, tiền trong nhà đều đã hết, tiền sang năm để tứ thúc của ngươi thi tú tài còn chưa đủ đây này."

Thời Khanh Lạc biết tiền bạc trong nhà, đều dùng cho Thời lão tứ thi tú tài.

Thời lão thái xem tiền còn quan trọng hơn mạng, rất khó để đòi được.

Nàng đã sớm suy nghĩ xong rồi: "Vậy chỉ có thể dùng lương thực đến bồi thường đi, cho ta một trăm cân lương thực thô, còn có ba túi đậu nành một túi đậu xanh trong phòng bếp, ta cũng muốn."

Đây là phạm vi mà đám cực phẩm này có thể chịu đựng được.

Từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được, triều đại này không có khoai tây, khoai lang và cây bắp.

Lương thực thô chủ yếu là hạt kiều mạch, hạt cao lương các loại đậu.

Bây giờ Tiêu gia thiếu lương thực, nàng cũng không muốn gả qua mỗi ngày đều ăn rau củ dại, cái đó ăn nhiều nóng người.

Còn về đậu nành và đậu xanh, nàng có chỗ cần dùng đến.

"Không được!" Thời lão thái và mấy đứa con dâu đồng thời cao giọng từ chối.

Đàn ông Thời gia cũng không đồng ý.

Chẳng những không có sính lễ, còn để cho bọn họ đưa lương thực, nha đầu chết tiệt này nghĩ đẹp lắm.

Thời Khanh Lạc cũng biết bọn họ sẽ có phản ứng như vậy.

Nàng chậm rãi uống một ngụm trà: "Ta đây không phải đang hỏi ý kiến của các người, mà là thông báo để các người chuẩn bị."

“Nếu các người thật sự không muốn, vậy cũng được."

"Vậy ta sẽ không thành thân, ở nhà chờ đến khi quan phủ đến mai mối đi."

"Mỗi ngày trứng gà, thịt, cơm không thể thiếu được, nếu không ta sẽ không vui, mà không vui thì sẽ không nhịn được đưa các người đi xuống làm bạn cho náo nhiệt."

Nàng làm ra bộ dạng ta đặc biệt chiếu cố các người đó, "Muốn nổ chết, gọt chết, hay là bị quất chết, các người có thể chọn một loại."

Người Thời gia: "..." Một ngụm máu kẹt trong lồng ngực.

Nghiệp chướng mà, sao bọn họ lại sinh ra một đứa nghiệp chướng bất bình thường như vậy!

Thời lão gia tử sầm mặt lại nói: "Cô nương nhà nào của thôn chúng ta lại thành thân như vậy chứ?"

Thời Khanh Lạc dụng giọng điệu cà lơ phất phơ nói: "Cho nên ta đây dẫn đầu đi trước."

Người Thời gia: "..."

Tại sao ngươi không đi chết đi.

Cuối cùng dưới sự hung hãn cưỡng ép uy hiếp của Thời Khanh Lạc, cộng thêm người Thời gia quả thật không chịu nổi nàng nữa.

Vì vậy chỉ có thể bóp mũi đồng ý, hận không thể ngày mai đưa người đến Tiêu gia luôn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu mẫu và phu nhân tộc trưởng đi đến Thời gia cầu hôn.

Tiêu mẫu còn mua chút thịt và kẹo.

Ở thôn Thượng Khê, Thời gia cũng có danh tiếng là nhà không dễ chọc, chủ yếu là huynh đệ Thời gia và mấy đứa con dâu đều rất hung hữ, ngang tàng.

Cũng vì vậy Tiêu mẫu và tộc trưởng phu nhân còn tưởng rằng chuyện cầu hôn này sẽ không dễ dàng, tộc trưởng phu nhân còn làm xong chuẩn bị nếu như khó dây dưa, phải đối phó như thế nào mới tốt.

Ai biết, mặc dù Thời gia không được vui vẻ lắm, nhưng bất ngờ lại rất dễ nói chuyện.

Càng thậm chí làm cho bọn họ có một loại cảm giác, hận không thể hôm nay để cho bọn họ mang Thời Khanh Lạc đi.

Cuối cùng nói xong ngày mai sẽ thành thân, chẳng những không cần sinh lễ, còn đưa mấy túi lương thực đến bồi gả.

Chuyện này làm cho Tiêu mẫu và tộc trưởng phu nhân sau khi được tiễn ra cửa, đều choáng váng vô cùng, có cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play