Phu Nhân Tú Tài

Chương 8


1 tháng

trướctiếp

Ngô gia có thể trở thành phú thương ở huyện thành, chắc chắc gia chủ không phải đồ ngốc, đặc biệt còn có quan hệ với tri phủ nữa.

Nàng dùng thuốc nổ đất uy hiếp đám cực phẩm Thời gia và đám người lão ma ma Ngô gia.

Tấ nhiên gia chủ Ngô gia cũng sẽ nghĩ đến, món đồ chơi này còn có thể sử dụng ở những mặt khác, ví dụ như chiến tranh.

Nếu có thể dâng món đồ chơi này lên, Ngô gia liền lập công lớn.

Tất nhiên, bởi vì sự tồn tại của thuốc nổ đất, chỉ có đám người lão ma ma là nhìn thấy mà thôi, Ngô gia chủ còn chưa thể xác định, cho nên để Thời lão tứ tới trộm.

Chẳng qua nàng sớm đã có phòng bị, đều chuyển toàn bộ vào trong không gian, càng không sợ hành động của Ngô gia.

Nàng vẫy vẫy tay với đám cặn bã Thời gia, “Được rồi, chơi với các người thật làm rớt giá, sau này chúng ta còn gặp lại!”

Người Thời gia: “……” Nha đầu chết tiệt kia không nói được vài câu tiếng người mà.

Hơn nữa ai muốn sau này gặp lại chứ, bọn họ không muốn gặp lại nghiệp chướng này đâu.

Vẻ mặt Thời lão gia tử âm trầm vẫy vẫy tay, “Đi đi, ngươi đi đi.”

Thời Khanh Lạc mang theo một tay nải nhỏ không chút nào lưu luyến xoay người ra khỏi Thời gia.

Đám người Thời lão gia tử thấy thế, không tự giác nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng sát tinh này cũng đi rồi.

Thời lão thái thái và đám nữ quyến Ngưu thị cũng không khóc tiễn tân nương tử ra ngoài.

.

Đại biểu cho các nàng không thích Thời Khanh Lạc.

Thời Khanh Lạc hoàn toàn không thèm để ý chuyện này, trái lại cảm thấy mấy người chướng mắt kia không tiễn càng tốt.

Nàng đi ra cửa, cười chào hỏi đám nhi tử của Tiêu tộc trưởng.

Tiêu nhị lang tươi cười nói: “Tẩu tẩu, đệ đại biểu cho ca ca của đệ tới đón tẩu!”

Thời Khanh Lạc cười duỗi tay vỗ bờ vai của cậu, “Vậy chúng ta đi thôi!”

Đám nhi tử Tộc trưởng thấy không ai trong Thời gia đi ra tiễn tân nương tử, sắc mặt có chút cổ quái.

Thời Khanh Lạc thấy thế, cười nói: “Bọn họ luyến tiếc ta, sợ ra đây lại không nhịn được khóc, ta bảo bọn họ đừng đi ra.”

Người Thời gia đang đứng ở trong viện: “……” Ai luyến tiếc ngươi? Không biết xấu hổ.

Nhi tử Tộc trưởng suy đoán chắc người Thời gia không muốn cho cô nương nhà mình đi xung hỉ, nhưng không thể bỏ qua sự cầu xin của Thời Khanh Lạc.

Cũng khó trách vừa rồi vẻ mặt của đám người kia không giống như gả chồng cho cô nương nhà mình mà giống như trong nhà có người chết vậy.

Nhi tử Tộc trưởng ngượng ngùng cười nói: “Ngươi lên xe bò đi.”

Đây là xe bò nhà bọn họ, cha bảo họ lấy xe bò đi đón người.

Lúc đầu còn tưởng rằng người Thời gia sẽ làm khó xử một phen, bọn họ mới có thể nhận được người, thật không nghĩ tới sẽ thuận lợi vậy.

Thời Khanh Lạc cũng không làm ra vẻ, chủ động lên xe bò ngồi, “Làm phiền các ngươi rồi!”

Vì thế đoàn người đi đến thôn Hạ Khê thôn.

Ở trong thôn tiến hành gả cưới, nếu điều kiện kinh tế không tốt rất nhiều tân nương đều một thân quần áo bình thường, trực tiếp đi đến nhà chồng.

Chỉ có quyền quý cùng nhà có tiền gả nữ nhi mới có thể mũ phượng khăn quàng vai, mang khăn voan đỏ ngồi kiệu vào cửa.

Thời Khanh Lạc ngồi trên xe bò từ từ nhìn phong cảnh suốt đường đi.

Trong lòng cảm thán, không nghĩ tới ở hiện đại nàng là một đại tiểu thư hào môn chưa lấy chồng, đến cổ đại lại thành một cô nương nhà nông tự gả cho người ta.

Tới nhà Tiêu gia, Thời Khanh Lạc lưu loát nhảy xuống xe bò.

Tiêu mẫu dẫn theo Tiêu tiểu muội đã đứng chờ ở cửa.

Thấy người đã đến, Tiêu mẫu chủ động tiến lên cầm tay Thời Khanh Lạc.

“Khanh Lạc, Tranh Nhi còn chưa có tỉnh lại.”

“Một lát hai đứa bái đường, Nhị Lang sẽ cầm quần áo của Tranh Nhi bái đường với con.”

“Chờ Tranh Nhi tỉnh lại, hai đứa lại bái đường một lần nữa.”

"Ủy khuất con rồi!”

Thời Khanh Lạc cười cười: “Không có việc gì ạ.”

Bái đường với quần áo cũng khá tốt, nếu là Tiêu Hàn Tranh tỉnh lại không thể sống chung với nàng, về sau càng dễ hòa ly, dù sao hai người cũng chưa từng chính thức bái đường.

Người có quan hệ không tệ với Tiêu mẫu và những người đã giúp đỡ khi bọn họ phân gia với chủ trạch Tiêu gia đều được Tiêu mẫu mời tới.

Còn có nhà tộc trưởng các tộc lão nữa, tổng cộng có ba bàn.

Thời Khanh Lạc được Tiêu mẫu nắm tay đi vào nhà chính, ở chỗ này có người xem lễ, nàng bái đường với quần áo của Tiêu Hàn Tranh.

Sau đó được đưa vào phòng Tiêu Hàn Tranh.

Sau khi vào phòng, Thời Khanh Lạc để tay nải nhỏ xuống đi đến mép giường nhìn tướng công còn hôn mê chưa tỉnh.

Nàng duỗi tay sờ thử, trán của Tiêu Hàn Tranh đã không còn nóng nữa.

Sau khi thu tay lại thì hơi nhíu mày, “Đều đã hạ sốt rồi, nhưng sao còn chưa tỉnh?”

Chuyện này không quá thích hợp.

Sau đó nàng xốc chăn lên, kéo quần của hắn xuống.

Cẳng chân cùng với trên đùi có vài vết sẹo không tính là quá sâu, đã kết vảy, miệng vết thương cũng được xử lý rất tốt, không có tình huống nhiễm trùng sưng đỏ.

Nàng duỗi tay sờ sờ chân hắn: “Xương cốt cũng không bị gãy."

Vì thế nàng muốn nhìn thử trên người Tiêu Hàn Tranh còn có vết thương ngầm nào khác hay không, sau khi sờ xong, nàng lại cởi quần áo của đối phương ra, xem thân thể có thương tích gì hay không.

Nàng cúi đầu cẩn thận kiểm tra, không có chú ý tới ngón tay của người đang hôn mê kia lại hơi hơi giật giật, thậm chí thân thể còn cứng đờ.

Càng giãy giụa muốn tỉnh lại, lại càng không mở mắt ra được.

Đối với Thời Khanh Lạc mà nói, khi kiểm tra trong lòng không có bất cứ tạp niệm nào, nhưng đối với người nào đó mà nói, lại không giống ……

Thời Khanh Lạc kiểm tra một lần, phát hiện trên người Tiêu Hàn Tranh cũng không có miệng vết thương nào.

Tay nàng đặt ở trên ngực Tiêu Hàn Tranh, trong lúc nhất thời chìm vào tự hỏi.

Theo lý thuyết, ngày hôm qua uống thuốc hạ sốt, tiêu viêm, cũng không còn nóng nữa.

Trên người cũng không có miệng vết thương nào khác ảnh hưởng tới thân thể, vậy vì sao còn chưa tỉnh lại?

Mỗi lần suy nghĩ, nàng không tự chủ lại nhẹ nhàng gõ ngón tay, cũng không chú ý dưới tay mình không phải cái bàn, mà là lồng ngực trần trụi của người nào đó.

“Sờ tốt không?”

Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn suy yếu vang lên, nháy mắt làm Thời Khanh Lạc tỉnh táo lại.

Thời Khanh Lạc trả lời theo bản năng: “Xúc cảm còn được, chính là có chút gầy.”

Nói xong, còn nhân tiện sờ soạng thêm một trận nữa.

Làn da rất bóng loáng, đáng tiếc có chút gầy, nếu có chút cơ bụng thì tốt rồi.

Mới vừa tỉnh lại trong giấc mộng khó thoát, cố sức mở to mắt _Tiêu Hàn Tranh: “……”

Thời Khanh Lạc cúi đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt tràn đầy lệ khí của hắn, đôi mắt này giống như muốn hủy thiên diệt địa vậy.

Chẳng qua đối phương thu liễm rất nhanh, chỉ một cái chớp mắt liền biến mất, trở nên lạnh nhạt bình tĩnh.

Nếu Thời Khanh Lạc không xác định mình cảm nhận được, có thể sẽ cho rằng mình bị hoa mắt.

Sao người này tỉnh lại lại có lệ khí nặng như vậy?

“Huynh tỉnh rồi!” Thời Khanh Lạc nở nụ cười tươi với Tiêu Hàn Tranh.

Tiêu Hàn Tranh nhíu mày nhìn nữ tử trẻ tuổi xa lạ trước mắt.

Nhưng khi cảm nhận tay đối phương còn đang đặt trên ngực mình, còn bị sờ soạng thêm một trận, hắn cứng đờ, “Cô có thể lấy tay của mình ra được không?”

Vào lúc này Thời Khanh Lạc mới phát hiện, tay của mình còn đang vuốt ve ngực của người ta.

Ai nha ngại quá!

“Được chứ!” Nàng chớp chớp mắt nhanh chóng lấy tay ra khỏi lồng ngực của hắn.

Tiêu Hàn Tranh: “……” Đây là nữ tử ở chỗ nào vậy, vừa lớn mật vừa không biết xấu hổ.

Hắn nghiêng đầu nhìn thử, con ngươi không khỏi co rụt.

Nơi này quá quen thuộc, là nơi hắn ở khi còn niên thiếu, cũng là nơi hắn không muốn nhớ nhất.

Dưới sự phản ứng cực nhanh, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi vị cô nương đã sờ mình, "Cô là ai?”

Ý thức cũng dần dần tỉnh táo lại, vừa rồi đúng là hắn cảm giác được có người không ngừng sờ mình.

Sờ từ chân lên nửa người trên, lúc này mới làm cho hắn giãy giụa tỉnh lại được.

Thời Khanh Lạc cười tự nhiên hào phòng giơ tay ra chào hắn.

“Ta là Thời Khanh Lạc, tân tức phụ của huynh, chào huynh, tướng công!”

Tiêu Hàn Tranh: “……” Khi nào hắn lại có một tức phụ? Sao hắn lại không biết?

Sẽ không phải là hắn vẫn còn đang nằm mơ đấy chứ?

Nhắm mắt lại một lát, rồi lại mở to mắt ra, tiểu cô nương vẫn cười hì hì nhìn hắn như cũ.

Tiếp theo cánh tay bị véo mạnh truyền đến một trận đau đớn, hắn nhìn Thời Khanh Lạc, “Cô làm gì vậy?”

Thời Khanh Lạc nói hợp tình hợp lý: “Ta nhìn bộ dạng của huynh, giống như là đang nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không, cho nên ta véo huynh một cái, giúp huynh nhận biết rõ đâu là hiện thực.”

Bộ dạng hoảng hốt mới vừa rồi của người này, giống như cảm thấy mình đang nằm mơ.

“Không cần cảm ơn!” Nàng lại bổ sung một câu.

Tiêu Hàn Tranh: “……” Ta thật cảm ơn cô, giúp thân thể suy yếu này của ta nhìn rõ hiện thực, thật dậu đổ bìm leo.

Bất quá cảm giác đau đớn này truyền đến, đúng là làm cho hắn cảm thấy chân thật hơn nhiều, đây không phải là mơ.

Thời Khanh Lạc nghĩ nghĩ lại nói: “Huynh từ từ đã, ta đi gọi mấy người nương đến,”

Nếu mấy người Tiêu mẫu biết Tiêu Hàn Tranh tỉnh lại, cũng có thể yên tâm được rồi.

Con ngươi của Tiêu Hàn Tranh hơi co rụt lại, "Cô muốn đi gọi nương của ta?”

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng vậy, nương của huynh và đệ đệ muội muội của huynh.”

“Chắc đám người tộc trưởng Tiêu gia cũng còn ở bên ngoài ăn tiệc, ta cũng sẽ thông báo cho bọn họ huynh tỉnh rồi."

Tiêu Hàn Tranh cố sức nâng tay lên, nhìn bàn tay bóng loáng lại trẻ tuổi, đại khái hắn đã đoán được mình xảy ra chuyện gì.

“Vậy làm phiền cô gọi người vào đi.” Hắn rất muốn gặp người thân của mình, xác định lại lần nữa.

Thời Khanh Lạc đứng lên, "Được, huynh chờ một chút.”

Thấy nàng muốn đi, đột nhiên Tiêu Hàn Tranh nhớ đến tình huống trên người mình.

Hắn không khỏi hít sâu một hơi, mang theo vài phần hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước tiên cô có thể mặc lại quần áo lên người ta thật tốt được không?”

Lần đầu tiên hắn bị nữ nhân phi lễ và đụng chạm như vậy, mà nữ nhân này lại còn không có một chút tự giác nào, thật là một lời khó nói hết.

Mới nãy giơ tay lên gần như đã hao hết sức lực rồi, hắn thật sự không có cách nào tự mình mặc được.

Nếu một chút nữa nương và đám người tộc trưởng tiến vào, nhìn thấy bộ dạng quần áo không chỉnh tề của hắn, cũng quá kỳ cục đi.

Lúc này Thời Khanh Lạc mới nhớ tới, vừa rồi nàng cởi quần áo của người ta ra.

Trong lòng mặc niệm, mình không xấu hổ, người xấu hổ chính là Tiêu Hàn Tranh, khụ khụ!

“Không thành vấn đề!”

Nàng duỗi tay ra nhanh chóng mặc xong quần áo cho Tiêu Hàn Tranh, lại đắp chăn cho hắn..

“Chuyện đó, mới vừa rồi ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của huynh, ta chỉ muốn giúp huynh kiểm tra xem trên người huynh còn có vết thương nào khác không.”

“Tuy rằng xác thật xúc cảm còn rất được, khụ khụ…… Ta đi đây!” Nàng không cẩn thận nói ra lời thật lòng rồi.

Sau khi giải thích xong, Thời Khanh Lạc chạy ra khỏi phòng nhanh như chớp.

Tiêu Hàn Tranh bị bộ dạng này của nàng làm cho có chút dở khóc dở cười, nữ nhân này thật đúng là……

Tiếp theo hắn nghiêng đầu lại nhìn căn phòng quen thuộc trong trí nhớ, đáy mắt lại nhiễm một tầng lệ khí nồng đậm, lâm vào trầm tư.

Bên kia, Thời Khanh Lạc mới vừa đi ra khỏi cửa phòng liền gặp được Tiêu tiểu muội đang bưng đồ ăn đến

Tiêu tiểu muội cũng thấy được Thời Khanh Lạc, “Tẩu tẩu, sao tẩu lại đi ra đây?”

Nàng ấy mỉm cười nói, “Muội đưa một ít điểm tâm cho tẩu, lót dạ trước.”

Bên kia mới vừa khai tiệc, nương múc một chén đồ ăn để cho nàng ấy đến đưa cho tẩu tẩu.

Thời Khanh Lạc biết đây là Tiêu mẫu săn sóc nàng, để Tiêu tiểu muội mang đồ ăn đến cho mình để khói đói.

Quả nhiên nàng không nhìn lầm người.

Nàng cười nói: “Ca của muội tỉnh rồi, ta đi ra thông báo cho mọi người.”

Đầu tiên Tiêu tiểu muội sửng sốt, sau đó trừng lớn đôi mắt, “Tẩu tẩu, tẩu nói ca của muội tỉnh rồi sao?”

“Đúng vậy, tỉnh rồi!”

Thời Khanh Lạc cười nhéo mặt nàng ấy, “Hoàn hồn nào, muội đi gọi nương và mấy người tộc trưởng lại đây đi.”

Tiêu tiểu muội mừng đến phát khóc, “Thật tốt quá, ca ca tỉnh rồi!”

Sau đó đưa đồ ăn cho Thời Khanh Lạc, “Muội đi gọi mọi người ngay đây.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp