Sau khi hai người Tiêu tam thẩm rời đi.

Tiêu tộc trưởng mang theo ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn về phía Tiêu mẫu.

"Hàn Tranh hôn mê, các ngươi không thể tự mình kiên cường một chút sao?"

"Cũng đã phân gia đoạn tuyệt quan hệ, nên kiên cường nên cứng rắng đi chứ."

Tiêu mẫu rưng rưng gật đầu: "Vâng!"

Bà cũng phản khán, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ.

Cũng do bà quá yếu, thiếu chút nữa ngay cả con gái cũng không bảo vệ được.

Tiêu tộc trưởng lại nhìn bộ dạng nhu nhu nhược nhược khóc thúc thít của bà, thở dài: "Chỉ hy vọng Hàn Tranh sớm tỉnh lại một chút."

Nếu không không biết ba mẹ con này có thể sống được không nữa.

Ở trong tộc, Tiêu Hàn Tranh chính là tiểu bối mà ông ấy coi trọng nhất, cũng là tự mình bồi dưỡng, nếu còn không tỉnh lại, thật quá đáng tiếc.

Ông ấy cũng sẽ vô cùng đau lòng.

Tiêu mẫu khóc: "Đúng vậy, nếu Tranh Nhi có thể tỉnh lại thì tốt rồi."

Thời Khanh Lạc không đồng ý với lời này lắm, nàng vẫn cho rằng dựa vào người khác không bằng dựa vào mình.

Chẳng qua với tình tình của Tiêu mẫu, nói gì cũng không có tác dụng.

Hơn nữa nhìn tình huống mới vừa rồi, Tiêu mẫu cũng cố gắng bảo vệ nữ nhi của mình.

Chỉ tiếc trình độ thể lực và sự hung hãn của hai bên chênh lệch quá xa, Tiêu mẫu cũng không có cách nào.

Tiêu tộc trưởng từ trong lòng cầm ra một túi tiền: "Chỗ này là mấy lượng bạc mà ta và các tộc lão khác cùng nhau góp vào, ngươi cầm lấy nhanh chóng mời thầy thuốc xem bệnh cho Hàn Tranh đi."

Trong lòng Tiêu mẫu cảm động, trước đó bà đã mượn nhà Tiêu tộc trưởng sáu lượng bạc cho nhi tử khám bệnh rồi.

Tộc trưởng không chỉ không thúc giục bà trả tiền, bây giờ còn cùng các tộc lão quyên góp đưa tiền đến, thật ra mấy nhà bọn họ cũng không giàu có gì.

Mặc dù bà tin tưởng uống thuốc của Thời Khanh Lạc sẽ có hiệu quả, nhưng nếu con trai thật sự không giảm sốt tỉnh lại, hoặc là sau khi tỉnh lại thân thể ốm yếu, như vậy còn phải tiếp tục bốc thuốc bồi bổ thân thể mới được.

Cho nên dù bạc này cầm phỏng tay, nhưng Tiêu mẫu vẫn không thể không cầm.

Bà đi tới trước mặt Tộc trưởng quỳ xuống dập đầu bang bang: "Cảm ơn đại ân đại đức của Tộc trưởng và các vị tộc lão, chờ Tranh Nhi tỉnh lại, chúng ta nhất định sẽ góp bạc trả lại cho mọi người."

Khoảng thời gian này, nếu như không có mấy người Tộc trưởng giúp đỡ, bà cũng không biết mang theo bọn nhỏ sống thế nào nào nữa.

Lúc trước, đám người Tộc trưởng cũng giúp nhi tử rất nhiều, phần ân tình này bà sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.

Bà lại hít sâu một hơi nói: "Nếu như Tranh Nhi không tỉnh lại, bạc này ta cũng sẽ trả lại."

Từ chuyện này có thể nhìn ra được, mặc dù tính tình của Tiêu mẫu mềm yếu, nhưng làm người vẫn rất có trách nhiệm.

Tiêu tộc trưởng khoát tay nói: "Chúng ta không vội, bây giờ việc nên làm là cứu Hàn Tranh đã."

Tiếp đó liếc nhìn Thời Khanh Lạc: "Thời cô nương, mới vừa rồi cảm ơn ngươi đã che chở mẹ con Tiêu gia."

Mới vừa rồi lúc bọn họ đuổi đến, đúng lúc nhìn thấy Thời Khanh Lạc đuổi đám người Ngô gia đi.

Nếu không bọn họ muốn đuổi đám người Ngô gia đi, thật sự còn có chút phiền phức.

Thời Khanh Lạc không thèm để ý cười nói: "Không cần khách khí, gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ mà thôi."

Tiêu tộc trưởng vẫn nhắc nhở một chút: "Ở huyện thành, Ngô gia không chỉ là phú hộ, muội muội ruột của Ngô phu nhân còn gả cho Tri phủ làm tiểu thiếp, ngay cả Tri huyện cũng cho bọn họ ba phần mặt mũi."

"Sau này Thời cô nương nên cẩn thận một chút."

Mặc kệ nói như thế nào, vị cô nương này cũng giúp đỡ Tiêu gia, ông ấy cũng không hy vọng nàng bị Ngô gia trả thù xảy ra chuyện gì đó.

Thời Khanh Lạc phát hiện tộc trưởng và tộc lão của thôn Hạ Khê còn có tình người hơn thôn Thượng Khê rất nhiều.

Nàng cũng nhận lời nhắc nhở của đối phương: "Được, ta sẽ chú ý."

Tiêu tộc trưởng lại dặn dò Tiêu mẫu, nếu như Tiêu gia kia còn muốn bán Tiêu tiểu muội, thì để cho Tiêu nhị lang đến tìm bọn họ.

Sau khi nói xong mới dẫn thôn trưởng và mấy người khác rời đi.

Tiêu tiểu muội lập tức đi đến đỡ Tiêu mẫu đứng dậy.

Hai người mặt đầy cảm kích nhìn Thời Khanh Lạc: "Thời cô nương/ Thời tỷ, hôm nay thật sự cảm ơn ngươi!"

Tiêu mẫu thật lòng thật dạ nói: "Ân tình của cô nương, sau này nhà ta nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp."

Thời Khanh Lạc lắc đầu: "Không cần khách khí, cũng vừa lúc gặp phải thôi."

Nàng suy nghĩ một chút lại hỏi: "Ta thấy hai phụ nhân đanh đá Tiêu gia kia sẽ không bỏ qua cho các người, các người đã nghĩ xong phải đối phó như thế nào chưa?"

Lời này làm cho Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội thay đổi sắc mặt, mẹ con bọn họ cũng không biết phải đối phó như thế nào.

Không đánh lại không mắng lại, bọn họ nên làm gì đây.

"Mẹ con ta cũng không biết." Tiêu mẫu chua xót lại chán nản trả lời.

Tính tình Tiêu mẫu mềm yếu, nhưng không ngốc.

Bà nhìn về phía Thời Khanh Lạc: "Có phải Thời cô nương có cách gì hay không?"

Nếu không cũng sẽ không hỏi vậy.

Thời Khanh Lạc hỏi ngược lại: "Các người cảm thấy ta như thế nào?"

Tiêu mẫu không chút do dự: "Thời cô nương rất tốt."

Nhưng chuyện này có quan hệ gì với hai người đàn bà đanh đá kia chứ?

Mẹ con bọn họ cũng không thể lần nào cũng mời Thời cô nương đến giúp đỡ được?

Thời Khanh Lạc cũng không vòng vo, trực tiếp nói: "Không bằng ta gả đến nhà ngươi, làm con dâu của ngươi, làm chị dâu của Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị lang, như thế nào?”

"Như vậy những người đàn bà đánh đá kia nếu dám đến bắt nạt các người, ta cũng có thể danh chính ngôn thuận sửa trị bọn họ."

Ba người Tiêu mẫu đều kinh ngạc đến ngây người ra.

Một hồi lâu Tiêu mẫu mới tỉnh hồn lại, "Ý của cô nương là, muốn gả đến nhà chúng ta?"

Mặc dù trước kia có không ít tiểu cô nương muốn gả cho Tranh Nhi, nhưng cho tới bây giờ chưa có người nào nói thẳng thừng như vậy.

Hơn nữa sau khi Tranh Nhi hôn mê, bà nghe được không ít lời bàn tán sáu lưng, nói cũng may ban đầu Tranh Nhi không muốn thành thân sớm, nếu không gả vào liền gặp xui xẻo hoặc thủ tiết.

Nếu lúc trước Thời Khanh Lạc nói muốn gả cho Tranh Nhi, bà cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng bây giờ tình huống trong nhà của bà như vậy, không phải tự nói xấu mình, nhưng hoàn toàn chính là một cái hố lửa, sao Thời Khanh Lạc lại nhảy vào trong này chứ?

Mặc dù cảm thấy Thời Khanh Lạc là người có thể dựa vào, nếu đối phương gả vào, cũng có thể đối phó được hai người đàn bà danh đá kia.

Nhưng bà không thể hãm hại người ta được.

Vì vậy bà thở dài nói: "Thời cô nương không phải là ta không muốn, mà là cô nương cũng thấy tình cảnh của nhà ta rồi, nếu cô nương gả đến, nhất định cuộc sống sẽ rất khổ cực."

"Tranh Nhi còn chưa tỉnh lại, trong nhà còn thiếu nợ mười mấy lương bạc, ngay cả lương thực cũng sắp hết rồi.”

“Mặc dù nhà ta đã phân gia cắt đứt quan hệ với Tiêu gia, nhưng Tranh Nhi hôn mê, những người đó sẽ lại đến ồn ào không có ranh giới."

Bà rưng rưng nước mắt, cắn răng nói: "Hơn nữa nếu Tranh Nhi không tỉnh lại, cô nương gả vào chính là phải thủ tiết, chúng ta không thể đối xử như vậy với ân nhận của mình được."

Mặc dù bởi vì chuyện trước đó Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị lang cũng cảm kích và thích Thời Khanh Lạc, nhưng quả thật không thể lừa mình dối người là Thời Khanh Lạc gả đến sẽ sống tốt được.

Nếu như ca ca tỉnh lại, trái lại bọn họ nguyện ý có một tẩu tử như vậy, cũng sẽ không cảm thấy thẹn với lòng.

Nhưng ca ca hôn mê, còn không biết khi nào tỉnh lại, bọn họ không thể hại người ta được.

Nghe xong lời của Tiêu mẫu, lại nhìn thấy vẻ mặt của hai tỷ muội Tiêu Tiểu muội, Thời Khanh Lạc càng cảm thấy lựa chọn của mình là đúng.

Thời Khanh Lạc thản nhiên nói suy nghĩ của mình ra.

"Chắc các người cũng biết chuyện nhà của ta muốn gả ta cho Ngô gia chôn theo Ngô công tử đi, chắc cũng hiểu được, nếu như ta không gả cho người khác, nhà mẹ chính là một cái hố lửa lớn."

"Con người của ta tính cách tương đối mạnh mẽ, không thích hợp gả cho loại gia đình nhiều người có quan hệ phức tạp, cha mẹ chồng lại cường thế."

"Nhà các người như vậy, đối với ta mà nói rất thích hợp."

"Ta không ngại sự nghèo khổ và phiền phức của nhà các người bây giờ, chỉ có một cái yêu cầu thôi, nếu như ta gả đến, sau này ta làm chuyện gì, các người đều không thể can thiệp, tốt nhất là ta làm đương gia."

"Coi như trao đổi, ta sẽ che chở cho các người, dẫn các người sống một cuộc sống tốt."

Nàng lại nói: "Ta cho là sau khi Tiêu Hàn Tranh uống thuốc ta cho, chắc chắn sẽ khá lên.”

"Nếu như hắn thật sự không có cách nào tỉnh lại được, làm một cái quả phụ cũng không thành vấn đề, chỉ cần sống tự do tự tại là được.”

Trước tiên vẫn nên nói rõ ràng mọi chuyện cho thỏa đáng.

Nàng chính là người như vậy, mục đích gả đến chính là như vậy, bây giờ phải nhìn xem ba người Tiêu mẫu lựa chọn như thế nào.

Lời của Thời Khanh Lạc làm cho ba người Tiêu mẫu đều ngẩn ra.

Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nghe được lời lớn mật như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

Tiêu mẫu rơi vào trầm tư, Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị lang thì mang theo sự kích động nhỏ và thấp thỏm.

Hai tỷ muội bọn họ rất thích Thời Khanh Lạc, đặc biệt là tình tình của nàng, nếu Thời tỷ có thể làm tẩu tẩu của bọn họ thì quá tốt rồi.

Thời Khanh Lạc cũng không thúc giục Tiêu mẫu, thấy quần áo phơi trong sân đã khô rồi, nàng lên tiếng chào hỏi, đi thay quần áo trước.

Tiêu mẫu thấy vậy đi đến phòng của Tiêu Hàn Tranh.

Nhìn mặt con trai đã không còn đỏ như lúc trước nữa, bà vội vàng sờ trán của hắn một cái, phát hiện đúng là không nóng như trước nữa.

Bà hợp hai tay lại, cảm ơn trời đất, thuốc của Thời cô nương thật có tác dụng!

Tiêu mẫu nhìn chằm chằm con trai một lát, mới mở miệng nói: "Tranh Nhi à, con cũng gần mười bảy rồi, nên thành thân thôi."

“Với tình hình nhà chúng ta bây giờ, cũng không có sẽ muốn lợi dụng gì đó, người gả vào lại càng chịu khổ hơn mà thôi."

"Cô nương nguyện ý gả vào nhà chúng ta, vậy khẳng định chính là một cô nương tốt."

"Cho nên nương đã giúp con cưới một tức phụ trước."

"Nương và đệ đệ muội muội của con đều rất thích cô nương ấy, tin tưởng con cũng sẽ thích."

"Cô nương ấy cứu đệ đệ muội muội của con, bây giờ còn cho con uống thuốc nữa, nàng ấy chính là đại ân nhân của nhà chúng ta.”

"Không phải đều nói, ân cứu mạng lấy thân báo đáp sao, nương đã nghĩ kỹ rồi, để con lấy thân cưới vợ đi."

Bà cầm lấy tay con trai, giống như đang cổ vũ cho mình, "Cứ quyết định như vậy đi."

Qua một lúc lâu, bà mới đứng dậy, trên mặt tràn đầy kiên định đi ra cửa.

Thấy nhi tử nữ nhi ngồi trong sân nói chuyện trời đất với Thời Khanh Lạc, trong mắt Tiêu mẫu tràn đầy ý cười.

Trước kia bà cũng suy nghĩ, nên tìm một con dâu như thế nào cho nhi tử.

Thật ra trong lòng vẫn luôn hy vọng có thể tìm được một con dâu cả lợi hại một chút, như vậy có thể không cần sợ người của nhà cụ, có thể bảo vệ một nhà bọn họ.

Bây giờ Thời Khanh Lạc mọi mặt đều phụ hợp với ảo tưởng về con dâu trong lòng bà, vô cùng tốt.

Bà đi tới ngồi xuống, nhìn về phía Thời Khanh Lạc nghiêm túc hỏi: "Thời cô nương, cô nương thật sự nguyện ý gả cho nhà chúng ta sao?"

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, nếu không ta sẽ không chủ động đề nghị."

Tiêu mẫu mỉm cười nói: "Ta đồng ý với lời của cô nương, hơn nữa ta có thể cam kết, sau khi cô nương gả đến, chúng ta sẽ là người một nhà."

"Ta sẽ đối xử với cô nương như nữ nhi của mình."

"Ta biết tính tình của mình mềm yếu, không thích hợp làm đương gia, cho nên nếu như cô nương gả đến, cái nhà này sẽ do cô nương làm chủ."

Bà có chút căng thẳng nói: "Chẳng qua ta cũng có một yêu cầu, chỉ cần cô nương đối tốt với Tranh Nhi, Dật Nhi và Lê Nhi là được rồi."

Thời Khanh Lạc khẽ cười một tiếng: "Đó là tất nhiên, tình cảm đều phải tiếp xúc mới có được, chỉ cần các người đối tốt với ta, tất nhiên ta cũng sẽ báp đáp lại."

Sau đó nàng lại cam kết: "Bá mẫu yên tâm đi, nếu như ta đã gả đến, nhất định sẽ không khi dễ các người, hơn nữa cũng sẽ không cho người khác khi dễ các người."

Nàng cảm thấy mỗi người đều nói rõ ràng, cam kết với nhau như vậy cũng rất tốt.

Dù sao nàng cũng không phải có tình cảm gì với Tiêu Hàn Tranh mà gả đến, hoàn toàn là do nàng nhìn trúng Tiêu gia.

Bây giờ nói hết ra, sau này cũng sẽ không dễ dàng có ngăn cách hoặc là có suy nghĩ khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play