Ai biết còn chưa đến sân, lại thấy con dâu và đám người lão thái thái tụ tập với nhau, cùng nhau thảo luận các chiêu đối phó với tra nam tiện nữ kia.

Bà cũng không đi lên nữa, mà là kéo hai đứa bé núp ở bên tường, sợ đi ra ngoài lão thái thái thấy bà lại mắng, ảnh hưởng đến con dâu phát huy.

Chờ sau khi mấy người lão thái thái đi, lúc này mới dẫn theo hai đứa bé đi ra.

Còn chưa ngồi lâu, lại nghe được tiếng đánh chủi vang lên từ bên ngoài của đám người lão thái thái.

Vì vậy bà tiến lại gần cửa, hai đứa nhỏ thì hơi mở cửa ra nhìn lén ra ngoài.

Một lát sau, Vương thị và Ngô thị đánh mệt mỏi, lúc này mới buông thả Hạnh Hồng đã nước mắt nước mũi đầy, vẻ mặt thống khổ.

Tiêu lão thái thái thấy vậy cảm thấy hả giận sảng khoái: "Kéo về nhà nhốt vào phòng chứa củi, tối nay sẽ để cho nó hối lỗi lại, một đứa nha hoàn cũng muốn làm chủ của chủ nhân, cái thứ gì không biết."

Nhốt vào phòng chứa củi, bọn họ mới dễ thương lượng bán người vào thanh lâu như thế nào.

Hai người Vương thị gật đầu: "Được rồi!"

Vì vậy ai người nắm lấy tóc của Hạnh Hồng, lại kéo về nhà cũ.

Sau khi đám người đi, lúc này ba người Tiêu mẫu mới không đứng ở cửa vây xem nữa, trở lại vào trong nhà ngồi xuống.

Nhị lang kích động nói: "Nha hoàn xấu xa kia bị đánh thật thảm, nhìn thật thoải mái."

Trước tiên nha hoàn xấu xa giựt giây Tam lang và Tứ lang đánh cậu còn để cho Đại bá mẫu và Tam thẩm đánh mẹ cậu, bây giờ chính là đáng đời.

Tiêu tiểu muội cười nói: "Hả hê lòng người!"

Mặc dù Tiêu mẫu không nói chuyện, nhưng cũng mím môi cười, nhìn ra được tâm trạng rất vui.

"Tẩu tẩu, tẩu thật lợi hại!" Tiêu tiểu muội và Nhị lang lại sùng bái Thời Khanh Lạc sâu hơn.

Thời Khanh Lạc cười khẽ nói: "Đối phó những ác nhân cực phẩm này, phải có cách đối phó đặc trị."

"Giống như là cực phẩm nhà ta vậy, loại này khích bác cũng vô dụng, cho nên phải dùng nắm đấm để giải quyết, để cho bọn họ sợ, cũng không dám tác oai tác quái nữa."

Chủ yếu là Thời gia không có phụ thân tra nam làm tướng quân ở kinh thành, không có cách nào đạt thành suy nghĩ nhất trí đối ngoại được, cho nên phải lấy bạo chế bạo."

Nàng dừng lại một chút lại nói: "Còn đối phó với đám cực phẩm nhà cũ, bởi vì bọn họ đều có lòng tham ngồi không muốn hưởng phúc, cộng thêm chúng ta cũng muốn đối phó với phụ thân cặn bã và nữ nhân xấu xa kia, cho nên trước tiên phải để cho bọn họ chó cắn chó trước."

Chờ bọn họ cắn nhau gần xong rồi, chán ghét lẫn nhau, chúng ta lại đi lên.

"Thì ra là vậy."

Trên mặt Tiêu tiểu muội và Nhị lang đều lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ, hiển nhiên đang suy nghĩ những gì Thời Khanh Lạc nói.

Tiêu mẫu cũng cảm thấy có đạo lý, nói với nữ nhi tiểu nhi tử của mình: "Sau này các con phải học tập tẩu tẩu mình nhều một chút."

"Hai người Tiêu tiểu muội gật đầu: "Vâng, sau này bọn con cũng sẽ lợi hại giống như chị dâu vậy."

Thời Khanh Lạc cười khích lệ: "Khẳng định hai đứa cũng có thể, đích thân ta dạy dỗ, sẽ không tệ."

Ở một bên Tiêu Hàn Tranh nhìn thấy nương, đệ đệ muội muội đã bắt đầu bị dạy hư.

Bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng muốn đích thân dạy dỗ của tiểu tức phụ, làm cho hắn thật bội phục.

Nhưng không thể không nói, mới vừa rồi một trận kia quả thật chính là rất hả giận và có tác dụng.

Người nhà bị dạy dư thì cứ bị dạy hư đi, dù sao vẫn tốt hơn bộ dạng dễ bị bắt nạt nhưng vẫn cố nhịn như lúc trước

Hắn tò mò hỏi Thời Khanh Lạc: "Nàng làm sao biết, nữ nhân kia nuôi đệ đệ muội muội ở phủ tướng quân, còn có chuyện phụ thân cặn bã của ta tìm một công việc không tệ cho đệ đệ của nàng ta nữa?"

Thời Khanh Lạc nháy mắt mấy cái, mặt đầy vẻ vô tội: "Ta không biết, ta nói đại đó."

Nang lại nói: "Dù sao chỉ cần kích thích đám người cực phẩm nhà cũ kia, để bọn họ chán ghét nữ nhân kia và phụ thân cặn bạ kia là được rồi."

"Hơn nữa lấy trình độ coi trọng của phụ thân cặn bã của huynh đối với nữ nhân kia,nuôi đệ đệ muội muội, giúp bọn họ sắp xếp công việc và chuyện hôn sự, không phải rất bình thường sao?"

Tiêu Hàn Tranh: "..." Lời không đứng đắn này sao nghe vào lại có đạo lý như vậy.

Quan trọng còn đoán đúng hết, tiểu tức phụ thật lợi hại.

Tiêu Hàn Tranh phát hiện tiểu tức phụ không chỉ vô cùng dẻo miệng lại còn vô cùng tài giỏi.

Hôm nay nếu việc này đặt lên trên người nữ nhân khác.

Nếu không đã bị mấy người kia bắt nạt đến chết rồi

Hoặc là bị sử dụng bạo lực như vậy sẽ làm cho mâu thuẫn giữa bọn họ và nhà cũ gia tăng, giống như ước nguyện của nữ nhân ở kinh thành kia

Nhưng Thời Khanh Lạc lại làm trái lại, bất bình thay đám cực phẩm, cảm thấy ủy khuất cho bọn họ, sau đó lại giúp bọn hắn đưa ra chủ ý, xúi giục đám cực phẩm đi kinh thành gây chuyện.

Tiểu tức phụ thật là tuyệt!

Tiêu mẫu dẫn theo hai người Tiêu tiểu muội đi ra hậu viện cho gà vịt ăn.

Thời Khanh Lạc lôi kéo tay áo Tiêu Hàn Tranh, bộ dáng cầu khen ngợi.

"Lão Tiêu mới vừa rồi ta làm có tốt không?"

Trong mắt Tiêu Hàn Tranh tràn đầy ý cười, không keo kiệt khen, “Làm rất tốt, nàng rất lợi hại.”

Thời Khanh Lạc ngạo kiều nâng cằm: “Chứ còn gì nữa, về sau tỷ tỷ đây che chở huynh.”

Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: “Không ôm đùi ta nữa?

Thời Khanh Lạc ôm cánh tay hắn, “Tất nhiên là ôm rồi!”

Đôi mắt nàng long lanh nước cười hì hì nhìn hắn: "Tranh ca, về sau nhà chúng ta còn phải dựa vào huynh đó."

Tiêu Hàn Tranh bị nàng nhìn như vậy, tảng băng tận đáy lòng lại bị hòa tan thêm một tầng.

Dùng một tay không bị ôm lấy, nhẹ nhàng gõ gõ lên trán Thời Khanh Lạc.

"Ta chủ ngoại, nàng chủ nội, cho nàng ôm bắp đùi."

Thời Khanh Lạc cọ cọ đầu lên cánh tay của Tiêu Hàn Tranh: '"Tranh ca tốt nhất!"

Lúc trước thấy bạn thân cọ cọ bạn trai, nàng thường xuyên ăn một họng thức ăn chó.

Thật ra cẩu độc thân như nàng cũng có chút hâm mộ.

Chỉ tiếc nàng vẫn không tìm được người thích hợp làm bạn trai, cho tới bây giờ chưa từng thân mật với người khác như vậy.

Bây giờ nàng và Tiêu Hàn Tranh đang sống thử, tương đương với chuyện hắn là bạn trai của nàng, sống thử thành công chính là chồng của nàng, cho nên hành động này của nàng là hợp pháp.

Quả nhiên cảm giác không tệ.

Tiêu Hàn Tranh bị nàng cọ vào cánh tay, cả người hắn trở nên cứng đờ, trái tim cũng đập nhanh vài phần.

Lúc cúi đầu nhìn về phía Thời Khanh Lạc, đôi mắt của hắn tràn đầy sự cưng chìu và dịu dàng chính hắn cũng không phát hiện ra.

Xem ra tiểu tức phục rất rất thích hắn, muốn cọ thì cọ đi.

Hắn hỏi: "Hôm nay nàng và nương đi tố cáo Thạch thầy thuốc rất thuận lợi không?"

Thời Khanh Lạc ngẩng đầu lên: '"Rất thuận lợi, nhìn ra huyện thái gia mới đến là một người rất công chính."

Tiêu Hàn Tranh ngẩn người: "Huyện thái gia mới đến?"

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, mới vừa nhậm chức hai ngày trước, nghe nói huyện lệnh mới rất có bối cảnh, cháu ruột của hoàng hậu, công tử của Hầu phủ đó."

"Cũng không biết con nhà thế gia có thân phận cao như vậy, sao lại chạy đến nơi nhỏ như chúng ta làm huyện lệnh."

Trong lòng Tiêu Hàn Tranh nghĩ, Mạc Thanh Lăng đã đến huyện Nam Khê sớm như vậy sao?

Kiếp trước sau khi hắn tỉnh lại, bởi vì trong lúc hôn mê vẫn uống thốc của Thạch thầy thuốc, thân thể bị tổn thương vô cùng lợi hại.

Nghỉ ngơi hơn một tháng mới đi đến huyện thành, khi đó Mạc Thanh Lăng đã là huyện lệnh rồi.

Hắn còn tưởng rằng người ta là mới đến nữa.

Thấy vẻ mặt khó hiểu trên mặt Thời Khanh Lạc, hắn nói: "Huyện Nam Khê của chúng ta có một mỏ sắt, hắn ta chủ động xin đến đây làm huyện lệnh, chắc chắn vì chuyện này."

Thời Khanh Lạc sợ run: "Như vậy thì cũng có thể hiểu được rồi, ta cứ nghĩ sao huyện lệnh mới này phải chịu khổ như vậy."

"Lấy thân phận của hắn ta, không cần phải chạy đến một huyện nhỏ từ từ lập thành tích đi lên."

"Như vậy một khi chắc chắn phát hiện có mỏ sắt, chỉ cần báo lên cho Hoàng đế, lưu lại một giám sát đào mỏ, thậm chí có thể thuận tiện chế tạo các loại binh khí."

"Vậy Mạc tri huyện này có thể lấy được công lao không nhỏ."

Tin tức của tiểu tướng công cũng quá linh thông đi, đoán chừng ở trong huyện Bạch gia và Ngô gia cũng không biết.

Tiêu Hàn Tranh nghe nàng phân tích xong, kinh ngạc.

Lúc này hắn mới phát hiện tiểu tức phụ chẳng những thông minh, còn rất có tầm nhìn.

Nếu đổi thành những tiểu thư thế gia ở kinh thành biết được chuyện này, dù có suy đoán rất nhiều cũng sẽ không nghĩ đến những chuyện này.

Điểm chính là tiểu tức phụ đều nói trúng hết.

Sau khi Mạc Thanh Lăng dựa vào chuyện đào mỏ và chế tạo vũ khí lập công, cộng thêm hoàng hậu thổi gió bên gối, được hoàng đế vượt qua Hầu phủ phong thành thế tử.

Ở huyện Nam Khê một năm, được điều đi đến phủ thành Nam Quảng làm Đồng tri ngũ phẩm.

Lại ngây người ở đó hơn hai năm, lập ra không ít chiến công, sau trở lại kinh thành được thăng chức trở thánh hữu thị lang binh bộ tứ phẩm.

Cũng hung hăng đánh lên mặt của những người hầu phủ đó.

Bởi vì tình huống của Mạc Thanh Lăng và hắn có chút giống nhau, mặc dù bọn họ, không cùng đường cùng suy nghĩ, không có tiếp xúc, nhưng hai bên đều thưởng thức lẫn nhau.

Hắn không giấu diếm hoặc giả bộ không biết, mà là nói đúng sự thật: "Hắn ta đúng là nhắm về chuyện lập công nên mới đến huyện Nam Khê."

Tiểu tức phụ không đơn giản, hơn nữa, nàng không cố ý che giấu ở trước mắt hắn.

Nếu nàng đã tin tưởng hắn như vậy, hắn cũng muốn thử tin tưởng nàng.

Mùi vị cô đơn kia, đời trước hắn đã nếm đủ rồi.

Đời này đột nhiên có thêm một tiểu tức phụ, hắn hy vọng bọn họ có thể yêu thương lẫn nhau, nâng đỡ đến già.

Thời Khanh Lạc nghe ra hình như tiểu tướng công có hiểu biết đối với tri huyện mới này.

Nàng hỏi: “Có phải cuộc sống của người này ở Hầu phủ không tốt đúng không?”

Cho nên mới muốn đứng lên tự lập công thượng vị.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Mẫu thân thân sinh của người này qua đời, không bao lâu phụ thân của hắn ta dùng lời hay rằng muốn tìm một người chăm sóc hắn ta, cưới biểu muội mà lúc trước mình rất thích vào cửa.”

“Kế mẫu kia vào cửa, sinh ra một đệ đệ không nhỏ hơn hắn ta hai tuổi.”

“Bởi vì có mẫu tộc và Hoàng Hậu hậu thuẫn, kế mẫu kia không dám khắt khe đối phó hắn ta.”

“Mặt ngoài vẫn là hiền thê lương mẫu, chăm sóc hắn ta rất tốt, chính là loại sủng ái muốn sao trên trời cũng sẽ cho người hái xuống.”

Thời Khanh Lạc vừa nghe lập tức hiểu, “Kế mẫu kia phủng sát hắn ta đi.”

Tiêu Hàn Tranh phát hiện tiểu tức phụ phản ứng thật nhanh, “Đúng vậy, trước mười sáu tuổi, hắn ta chính là một thiếu gia ăn chơi trác táng.”

“Hắn ta bi gắn cái danh ăn chơi không chịu nổi, còn đệ đệ của hắn ta thì được danh tiếng tốt chăm ngoan chăm học.”

“Sau này có lẽ đã xảy ra một ít việc, hắn ta biết được gương mặt thật của kế mẫu kia, bắt đầu không ngu dốt như vậy nữa, chăm học thi khoa cử.”

“Ngoại công của hắn ta từng là Trạng Nguyên, giữ chức quan to nhất phẩm, dưới sự hướng dẫn ấy, năm trước hắn thi được Thám Hoa.”

“Năm nay nghe nhi tử của bá vú nói, trong lúc vô ý phát hiện mỏ sắt ở huyện Nam Khê, hắn ta tự mình xin đi đến đây làm huyện lệnh.”

“Chẳng qua người biết chuyện này không có nhiều, ở huyện Nam Khê trừ bỏ hắn ta và người bên mẹ đẻ ra, bao gồm cả kinh thành cũng không có người nào biết được cả.”

“Trong lòng nàng biết chuyện này là được rồi, ở bên ngoài chúng ta nên giả vờ không biết gì cả.”

Sau khi Thời Khanh Lạc nghe xong, rất ngoài ý muốn.

Cảm thấy ngoài ý muốn không phải là thân thế của Mạc Thanh Lăng, mà là vì sao tiểu tướng công lại biết rõ ràng như vậy?

Tiểu tướng công cũng tự mình nói, ở kinh thành và huyện Nam Khê, trừ Mạc Thanh Lăng và người bên mẹ đẻ của hắn ta, những người khác đều không biết gì cả.

Vậy sao tiểu tướng công biết được?

Thời Khanh Lạc vẫn luôn cảm thấy tiểu tướng công không đơn giản, biết được rất nhiều chuyện nhiều thứ.

Nhớ đến lệ khí lộ ra khi hắn mới vừa tỉnh lại, cùng với những chuyện lộ ra khi hai người sống chung, đột nhiên nàng có một suy đoán.

Bất quá cũng không vạch trần, hắn không truy hỏi bí mật của nàng, nàng cũng sẽ không miệt mãi theo đuổi nhìn chằm chằm vào bí mật của hắn.

Hai bên đều giữ một chút bí mật của nhau, rất công bằng, rất tốt.

Nàng ý vị thâm trường hỏi: “Thành tựu tương lai của Mạc tri huyện không thấp đi?”

Tiêu Hàn Tranh càng có ấn tượng sâu về sự thông minh của tiểu tức phụ.

Có lẽ nàng đã đoán được chuyện của hắn, cho nên mới sẽ hỏi như vậy.

Nếu không sao hắn có thể biết tương lai của Mạc Thanh Lăng.

Tiêu Hàn Tranh cúi đầu liền thấy đôi mắt sạch sẽ, mang theo sự tò mò nhìn mình.

Trái tim của hắn đập ngày càng nhanh.

Tuy rằng nếu trả lời sẽ làm bại lộ bí mật của mình, nhưng hắn vẫn gật đầu nói, “Ừ, thành tựu tương lai của Mạc Thanh Lăng không thấp.”

Lúc Hắn chết, Mạc Thanh Lăng đã sớm đứng vững gót chân ở Binh bộ.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi Binh bộ thượng thư về hưu, Mạc Thanh Lăng sẽ tiếp nhận chức vụ này.

Đôi mắt Thời Khanh Lạc sáng rực lên, “Vậy chúng ta có thể tìm cơ hội thiết lập quan hệ với hắn ta.”

Trong tay nàng có phương pháp luyện sắt luyện thép, chờ Mạc Thanh Lăng khai thác mỏ sắt kia, như vậy có thể tìm một cơ hội đưa cho đối phương, sau đó mượn chuyện này kết giao quan hệ với người này.

Tương lai bọn họ đi đến kinh thành cũng dễ làm việc hơn.

Tiêu Hàn Tranh liếc mắt một cái liền nhìn ra tính toán của tiểu tức phụ, khẽ cười nói: “Được!”

Đời này có người thân còn ở, lại có thêm một tiểu tức phụ, hắn quyết định đi một con đường khác.

Báo thù không còn là mục đích duy nhất trong nhân sinh của hắn nữa, hắn càng muốn mang lại một cuộc thật tốt cho tiểu tức phụ, nương và đệ đệ muội muội.

Đồng thời đền bù một ít tiếc nuối kiếp trước, ví dụ như kết giao với Mạc Thanh Lăng, nhìn xem lần này có cơ hội trở thành bằng hữu hay không.

Thời Khanh Lạc phát hiện tiểu tướng công thật sự thực sự rất tốt, chẳng những nghe hiểu ý của nàng, còn rất ăn nhịp với nàng, hắn còn không có chủ nghĩa nam tử, rất bao dung nàng.

Nam nhân như vậy, không nhất định gặp được ở hiện đại.

Nàng hỏi: “Tri huyện trước kia và Ngô gia cấu kết rất sâu sao? Ta nghe ý của gã sai vặt của Bạch gia, đối với việc đổi huyện lệnh Bạch gia đặc biệt vui mừng.”

Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Dính dáng rất sâu, huyện lệnh kia vừa tham lam vừa không bản lĩnh, còn rất nhát gan, sợ hãi tri phủ sau lưng Ngô gia, bởi vậy lúc trước có thể nói Ngô gia chính là chủ của nửa cái huyện Nam Khê.”

“Cho dù sau lưng Bạch gia có quan tứ phẩm ở kinh thành, cũng phải tránh đi mũi nhọn.”

Dù sao quan huyện không bằng quản lý hiện tại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play