Thời Khanh Lạc gật đầu, “Khó trách gần đây Ngô gia cũng không đến gây chuyện với ta, xem ra là đột nhiên đổi huyện lệch cho nên không rảnh tim ta.”

Thật ra Tiêu Hàn Tranh cũng không ngoài ý muốn chuyện Ngô gia sẽ tìm tiểu tức phụ gây phiền phức.

Chẳng những tiểu tức phụ không chịu gả đi chôn cùng, còn ngăn cản cho muội muội của hắn, lấy lòng dạ hẹp hòi và bừa bãi của Ngô gia, khẳng định sau này sẽ muốn tính sổ.

“Chờ bọn họ rảnh tay, sẽ đến gây phiền phức.”

Kiếp trước khi mới tỉnh lại hắn cũng không có biện pháp chống lại Ngô gia và tri phủ.

Sau này bò lên được vị trí cao, trước tiên hắn dùng hết mọi chuyện xấu mà tri phủ kia làm kéo nhà này xuống ngựa, sau đó mới để những người có vấn đề của Ngô gia bị chém đầu và lưu đày.

Đôi mắt Thời Khanh Lạc tràn đầy lạnh lẽo, “Vậy chúng ta cứ tiên hạ thủ vi cường đi.”

Dựa theo tác phong hành sự của Ngô gia, đoán chừng mấy năm nay không thiếu làm chuyện xấu và hại người.

Bọn họ có thể mượn lực đánh lực, mượn Bạch gia và tri huyện mới chèn ép Ngô gia.

Bạch gia muốn cướp địa vị thương hộ đứng đầu huyện Nam Khê và mở rộng phát triển, nhất định phải dẫm lên Ngô gia.

Mạc Thanh Lăng muốn đứng vững gót chân ở huyện Nam Khê tất nhiên phải chèn ép Ngô gia vừa có vấn đề vừa kiêu ngạo, còn cấu kết với huyện lệnh tiền nhiệm kia.

Cho nên cũng không được xem là nàng đang lợi dụng bọn họ, mà là giúp đỡ lẫn nhau, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.

Nàng lại nói: “Chỉ là không biết gần đây Ngô gia bị Mạc tri huyện chèn ép đến nóng nảy, có thể nghĩ đến chuyện cướp quả cầu nhỏ màu đen trong tay của ta hay không.”

Nếu Ngô gia dâng thuốc nổ đất cho tri phủ, vậy chính là một công lao lớn, cho dù Mạc Thanh Lăng có bối cảnh lớn, cũng không có cách nào với đối phương.

Tiêu Hàn Tranh hỏi: “Quả cầu nhỏ là cái gì?”

Thời Khanh Lạc trả lời: “Một loại thuốc nổ có tính sát thương lớn. Huynh biết thuốc nổ đi?.”

Trong lịch sử thuốc nổ xuất hiện ở thời Xuân Thu, ở thời Đường thuốc nổ đen mới chính thức xuất hiện, vận dụng vào mặt quân sự.

Hiện tại không có thời Đường, lại có thêm một Đại Lương, cho nên thuốc nổ còn chưa được sử dụng trong quân đội.

Tiêu Hàn Tranh rất thông minh, “Lúc trước đạo trưởng già phi thăng, đột nhiên vang lên một tiếng nổ cực lớn, sau đó ánh lửa tận trời, thật ra chính là do quả cầu nhỏ kia gây ra?”

Hắn cũng có nghe được tiếng vang lớn kia, cũng nhìn thấy dị tượng kia, nhưng lại không tin chuyện phi thăng thành tiên.

Lúc trước còn tò mò sao có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, hiện tại đã hiểu.

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Ừ, chính là do đạo trưởng dùng thuốc nổ luyện đan làm cho nổ mạnh, trong chính điện của ông ấy còn chất một đống thuốc nổ nữa, cho nên toàn bộ đều nổ tạo thành dị tượng được mọi người gọi là phi thăng.”

Tiêu Hàn Tranh suy nghi rồi hỏi: “Nàng biết tạo ra món đồ chơi này sao?”

Thời Khanh Lạc cũng không giấu giếm, “Biết. Hơn nữa, ta còn biết nhiều hơn nữa, nhưng hiện tại chúng ta không có năng lực tự bảo vệ mình cho nên không thể lấy ra được.”

Trong 《 Bảo điển xuyên qua 》 chẳng những có cách làm thuốc nổ, lựu đạn, còn có cách làm súng kíp nữa.

Nếu hiện tại lấy ra, rất có thể sẽ bị quyền quý, thế lực nào đó hoặc là hoàng đế trực tiếp khống chế.

Thật sự là hiện tại bọn họ còn quá yếu ớt, trước tiên khiêm tốn phát triển tương đối tốt.

Chờ khi bọn họ có vốn liếng mà ngay cả hoàng đế cũng không dám dễ dàng động đến, lúc đó mới thích hợp lấy ra mấy thứ này.

Tiêu Hàn Tranh phát hiện lúc tiểu tức phụ kiêu ngạo thì rất kiêu ngạo, lúc cẩn thận thì rất cẩn thận.

Vô cùng hiểu được chuyện xem xét thời thế, hành sự cũng đặc biệt thông minh.

Cũng không biết là dạng gia tộc gì, mới có thể dưỡng ra một nữ tử như vậy.

“Nàng cẩn thận là đúng, đúng là hiện tại không thích hợp lấy ra.”

Tiêu Hàn Tranh nghĩ rồi nói: “Chẳng qua trước tiên nàng có thể làm mấy cái có uy lực nhỏ, lại thêm vào một ít nguyên liệu sai vào trong quá trình tạo, cố ý như vậy để Ngô gia cầm đi.”

“Chờ sau khi bọn họ nếm thử phát hiện có tác dụng hữu hạn, không thể dùng trong quân sự, tất nhiên sẽ hết hy vọng.”

Hắn ý vị thâm trường nói: “Không sợ kẻ trộm đến, chỉ sợ kẻ trộm luôn nhớ thương.”

Thời Khanh Lạc cảm thấy rất có đạo lý: “Đúng vậy, trước vẫn nên làm cho Ngô gia hết hi vọng, đỡ phải luôn bị nhớ thương.”

Sau này nàng còn muốn làm ra một ít đồ vật và chuyện, nếu cứ vẫn luôn bị Ngô gia nhìn chằm chằm nhớ thương, thật sự không tiện.

Nàng vỗ tay nói: “Vậy ta sẽ chủ động làm mấy thuốc nổ có hiệu quả kém, để tứ thúc cực phẩm kia của ta đưa đến Ngô gia, chúng ta còn có thể lừa được một khoản.”

Tiêu Hàn Tranh hiểu ý cười, “Chủ ý này không tệ.”

Đã kết thù, thì dù thêm một chút cũng không sao.

Sau khi nói xong, hai người đi đến hậu viện.Tiêu mẫu đã dẫn theo Tiêu tiểu muội và Nhị Lang dựng mấy cái nhà tranh.

Hiển nhiên ba người đều rất vui chuyện nuôi gà nuôi vịt này.

Nhị Lang hưng phấn nói: “Tẩu tẩu, về sau mỗi ngày đệ đều sẽ đi đào giun đút cho gà vịt ăn.”

Chờ sau khi gà vịt lớn, bọn họ có thể ăn trứng gà, trứng vịt và thịt.

Thời Khanh Lạc cười cổ vũ nói: “Vậy sau này đồ ăn của gà vịt, sẽ giao cho Nhị lang phụ trách nhé.”

Nhị Lang kích động gật đầu: “Đệ sẽ làm tốt, tẩu tẩu!”

Thời Khanh Lạc lại nói: “Trước tiên cứ nuôi gà vịt ở đây, chờ có tiền, liền mua luôn ngọn núi ở phía sau nhà, chúng ta nuôi cả một núi gà vịt”

Như vậy gà vịt có thể tìm thức ăn trong núi, vậy sẽ càng khỏe mạnh lớn nhanh, thịt còn ngon.

Hơn nữa muốn nuôi thị phải nuôi quy mô lớn mới thú vị.

Ba người Tiêu mẫu nghe nàng nói như vậy, đều mang theo vài phần khát khao, “Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá.”

Thời Khanh Lạc tự tin nói: “Nhất định.”

Tiếp theo Thời Khanh Lạc ở lại giúp đỡ, Tiêu Hàn Tranh thì đi về viết thoại bản.

Dựng xong ổ cho gà vịt, Thời Khanh Lạc chủ động đi múc nước cho gà vịt uống, bỏ thêm không ít linh tuyền, như vậy vịt con gà con sẽ không dễ chết

Đương nhiên, nàng cũng sẽ chuẩn bị các phương thuốc phòng ngừa các loại bệnh gia cầm, chờ quy mô lớn rồi, sẽ đến huyện thành mua thuốc.

Như vậy có thể giải thích được chuyện gia cầm mà bọn họ nuôi không chết không sinh bệnh.

Cơm chiều là Thời Khanh Lạc ở một bên chỉ đạo Tiêu tiểu muội làm.

Nàng không am hiểu nấu cơm, nhưng lại có thực đơn, ăn qua nhiều món ngon.

Thịt kho tàu, đậu hủ nhà làm, xương sườn hầm củ cải và trứng gà xào, đây là từ khi phân gia với nhà cũ, bọn họ ăn một bữa cơm phong phú như vậy.

Cũng là bữa cơm tốt nhất mà Tiêu mâu, Tiêu tiểu muội và Nhị lang từng ăn.

Tiêu mẫu vừa ăn vừa vui vẻ nhìn Thời Khanh Lạc.

Từ sau khi con dâu gả vào, nụ cười trên mặt nhi tử xuất hiện càng nhiều hơn, trong nhà cũng sống ngày càng tốt hơn.

Cơm nước xong thì ai làm việc nấy, trời tối rồi thì tắt đèn đi ngủ.

Bởi vì ngày mai người trong thôn bắt đầu đến đây làm đậu hủ, cho nên liền Tiêu Hàn Tranh cũng không tiếp tục viết thoại bản nữa.

Ngày hôm sau chỉ mới hơn hai giờ sáng, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Tiêu mẫu đã thức dậy rửa mặt thu thập xong đi ra mở cửa, để cho người giúp đỡ làm đậu hủ do Tộc trưởng chọn đi vào.

Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng mặc xong quần áo đi ra ngoài

Nương theo ánh trăng, mọi người cũng thấy được Tiêu Hàn Tranh đi ra.

Nhi tử thứ ba của Tiêu tộc trưởng Tiêu Thanh Sơn, nhìn Tiêu Hàn Tranh mở miệng: “Đại Lang, thân thể của ngươi thế nào?”

Tiêu Hàn Tranh hơi mỉm cười nói với Tiêu Thanh Sơn: “Đã gần khỏe lại rồi.”

Hắn lại bổ sung: “Ít nhiều gì cũng nhờ tức phụ nhà ta chăm sóc.”

Đây là lời nói thật, nếu không có thuốc hạ sốt của Thời Khanh Lạc, còn có nước đường Glu-co nàng cho hắn uống, có lẽ hắn không có khả năng khôi phục nhanh như vậy.

Nhưng những người khác nghe được lời này, thì chính là Thời Khanh Lạc có phúc khí, chẳng những xung hỷ làm Tiêu Hàn Tranh tỉnh lại, còn làm cho thân thể của hắn trở nên tốt hơn.

Không hổ là đồ đệ của lão thần tiên, bọn họ cũng có chút lòng tin đối với chuyện bán đậu hủ này.

Tiêu Hàn Tranh nhìn ba nam hai nữ đến đây, mở miệng nói: “Hôm nay làm phiền mọi người bắt đầu làm đậu hủ.”

“Mỗi ngày tiền công của các ngươi là mười văn tiền, không bao ăn, cơm sáng có thể ở nhà ăn, làm xong lượng đậu hủ bán trong một ngày, các ngươi cũng có thể về nhà.”

Hắn dừng một chút lại nói: “Mười ngày kết toán tiền công một lần.”

“Mọi người có vấn đề gì không?”

Lúc trước Tộc trưởng đã nói chuyện tiền công với bọn họ, bọn họ cũng rất hài lòng.

Vốn dĩ còn nghĩ rằng một tháng kết toán một lần, không ngờ mười ngày là có thể nhận được tiền công, đây chính là một việc vui ngoài ý muốn.

“Không thành vấn đề, hiện tại chúng ta có thể làm việc.”

Tiêu Hàn Tranh lập tức dẫn bọn họ đến hậu viện, thắp sáng mấy cái đèn dầu mà Thời Khanh Lạc chú ý mua ở huyện thành.

Thời Khanh Lạc chỉ huy mọi người làm việc Tiêu Hàn Tranh cũng ở một bên hỗ trợ.

Năm người Tộc trưởng tuyển đều là cần mẫn người, còn do Tiêu Thanh Sơn dẫn đầu, cho nên không có ai lười biếng, làm việc đều rất tích cực.

Mấy người vẫn luôn lưu ý quá trình làm đậu hủ, Thời Khanh Lạc cũng không cố tình che giấu cách làm đậu hủ như thế nào.

Rốt cuộc về sau nàng chuẩn bị xây dựng một cái xưởng đậu hủ có quy mô lớn, cũng muốn tạo thành một cái hệ thống xưởng, nếu cứ giấu diếm quá trình làm thì không có cách nào.

Chẳng qua lúc vẫy đậu hủ, lại cố ý nói: “Đây là bí phương sư phụ của ta lưu lại, chỉ có dùng thứ này, mới có thể làm cho nước đậu nành biến thành đậu hũ."

Lúc trước mấy người này đều tò mò, nước đậu nành làm cách nào có thể biến thành từng miếng đậu hủ, hiện tại cũng hiểu được, thì ra chỗ quan trọng chính là bí phương khi vẫy đậu hủ.

Quả nhiên, sau khi Thời Khanh Lạc vẫy đậu hủ xong nước đậu nành từ từ ngưng tụ thành từng miếng.

Xem đến chỗ này mấy người đều sửng sốt kinh ngạc, bí phương của lão thần tiên thật là thần kỳ.

Lúc trời gần sáng, mẻ đậu hủ mới ra lò.

Trong thôn người quyết định mua đậu hủ đi bán cho người khác cũng đến đây.

Thời Khanh Lạc dẫn theo Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội, đưa đậu hủ cho mọi người.

Còn cố ý để cho Tiêu tiểu muội xào mấy nồi đậu hủ miếng nhỏ, rồi dùng lá sạch sẽ bọc lại.

Mỗi người đến mua đậu hủ, đều dựa theo số lượng mua mà tặng một bao.

Thời Khanh Lạc nói: “Các ngươi đi bán đậu hủ, đầu tiên có thể để cho khách mua nếm thử một chút.”

“Cũng có thể nói lại những cách ăn đậu hủ mà ta đã nói lúc trước cho khách nghe, như vậy không lo không bán được.”

Người trong thôn cũng không phải chưa từng đi bán đồ vật, trước kia cũng có làm sản phẩm đi bán, cũng thật sự không nghĩ đến cách này.

“Lỡ những người đó không trả tiền, không phải bị thiệt sao?” Có người khó hiểu hỏi.

Thời Khanh Lạc cười nói: “Mỗi người ăn một miếng nhỏ, nhưng lại có khả năng bán được một hai cân đậu hủ, khẳng định chúng ta sẽ không bị thiệt.”

“Nếu ngươi không cho người khác nếm trước, người khác không biết hương vị như thế nào, cũng không dám mua về ăn.”

“Chờ danh tiếng của đậu hủ đã được nhiều người biết đến, cũng không cần cho mọi người ăn thử miễn phí nữa.”

Mọi người vừa nghe cũng cảm thấy rất đúng, “Được,vậy chúng ta sẽ thử theo cách của ngươi.”

Hôm nay tới lấy đậu hủ cũng không nhiều lắm, càng nhiều người là chờ quan sát, muốn nhìn thử mấy người này bán như thế nào, sau đó lại quyết định.

Cũng bởi vậy đậu hủ làm ra còn dư lại không có bị mua hết.

Bất quá dư lại, cũng bị người trong thôn lục tục đổi hết

Lúc trước người cho Tiêu gia mượn tiền, Thời Khanh Lạc nói đến lấy đậu hủ không cần lại đưa tiền, dùng đậu hủ gán nợ.

Vốn dĩ có mấy người cũng muốn đi bán, nghe vậy thì đều quyết định lấy về bán thử xem.

Tỷ như đại nhi tử của tộc trưởng lấy sáu cân.

Những tộc lão khác, cũng lấy mấy cân đi thử.

Đến lúc ăn cơm trưa, ba người Tiêu mẫu có chút thất thần.

Thời Khanh Lạc đoán được vì sao bọn họ lại như vậy, cười nói: “Nương, các người không cần lo lắng, đậu hủ sẽ không khó bán, yên tâm đi.”

Tiêu mẫu nghe nàng nói như vậy, không biết vì cái gì, cũng cảm thấy không lo lắng như vậy nữa, “Ừ, nương cũng có tin tưởng với đậu hủ chúng ta làm ra.”

Đang nói chuyện, liền nghe được có người gõ cửa.

Nhị Lang mở cửa, liền thấy Tiêu Đại Thụ người đầu tiên muốn lấy đậu hủ đi bán và hai người huynh đệ khác của hắn ta đứng ở cửa.

Tiêu Hàn Tranh đứng dậy, “Đại Thụ ca, đậu hũ của các ngươi bán xong rồi?”

Trên mặt Tiêu Đại Thụ tràn đầy tươi cười, còn có chút kích động, “Bán xong rồi, còn chưa đủ bán nữa.”

“Ít nhiều gì cũng nhờ chủ ý do tức phụ của đệ đưa ra, để cho mọi người ăn trước.”

“Người ăn thử xong gần như đều mua.”

“Chúng ta đến thôn gần đây, ba mươi cân đậu hủ đã nhanh chóng bán hết.”

Bọn họ cũng được xem là gan lớn, ba huynh đệ mỗi người cầm mười cân đi bán.

Những người khác cũng chỉ mua ba năm cân thử mà thôi.

Bất quá tất nhiên thu hoạch của bọn họ cũng cao nhất, chỉ một buổi sáng kiếm được ba mươi văn tiền, còn nhiều hơn bọn họ đi làm công ở huyện thành nữa.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Bán xong là tốt rồi.”

Tiêu Đại Thụ cười nói: “Ngày mai chúng ta muốn lấy nhiều một chút, cho nên đi đến nói với các ngươi một chuyến.”

Tiêu Hàn Tranh hỏi: “Vậy các ngươi muốn bao nhiêu?”

Tiêu Đại Thụ trả lời: “Sáu mươi cân đi, chúng ta đi đến hai thôn để bán.”

Cùng lắm thì chậm trễ một chút thời gian, nhưng dựa theo tình huống hôm nay, khẳng định có thể bán hết.

Lúc trước đoán đậu hủ sẽ không khó bán, nhưng rốt cuộc vẫn chưa từng mang đi bán, trong lòng vẫn lo lắng.

Hiện tại đã hoàn toàn yên tâm rồi, hắn ta đoán những người lấy đậu hủ bán khác, khẳng định ngày mai cũng sẽ tăng số lượng, cho nên trước tiên đến đây đặt trước.

Tiêu Hàn Tranh không trả lời ngay, mà là quay đầu nhìn về phía Thời Khanh Lạc.

Sau khi chờ nàng gật đầu, mới nói với Tiêu Đại Thụ: “Không thành vấn đề, ngày mai cho các ngươi sáu mươi cân.”

Ba huynh đệ của Tiêu Đại Thụ vui mừng nói: “Đa tạ!”

Ba người rời đi không bao lâu, lục tục có người tới Tiêu gia đặt hàng trước, đậu hủ rất dễ bán, xem như người không biết cách ăn nói muộn nhất thì giữa trưa cũng bán xong.

Chuyện này nằm trong dự đoán của Thời Khanh Lạc, rốt cuộc trù nghệ của Tiêu tiểu muội rất tốt, đậu hủ xào ra, ăn lạnh cũng rất ngon.

Đối với người chưa từng ăn qua, không đắt còn ăn ngon, tất nhiên cũng sẽ mua nếm thử đồ mới mẻ.

Hơn nữa chỉ cần có người mua, những người khác thấy thế cũng sẽ theo phong trào mua theo.

Tin tưởng rất nhanh đậu hủ sẽ trở nên thịnh hành toàn bộ thôn Nam Khê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play