Lão nhị vô liêm sĩ kia cũng không phải là thứ tốt lành gì, mình phát đạt như vậy, chẳng những không hiếu thuận phụ mẫu, còn không muốn đề bạt huynh đệ các cháu trai nữa.
Lại còn lừa gạt bọn họ, nói sống không tốt ở kinh thành.
Bà ta có chút hơi khó nói: "Nhưng lão nhị không muốn bọn ta vào kinh!"
Trước khi lão nhị tế tổ xong muốn rời đi, bà ta vào bạn già có đề cấp đến chuyện muốn đi cùng rất nhiều lần, lão nhị không chỉ gạt bọn họ, mà là cứng gắng để bọn họ ở lại nông thôn.
Còn lấy đại nhi tử và tiểu uy hiếp bọn họ, lúc ấy bọn họ cũng sợ hãi thân phận đại tướng quân của lão nhị, cho nên liền nhịn xuống.
Thời Khanh Lạc ra chủ ý, “Tất nhiên là không nói trước cho ông ta rồi, nếu không ông ta khẳng định sẽ nghĩ cách ngăn cản các ngươi.”
Thấy sắc mặt lão thái thái khó coi, nàng lại bổ sung, “Dù tiền phụ thân kia có muốn hiếu thuận các ngươi, nhưng nữ nhân kia không muốn nha! Cho nên thổi gió bên gối, các ngươi mới bị để lại trong thôn.”
Nàng biết ở trong mắt phụ mẫu, nhi tử làm thế nào đều là đúng, cho nên nồi này sẽ do nữ nhân kia cõng.
Dù sao chờ lão thái thái đi đến phủ tướng quân ở kinh thành, trải qua từng chuyện, phụ thân cặn bã cũng sẽ bị ghét theo, còn phải bận rộn điều tiết quan hệ căng thẳng của hai bên nữa.
Quả nhiên, vẻ mặt Tiêu lão thái thái tràn đầy vẻ tán đồng nói: “Chính là do con đĩ nhỏ kia xúi giục, quá xấu xa.”
Bà ta không muốn thừa nhận nhi tử bất hiếu, đều là nữ nhân kia giở trò quỷ.
Đợi sau khi bà ta đi đến kinh thành, xem bà ta thu thập con đĩ nhỏ không biết xấu hổ kia như thế nào.
Thời Khanh Lạc thấy lão thái thái thành công bị làm cho tức giận.
Lại tiếp tục nói: “Ta nghe nói đệ đệ muội muội của nữ nhân kia đều được nuôi trong phủ tướng quân, hơn nữa đệ đệ của nàng ta còn được đại tướng quân sắp xếp một công việc tốt nữa."
“Cho nên nàng ta mới không muốn cho các ngươi vào kinh, nàng ta là muốn ôm hết chỗ tốt vào nhà của mình.”
“Cũng không muốn hầu hạ vị bà bà này là ngài, chỉ muốn đưa tiền chỉ bằng vài bữa cơm là có thể đuổi được các ngươi đi, các ngươi còn vui sướng hài lòng.”
“Nói không chừng lúc này nàng ta ở kinh thành còn đang cười nhạo các ngươi ngu xuẩn nha."
Trước tiên phải đào xong hố, đám người Tiêu lão thái thái mới có thể nhảy vào đi, chủ động không vừa mắt với nữ nhân kia, đi gây phiền phức cho nàng ta.
Lời của Thời Khanh Lạc làm cho mấy người lão thái thái càng nghe càng khó chịu.
Oán khí và khó chịu đối với nữ nhân kia ngày càng trở nên sâu đậm.
Nếu kia nữ nhân ở chỗ này, đoán chừng bọn họ đều muốn đi lên tát cho nàng ta mấy cái.
Mấy người Vương thị không nhịn được thấp giọng mắng, “Thì ra con đĩ nhỏ này muốn muốn ăn mảnh, khó trách vẫn luôn ngăn trở chúng ta đi kinh thành, đáng giận, hồ ly tinh không biết xấu hổ ……”
Lão thái thái tức giận vỗ cái bàn, “Vậy mà còn có loại chuyện này, một bé gái mồ côi như nó vậy mà lấy hết chỗ tốt của nhi tử ta, nghĩ hay lắm.”
Bà ta làm nương còn chưa hưởng thụ đâu, con đĩ nhỏ kia dựa vào cái gì?
Bà ta hỏi Thời Khanh Lạc: “Ngươi nói, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Dù sao cũng là đệ tử của lão tiên nhân, khẳng định có biện pháp hay.
Thời Khanh Lạc đã sớm chờ lão thái thái mở miệng hỏi: “Các ngươi bán hết nhà cửa ruộng đất đi, sau đó mang theo tất cả lộ phí đi đến kinh thành.”
Tiêu lão thái thái khó hiểu lại không đồng ý hỏi: “Cái gì? Vì cái gì bán nhà ruộng đất đi?”
Thời Khanh Lạc nghĩ thầm, đương nhiên là để cho các ngươi trong khoảng thời gian ngắn, không bị chỉnh đến mức nhanh chóng muốn về thôn rồi.
Bất quá trên mặt nàng lại làm bộ lộ ra vẻ suy nghĩ cho đám người lão thái thái.
“Chỉ có như vậy, ông ta mới không có cách nào đuổi các ngươi trở về, nếu không các ngươi ở chỗ nào? Ăn cái gì ?”
“Chẳng lẽ đại tướng quân còn muốn cho phụ mẫu ăn ngủ đầu đường đói chết sao?”
“Nếu ông ta dám làm như vậy, các ngươi liền đi tố cáo”
“Dù cho có một ngày bị ép buộc trở về, thì các ngươi phải bảo ông ta đưa tiền, lại đặt mua nhà mới ruộng đất cho các ngươi, còn phải đòi tiền vài lần mới được.
“Phải là nhà ở tốt nhất trong thôn, nếu không chính là làm mất mặt mũi của đại tướng quân là ông ta."
“Đến lúc đó các ngươi cũng có thể kiếm được gấp đôi, cũng sẽ không bị thiệt.”
Nàng lại xúi giục, “Dù sao các ngươi cứ làm ra bộ dạng bất chấp tất cả, ai tàn nhẫn hơn người đó thắng."
Vốn dĩ mấy người Tiêu lão thái không tán đồng nhưng nghe xong lời của Thời Khanh Lạc, phát hiện quá có đạo lý.
Không nhà không ruộng đất, bọn họ trở về sống như thế nào?
Dù lão nhị tàn nhẫn như thế nào cũng không có khả năng để cho bọn họ lưu lạc đầu đường xó chợ đi?
Nếu thật sự lão nhị tàn nhẫn như vây, vậy bọn họ sẽ đi kiện, cùng lắm thì lão nhị cũng không làm cái chức tướng quân kia nữa, dù sao bọn họ cũng hưởng thụ không được, cứ xem ai ác hơn, hừ hừ.
Tiêu lão thái phát hiện tuy rằng nha đầu chết tiệt này không làm cho người ta yêu thích, nhưng chủ ý đưa ra lại có thể thực hiện được.
“Có đạo lý, chúng ta trở về thương lượng đã.”
Nói xong có chút vội vàng đứng dậy muốn đi về.
Nhưng Thời Khanh Lạc kéo lại, “Lão thái thái gấp cái gì chứ.”
“Hiện tại ngài vừa đi ra, chuyện mà ngài muốn làm sẽ bị lộ cho Hạnh Hồng ở bên ngoài kia biết, nhưng vậy các ngươi sẽ lập tức bại lộ trước mặt nữ nhân kia.”
“Nha hoàn này chính là nữ nhân kia cố ý đặt bên cạnh của ngài, xúi giục các ngươi gây chuyện với tướng công của ta, cố ý giám thị lừa dối các ngươi để các ngươi không đi kinh thành, là gian tế để nàng ta đoạt quyền lợi làm quản già."
“Một khi các ngươi bại lộ động cơ ra, nữ nhân kia tuyệt đối sẽ thổi gió bên gối, để đại tướng quân ngăn cản các ngươi vào kinh.”
Tiêu lão thái thái lại ngồi trở về, “Vậy phải làm như thế nào cho phải?”
“Rốt cuộc Hạnh Hồng hầu hạ bên cạnh ta, chúng ta muốn bán phòng bán đất, nó khẳng định sẽ biết”
Thời Khanh Lạc làm bộ bí mật không thể bị lộ “Vậy không thể lưu lại!”
Nàng ra chủ ý nói: “Lúc các ngươi đi ra ngoài đừng lộ ra chuyện muốn đi đến kinh thành.”
“Sau đó làm bộ bị chọc tức trở về nhà.”
“Ngày mai để đại bá hoặc là tam thúc, đi huyện thành tìm mẹ mìn trực tiếp bán nha hoàn này đi, dẫn người vào trong thôn kéo ả ta đi, vậy sẽ không bị lộ nữa.”
Mấy người Tiêu lão thái đều kinh ngạc hoảng sợ, còn có thể làm như vậy sao?
Đừng nói, thật đúng là có thể làm được.
Thời Khanh Lạc tiếp tục xúi giục, “Nha đầu lớn kia lên không tồi, dáng người lại tốt, đã từng là nha hoàn hầu hạ bên cạnh phu nhân tướng quân, nếu bán đúng nơi, vậy mấy chục lượng tới tay cũng không thành vấn đề. ”
“Nếu ả ta lén lút bẩm báo với chủ trước, đó chính là muốn ngăn trở con đường hưởng phúc của các ngươi, cát đứt đường tài lộ của các ngươi, đó chính là kẻ thù, các ngươi cũng không thể mềm lòng.”
“Bán người đi, các ngươi cũng kiếm được bạc, cũng không có người làm vướng bận, một công đôi việc.”
Hạnh Hồng châm ngòi xúi giục người nhà cũ, bắt Tiêu tiểu muội đi kết thân hôn cùng với Ngô gia.
Tham dự việc tìm người đi thu mua Thạch thầy thuốc hạ độc tiểu tướng công, sâu hơn là hãm hại Nhị Lang, muốn cậu chết đuối, tội không thể tha.
Nàng cũng phải xúi giục đám cực phẩm này bán đối phương đi, làm đối phương cũng nếm thử tư vị trong đó, tự gánh lấy hậu quả đi.
Nàng nói rất rõ ràng, nơi nào có thể bán thượng giá cao? Đương nhiên là thanh lâu rồi.
Chỉ tiếc tiểu thiếu gia Ngô gia đã chết, bằng không còn có thể xúi giục đám người lão thái thái, đưa đối phương đi chôn cùng.
Quả nhiên mấy người Tiêu lão thái đều lộ ra vẻ mặt bị lay động: "Để chúng ta nghĩ lại đã.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã quyết định nghe theo Thời Khanh Lạc.
Đỡ phải ngăn cản chuyện hưởng phúc của bọn họ.
Thời Khanh Lạc lại tiến đến trước mặt lão thái thái, Vương thị, Ngô thị, dạy các nàng không ít biện pháp đối phó với nữ nhân kia và phụ thân cặn bã sau khi đến kinh thành.
Ví dụ như nữ nhân kia giả vờ nhu nhược khóc lóc trước mặt đại tướng quân, vậy lão thái thái khóc lớn tiếng hơn, cứ nói nhi tử mình thật vất vả mới nuôi lớn được sau khi cưới tức phụ lại quên nương.
Lại ví dụ như nữ nhân kia mặt ngoài một bộ sau lưng một bộ, cắt xén chi phí ăn mặc của bọn họ ăn mặc, vậy lão thái thái dẫn theo hai con dâu khóc lóc kể lể với người ở bên ngoài.
Tốt nhất đi đến nơi nhiều người như quán trà hoặc là tửu lầu.
Nếu nữ nhân kia thật sự quá đáng, vậy thì ba người cứ đứng trước cửa phủ tướng quân khóc lóc la lối.
Thời Khanh Lạc còn dạy một ít thủ đoạn đối phó bạch liên hoa, trà xanh kỹ nữ thủ mà mình đã xem qua cho ba người lão thái thái.
Bây giờ phải xem đến lúc đó ba người này phát huy như thế nào.
Nàng tin tưởng uy lực đám cực phẩm la lối khóc lóc này nhất định là chuẩn cmnr!
Ba người Tiêu lão thái thái không nghĩ tới, vậy mà có thể đối phó một người như vậy.
Một cánh cửa của thế giới mới đang mở ra với bọn họ, làm thôi!
Nha đầu chết tiệt này không hổ là đệ tử của lão thần tiên, đạo hành này đúng là cao.
Mấy người Tiêu lão thái vừa ghi nhớ những gì Thời Khanh Lạc dạy, vừa có có chút sợ hãi và kiêng kị nàng.
Nha đầu chết tiết này không dễ chơi, một bụng suy nghĩ xấu xa, những chiêu dạy cho bọn họ đều có độ tổn hại khác nhau.
Bất quá nếu dùng để đối phó với con đĩ nhỏ ở kinh thành, bọn họ thích……
Vì thế ba người có chỗ không hiểu, còn mở miệng thỉnh giáo Thời Khanh Lạc, mấy người vui vẻ trò chuyện bàn luận với nhau.
Tiêu Hàn Tranh đứng nhìn mà dở khóc dở cười, không biết còn tưởng rằng quan hệ của bọn họ rất tốt....
Thời Khanh Lạc nói xong mấy chuyện nên dặn và dặn dò, sau đó lập tức đuổi người đi.
"Hiện tại các ngươi nhanh chóng chuẩn bị đi, đừng chậm trễ, như vậy có thể hưởng phúc sớm một chút .”
Mấy người Tiêu lão thái cũng chờ không kịp muốn đi về bàn bạc với những người còn lại “Được, cứ như vậy đi.”
Vì thế hoàn toàn quên mất ý đồ hôm nay đến đây, vứt bỏ luôn chuyện xưởng đậu hủ, đồ từ huyện thành.
Thời Khanh Lạc cố ý đào một cái hố cho Hạnh Hồng.
Nàng nhắc nhở lão thái thái, “Sau khi các ngươi đi ra ngoài, Hạnh Hồng kia khẳng định sẽ hỏi đủ mọi thứ, lão thái thái ngài đừng bị ả ta nắm mũi, rồi không cẩn thận nói ra chuyện mới vừa thương lượng đấy.”
Tiêu lão thái thái vẫy tay, “Không có đâu.” Bà ta cũng không phải là đồ ngốc.
Tiếp theo mấy người mang theo tâm trạng vô cùng phấn khởi trong lòng, bị Thời Khanh Lạc đưa tiễn ra cửa.
Hạnh Hồng thấy bọn họ đi ra, thu hồi vẻ không vui trên mặt lại.
Nở một nụ cười tươi đến chào đón, “Lão thái thái, nha đầu chết tiệt kia để mọi người đi vào làm gì?”
“Chuyện quản lý xưởng đậu hủ nói xong rồi? Sao mọi người lại không lấy cái gì về vậy?”
Ả ta vẫn bình thường hỏi mấy vấn đề liên tiếp.
Nếu là quá khứ, Tiêu lão thái sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng lúc này lại không nhịn nghĩ đến những lời Thời Khanh Lạc nói.
Lúc trước còn không cảm thấy, hiện tại cảm thấy hình như rất đúng.
Cái đứa Hạnh Hồng này vẫn luôn muốn nắm mũi bọn họ, sử dụng bọn họ, thực sự đáng giận, nên bán!
Hạnh Hồng không cảm thấy có gì không đúng.
Ả ta suy nghĩ một cái, nhìn Tiêu lão thái khích bác nói: "Lão thái thái, không phải mọi người bị nha đầu chết tiệt kia trừng trị lại chứ?"
Mấy người lão thái thái càng không vui, lời này có ý gì.
Con tiện nhân này cứ hy vọng bọn họ bị tức phụ Tiêu Hàn Tranh trừng trị như vậy?
Sắc mặt Tiêu lão thái âm trầm: "Chuyện của chúng ta đến lượt một nha hoàn đệ tiện như ngươi hỏi đến sao?"
Bà ta quay đầu nhìn về phía những người khác: "Trong gia đình đại hộ, nha hoàn không tôn trọng chủ nhân, phải xử lý như thế nào?"
Ngô thị cười nói: "Mẹ, ta nghe nói nha hoàn không nghe lời đều phải bị vả miệng."
Tiêu lão thái lạnh lùng liếc nhìn Hạnh Hồng đang bối rối: "Vậy thì vả miệng, giao cho hai người các ngươi."
Vương thị đã sớm muốn đánh người rồi.
Trước đó oán khí và tức giận khi bị Thời Khanh Lạc đánh còn nhịn ở trong lòng, lúc này lại biết con tiện nhân này ngăn cản bọn họ đi đến kinh thành hưởng phúc.
Còn có con đĩ nhỏ ở kinh thành không biết xấu hổ kia nữa, một bé gái mồ côi cũng dám xem thường bọn họ.
Vì vậy thù mới hận cũ cộng vào nha, nhào đến chỗ Hạnh Hồng.
Nắm tay ả ta sau đó đẩy ngã xuống đất, cả người cưỡi lên người Hạnh Hồng.
Hai bên trái phải tạt qua tạt lại.
Hạnh Hồng không nghĩ đến lão thái thái lại để cho hai người Vương thị đến đánh mình.
Có phải bà già này bị ngu không? Sao đột nhiên rời đi một lát lại bắt đầu đối phó ả ta?
Chẳng lẽ nha đầu chết tiệt kia khích bác?
"A!" Chẳng qua trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn, làm cho ả ta không suy nghĩ nhiều nữa, bị Vương thị đánh liên tục thét chói tai.
Ả ta không ngừng phản kháng, nhưng sức lực lại kém xa người thường làm việc như Vương thị.
Ngộ thị thấy ả ta phản kháng, cũng đi lên nắm tóc ả ta, không ngừng đánh lên người ả ta.
Mặt thì bị tát, toàn thân bị đánh đau, Hạnh Hồng kêu không ngừng: "Lão thái thái, nô tỳ sai rồi, ngài để cho bọn họ dừng lại đi."
"Ngài cũng đừng nghe lời khích bác của nha đầu chết tiệt kia, nô tỳ đều là vì tốt cho mọi người mà."
Tiêu lão thái hừ lạnh một tiếng: "Ta phi, con đĩ nhỏ nhà ngươi nếu như ngươi muốn tốt cho chúng ta, tại sao lại muốn lừa chúng ta không cho chúng ta đi đến kinh thành."
Sau khi nói xong lời này, bà ta thấy Hạnh Hồng ngẩn người, càng kết luận Thời Khanh Lạc nói là thật.
"Ngươi còn muốn xem chúng ta là kẻ ngu mà đùa bỡn sao, ngươi nằm mơ đi."
Lão thái thái không nhịn được, đi tới đạp lên mặt của Hạnh Hồng, chẳng qya bị Tiêu đại lang kéo lại.
Gã dẫn lão thái thái đến bên cạnh, dùng giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe: "Nãi nãi, đừng đá lên mặt, nếu không bán không được giá tốt."
Tiêu lão thái thái cũng phản ứng lại: "Đúng, không thể đánh lên mặt."
Sau đó xong đến, đá mấy cái lên bụng và eo của Hạnh Hồng cho hả giận, rồi nói với Vương thị: "Đừng đánh mặt, đánh xấu rồi sẽ không tốt."
Đầu tiên Vương thị sững sốt một chút, lại nhìn nhi tử thấy nhi tử dùng khẩu hình nói chữ "bán" với mình, cũng nghĩ đến ngày mai phải bán nha đầu này vào thanh lâu.
Nếu đánh hư mặt, bán không được giá tốt.
Vì vậy lúc này mới dừng tay không tát lên mặt nữa, mà là nắm óc, véo đánh toán thần Hạnh Hồng.
Sức của Vương thị và Ngô thị lớn, lại giỏi véo người, Hạnh Hồng đau đến nổi không ngừng giãy giụa khóc lóc cầu xin tha thứ.
Bên kia, Tiêu Tiểu muội và Nhị lang kéo cửa ra một cái khe nhỏ, nhìn ra bên ngoài.
Trên mặt hai người đều tràn đầy hả giận và hưng phấn.
Tiêu mẫu cũng ở gần cửa, nghe được nha hoàn thường xuyên tái oai tác quái khích bác đám người lão thái thái tìm bọn họ gây chuyện bị đánh thê thảm, cũng cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Mới vừa rồi bà dẫn hai đứa bé đi đến hậu viện, sau khi nghe được giọng nói của đám người lão thái thái, sợ nhi tử và con dâu bị khi dễ, theo bản năng vội vàng chạy về tiền viện.