Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng vậy! Ông ta dẫn theo ngoại thất đi kinh thành hưởng phúc, lại ném các ngươi ở lại trong thôn chịu khổ, đây mới gọi là bất hiếu”
“Lão thái thái ngài bị nữ nhân kia lừa ở lại chỗ này, để lại một nha hoàn đến hậu hạ ngài, như vậy tính ra các ngươi có thể được cái gì?”
“Quyền lợi tiền tài của phủ tướng quân đều bị một mình nữ nhân kia khống chế."
Nàng tiếp tục nói: “Lão thái thái, ta cảm thấy không đáng giá cho ngài.”
“Nuôi được một nhi tử tướng quân, vậy mà lại tiện nghi cho người khác, rõ ràng ngài mới là lão thái quân của phủ tướng quân, cái phủ kia nên là ngài quản lý mới đúng.'
“Nhà của chúng ta còn thiếu nợ mười mấy lượng bạc của người ta, các ngươi nhìn chằm chằm chúng ta làm gì?”
“Dù tính chúng ta có tiền, cũng không đến lượt tôn tử hiếu kính gia gia nãi nãi."
“Càng đừng nói đến chuyện chúng ta đã phân gia đoạn tuyệt quan hệ, quan phủ cũng có thể làm chứng.”
"Chúng ta trả mười mấy lượng bạc cho người ta mà phải thức đêm dậy sớm mệt chết mệt sống, nhưng người ta ở phủ tướng quân, ăn một bữa cơm cũng không chỉ chút tiền này."
Tiền lão thái ngẩn người: "Sao một bữa có thể ăn nhiều như vậy."
Thời Khanh Lạc làm ra vẻ mặt cạn lời: "Sao lại không thể? Người ta ăn hải sâm bào ngư, tổ yến vi cá, một bữa ăn không chỉ có mười mấy lượng bạc đâu."
Nàng chỉ vào chậu hoa cách đó không xa: 'Ngài thấy chậu hoa cúc tím kia không?"
"Thấy được, trái lại màu sắc đúng là đặc biệt mới lạ." Lần đầu tiên Tiêu lão thái thấy được hoa cúc màu tím.
Thời Khanh Lạc nhấn mạnh: "Đây là nhìn màu sắc sao? Đây là nhìn giá tiền."
"Đây là hoa của công tử Bạch gia đại hộ trong huyện thành, cố ý mua từ kinh thành về, phải mất mấy trăm lượng đó."
Tiêu thái thái không tin: "Gì, một chậu hoa mất mấy trăm lương? Ngươi đang nói bậy nói bạ đi."
Vương thị và Ngô thị cũng không tin: "Một chậu hoa rách làm sao có thể mấy trăm lượng được."
Thời Khanh Lạc nói: "Cho nên nói các ngươi cũng không hiểu, tầm mắt quá nhỏ."
"Các ngươi có thể đi đến huyện thành tùy tiện hỏi thăm, thì sẽ biết được Bạch thiếu gia mua hoa cúc tím có giá mấy trăm lượng, ta lừa các ngươi làm gì, sau khi nghe ngóng xong là bị vạch trần rồi."
Đúng lúc này, một gã nam tử trẻ tuổi sau lưng Tiền thái thái nói: "Nãi nãi, lần trước cháu đi huyện thành có nghe người ta nói qua rồi, thật sự có chuyện này."
Lúc ấy gã cũng cảm thấy thật khó tin, còn cảm khái người của những đại hộ này thật biết chơi và xa xỉ.
Tiêu lão thái trợn to hai mắt: "Một châu hoa nát này cũng không làm cơm ăn được, sao lại có giá mấy trăm lượng bạc chứ?"
Thời Khanh Lạc nói: "Bởi vì mặt mũi! Người chơi mấy cái này cũng là muốn khoe khoang thân phận địa vị của mình."
"Ngài nghĩ đi, Bạch gia chỉ là một thương hộ ở huyện thành thôi, một chậu hoa cũng là mấy trăm lượng, nhi tử thứ hai của ngài là đại tướng quân, ăn một bữa cơm mười mấy lượng bạc thì tính là cái gì chứ?"
Tiêu thái thái vừa nghe liền cảm thấy có đạo lý: "Bọn họ ở kinh thành xa xỉ như vậy sao? Trước vẫn luôn kể khổ với chúng ta."
Vốn dĩ bọn họ cũng muốn đến kinh thành, nhưng nhi tử thứ hai lại nói ở kinh thành ông ta cũng rất khốn khó.
Đừng thấy là phủ tướng quân, chi tiêu đều rất lớn, thường xuyên phải tiết kiệm dè sẻn.
Thời Khanh Lạc làm bộ dạng không dám tin tưởng: "Lời này mà các ngươi cũng tin."
"Ta đã hỏi thăm công tử Bạch gia, hắn ta nói người có thân phận càng cao trong kinh thành, cuộc sống càng xa xỉ."
"Mặc trên người chính là lăng la tơ lụa, ăn chính là sơn hào hải vị, nô bộc thì thành đàn."
Nàng thở dài: "Ngài xem mấy người nhà ngài đang mặc cái gì? Nô bộc của phủ tướng quân cũng không mặc loại vải này, trái lại các ngươi còn mặc vui vẻ như vậy."
"Tiêu đại tướng quân chính là do các ngươi nuôi lớn, dựa vào cái gì khi ông ta có thân phận địa vị tiền bạc sài không hết, người khác lại ngồi không hưởng lộc?"
Vương thị và Ngô thị đặc biệt đồng ý: "Đúng, dựa vào cái gì chứ!"
Con đĩ nhỏ kia dựa vào cái gì ăn một bữa cơm hết mười mấy lượng bạc.
Hơn nữa lại còn đưa nguyên liệu vài mà nô bộc còn không thèm mặc cho bọn họ may quần áo, thật quá đáng.
Sắc mặt của Tiêu lão thái lại khó coi thêm một ít, hiển nhiên cũng cảm thấy không vui, rõ ràng là bà ta nuôi lớn nhi tử, nhưng sao người hưởng thụ là đồ đĩ nhỏ kia?
Thời Khanh Lạc thấy vậy tiếp tục khích bác: ""Chúng ta và nhà cũ đã đoạn tuyệt quan hệ phân gia rồi, nhưng Tiêu đại tướng quân và nhà cũ lại không có phân gia."
"Cho nên ông ta nên phụ dưỡng phụ mẫu, chiếu cố huynh đệ tỷ muội cháu trai."
"Bây giờ ông ta cứ chạy như vậy chính là bất hiếu, nếu các ngươi đi tố cáo, chính là tố cáo chính xác."
Tiêu lão thái mất hứng hỏi lại: "Ngươi muốn ta đi tố cáo nhi tử của mình?"
Thời Khanh Lạc hắc tuyến, đường não của Tiêu lão thái này thật là ngắn, khó trách vẫn luôn bị Hạnh Hồng kia xúi giục.
"Ta không phải để cho ngài đi tố cáo ông ta, mà là để cho các ngươi trực tiếp đi đến phủ tướng quân ở kinh thành."
"Nếu như ông ta và nữ nhân kia không đồng ý, các ngươi liền uy hiếp sẽ đi tố cáo bọn họ tội bất hiếu."
"Mới vừa rồi ngài nói như thế nào với tướng công của ta, thì sau đó cứ nói như vậy với nhi tử của ngài, tuyệt đối sẽ không sai."
"Hơn nữa đảm bảo còn rất có tác dụng, dù sao ông ta nhất định phải phụng dưỡng các ngươi, tướng công của ta thì không cần."
Tiêu thái thái còn do dự, dù sao bây giờ bà ta có chút sợ đứa nhi tử cả người đầy sát khí kia.
Thời Khanh Lạc thấy bà ta đã lung lay, không ngừng cố gắng nói: "Lão thái thái, dù cho ngài không lo nghĩ cho mình, cũng nên lo nghĩ có mấy đứa tôn tử chứ!"
"Bọn họ không thông minh không có thiên phú đọc sách như tướng công nhà ta, nếu có một nhị bá, nhị thúc làm quan lớn như vậy, tại sao lại không cần?"
"Chẳng lẽ là muốn làm nông dân cả đời?"
Tiêu đại lang và Tiêu nhị lang: "..." Bị nhắc đến rồi, bọn họ rõ ràng thông minh, chỉ là không thích đi học mà thôi.
Nhưng nghe đến câu thứ hai, bọn họ cũng không để ý những chuyện khác: "Nãi nãi, chúng ta không muốn làm nông dân."
Vốn dĩ lúc trước hai người này cũng với Tiêu Hàn Tranh lần lượt là Đại lang, Nhị lang và Tam lang, sau khi phân gia đoạn tuyệt quan hệ, Tiêu Hàn Tranh chủ động để cho người trong thôn gọi mình là Đại lang, gọi Tiểu Dật là Nhị lang.
Cũng vì cố ý phân biệt với nhà cũ.
Tiêu lão thái ngơ ngấn, đúng vậy, sao cháu trai bảo bối của bà ta có thể làm nông dân được chứ?"
"Lấy địa vị thân phận bây giờ của Tiêu đại tướng quân, tùy tiện sắp xếp cho hai nhi tử và mấy tôn tử vô tích sự của ngài, tuyệt đối là chuyện dễ dàng."
"Không phải bọn họ còn chứa cưới tức phụ sao, sau khi đi đến kinh thành, nếu muốn cưới tức phụ, thì cứ dựa lưng vào phủ tướng quân, dạng cô nương gì trong kinh thành mà không cưới được? Cần gì phải ở lại cưới cô nương trong thôn chứ."
"Hơn nữa, lúc trước bà bà của ta cũng hiếu kính ngài, còn luôn chịu khó hầu hạ ngài nữa."
"Dựa vào cái gì sau khi vào cửa nữ nhân kia lại không hầu hạ người bà bà này là ngài? Nàng ta xem thường ai đó."
"Dù cho là phu nhân tướng quân thì như thế nào, ngài còn là nương của tướng quân nha."
"Đương kim thánh thượng lấy hiếu trị thiên hạ, chỉ cần chưa đoạn tuyệt quan hệ phân gia, bọn họ nhất định phải hiếu kính ngài và tiền gia gia."
Nữ nhân kia để lại Hạnh Hồng, trừ muốn giết một nhà tiểu tướng công ra, khẳng định còn muốn để cho cực phẩm nhà cũ không đến kinh thành dựa vào bọn họ.
Nếu như vậy, nàng sẽ mang mấy cực phẩm này làm lễ vật tặng cho đối phương.
Thời Khanh Lạc cũng lười dùng thủ đoạn bạo lực, áp chế những cực phẩm này của nhà cũ.
Cực phẩm như vậy sao có thể chỉ để nhà bọn họ cảm nhận được chứ? Nói như thế nào cũng phải để cho phụ thân cặn bã và nữ nhân xấu xa kia "Hưởng thụ" một phen thật tốt mới đươc.
Đối phương muốn ghê tởm bọn họ, nàng liền gậy ông đập lương ông, ghê tởm lại.
Mấy người Tiêu lão thái càng nghe càng có đạo lý.
Mặc dù bọn họ đều biết nha đầu chết tiệt đang khích bác, nhưng đây đều là sự thật.
Hai người kia sống sung sướng ở kinh thành, ăn ngon mặc tốt, mà bọn họ thì phải tiếp tục sống cuộc sống khổ cực, làm nông dân, dựa vào cái gì chứ!
Tiêu lão thái suy nghĩ một chút hỏi: "Nếu thật sự tố cáo bọn họ bất hiếu, có thể tố cáo được sao? Nó là Đại tướng quân đó."
Thật ra trước đó bọn họ cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng đến kinh thành, lại sợ không có ai quản được nhi tử vô liêm sĩ làm đại tướng quân kia, trái lại bọn họ còn bị trừng trị ngược lại, cho nên không dám hành động.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Tất nhiên có thể tố cáo được rồi!"
"Kinh thành có một nơi gọi là Phủ doãn, đặc biệt quản những chuyện này, các ngươi đi gõ trống tố cáo là được."
"Còn có Ngự sử chuyên nhìn chằm chằm vào nhà của quan viên để xem họ có phạm sai lầm hay không, một khi biết Đại tướng quân bất hiếu, Ngữ sử nhất định sẽ tố cáo."
"Cũng chính là nói Tiêu tướng quân sẽ bị Ngự sự tố cáo đến chỗ của Thánh thượng."
"Cho nên chỉ cần các ngươi lấy chuyện hiếu đạo và chuyện huynh đệ yêu thương nhau gây khó dễ, tuyệt đối có thể lấy được chỗ tốt."
Càng đứng chỗ cao lại càng phải cẩn thận.
Bây giờ phụ thân cặn bã chính là người đứng đầu trong võ quan, cho nên nhất định là có Ngự sử nhìn chằm chằm.
Tiêu lão thái thái kinh ngạc nhìn Thời Khanh Lạc: "Sao ngươi biết nhiều như vậy?"
Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Lão thái thái, ngài không biết thân phận của ta sao?"
Thời Khanh Lạc bắt đầu nói bậy: "Ta chính là đệ tử của lão đạo trưởng đã phi thăng thành tiên! Trước kia ngài ấy ở kinh thành đều được người ta chiêm ngưỡng và sùng kính."
"Nếu không phải vì nuôi đạo tu tiên, ngài ấy cũng sẽ không chạy đến huyện Nam Khê, ở kinh thành đi đến chỗ nào đều được mọi người vây quanh cung kính."
"Ngài ấy tiếp xúc rất nhiều quan lớn quý nhân, tất nhiên biết những chuyện này, ta cũng là nghe ngài ấy nói."
Đám người Tiêu lão thái thái suy nghĩ một chút, đúng vậy, lão thành tiên có thể thành tiên, khẳng định có địa vị cao được người ta ngưỡng mộ ở kinh thành, tất nhiên sẽ biết nhiều hơn người bình thường.
Nha đầu chết tiệt này là đệ tử của lão thần tiên, khó trách lại biết nhiều như vậy, còn biết nói như vậy nữa.
Thời Khanh Lạc không ngừng cố gắng: "Lại nói tướng công ta cũng là tú tài, cũng biết một ít tình huống trong triều đình, cũng có nghe nói qua."
Nàng nói xong còn liếc mặt ra hiệu với Tiêu hàn Tranh: "Đúng không, tướng công?""
Tiêu Hàn Tranh thật sự không ngờ cách đối phó với nhà cũ cực phẩm mà tiểu tức phụ nói, lại là như vậy.
Chẳng qua không thể không nói, thật đúng là chạm vào tận đáy lòng của hắn.
Thật ra vốn dĩ hắn cũng muốn giựt dây đám người lão thái thái đi đến kinh thành.
Cứ như vậy có thể để cho phụ thân cặn bã và nữ nhân kia thêm nhiều phiền phức, thứ hai là những người này cũng sẽ không giống như đời trước, đến phá cơ hội tiến vào học đường ở huyện của hắn.
Chẳng qua hiển nhiên tiểu tức phụ càng biết ăn nói, ngay cả hắn nghe vậy cũng cảm thấy ủy khuất và bất bình cho đám cực phẩm ở nhà cũ.
Hắn gật đầu nói: "Đúng vậy, nhi tử phụng dưỡng phụ mẫu là đạo lý hiến nhiên, cho nên nãi nãi, các ngươi đi đi, chỉ cần dùng đạo hiếu gây khó dễ, bọn họ cũng chỉ nắm lỗ mũi chịu đựng mà thôi."
Tiếp đó hắn lại ý vị sâu xa bổ sung một câu: "Hơn nữa ta có một người bằng hữu có thân thích ở trong quân đội, cho nên nghe nói nữ nhân kia không phải là tiểu thư nhà quan gì cả."
"Trái lại là con gái của thuộc hạ của tiền phụ thân, bây gờ chính là một cô nhi phụ mẫu qua đời, còn phải nuôi muội muội đệ đệ nữa."
Hắn không nói thẳng quan hệ loạn luân lý của phụ thân cặn bã và nữ nhân kia, cái này hắn muốn để dành cho mình dùng.
Thời Khanh Lạc phát hiện phối hợp với tiểu tướng công không mệt mỏi chút nào, hắn hoàn toàn có thể đuổi kịp tiết tấu của nàng, rất tốt.
"Cho nên nha, một bé gái mồ côi như nàng ta lại cưỡi lên đầu lão thái thái ngài tác uy tác quái, thật là kỳ cục."
"Sau khi ngài đi đế kinh thành, phải để cho nàng ta hầu hạ hiếu kính ngài thật tốt, không thì sẽ mang tội danh bất hiếu."
"Nếu nàng ta dám bằng mặt không bằng lòng, ngài lập tức đi ra cửa phủ tướng quân mắng to nàng ta không tôn trọng bà bà, bấy hiếu với công công bà bà, xem thường các ngươi."
"Nhà gần bên cạnh phủ tướng quân đều là quyền quý, ngài mắng như vậy, mọi người đều sẽ biết."
"Như vậy nàng ta lập tức sẽ dỗ dành các ngươi trở về, các ngươi có thể nhân cơ hội này đạt được mục đích."
Thân phận của nữ nhân kia không có vẻ vang gì, hơn nữa bối cảnh lại không cao, cho nên trong lòng nhất định sẽ hy vọng lấy được sự công nhận của các phu nhân và tiểu thư quyền quý.
Nếu như bị truyền ra ngoài chuyện bất hiếu với công công bà bà, nhất định sẽ bị người ta bàn tán.
Vương thị và Ngô thị cũng đồng ý, giựt dây lão thái thái: "Nương, chính là đạo lý này, ngài chính là bà bà, nàng ta hầu hạ kiếu kính ngài là chuyện nên làm."
"Tức phụ nhà ai không hầu hạ bà bà, một bé gái mồ côi như nàng ta còn kiêu ngạo cái gì chứ."
Phi, chỉ là nữ nhi của thuộc hạ lão nhị mà thôi, còn là một cô nhi mất phụ mẫu mang theo đệ đệ muội muội, tiểu thư nhà quan cái rắm, thiếu chút nữa bọn họ đã bị lừa.
Thời Khanh Lạc lại bổ sung: "Sư phụ của ta nói, nhà giàu có của kinh thành, sáng trưa tối dùng bữa, con dâu đều phải hầu hạ gắp thức ăn cho bà bà, không làm chính là bất hiếu."
Trái lại Tiêu lão thái cũng có nghe đến chuyện này, nhà giàu có ở huyện thành, hình như con dâu cũng hầu hạ gắp thức ăn cho bà bà.
Thì ra người kinh thành cũng coi trọng những chuyện này, vậy bà ta càng phải làm khó dễ đồ đĩ nhỏ kia một trận ra trò mới được.
Tiểu thư nhà quan cái gì chứ, thì ra chỉ là bộ mặt giả tạo thôi.
Cũng chỉ là một cô nhi mà thôi, dựa vào cái gì hưởng thụ hết tất cả những gì mà nhi tử của bà ta kiếm ra?
Còn nương thân sinh như bà ta lại ở trong thôn chịu khổ, chuyện này không được.