Bà ta hừ lạnh, “Dù đã phân gia đoạn tuyệt quan hệ, cũng không thay đổi được sự thật ta là nãi nãi của Tiêu Hàn Tranh.”

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng là về mặt huyết thống thì không thay đổi được, chẳng qua trong tộc của chúng ta và sổ ghi chép của nha môn, cũng là người hai nhà, cho nên ngài vẫn là tiền nãi nãi."

Tiêu lão thái: “……” Tức phụ mà Tiêu Hàn Tranh tìm này, quả thực quá làm cho người ta ghét rồi.

Bà ta trầm mặt nói: “Ta đến thăm Tranh Nhi.”

Thời Khanh Lạc làm ra bộ dạng giống như gặp quỷ, “Cuối cùng ngài cũng nhớ đến tiền tôn tử của mình rồi?”

Tiêu lão thái: “……” Đừng cho là ta không nghe được sự châm chọc của ngươi.

Thời Khanh Lạc chọc tức Tiêu lão thái không nhẹ.

“Khổng thị đâu? Để nó đến gặp ta.”

Bà ta vẫn thích tiếp xúc với Khổng thị hơn.

Thời Khanh Lạc mở cửa ra, “Nương của ta đang bận rộn ở hậu việc không rảnh, có việc gì ngài nói với ta là được, hiện tại cái nhà này do ta quản gia."

Sắc mặt của Tiêu lão thái càng khó coi hơn, “Khẩu khí của ngươi thật lớn.”

Thấy cửa đã mở ra, bà ta không khách khí đi vào bên trong.

Lúc này nha hoàn bên cạnh lại bị Thời Khanh Lạc ngăn cản.

Thời Khanh Lạc nói trắng ra: “Nhà của chúng ta không chào đón nha hoàn của ngoại thất kia.”

Sắc mặt Hạnh Hồng hơi thay đổi, ủy khuất nhìn về phía Tiêu lão thái thái, “Lão phu nhân, nô tỳ……”

Ả ta còn lời chưa nói xong, đã bị Thời Khanh Lạc ngắt lời: “Ngươi gọi ai cũng vô dụng, nhà ta không chào đón ngươi.”

Tiêu lão thái không vui nói: “Hiện tại nó là nha hoàn của ta.”

Thời Khanh Lạc không cho bà ta mặt mũi: “Nếu ngài muốn dẫn nha hoàn này vào thì cũng đừng vào nữa."

Nàng liếc mắt nhìn hai gã nam tử kia một cái, nắm bàn tay thành quyền nói: “Tuy rằng ta không đánh người già, nhưng có thể đánh người cùng thế hệ."

Ngô thị và Vương thị đã tự mình thấy càng tự mình trải nghiệm giá trị vũ lực của Thời Khanh Lạc.

Vương thị lập tức nói: “Nương, nếu như vậy, vậy để Hạnh Hồng ở ngoài cửa chờ chúng ta đi, hoặc là về nhà trước cũng được.”

Bà ta tuyệt đối tin tưởng, nha đầu chết tiệt này sẽ ra tay với nhi tử của mình.

Ngô thị cũng sợ Thời Khanh Lạc ra tay với nhi tử của mình, đi theo khuyên bảo: “Nương, chúng ta đi vào thăm Tranh Nhi, Hạnh Hồng đi theo đúng là không tốt.”

Bà ta dám khẳng định, nếu lão thái thái nhất định muốn dẫn theo Hạnh Hồng, nha đầu chết tiệt kia tuyệt đối sẽ không cho bọn họ vào cửa.

Lão thái thái: “……” Hai đứa con dâu luôn bưu hãn của mình sao lại sợ hãi thành như vậy, thật mất mặt.

Hạnh Hồng: “……” Rốt cuộc bọn họ đang sợ ai?

Tuy rằng Têu lão thái thái không quá tin tưởng chuyện Thời Khanh Lạc sẽ động thủ, chẳng qua nghĩ một chút vẫn quay đầu nói với Hạnh Hồng: “Ngươi đi về trước đi.”

Lần này Hạnh Hồng thật sự ủy khuất, “Lão thái thái, nô tỳ muốn hầu hạ ngài nha.”

Ở một bên Thời Khanh Lạc cắm một con dao vào, “Hầu hạ là giả, muốn giám thị lão thái thái mới là thật đi?”

Nàng lại nói với lão thái thái: “Tiền nãi nãi, chủ tử của người ta là vị ở kinh thành nha, không nghe lời ngài.”

Tiêu lão thái thái cũng hiểu được, nha đầu chết tiệt này muốn châm ngòi ly gián.

Nhưng trong lòng bà ta cũng cảm thấy không thoải mái, sầm mặt nhìn về phía Hạnh Hồng, “Nếu ngươi không nghe lời của ta nói, vậy ngươi liền trở về kinh thành với chủ tử của ngươi đi.”

Đừng tưởng rằng bà ta là đồ ngốc, bên ngoài nha hoàn này hầu hạ bà ta, nhưng trong lòng lại không tôn kính bà ta.

Ở trước mặt nha đầu chết tiệt này, nha hoàn này lại không nghe lời bà ta chính là hạ mặt mũi của bà ta, làm bà thực sự không vui.

Lời này thành công làm Hạnh Hồng thay đổi sắc mặt, ả ta uốn gối nói: “Vâng!”

Ả ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Thời Khanh Lạc, bị bắt đi ra khỏi sân, nhưng cũng không về nhà.

Thời Khanh Lạc lạnh lùng nhìn ả một cái “Hạ nhân thì phải có giác ngộ của hạ nhân, đừng tưởng rằng chủ tử từ chim sẻ bay lên đầu cành, ngươi cũng có thể bừa bãi theo.”

Nói xong cũng không hề quan tâm Hạnh Hồng, làm ra tư thế mời với Tiêu lão thái thái: “Tiền nãi nãi, mời!”

Tiêu lão thái thái hừ một tiếng, lúc này mới để Ngô thị đỡ đi vào sân.

Thời Khanh Lạc nhìn bà ta cũng biết thân thể còn khỏe mạnh, đây chỉ là bắt chước lão thái quân nhà quan, nhưng lại không ra hình dạng gì cả.

Sau khi lại để Vương thị và hai gã nam tử trẻ tuổi đi vào, Thời Khanh Lạc đóng cửa lại, đồng thời ngăn cách ánh mắt tức giận phẫn nộ của Hạnh Hồng.

Tiêu lão thái thái vừa vào cửa, liền thấy Tiêu Hàn Tranh bình tĩnh ngồi trong viện, trong mắt có thêm mấy phần phức tạp.

Hai gã nam tử tuổi trẻ nhìn thấy Tiêu Hàn Tranh, không tự chủ rụt cổ, hiển nhiên có chút sợ hắn.

Tiêu Hàn Tranh đứng lên, thái độ lãnh đạm, “Tiền nãi nãi có việc gì?”

Xưng hô này là học theo Thời Khanh Lạc, hắn cảm thấy rất phù hợp.

Tiêu lão thái nghe được Tiêu Hàn Tranh cũng gọi như vậy, nhíu mày, “Tức phụ mà ngươi cưới là dạng gì thế hả, dạy hư cả ngươi.”

Khẳng định đứa tôn tử này là học theo nha đầu chết tiệt kia.

Sắc mặt Tiêu Hàn Tranh lại nhạt thêm vài phần “Tức phụ của ta rất tốt, không nhọc nãi nãi lo lắng. ”

Hắn lại nói: “Ngài nói thẳng ý đồ đến đây đi.”

Tiêu lão thái đi qua ngồi xuống, “Ta nghe nói ngươi tỉnh, lại đây thăm ngươi.”

Tiêu Hàn Tranh không nói chuyện, im lặng nghe.

Tiêu lão thái nhìn dáo dác xung quanh: “Đậu hủ của các ngươi đổi xong rồi?”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Đổi xong rồi.”

Tiêu lão thái thấy thái độ Tiêu Hàn Tranh cực kỳ lãnh đạm, thật sự không vui.

Bất quá nghĩ đến mục đích hôm nay, bà ta vẫn nhịn xuống xúc động muốn phát tác cơn giận.

“Ta mới vừa nghe nói có một chiếc xe ngựa đưa tăng không ít đồ đến cho các ngươi?”

Tiêu Hàn Tranh nhướng mày, “Có đưa tặng hay không, thì quan hệ gì với ngài chứ?”

“Nếu như ta nhớ không lầm, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi phân gia, mặc kệ nhà của chúng ta sống như thế nào, cũng không liên quan đến các người đi.”

Hắn dừng một chút lại nói: “Lúc trước ta hôn mê bất tỉnh nương của ta đi nhà cũ cầu xin giúp đỡ, cũng là chính miệng các người nói lời này."

Lúc còn ở nhà cũ, hắn đi đọc sách, tuy rằng chủ yếu đều là dùng tiền của ngoại công cùng vời tiền mà hắn chép sách để duy trì, nhưng mấy người này cũng không vui.

Giống như hắn chiếm tiện nghi trong nhà vậy, từ nhỏ đã chỉ gà mắng chó đối với hắn.

Càng là như vậy, hắn càng muốn thay đổi vận mệnh của chính mình, bảo vệ nương, muội muội đệ đệ.

Sau khi hắn thi đậu Đồng sinh, thái độ của những người nhà cũ thay đổi rất nhiều.

Bởi vậy chỉ cần hắn ở nhà, đều có thể tranh thủ chút lợi ích cho nương, muội muội đệ đệ.

Chờ hắn thi đậu tú tài, thái độ của những người này lại trở nên càng tốt hơn, thậm chí còn bắt đầu vây quanh hắn.

Chỉ vì hắn còn chưa phân gia cho nên giúp đỡ nhà cũ miễn thuế, làm cho bọn họ có thể dính ánh sáng của tú tài, ra ngoài cũng có thể diện hơn.

Hắn biết những người này có đức hạnh gì, cho nên cũng không mắc mưu.

Quả nhiên, khi phụ thân cặn bã của hắn trở về, biết ông ta làm tướng quân, tất cả người nhà cũ đều vây quanh nịnh nọt phụ thân cặn bã kia.

Sau khi biết phụ thân cặn bã đã thay lòng đổi dạ thích nữ nhân kia, những người này bắt đầu nhằm vào hắn, chỉ vì lấy lòng nữ nhân kia.

Phụ thân cặn bã dùng chuyện đoạn tuyệt quan hệ uy hiếp hắn, những người này cũng ủng hộ.

Lúc này mới có chuyện sau này, hắn mang theo nương đệ đệ muội muội đoạn tuyệt quan hệ phân gia.

Tất nhiên, ít nhiều gì hắn cũng có lợi thế cá nhân, cho nên hắn mới có thể như ý nguyện phân gia sống riêng.

Sắc mặt Tiêu lão thái thay đổi, “Ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy? Mình thì sống ngày tốt, mặc kệ gia gia nãi nãi?”

Bà ta lại ý vị thâm trường nói: “Ngươi đừng quên, ngươi chính là tú tài, còn muốn tiếp tục thi khoa cử nữa”

Tiêu Hàn Tranh nheo nheo mắt, “Cho nên nãi nãi muốn lấy cái này uy hiếp ta?”

Tiêu lão thái nói: “Không tính là uy hiếp, chính là nói sự thật mà thôi.”

Trong mắt Tiêu Hàn Tranh tràn đầy lạnh lẽo, đáy mắt xuất hiện lệ khí, “Vậy ngài cứ đi tố cáo ta bất hiếu đi, nhìn xem rốt cuộc ta còn có thể tiếp tục thi khoa cử hay không.”

Kiếp trước tỉnh lại, nương và đệ đệ muội muội đều đã chết.

Hắn muốn báo thù, cũng chỉ có thể đi con đường thi khoa cử mới có thể thực hiện được.

Nhưng chính người nãi nãi thân sinh này của hắn, nghe lời xúi giục của Hạnh Hồng, khi hắn đi đến huyện thành học chạy tới học đường của huyện, nói hắn bất hiếu.

Còn nói do hắn liên lụy nên hại chết mẹ ruột và đệ đệ muội muội.

Ở học đường trong huyện có một vị lão sư vẫn luôn coi trọng hắn, vốn đã đoạn tuyệt quan hệ phân gia, cho nên vẫn đồng ý để hắn nhập học.

Ai biết lão thái thái lại bị xúi giục, mang theo đám người Vương thị mỗi ngày đến học đường ở huyện la lối khóc lóc.

Lúc ấy vừa lúc gặp được một vị quan to nhất phẩm về hưu, đi đến huyện Nam Khê thăm người thân, thuận tiện muốn ở trong học đường ở huyện một đoạn thời gian.

Vì không muốn làm cho người nọ có ấn tượng xấu về học đường cùng với những học sinh khác cũng rất phiền khi mỗi ngày lão thái thái đều dẫn người làm ồn ào, vì thế lão sư kia chỉ có thể khuyên hắn thôi học.

Những người này quang minh chính đại cắt đứt con đường khoa cử của hắn, làm hắn phải đi lên một con đường vất vả vượt mọi chông gai, vết thương chồng chất mới bò đến địa vị cao.

Cũng bởi vì lúc hôn mê hắn uống thuốc của Thạch thầy thuốc để lại di chứng, thân thể càng ngày càng kém.

Nhưng cũng còn may, cuối cùng trước khi chết, hắn đã cùng phụ thân cặn bã, nữ nhân kia đám cực phẩm đồng quy vu tận.

Hiện tại nghe được lão thái thái lại dùng tiền đồ khoa cử tới uy hiếp mình, hắn không khỏi nhớ tới những chuyện trải qua đời trước, lệ khí bắt đầu lan tràn.

Đột nhiên, tay hắn bị nắm lấy.

Hắn nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy được đôi mắt vừa lo lắng vừa trấn an của tiểu tức phụ.

Lệ khí trong mắt nhanh chóng rút đi, cảm thụ độ ấm truyền từ tay, trái tim của hắn giống như trở nên ấm áp vài phần.

Thời Khanh Lạc nghe được lão thái thái nói, liền muốn ói.

Vừa mới chuẩn bị nói chuyện, liền thấy sắc mặt tiểu tướng công ngày càng lạnh lẽo, giống như có một cổ lệ khi sắp xông ra từ vực sâu.

Lúc này nàng mới vội vàng nắm lấy tay hắn, tuyệt đối đừng có tức giận hư thân thể đối với đám cực phẩm này.

Tiêu lão thái đúng là thật quá đáng, cũng đã ép người ta đến mức đoạn tuyệt quan hệ phân gia rồi, thế nhưng vì lợi ích còn muốn dùng chuyện khoa cử đến uy hiếp, muốn chặt đứt tiền đồ của tiểu tướng công.

Khoa cử không chỉ quan trọng với Tiêu Hàn Tranh, mà còn rất quan trọng đối với Thời Khanh Lạc.

Nàng còn chờ ôm đùi nữa đó.

Lại nói tiểu tướng công chính là người của nàng, trừ bỏ nàng ra, người ngoài không được khi dễ hắn.

Vì thế nàng tiếp tục nắm lấy tay Tiêu Hàn Tranh, nhìn về phía Tiêu lão thái nói: “Những lời này là Hạnh Hồng đang ở bên ngoài kia xúi giục ngài nói?”

Nếu không phải đối phương là trưởng bối là người già, ở cổ đại nghiêm trọng chuyện tôn ti già trẻ, nàng đã quất roi đến rồi.

Bất quá nếu nữ nhân kia đã để cho Hạnh Hồng châm ngòi đám người lão thái thái đến gây chuyện với bọn họ, vậy nàng sẽ phản đòi lại.

Tiêu lão thái lạnh mặt nói: “Nếu đúng là như thế nào?”

“Nếu các ngươi muốn Tranh Nhi tiếp tục thi khoa cử, thì nhanh chóng giao xưởng đậu hủ cho đại bá và tam thúc của các ngươi.”

“Sau đó lại mang những đồ vật từ huyện thành kia ra, để chúng ta chọn rồi mang đi.”

Hôm nay bà ta đến chính là muốn lợi ích.

Đột nhiên Thời Khanh Lạc cười ra tiếng nói: “Lão thái thái, ta thấy ngài là người rất thông minh, sao đến lúc quan trọng lại ngớ ngẩn như vậy?”

Tiêu lão thái nhíu mày, “Có ý gì?”

Thời Khanh Lạc nói: “Chúng ta là phân gia đoạn tuyệt quan hệ, dù xem như ở trước mặt Thánh Thượng, tướng công của ta cũng không có đạo lý hiếu kính các ngươi.”

“Cho nên chúng ta thật không sợ sự uy hiếp của ngài, như tướng công ta đã nói, ngài muốn tố cáo thì cứ tố cáo đi, nhìn xem Huyện thái gia có để ý đến ngài hay không."

"Hôm nay ta mới đưa Thạch thầy thuốc - người xem bệnh cho tướng công vào nhà lao ngồi đó.”

“Nếu ngài cũng muốn đi vào ở một đoạn thời gian, ta có thể giúp đỡ.”

Tiêu lão thái: “……” Có quỷ mới muốn đi vào ở một đoạn thời gian.

“Mặc kệ nói như thế nào, ta là nãi nãi của các ngươi." Bà ta cố chấp nói.

Đây là Hạnh Hồng dạy bà ta, dù xem như đoạn tuyệt quan hệ, cũng không thay đổi sự thật bà ta là nãi nãi của Tiêu Hàn Tranh.

Thời Khanh Lạc bật cười, “Dù là nãi nãi thì cũng chỉ là tiền nãi nãi thôi.”

“Cho nên nếu chúng ta không cho các ngươi bất kỳ thứ gì, mặc kệ ngài đi tìm tộc trưởng, hay là đi tìm Huyện thái gia, bọn họ đều sẽ không quản chuyện này, cuối cùng hiện tại chúng ta đã là người của hai nhà rồi."

“Đoạn tuyệt quan hệ phân gia cũng không phải chuyện đùa, nếu không bà xem tông tộc là gì, luật pháp là gì?"

Tiếp đó Thời Khanh Lạc lại chuyển chủ đề, “Chẳng qua mới vừa rồi ta nói ngài ngớ ngẩn cũng không phải là vì chuyện này.”

Tiêu lão thái có chút đau đầu nói: “Cuối cùng ngươi có ý gì? Nói thẳng ra đi.”

Bà ta sắp bị nha đầu này vòng vo muốn hôn mê rồi.

Thời Khanh Lạc tiến lại gần Tiêu lão thái thái.

“Tương lai đậu hủ bán tốt hay không, ngài có thể xác định được sao?”

“Dù sao ngay cả chúng tôi cũng không có cách nào xác định được, rốt cuộc vẫn chưa bán ra, mấy ngày nay người trong thôn đến đổi cũng chỉ là mê đồ mới mẻ thôi.”

Tiêu lão thái suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù vẫn chưa xác định, nhưng cũng có thể để cho đại bá và tam thúc của ngươi quản lý trước."

Nếu không làm được lâu dài, lúc đó lại rời đi, dù sao bọn họ cũng không lỗ.

Thời Khanh Lạc nhìn lão thái thái với ánh mắt sao ngaid ngốc như vậy: “Trọng điểm mà ta nói là cái này sao? Sao phản ứng của ngài lại chậm như vậy.”

Tiêu lão thái: “……” Sao lại nói đến trên đầu của bà ta rồi?

Thời Khanh Lạc lại lộ ra vẻ không tức giận không tranh giành,.

“Ý của ta là, rõ ràng có một núi vàng đặt ở trước mặt, sao các ngươi lại không đi đào, một hai nghe người ta xúi giục, tới nhìn chằm chằm cái xưởng đậu hủ chưa xác định kiếm được tiền của nhà chúng ta, đây là có ý gì?"

Tiêu lão thái cũng phản ứng lại, “Ngươi là chỉ lão nhị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play