Nàng lại nói tiếp: “Tất nhiên, nếu ngươi thật sự lo lắng nó di chuyển một đường quá mệt nhọc, hoặc là đau lòng nó ở trong sọt chật hẹp không dễ chịu. Thật ra có thể phái một chiếc xe ngựa đưa nó về nhà của ta cũng được."
“Ta tin tưởng bởi vì chuyện này nó sẽ càng yêu ngươi, sau đó khôi phục càng tốt hơn.”
Bạch Hủ: “……” Rõ ràng là ngươi muốn đi nhờ xe ngựa.
Vậy mà ném nồi cho hoa của hắn ta, nữ nhân này thật là quá đáng.
Chẳng qua tưởng tượng đóa hoa bảo bối của mình nằm trong sọt chật hẹp xóc nảy hơn nửa canh giờ, nếu bị hư thì làm sao bây giờ?
Hắn ta lại đau lòng.
Vì thế giọng điệu mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, ta để Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ đánh xe ngựa đưa các ngươi trở về."
Thuận tiện xem thử nhà của Tiêu Hàn Tranh ở chỗ nào, có thời gian hắn ta sẽ đi thăm hoa của mình.
Thời Khanh Lạc sửa cho đúng lại: “Không phải đưa chúng ta về, mà là đưa hoa bảo bối của ngươi đi, cảm ơn.”
Ân tình này, nàng không nhận đâu.
Bạch Hủ: “……” Cầu xin ngươi làm người đi.
“Được, là đưa hoa của ta đi, mời các ngươi về đi.” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau đó để cho Tiểu Ngũ lấy hoa ra khỏi sọt, tự mình ôm.
Còn dặn dò cậu ta phải ôm đến nhà của Tiêu Hàn Tranh, đừng để cho Thời Khanh Lạc bỏ lại vào sọt.
Tiếp theo Thời Khanh Lạc kéo Tiêu mẫu, sung sướng đi nhờ xe ngựa.
Rời đi khỏi Bạch phủ, nàng lại để Tiểu Tứ đánh xe ngựa đếm tiệm gạo mua gạo và bột mì.
Lại đi tới tiệm tạm hóa mua một ít gia dụng đồ vật.
Lại đi mua thịt heo và trứng gà.
Suy nghĩ một chút lại để Tiểu Tứ dẫn bọn họ đi mua gà con.
Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội, Nhị Lang đều là người cần mẫn, lúc trước phân gia cũng chỉ được chia ba mẫu ruộng cát, hoàn toàn không trồng lương thực, cho nên tạm thời bọn họ đều nhàn rỗi.
Thời Khanh Lạc chuẩn bị mua một ít gà con về, để ba người nuôi.
Về sau ăn trứng gà và gà, cũng không cần đi mua.
Nếu không phải xe ngựa này quá sạch sẽ, sợ Tiểu Tứ không đồng ý, nàng còn muốn mua mấy con heo con về nuôi.
Thôi đi, lần đầu tiên tiếp xúc, vẫn buông tha cho Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ đi.
Tiểu Tứ này cũng sắp khóc rồi, sao tức phụ của Tiêu công tử lại mua nhiều như vậy?
Nghe được nàng còn muốn mua gà con, cậu ta muốn điên rồi: “Nương tử của Tiêu công tử ơi, nếu không khỏi mua gà con đi? Chúng ta vẫn nhanh chóng đi về nhà các ngươi. Nếu không sẽ chậm trễ thời gian chữa bệnh cho hoa.”
Thời Khanh Lạc cười như không cười nhìn cậu ta, “Ta là người chữa bệnh cho hoa, nếu tâm trạng của ta không vui vẻ, mới làm chậm trễ thời gian ta chữa bệnh.”
“Nếu không mua gà con, thật ra mua heo con cũng không tệ.”
Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ: “……” Đây cũng quá độc ác rồi.
Tiểu Tứ sắp khóc, “Mua gà con, hiện tại ta dẫn ngươi đi mua gà con, lần này mua xong chúng ta sẽ về nhà ngươi, đúng không?”
Thời Khanh Lạc cười gật đầu: “Đúng vậy, lần này mua xong gà con thì trực tiếp về nhà.”
Lúc này Tiểu Tứ mới đánh xe ngựa lại dẫn nàng đi mua hơn hai mươi con gà con.
Nhìn thấy còn có bán vịt con, Thời Khanh Lạc lại mua mười mấy con.
Tiểu Tứ không cho phép nàng đặt gà con và vịt con lên xe ngựa, cho nên chỉ có thể cậu ta ra tay, cột sọt đựng gà con vịt con vào vị trí bên cạnh của mình.
Thẳng đến khi ra khỏi huyện thành, cậu ta mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
Tốc độ xe ngựa nhanh hơn đi bộ nhiều, Thời Khanh Lạc tính toán thời gian đại khái, khoảng hơn hai mươi phút là đã vào trong thôn.
Lúc đến Tiêu gia, bên ngoài quán đậu hủ đã dọn rồi.
Thời Khanh Lạc nhảy xuống xe ngựa, đẩy cửa đi vào.
Lập tức thấy được Tiêu Hàn Tranh ngồi ở trong viện, dạy chữ cho Tiêu tiểu muội và Nhị Lang.
Thời Khanh Lạc nở nụ cười thật tươi, ngọt ngào hô: “Tướng công, chúng ta đã trở lại!”
Tiêu Hàn Tranh ngẩng đầu nhìn qua: “……”
Gọi ngọt ngào như vậy, cười xán lạn như vậy, làm cho hắn có một loại dự cảm không tốt.
Tiêu Hàn Tranh mỉm cười đứng lên.
“Trở về là tốt rồi.”
Mới vừa nói xong liền thấy hai thiếu niên mặc đồ gã sai vặt , một người ôm một chậu hoa cúc tím, một người ôm đống đồ lung tung đi vào.
Thời Khanh Lạc giới thiệu nói: “Đây là hai gã sai vặt của Bạch Hủ thiếu gia của Bạch phủ, bọn họ giúp mang hoa đến nhà của chúng ta.”
Tiêu Hàn Tranh khó hiểu hỏi: “Đưa hoa tới nhà của chúng ta?”
Thời Khanh Lạc giải thích, “Hoa của Bạch thiếu gia bị bệnh, vừa lúc ta biết chữa.”
Tiêu Hàn Tranh kinh ngạc không thôi, “Nàng còn biết chữa bệnh cho hoa?”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Ta không chỉ biết chữa bệnh cho hoa, còn biết dưỡng hoa nữa."
Tiêu Hàn Tranh vừa mới chuẩn bị nói chuyện.
Ở một bên nghe được đối thoại của hai người, Tiểu Ngũ trừng lớn đôi mắt nói: “Vậy mà Tiêu công tử không biết nương tử của ngài có thể chữa bệnh cho hoa sao? “
Xong rồi, không phải thiếu gia bị lừa rồi chứ?
Tiêu Hàn Tranh mỉm cười, “Nương tử mới vừa gả cho ta không bao lâu, cho nên ta mới không biết.”
Hắn lại nói: “Nhưng ta tin tưởng khẳng định nàng có thể chữa khỏi bệnh cho hoa của thiếu gia nhà ngươi.”
Tuy rằng hắn và tiểu tức phụ ở chung không được bao lâu, nhưng cũng hơi hiểu tính cách của nàng.
Chuyện không nắm chắc, nàng sẽ không làm.
Tiểu Ngũ có chút đồng tình nhìn Tiêu Hàn Tranh, “Tiêu công tử, tức phụ của ngài và thiếu gia chúng ta có ký tên trên giấy làm chứng.”
Tiêu Hàn Tranh nhìn cậu ta, “Làm chứng gì?”
Ánh mắt đồng tình này là có ý gì?
Tiểu Ngũ nói: “Chính là nương tử của ngài dùng danh dự tiểu tam nguyên của ngài đảm bảo, nhất định có thể chữa khỏi hoa cho thiếu gia nhà ta.”
“Nếu hoa chết, ngài sẽ thay nương tử của mình bồi thường một trăm sáu mươi lượng bạc cho thiếu gia nhà ta.”
Tiểu Ngũ ho nhẹ một tiếng, “Nương của ngài cũng đã nói, để ngài đến đảm bảo.”
Tiêu Hàn Tranh: “……” Cho nên hắn bị tức phụ và nương của mình liên hợp bán đi?
Khó trách tiểu tức phụ lại cười xán lạng như vậy, vậy mà hắn còn ở chỗ này chờ thật lâu.
Hắn quay đầu nhìn về phía tiểu tức phụ và nương của mình, thấy hai người đều dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn, lập tức hắn vừa buồn cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
Vì thế nói với Tiểu Ngũ: “Tức phụ của ta có thể làm chủ, lúc trở về ngươi chuyển lời cho Bạch công tử, chuyện hoa cúc này ta sẽ đảm báo.”
Tiểu Ngũ phát hiện Tiêu công tử lại dung túng cho nữ nhân khó chơi này.
“Vậy là tốt rồi, thiếu gia chúng ta cũng nhìn vào mặt mũi của Tiêu công tử, lúc này mới tin tưởng nương tử của ngài có thể chữa bệnh cho hoa.”
Tiêu Hàn Tranh cười cười, “Vậy ta đây liền đa tạ Bạch công tử đã tín nhiệm.”
Hắn biết Bạch Hủ, người này có thiên phú đọc sách bình thường, sau khi thi đậu Tú tài thì không tiếp tục học nữa, nhưng lại có thiên phú và đầu óc trong chuyện kinh doanh.
Trong tương lai việc kinh doanh cũng sẽ phát triển đến kinh thành.
Lúc trước bọn họ ở khác học đường, cho nên không giao tiếp gì cả.
Chẳng qua nghe nói người tên Bạch Hủ này hành sự hào sảng tiêu sái, nhân phẩm cũng không tệ
Tiểu Ngũ cười nói: “Tiêu công tử khách khí rồi!”
Cậu ta lại quay đầu nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: “Chậu hoa này phải đặt ở chỗ nào?”
Thời Khanh Lạc không thèm để ý nói: “Ngươi thích đặt chỗ nào cũng được, một lát nữa ta đến xử lý.”
Tiểu Ngũ: “……” Tùy tiện như vậy thật làm cho cậu ta sợ hãi, sao cứ cảm thấy không đáng tin chút nào vậy?
Cậu ta ngượng ngùng cười nói: “Ta có thể xem ngươi xử lý hoa được không?”
Tuy rằng hắn không phải thợ trồng hoa trong phủ, nhưng lại chuyên môn phụ trách giúp chăm sóc nhà ấm trồng hoa của thiếu gia, ít nhiều gì vẫn hiểu một chút.
Thời Khanh Lạc biết cậu ta không yên tâm, “Không thành vấn đề.”
“Vậy hiện tại chúng ta đi xử lý."
Nàng lấy công cụ mà Tiểu Ngũ mang từ Bạch gia ra.
Làm trò trước mặt Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ, bắt đầu diệt trừ rễ cây hư thối và lá cây của hoa cúc tím.
Động tác thuần thục nước chảy mây trôi, lúc xử lý càng mang theo một loại cảm giác nghiêm túc và chuyên chú.
Vốn hai người Tiểu Ngũ còn có chút nghi ngờ thấy một màn này đều không khỏi tin tưởng vài phần.
Tiêu Hàn Tranh nhìn Thời Khanh Lạc tập trung làm việc, trên mặt xuất hiện ý cười.
Lúc nào tiểu tức phụ cũng mang đến một loại cảm giác mới lạ, muốn cho hắn đi tìm tòi nghiên cứu.
Thời Khanh Lạc xử lý tương đối cẩn thận, làm gần nửa canh giờ mới dừng tay.
“Nơi có vấn đề đã được xử lý tốt, mấy ngày kế tiếp sáng trưa chiều ta sẽ tiến hành bảo dưỡng hoa này."
Nàng lại nói: “Chẳng qua đây là bí kĩ của Lạc Hà Quan chúng ta, không thể để cho các ngươi xem được.”
Tiêu Hàn Tranh vừa nghe liền biết, tiểu tức phụ lại ném nồi cho lão đạo trưởng kia, có chút dở khóc dở cười.
Bất quá không thể không nói tiểu tức phụ rất thông minh, cái gì đều ném lên người lão đạo trưởng, chết vô đối chứng, cũng không ai có thể điều tra đó là thật hay giả.
Tiểu Ngũ cười nói: “Nếu là bí kỹ, vậy chúng ta sẽ không xem.”
"Vậy chúng ta đi về trước, qua mấy ngày nữa thiếu gia của ta sẽ tự mình tới xem hoa.”
Tiểu Tứ này đã giúp Thời Khanh Lạc dọn tất cả đồ đã mua vào sân.
Thời Khanh Lạc xua xua tay, “Hai vị đi thong thả.”
Hai người gật đầu, “Cáo từ!”
Chờ hai người đi rồi, Tiêu Hàn Tranh nhướng mày cười khẽ nhìn Thời Khanh Lạc: “Bán ta đi, vui vẻ như vậy?”
Thời Khanh Lạc giận liếc hắn một cái, “Đây là ta tin tưởng huynh.”
Nàng thò lại gần, cười lôi kéo tay áo của Tiêu Hàn Tranh, mang theo mấy phần ý làm nũng.
“Tiểu Hàn Hàn, ta biết huynh tốt nhất.”
Ở trước mặt hai người Tiểu Ngũ, hắn phối hợp rất là tốt, đáng giá khen ngợi.
Tiêu Hàn Tranh: “……” Hắn lại biến thành Tiểu Hàn Hàn.
Nữ nhân này thật làm cho hắn không biết nên nói gì cho phải.
Cũng không biết vì cái gì, hắn chẳng những không tức giận, trong lòng còn cảm thấy mới lạ sung sướng.một cách kỳ diệu.
Hắn cười hỏi: “Sao không gọi tướng công nữa?”
Thấy phu thê nhi nói chuyện thân thiết như vậy, Tiêu mẫu gọi Tiêu tiểu muội và Nhị Lang đi thu dọn đồ mới mua và đưa gà con vịt con ra sau hậu viện.
Để lại không gian riêng tư cho hai người.
Ba người vừa đi, Thời Khanh Lạc trực tiếp kéo cánh tay của Tiêu Hàn Tranh.
Còn lắc lắc cánh tay của hắn, nói sang chuyện khác, “Phu quân, ta muốn bàn bạc với huynh một chuyện.”
Nếu là sống thử, ở trong mắt Thời Khanh Lạc chính là hai người yêu đương, làm nũng dỗ dành phu quân rất bình thường.
Lần đầu tiên Tiêu Hàn Tranh bị nữ tử kéo cánh tay như vậy, thân mình trở nên cứng đờ.
Chẳng qua lại không phản cảm, trong mắt hắn tràn đầy ý cười, cúi đầu nhìn nàng, “Chuyện gì?”
Lúc nàng xa cách hoặc là muốn dùng hắn, thì sẽ gọi tướng công hoặc là phu quân.
Thời Khanh Lạc nói: “Ta muốn tạo giấy, huynh giúp ta.”
Tiêu Hàn Tranh lại kinh ngạc, “Nàng còn biết tạo giấy?”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Biết nha!”
Nàng lại nói: "Chẳng qua trình tự làm việc có chút phức tạp, một mình ta làm không được.”
Tiêu Hàn Tranh cúi đầu hỏi: “Sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện làm giấy?”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Hôm nay ta đi mua giấy giúp huynh, phát hiện thật đắt, hơn nữa chất lượng còn không tốt."
“Nếu tự tạo giấy, chẳng những phí tổn cực thấp, chất lượng còn tốt, có thể tiết kiệm một khoảng cho huynh."
Tiếp theo lại bổ sung một câu, “Hơn nữa ta không muốn dùng xí trù, ta muốn làm xí giấy
Tiêu Hàn Tranh muốn đỡ trán: “……” Cái cuối cùng mới trọng điểm đi.
Hắn gật đầu nói: “Được, ta tạo với nàng”
Không có cách nào với tiểu tức phụ, chỉ có thể dung túng thôi.
Thời Khanh Lạc lại ôm tay của hắn lắc lắc, “Ta biết phu quân của ta tốt nhất mà.”
Tiểu tướng công thật sự không tệ, không có loại chủ nghĩa đại nam tử.
Quan trọng nhất là thông minh, sẽ không hỏi nàng vì sao lại biết được mấy thứ này.
Đây là chỗ nàng vừa lòng nhất.
Nàng nói: “Chờ thân thể huynh khôi phục không tệ lắm, chúng ta sẽ bắt đầu tạo giấy.”
“Được, hẳn ngày mai chúng ta có thể bắt đầu được rồi.”
Tiêu Hàn Tranh bị nàng kéo cánh tay, phát hiện vậy mà mình lại không cảm thấy mâu thuẫn với sự thân mật này
Đời trước hắn thật sự không thích tiếp xúc với nữ nhân.
Thật không nghĩ tới ngủ một giấc dậy, không chỉ có thêm một tiểu tức phụ, độ tiếp thu của hắn còn được nâng lên cao như vậy.
Nghe Tiêu Hàn Tranh đồng ý xong, Thời Khanh Lạc lập tức buông cánh tay của hắn ra.
Hắn thật bất đắc dĩ, nữ nhân này đúng là dùng xong thì ném.
“Nàng xác định có thể chữa được cho đóa hoa cúc màu tím kia? Ta thấy bộ dạng của nó không sống được bao lâu.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Huynh không tin ta có thể chữa sao?”
Tiêu Hàn Tranh lắc đầu giải thích, “Không phải, ta là sợ nàng bị Bạch Hủ lừa.”
Bạch Hủ là thương nhân, hắn sợ tiểu tức phụ bị lừa.
Thời Khanh Lạc nghe được lời này của hắn, nụ cười càng thêm xán lạn, “Vậy mới đúng chứ.”
“Chẳng qua với trình độ của hắn không lừa được ta đâu.”
“Yên tâm đi, hoa này ta có thể chữa được.”
Tiêu Hàn Tranh thấy nàng tự tin như vậy, cười nói: "Ừ, trong lòng nàng hiểu rõ là được.”
“Nàng lấy tiền thu lao trước?” Nếu không cũng không thể mua nhiều đồ như vậy về được.
Thời Khanh Lạc trả lời: “Thu năm lượng tiền đặt cọc trước.”
Sau đó bĩu môi, “Cái này vẫn là xem mặt mũi của huynh mà đưa đó, nếu không tên đó cũng không tin ta.”
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: “Chúng ta là phu thê nhất thể, tin tưởng ta, cũng xem như tin tưởng nàng rồi.”
Thời Khanh Lạc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú mang ý cười của hắn, thật sự rất đẹp, không nhịn được duỗi tay nhéo mặt hắn một cái.
“Vẫn là phu quân biết nói chuyện.”
Tiêu Hàn Tranh nắm lấy tay nhỏ đang tác oai tác quái trên mặt mình.
Ấm áp còn rất mềm mại, hình như trái tim của hắn cũng trở nên ấm áp mấy phần, “Ta nói chính là lời thật.”
Thời Khanh Lạc cười hì hì, “Vậy ta đây liền thích huynh nói thật như vậy."
Tiêu Hàn Tranh: “……” Tiểu tức phụ này há miệng, không chỉ mắng người lợi hại, mà dỗ dành người ta cũng rất lợi hại, từng câu nói đều rất ngọt.
Đột nhiên một trận tiếng đập cửa vang lên, đánh vỡ bầu không khí nói chuyện ấm áp của hai người.
Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đồng thời nói: “ Nãi nãi của ta / huynh tới rồi”
Nói xong hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười.
Thời Khanh Lạc nói: “Ta đi mở cửa, huynh chỉ cần qua đó ngồi là được.”
Tiêu Hàn Tranh buông tay nàng ra:" Được!”
Thời Khanh Lạc đi ra mở cửa, liền thấy một lão thái thái lớn lên có bộ dạng chanh chua đang đứng ở cửa nhìn nàng.
Bên cạnh có một nữ tử tuổi trẻ mặc đồ nha hoàn đỡ bà ta.
Sau lưng bà ta không chỉ có Ngô thị và Vương thị đi theo, còn có hai nam tử trẻ tuổi lớn hơn Tiêu Hàn Tranh.
Thời Khanh Lạc làm bộ không quen biết, “Ngài là?”
Tiêu lão thái hừ lạnh, “Ta là nãi nãi của Tiêu Hàn Tranh, ngươi nói ta là ai?”
Lúc này Thời Khanh Lạc mới làm bộ bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra là tiền nãi nãi đến, có việc gì sao?”
Tiêu lão thái đã nghe hai con dâu nói nhiều về Thời Khanh Lạc.
Bà ta không vui nói: “Ngươi gọi bậy bạ gì thế hả?”
“Trưởng bối tự mình tới nhà tiểu bối các ngươi, ngươi không mới ta vào ngồi sao?”
Bà ta làm ra bộ dạng thật quá vô lễ, nhìn Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc làm bộ kinh ngạc, “Chúng ta không phải là đoạn tuyệt quan hệ và phân gia rồi sao? Ngài không phải là tiền nãi nãi thì là cái gì? Tiêu lão thái thái?”
“Ngươi!” Tiêu lão thái nghẹn họng.
Nhưng đây là sự thật, bà ta cũng không thể phủ định được.