Thời Khanh Lạc biết đối phương không thể nào tin tưởng, yên tâm giao hoa cúc tím đắt tiền cho một người xa lạ đến chữa bệnh.

"Tất nhiên là hiểu." Nàng liếc nhìn hoa trong phòng hoa: "Hoa ở chỗ này của ngươi, ta đều biết hết."

Bạch Hủ nhướng mày: "Vậy ngươi nói thử chút đi, chỗ này của ta có các loại hoa gì."

Hoa chỗ này của hắn ta, rất nhiều loại hoa đừng nói là huyện Nam Khê, nga cả phủ thành Nam Quảng cũng không có.

Khoảng thời gian trước hắn ta đi đến kinh thành mang về một cây hoa hải ngoại.

Hắn ta phải phí rất nhiều sức, mới mua được một cây.

Trước mắt ở kinh thành không có nhiều người có thể nhận ra được hoa này, chứ đừng nói đến một nơi nhỏ như huyện Nam Khê này.

Tiểu tức phụ của Tiêu Hàn Tranh thật có chút khoác lác không biết ngượng.

Thời Khanh Lạc vẫn đỡ lấy Tiêu mẫu, đi tới giơ tay từ trái sang phải bắt đầu đọc tên hoa: "Mẫu đơn, văn trúc, sơn trà, hoa lan, uyển liên,..."

Chỉ một vòng, cuối cùng chỉ vào một cây hoa có màu đỏ tươi nói: "Đây là uất kim hương (cây tu-líp)."

Từ lúc Thời Khanh Lạc chỉ vào hoa đọc ra tên từng loại hoa, sắc mặt của Bạch Hủ dần dần thay đổi.

Sau khi nghe được cái tên uất kim hương do nàng nói, hắn ta đã vô cùng kinh ngạc.

Hắn ta nhanh chóng hỏi: "Sao ngươi biết được? Ngươi biết lai lịch của hoa này không?"

Thời Khanh Lạc biết trong lịch sử, uất kim hương là vào thời Đường từ Ấn độ truyền vào Trung Quốc.

Mặc dù đây là một triều đại không có trong lịch sử, nhưng loại đồ vật xuất hiện ở chỗ này lại không đổi.

Nàng liền nói: "Đây là hoa đến từ Thiên Trúc, sau đó bị người ta mang về Đại Lương."

Nàng lại tiếp tục nói: "Sư phụ của ta có một quyển sách đặc biệt giới thiệu về các loại hoa và cách vun trồng, ta đọc từ trên quyển sách đó."

Nhất thời Bạch Hủ cảm thấy hứng thú, có chút kích động hỏi: "Vậy ngươi có thể cho ta xem thử sách kia một chút không?"

Thời Khanh Lạc lắc đầ: "Sách kia đã phi thăng theo sư phụ của ta rồi, cho nên không có cách nào cho ngươi xem được."

"Trái lại ta có thể nhớ được đại khái cho nên mới nhận ra đó là uất kim hương."

Bạch Hủ: "..." Ý là nếu hắn ta muốn xem thì phải xuống dưới đất tìm lão đạo trưởng?"

Hắn ta cũng đã nghe nói chuyện đạo quán bị cháy lúc trước, chẳng qua lại không tin chuyện phi thăng thành tiên gì đó.

Vì vậy tiếc nuối nói: "Vậy thì quá đáng tiếc." Tiếp đó suy nghĩ một chút, đề nghị: "Nếu như ngươi còn nhớ, vậy không bằng viết lại thành sách thử xem?"

Hắn ta muốn xem.

Thời Khanh Lạc: "..." Ta nói càn, ngươi lại tin.

Nàng qua loa lấy lệ nói: "Sau này có cơ hội lại nói sau."

Lại nhanh chóng dời đề tài: "Ta đã nghe Tiểu Ngũ nói, ngươi muốn mời người đến xem bệnh cho hoa cúc tím?"

Quả nhiên Bạch Hủ bị Thời Khanh Lạc dời sự chú ý: "Đúng vậy, thợ trồng hoa nhà ta và những thợ trồng hoa khác của huyện thành xem qua đều nói cây hoa cúc tìm này không còn sống được bao lâu."

Hắn ta nhường ra một vị trí; "Nếu như ngươi hiểu hoa, tới xem thử đi."

Thời Khanh Lạc đi qua nhìn một cái, thấy mặt lá đã biến thành màu xám, đất xung quanh ẩm ướt.

Nàng nói với Bạch Hủ: "Có phải cây này của ngươi ban ngày héo rũ, buổi tối khôi phục, chỗ gâm cành bị gãy nhẹ hay không?”

Bây giờ Bạch Hủ mới tin tưởng Thời Khanh Lạc hiểu hoa: "Đúng vậy, chính là như vậy."

Hắn ta vội vàng nói: "Đây là bệnh gì? Co thể chữa được không?

"Bệnh khô héo, loại bệnh này thường sinh dưới tình huống nhiệt độ cao."

Thời Khanh Lạc lại tiếp tục nói: "Chắc kinh thành không nóng như của chỗ chúng ta, cho nên khi ngươi mang về, không bao lâu hoa cúc liền bị bệnh."

"Có thể trị, nhưng ta cần mang về nhà một khoảng thời gian."

Quả thật nàng biết chữa, mặc dù không có thuốc khử độc diệt khuẩt của hiện đại, nhưng có thể thay thế bằng linh tuyền."

Lúc trước nàng đã thử rất nhiều lần, chỉ cần vật chưa chân chính chết đi, sau khi tưới linh tuyền một đoạn thời gian sẽ khôi phục lại, hơn nữa còn rất có sức sống.

Bạch Hủ suy nghĩ một chút: "Ngươi không thể mỗi ngày đều đến nhà ta chữa bệnh sao?"

Thời Khanh Lạc: "..."

Nàng cũng không có thời gian như vậy, lại nói chữa bệnh cho hoa ngay trước mặc Bạch Hủ, cũng chỉ có thể dùng một ít phương pháp cơ bản, không có cách nào lấy linh tuyền ra được.

"Không thể, sư phụ ta có nói, bí kỹ nuôi hoa của Lạc Hà Quan chúng ta không thể truyền ra ngoài được."

Bạch Hủ suy nghĩ một chút, hỏi lặp đi lặp lại: "Ngươi chắc chăn mang về có thể trị hết sao?"

Thời Khanh Lạc trực tiếp liếc mắt nhìn hắn ta: "Tất nhiên là chắn chắn, chẳng qua nếu ngươi không tin, vậy thôi đi."

Lúc nên làm bộ làm tịch thì phải làm, như vậy càng làm lộ ra phong độ của người tài giỏi nên có.

Cứ vội vàng thì sẽ không tốt cho chuyện mua bán.

Tiếp đó nàng bày ra bộ dạng ngươi thích tin thì tốt, không tin thì khỏi trị cho Bạch Hủ xem.

Bạch Hủ: "..." Tức phụ Tiêu Hàn Tranh có chút độc nha!

Thấy Thời Khanh Lạc nghiêm túc, Bạch Hủ không biết làm sao.

Không nói đến chuyện cây hoa cúc tím này hắn ta dùng rất nhiều bạc, quan trọng chính là hắn ta rất thích.

Đây là hoa cúc độc nhất vô nhị ở huyện thành, thỉnh thoảng sẽ có văn nhân đến thăm, cũng để cho hắn có thể dung nhập tốt vòng văn nhân.

Cho nên hắn ta mới không chắc chắn hỏi hai câu, cũng là chuyện bình thường mà?

Hắn ta hỏi: "Nếu như không chữa, hoa này sẽ như thế nào?"

Thời Khanh Lạc trả lời đúng sự thật: "Lá đổi sang màu nâu đậm, thối rữa, hô héo rũ xuống, sau đó rất nhanh sẽ chết."

Trái lại Bạch Hủ nghe được lời này cũng không khác gì với lời của thợ trồng hoa giỏi nhất của huyện thành.

Hắn ta nói: "Được, ta tin tưởng ngươi."

Bây giờ hắn ta cũng không có cách nào, chỉ có thể tin tưởng Thời Khanh Lạc có thể trị được, nếu không hoa này sẽ chết.

Hắn ta lại nói: "Ngươi có thể mang về, chẳng qua ta thỉnh thoảng sẽ đến thăm nó."

Thời Khanh Lạc: "..." Làm như hoa này là chân ái của ngươi không bằng.

Nhưng nàng có thể nhìn ra được Bạch Hủ đúng là người yêu hoa, nhưng cũng không được xem là say mê hoa..

Đoán chừng nuôi những loài hoa này, trừ yêu thích ra còn có những mục đích khác.

Không thể không nói, suy đoán tùy ý của nàng, lại chính là chân tướng, Bạch Hủ muốn mượn hoa đi vào trong vòng giao tiếp mà lúc trước không dung nhập vào được.

Thời Khanh Lạc bất lực nói: "Được, ngươi vui là được."

Bạch Hủ hỏi: "Nếu chữa khỏi cho hoa, người muốn thù lao như thế nào?"

Thời Khanh Lạc cũng không biết giá cả chữa bệnh cho hoa: "Sau khi chữa xong, ngươi cảm thấy nó có giá trị bao nhiêu thì cứ đưa bao nhiêu đó."

Bạch Hủ: "..." Ta thấy nó đáng giá ngàn vàng, chẳng lẽ sẽ cho ngươi ngàn vàng?

Thời Khanh Lạc lại tăng thêm một câu.

"Đúng rồi, chẳng những ta có thể chữa khỏi bệnh cho hoa này của ngươi, còn có thể cho màu sắc của nó đậm hơn, càng rực rỡ thuần túy hơn lúc ngươi vừa mới mua được."

Linh tuyền dùng trên thực vật chính là lợi hại như vậy.

Nghe nói như vậy, Bạch Hủ lại có chút không tin cho lắm.

Chẳng những có thể trị khỏi bệnh, còn có thể để cho hoa tốt thêm, thật hay giả? Giỏi như vậy?

Chẳng qua nếu đã giao cho Thời Khanh Lạc chữa, dù trong lòng hắn ta nghi ngờ rất lớn, nhưng trên mặt lại không để lộ ra.

Hắn ta suy nghĩ một chút nói: "Nếu không chính ngươi đưa ra giá đi? Lúc trước ta cũng không mời người ngoài đến chữa bệnh cho hoa, cũng không hiểu lắm về giá cả."

"Ngươi nói thử một cái giá đi, ta cảm thấy có thể thì thành giao, nếu không được, ta cũng chỉ có thể nhịn đau nhìn hoa này chết thôi."

Thời Khanh Lạc nghĩ một lát hỏi: "Ngươi nói thật đi, hoa này ngươi mua giá bao nhiêu?

Như vậy nàng mới có thể tính toán giá cả đại khái.

Còn về mấy trăm lượng trong miệng Tiểu Ngũ, nàng cảm thấy không phải sự thật.

Bạch Hủ: "..." Tiểu tức phụ của Tiêu Hàn Tranh có chút khó dây dưa nha!

Hắn ta bất đắc dĩ nói: "Một trăm sáu mươi lượng."

Đây là nói thật, mấy trăm lượng gì đó là gã sai vặt của hắn thổi phồng cho người khác nghe mà thôi.

Chẳng qua lúc hoa này mới vừa được vun trồng, đúng là có thể bán được mấy trăm lượng.

Vì không để cho tức phụ Tiêu Hàn Tranh lừa mình, hắn ta nói giá thật.

Thời Khanh Lạc phát hiện người này cũng không thành thật: "Ta giúp người chữa tốt bệnh cho hoa, càng đảm bảm hoa của ngươi sẽ tốt hơn lúc mới mua, cho ta hai mươi lượng làm thù lao, như thế nào?"

Dưới tình huống Bạch Hủ đang vội vàng muốn chữa bệnh cho hoa, nàng cũng không đòi hỏi quá nhiều.

Một là nàng không phải là người như vậy, hai là nàng cũng muốn kết giao với Bạch Hủ, nàng cảm thấy sau này mình có thể dùng đến hắn ta.

Giá tiền này nằm trong phạm vi tiếp nhận của Bach gia, thật ra hắn ta cũng đã làm xong chuẩn bị Thời Khanh Lạc sẽ đòi giá cao rồi.

Dù sao chỉ cần nàng đòi giá cao hơn năm mươi lượng, thì hắn không chữa nữa, cùng lắm thì đến kinh thành mua về một cây nữa là được.

Dù sao ai biết nàng có thể trị hết hay không.

"Có thể." Bạch Hủ gật đầu, tiếp đó chuyển chủ đề.

"Nhưng nếu xảy ra vấn đề gì thì sao?"

Thời Khanh Lạc khoát tay: "Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra."

Bạch Hủ: "..." Sự tự tin này có phải có chút quá mức không?

Hắn ta vẫn cảm thấy vẫn nên nói cho rõ ràng: "Vậy nếu xảy ra thì sao?"

Hắn ta là thương nhân, tiêu tiền chữa bệnh có thể, nhưng nếu xảy ra vấn đề, cũng không thể để một mình hắn ta gánh chịu được, dù sao cũng là nàng tự mình đến cửa nói có thể chữa được.

Thời Khanh Lạc nhìn một cái, đã biết suy nghĩ của hắn ta: "Không trị hết, ta bồi thường cho ngươi."

Nàng lại nói: "Tiêu Hàn Tranh là ướng công của ta, ngươi có biết không? Ta dùng danh dự của chàng ấy tới đảm bảo."

"Nếu ta trị không hết, không lấy ra được một trăm sáu mươi lượng đến trả, tướng công của ta sẽ đến trả."

Một bộ dạng này chính là ta sẽ áp giải tướng công của ta đến.

Nói xong nàng còn nói với Tiêu mẫu ở bên cạnh: "Đúng không, nương?"

Bây giờ Tiêu mẫu rất tin tưởng Thời Khanh Lạc, gật đầu nói: "Đúng, nhi tử của ta có thể đảm bảo."

Bạch Hủ: "..." Đột nhiên có chút đồng tình cho Tiêu Hàn Tranh, bị tức phụ và nương bán như vậy.

"Được, mặc dù ta và Tiêu tú tài không quen, nhưng lại tin nhân phẩm của huynh ấy."

"Chẳng qua chúng ta vẫn nên viết giấy chứng nhận đúng không?"

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Không thành vấn đề, viết giấy chứng nhận đi."

Quả nhiên người này có bản sắc của gian thương, nhìn một cái chính là người không chịu thiệt.

Bạch Hủ thấy nàng đồng ý, lập tức phân phó Tiểu Tứ đi lấy giấy và bút mực tới.

Sau khi lấy tới, hắn ta viết một bản chứng minh, còn đọc một lần cho Thời Khanh Lạc nghe.

"Nếu không có câu hỏi gì, liền có thể in dấu tay."

"Nếu như ngươi không tin cái mà ta đọc, có thể đi ra bên ngoài tìm người đọc cho ngươi nghe, lại in dấu tay."

Thời Khanh Lạc cạn lời: "Người nhìn ta giống như là người không biết chữ sao?"

Nói xong nàng nhấc bút lông lên viết tên mình xuống.

Thời Khanh Lạc để Bạch Hủ lại viết một bản, nàng cũng giữ một bản

Bạch Hủ cạn lời, “Chẳng lẽ ngươi còn sợ ta không đưa cho ngươi hai mươi lượng bạc sao?”

Thời Khanh Lạc thổi thổi tờ giấy mà hắn ta mới vừa viết, “Chuyện này cũng khó nói, ta và ngươi lại không thân, nếu ngươi chạy trốn, ta phải đi tìm ai đây?”

Bạch Hủ: “……” Danh dự của hắn ta lại thấp như vậy sao?

“Ở huyện thành ta có tiếng phóng khoáng hào phóng, ta còn có thể nợ ngươi hai mươi lượng sao?” Hắn ta cảm thấy mình vẫn nên chứng minh một chút.

Thời Khanh Lạc bĩu môi, “Vậy lúc mới vừa rồi ta nói ta tuyệt đối có thể trị hết bệnh cho hoa, không phải ngươi cũng không tin sao.”

Bạch Hủ: “……” Hắn ta phục rồi!

Hắn ta tò mò hỏi: “Ở trước mặt Tiêu Hàn Tranh, ngươi cũng là cái bộ dạng này sao?”

Khó chơi và cá tính như vậy, đều biểu hiện ở trước mặt Tiêu Hàn Tranh sao?

Vẻ mặt Thời Khanh Lạc biểu hiện ngươi có bệnh à, "Đây gọi là chân thật, xin cảm ơn!”

“Lại nói đó là tướng công của ta, còn ngươi là người xa lạ, có thể giống nhau sao?”

Bạch Hủ nghẹn họng rồi: “Được rồi.”

Thời Khanh Lạc cất giấy chứng minh vào, “Đưa năm lượng bạc làm tiền đặt cọc, chờ hoa của ngươi hết bệnh thì đưa mười lăm lượng bạc còn lại.”

Bạch Hủ không thể tin được nhìn nàng, “Ngươi cầm hoa giá trị một trăm sáu mươi lượng của ta đi, còn bắt ta phải đưa tiền đặt cọc nữa?”

Hắn ta còn đang sợ nàng hại chết hoa của mình đây.

Thời Khanh Lạc trừng hắn ta một cái, “Nói cho đúng, hoa này của ngươi sắp khô héo mà chết, ta lấy về chữa chính là gánh vác trọng trách, nếu trị không hết phải bồi thường một trăm sáu mươi lượng, ta muốn tiền đặt cọc thì làm sao?”

“Nếu ngươi không yên tâm, ngươi cầm cho người khác chữa đi.”

Về sau có khả năng nàng còn muốn làm buôn bán với Bạch Hủ, cho nên vẫn phải làm bộ lợi hại một chút.

Chủ yếu là nàng thật sự không ăn nổi bánh bột ngô rau dại……

Bạch Hủ đầy hắc tuyến, nói rất có đạo lý, nhưng sao hắn cứ cảm thấy không được thích hợp cho lắm.

Thời Khanh Lạc lại nói: “Ngươi không tin ta, chẳng lẽ tướng công của ta còn không đáng để ngươi tin tưởng?”

“Tiểu tam nguyên làm đảm bảo nha, năm lượng bạc còn không xứng sao?”

Vẻ mặt Bạch Hủ tràn đầy bất đắc dĩ, "Được, xem mặt mũi của Tiêu tú tài, ta đưa tiền đặt cọc cho ngươi.”

Đối với danh dự của Tiêu Hàn Tranh, hắn ta cảm thấy vẫn đáng tin cậy.

Tuy rằng hắn ta không quen Tiêu Hàn Tranh, nhưng lại nghe nói không ít chuyện của đối phương.

Rất có thiên phú đọc sách, hành sự quang minh lỗi lạc, đối xử mọi người khiêm tốn ôn nhã, mấu chốt vẫn còn là tiểu tam nguyên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có thể đậu Cử nhân.

Nếu cứ duy trì như vậy, cũng có khả năng thi đậu tiến sĩ.

Hắn ta cũng vui vẻ kết giao với một người tài giỏi có tương lai như vậy.

Thời Khanh Lạc cũng thực bất đắc dĩ, “Đưa tiền, ta lại viết chứng minh cho ngươi.”

Cho nên danh dự của nàng không chỉ không bằng lão đạo trưởng đã chết, còn không bằng cả tiểu tướng công ở trong thôn chưa lộ mặt...

Vì thế Bạch Hủ đưa năm lượng bạc, Thời Khanh Lạc viết một tờ giấy làm chứng đã thu tiền đặt cọc.

“Chữ của ngươi đúng là không tệ.”

Bạch Hủ bi ai phát hiện, tiểu tức phụ của Tiêu Hàn Tranh viết chữ còn đẹp hơn hắn ta viết nữa.

Thời Khanh Lạc nâng cằm, “Đó là đương nhiên.”

Lúc trước vì muốn viết chữ đẹp bằng bút lông, nàng đã nhiều lần bị ông ngoại vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nhắc tới chính là nước mắt.

Bất quá hiện tại phải đặc biệt cảm ơn sự giám sát của ông ngoại, để cho nàng ở cổ đại có thể viết chữ được.

Bạch Hủ: “Ngươi không thể khiêm tốn một chút sao?”

Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Đây là nói thật biết không?”

“Nếu ta mà chơi trò đầu óc với ngươi, ta sợ ngươi sẽ phải khóc mất.”

Nàng chỉ là không thích chơi mấy trò khôn vặt, nhưng không đại biểu không biết.

Bạch Hủ: “……” Hảo nam không đấu võ mồm với nữ tử.

Thời Khanh Lạc tùy y bưng chậu hoa đi, bỏ vào trong sọt.

Nhìn vẻ mặt đau lòng không thôi của Bạch Hủ, giống như bảo bối hoa cúc tím của hắn đã bị chà đạp.

Làm Thời Khanh Lạc cạn lời, “Qua mấy ngày ngươi tới nhà ta nhìn thử, liền biết trình độ chữa hoa của ta có bao nhiêu đáng tin cậy, sau đó sẽ không đau lòng đãi ngộ hiện tại của nó nữa. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play