Thời Khanh Lạc suy nghĩ sau đó nói với tiểu nhị: “Chỗ này của các ngươi có xí giấy hay không?”
Nàng đi vào nơi này, thống khổ nhất không phải là nghèo đói, mà là đi WC.
Hiện tại đi WC không dùng xí giấy, mà là cái được gọi là xí trù, thật ra chính là một miếng gỗ hoặc trúc được mài bóng loáng, nàng thật sự muốn phát điên và chịu không nổi nữa.
Tiểu nhị có chút không hiểu, “Xí giấy là giấy gì?”
Thời Khanh Lạc ho khan một tiếng, “Là giấy dùng đi vệ sinh.”
Tiểu nhị: “……” Phụ nhân này thật dám nghĩ.
“Ta chưa bao giờ nghe qua loại giấy này, giấy quý như vậy sao có thể lấy dùng vệ sinh chứ.”
Lần này đến lượt Thời Khanh Lạc: “……”
Đây là buộc nàng tạo giấy mà, nàng thật chịu không nổi.
Thật ra nàng chưa từng tạo giấy, cũng không rõ quá trình cụ thể của nó.
Nhưng nàng có《 Bảo điển xuyên qua 》mà em gái họ cho, bên trong có mấy loại quy trình chế tạo giấy tỉ mỉ.
Chờ sau khi về thôn, nàng sẽ lôi kéo Tiêu Hàn Tranh thử xem.
Nếu làm ra được, chẳng những có thể giải quyết chuyện đi vệ sinh, về sau Tiêu Hàn Tranh muốn dùng giấy cũng không cần đi mua.
Đi ra khỏi tiệm sách, Thời Khanh Lạc lôi kéo Tiêu mẫu đi dạo huyện thành, tìm xem có cơ hội làm ăn tốt không.
Đang lúc đi đường, đột nhiên bên cạnh có hai người ăn mặc như gã sai vặt đang nói chuyện.
Một người trong đó nhíu mày sầu khổ nói: “Hoa thiếu gia thích nhất sắp chết rồi, ngài ấy để ta đi tìm thợ trồng hoa đến giải quyết, ta phải đi chỗ nào tìm người như vậy đây?”
Một tên gia đinh khác tên là Tiểu Tứ nghe vậy, nhất thời tò mò hỏi: "Chính là cây hoa cúc tím mà thiếu gia mua từ kinh thành sao?"
Hôm nay cậu ta mới vừa làm việc trở về từ vùng khác, không biết chuyện này.
Tiểu Ngũ cười khổ: "Chính là cây hoa cúc tím đó, thiếu gia dùng mấy trăm lượng mua được đó."
"Bây giờ cây hoa đó không còn tím đậm như lúc trước, nhìn qua còn có dấu hiệu khô héo, thiếu gia đau lòng muốn hỏng rồi."
Tiểu Tứ không khỏi nói: "Vậy tại sao không tìm người bán nhìn thử?"
Tiểu Ngũ bất đắc dĩ nói: "Đã bị bệnh rồi, từ huyện Nam Khê đến kinh thành, dù đi đường thủy cũng phải mấy nửa tháng, trên đường lại lắc lư, đoán chừng còn chưa đến kinh thành đã chết rồi."
"Thợ trồng hoa trong huyện này, ta đều mời tất cả người đến xem thử rồi, bọn họ cũng không có các nào, còn nói để cho thiếu gia chuẩn bị tâm lý."
Tiểu Tứ hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Thợ trồng hoa trong huyện cũng không chữa được, vậy người định đi tìm ai xem đây?"
Tiểu Ngũ thở dài: "Cho nên ta quá khó khăn mà, thiếu gia nói nếu không tìm được thợ trồng hoa có thể chữa, thì trừ hai tháng tiền lương của ta."
Tiểu Tứ lắc đầu một cái: "Trừ phi trên trời xuất hiện một thợ trồng hoa, nếu không ngươi chuẩn bị trừ tiền lương đi."
Cậu ta lại an ủi: "Ngươi là người quản lý phòng hoa của thiếu gia, xảy ra vấn đề cũng chỉ trừ tiền lương của ngươi, cũng đã rất tốt rồi."
"Ta nghe nói có nhà quyền quý, một cây hoa còn quan trọng hơn một mạng người nữa, xảy ra vấn đề sẽ bị trực tiếp đánh chết."
Tiểu Ngũ nghe vậy lại thở dài: "Chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, trừ phi trên trời xuất hiện một thợ trồng hoa."
Đột nhiên, một giọng nói dễ nghe vang lên bên cạnh hai người.
"Ta giỏi nuôi hoa, là y (chữa bệnh) hoa."
Hai người đồng loạt nghiêng đầu, chỉ thấy một tiểu cô nương kéo theo một phụ nhân, đứng cách đó không xa.
Hai người: ..." Thợ trồng hoa rơi xuống có chút nhanh.
Tiểu Ngũ bán tín bán nghi nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: "Ngươi thật sự là giỏi về chữa hoa sao?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Tất nhiên là thật."
"Ngươi biết hoa cúc tím không?" Tiểu Ngũ lại hỏi.
Đây chính là loại hoa cúc lưu hành gần đây ở kinh thành, trước kia cũng không có loại màu sắc này.
Thiếu gia bọn họ tốn giá cao mua một gốc về nuôi, bây giờ chính là cây hoa duy nhất của huyện thành này.
Nhìn tiểu cô nương này một cái là đã biết thôn cô nông thôn rồi, sao có thể biết được hoa cúc tìm chứ.
Thời Khanh Lạc biết đối phương đang nghi ngờ: "Sự phụ của ta là Vô Trần đạo trưởng, ta học cách làm vườn và chữa hoa với ngài ấy, đừng nói đến chuyện chữa hoa cúc tím, ta còn có thể gây trồng được hoa cúc tím nữa."
Gây trồng hoa cúc tím cũng không khó, đối với mấy chuyện như vun trồng, nhổ cấy, ghép cành các loại hoa nàng đều rất am hiểu.
Ai bảo nàng có một ông nội yêu hoa mê mệt chứ.
Lúc đầu nàng có thể thuận lợi thi đại học nông nghiệp, cũng bởi vì đồng ý với ông nội sau khi học xong sẽ giúp ông ấy chăm sóc hoa, ông ấy giúp nàng giải quyết chuyện cha mẹ phản đối nàng học nông nghiệp.
Trên mặt Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ tràn đầy vẻ ngươi đang chọc người chúng ta sao?
Thời Khanh Lạc nhìn hai người bọn họ nói; "Có phải chữa được hoa của thiếu gia các ngươi hay không, đi rồi không phải sẽ biết sao, trừ ta ra, các ngươi còn có thể tìm thấy được những thợ trồng hoa khác sao?"
Tiểu Ngũ suy nghĩ một chút cũng đúng, cũng không thể tệ hơn những thợ trồng hoa khác được mời đến.
"Được rồi, vậy người đi về phủ với chúng ta thử một chút đi."
Trong giọng cậu ta mang theo mấy phần cảnh cáo: "Chẳng qua ngươi cũng đừng nghĩ lừa gạt, nhà ta là Bạch phủ, thiếu gia nhà ta không chỉ là tú tài, còn có di phụ (dượng) làm quan ở kinh thành nữa đấy."
Thời Khanh Lạc bật cười: "Tướng công ta cũng là tú tài nha, vì thanh danh của chàng ấy, ta cũng không có khả năng lừa gạt các ngươi."
Tiểu Tứ kinh ngạc một chút: "Tướng công của ngươi cũng là tú tài? Hắn tên là gì?"
Tú tài ở huyện Nam Khê không nhiều, cơ bản cậu ta đều biết.
Thời Khanh Lạc không giấu giếm: "Tiêu Hàn Tranh."
Tiểu Tứ nghe xong càng kinh ngạc hơn: "Chao ôi! Ngươi chính là tiểu tức phụ xung hỷ cho Tiêu công tử?"
Thời Khanh Lạc hỏi ngược lại: "Ngươi biết tướng công của ta?"
Tiểu Tứ cười: "Tất nhiên biết rồi, Tiêu công tử chính là danh nhân trong huyện này."
"Lúc trước thi huyện, thi phủ, thi viện đều là đứng đầu, là tiểu tam nguyên nha."
Lúc này đến lượt Thời Khanh Lạc kinh ngạc, thì ra tướng công nhà nàng lại lợi hại như vậy.
Nàng cười nói: "Cho nên, ta là một tức phụ của tú tái tiểu tam nguyên, có phải không cần thiết lừa gạt các ngươi hay không?"
Đối với chuyện biết được Thời Khanh Lạc là tức phụ của Tiêu Hàn Tranh, thật ra Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ đã giảm sự nghi ngờ với nàng rồi.
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện.
Thời Khanh Lạc hỏi: "Ở huyện thành, Bạch gia các ngươi rất lợi hại sao?"
Mới vừa rồi nghe giọng điệu của hai người này, thật giống như ở huyện này Bạch gia có địa vị không nhỏ.
Cho đến bây giờ nguyên chủ chưa từng đến huyện thành, cho nên nàng cũng không biết.
Tiểu Tứ kiêu ngạo nói: "Bạch gia chúng ta chính là số một ở huyện thành này, tỷ tỷ của phu nhân nhà ta chính là gia quyến của quan tứ phẩm ở kinh thành."
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút nói: "Vậy Bạch gia các ngươi lợi hại hay Ngô gia lợi hại?"
Tiểu Tứ ngượng ngùng cười nói: "Cũng không tính là lợi hại hơn, Bạch gia chúng ta không khác lắm với Ngô gia."
Cậu ta lại nói: "Chẳng qua nhân phẩm của Bạch gia chúng ta tốt hơn Ngô gia."
Thời Khanh Lạc thăm dò: "Nghe giọng điệu của ngươi, quan hệ của các ngươi với Ngô gia cũng không tốt gì đúng không?"
Tiểu Tứ gật đầu: "Không chỉ không tốt, cơ bản chính là đối thủ cạnh tranh như nước với lửa."
Chuyện này cả huyện thành đều biết, cho nên cậu ta mới nói trắng ra như vậy.
Cậu ta nghi ngờ hỏi: "Ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết sao?"
Thời Khanh Lạc nói: "Trước kia ta ở đạo quán trên núi tu luyện với sư phụ, cho nên cũng không biết chuyện ở thế tục."
Ở bên cạnh Tiểu Ngũ hỏi: "Đạo quán mà ngươi nói chính là ở thôn Thượng Khê? Sư phụ của người thật sự phi thăng thành tiên rồi à?"
Bọn họ có nghe nói thôn Thượng Khê có một đạo trưởng rất lợi hại, trước đây không lâu đã phi thăng thành tiên, rất nhiều người đều thấy được dị tượng.
Thời Khanh Lạc không chột dạ gật đầu nói: "Đúng, sư phụ ta phi thăng rồi, cho nên ta mới có thể gả cho Tiêu Hàn Tranh."
Khí chất cao quý sinh ra ở kiếp trước tự nhiên lộ ra, nếu như không phải bộ dạng xanh xao vàng vọt, có lẽ sẽ cho người ta có một loại cảm giác cao nhân.
Hai người Tiểu Ngũ cũng cảm thấy, vì vậy lúc nhìn về phía Thời Khanh Lạc lại thêm mấy phần tin tưởng: "Khó trách ngươi lại biết chữa bệnh cho hoa, thì ra là đồ đệ của lão thần tiên"
Thời Khanh Lạc: "..." Thì ra danh tiếng của người sống là nàng còn không sánh bằng người chết.
Chẳng qua cổ đại tương đối phóng kiến mê tín, đặc biệt là chuyện lão đạo trưởng phi thăng thành tiên, được truyền đi rất là thần kỳ, cho nên có rất nhiều người tin tưởng.
Dù cho trong lòng không tin tưởng, cũng sẽ có kính sợ.
Thời Khanh Lạc tự tin cười nói: "Đúng vậy, sư phụ của ta biết rất nhiều, trồng hoa chữa bệnh cho hoa chỉ là chuyện nhỏ."
Tiếp đó nàng chuyển đề tài: "Đúng rồi, có phải trong huyện mới đổi Huyện lệnh mới không?"
Tiểu Ngũ trả lời: "Đúng, mấy ngày trước mới vừa đổi."
""Thời gian trước lão Huyện lệnh đã về hưu, Huyện lệnh mới là đến từ kinh thành"
Thời Khanh Lạc thử thăm dò: "Nghe nói Huyện lệnh mới có bối cảnh?"
Nếu ở trong huyện thành Bạch gia chính là số một số hai, vậy phải hiểu biết được Huyện lệnh mới đến.
Nhìn bộ dạng nói năng của Tiểu Tứ, tám chín phần là gã sai vặt tùy thân phục vụ cho Bạch thiếu gia kia.
Quả nhiên Tiểu Tứ biết: "Đó không phải là có bối cảnh, mà là bối cảnh thật lớn."
Thời Khanh Lạc tò mò hỏi: "Bối cảnh gì?"
Tiểu Tứ cũng không giấu diễm, chẳng qua giọng nhỏ đi mấy phần: "Cháu ruột của hoàng hậu nương nương, công tử của Hầu phủ, thân phận này rất lớn đúng không?"
Tiểu Tứ cũng là nhìn vào mặt mũi Thời Khanh Lạc chính là tức phụ của Tiêu Hàn Tranh và là đồ đệ của lão thần tiên, lúc này mới nói chuyện này ra.
Tất nhiên, thân phận của Huyện lệnh mới, người có chút bối cảnh ở huyện thành đều biết.
Thời Khanh Lạc kinh ngạc vô cùng: "Thân phận trâu bò như vậy!"
Nàng lại nghi ngờ hỏi: "Thân phận hiển hách như vậy, sao lại chạy đế huyện Nam Khê của chúng ta làm Huyện lệnh chứ?"
Tiểu Tứ lắc đầu: "Chuyện này ta cũng không biết, mọi người cũng không hiểu chuyện này."
"Nghe nói chính ngài ấy tự mình xin đến huyện Nam Khê."
Cậu ta không xác định nói: "Có lẽ huyện Nam Khê chúng ta là địa linh nhân kiệt?"
Thời Khanh Lạc: "..." Người nghĩ thật nhiều.
Địa phương rách nát này có chỗ nào nhìn ra được là địa linh nhân kiệt.
Một đường đi, Thời Khanh Lạc thăm dò nói chuyện với Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ.
Cũng biết không ít chuyện ở huyện thành.
Ví dụ như Ngô gia có quan hệ tốt với Huyện lệnh trước kia, Bạch gia phải né tránh một chút.
Bây giờ Huyện lệnh mới đến, Bạch gia bọn họ là vui mừng nhất.
Ở huyện thành Bạch gia có một cái Tiêu cục, Ngô gia thì có một cái tiền trang (ngân hàng), chỉ có hai cái này là bọn họ không có mâu thuẫn, còn về mặt kinh doanh khác thì là đối thủ cạnh tranh.
Ví dụ như tửu lầu lớn nhất, cửa hiệu tơ lụa, phường thêu lớn nhất của huyện thành, lần lượt do hai nhà này mở.
Trên phương diện làm ăn, hai nhà này ngang nhau, bối cảnh cũng tương tự.
Tỷ phu của phu nhân Bạch gia chính là quan tứ phẩm ở kinh thành, muội phu của phu nhân Ngô gia là tri phủ tứ phẩm.
Chẳng qua Bạch gia phu nhân cao hơn một bậc, đó chính là tỷ tỷ của bà ấy là chính thất, muội muội của phu nhân Ngô gia chỉ là một thiếp thất tri phủ mà thôi.
Nghe được chuyện này làm cho Thời Khanh Lạc có suy nghĩ muốn kết giao với Bạch gia.
Kẻ thù của kẻ thù có thể làm bạn.
Thời Khanh Lạc cũng thử hỏi một ít chuyện của Huyện lệnh mới, chẳng qua Tiểu Tứ cũng không biết, hiển nhiên Bạch gia không tới được tầng quyền quý đó.
Trò chuyện một chút đã đến Bạch phủ.
Bạch phủ được xây dựng rất lớn, nhìn qua có khí tức nhà giàu, nhưng lại mất đi ý vị cổ phong.
Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ đều là gã sai vặt thiếp thân phục vụ bên cạnh Bạch thiếu gia, theo thói quen sẽ quan sát người khác.
Khi thấy sau khi Thời Khanh Lạc đi vào Bạch gia, bộ dạng vẫn bình tĩnh tùy ý, trong lòng rất là kinh ngạc.
Lúc trước, có người của huyện thành đến Bạch gia, đều sẽ nhìn đông ngó tây, liên tục cảm khái sự phú quý của Bạch gia.
Lại nói, trừ bộ dạng xanh xao vàng vọt ra, tức phụ của Tiêu công tử đúng là không giống như người bình thường.
Thật không hổ là đồ đệ của lão thần tiên.
Xem nương của Tiêu công tử ở bên cạnh là có thể nhìn ra được bộ dạng thấp thỏm và căng thẳng.
Nếu Thời Khanh Lạc biết suy nghĩ của bọn họ, chắc sẽ dở khóc dở cười, cảm ơn bọn họ đã bổ não như vậy.
Bạch thiếu gia ở tại chủ viện, vào cửa đi khoảng mười lăm phút mới đến cửa viện.
Tiểu Ngũ đứng ở cửa nói: "Nương tử Tiêu tú tài, hai người chờ chỗ này trong chốc lát, trước tiên ta phải đi bẩm báo với thiếu gia đã."
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Được."
Tiểu Tứ không đi, ở lại với hai người Thời Khanh Lạc.
Rất nhanh Tiểu Ngũ đã trở về, làm ra tư thế mời với hai người Thời Khanh Lạc: "Thiếu gia xin mời!"
Tiểu Ngũ dẫn bọn họ đến một phòng hoa được xây dựng rất đặc biệt.
Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu xanh da trời, đang khom người cúi đầu nhìn một cây hoa cúc màu tím nhạt.
Đại Lương mới lập quốc không được bao lâu, lúc đầu có thể thuận lợi lật đồ tiền triều, thương nhân đã ra sức không ít.
Vì vậy mặc dù cũng là sĩ nông công thương, nhưng địa vị của thương nhân cũng không thấp.
Con cháu thương hộ có thể tham gia khoa cử, có thể làm quan, trên phương diện ăn mặc cũng không có nhiều hạn chế, có thể mặc cẩm y lăng la tê lụa, đồ bông.
Nghe được tiếng bước chân, lúc này nam tử mới đứng thẳng lại.
Thời Khanh Lạc nhìn dụng mạo của người này, tướng mạo của vị Bạch thiếu gia tuấn dật, tự thân có một khí chất tự nhiên, không kiềm chế được.
Hôm nay rất có phúc, liên tiếp nhìn thấy hai vị mỹ nam cổ đại, bộ dạng của Tri huyện cũng rất anh tuấn.
Chẳng qua Thời Khanh Lạc cảm thấy, vẫn là tiểu tướng công nhà mình đẹp hơn.
Bạch Hủ nhìn Thời Khanh Lạc ăn mặc giống như thôn phụ, nhưng khí chất lại khác hoàn toàn, dẫn đầu mở miệng nói: "Ngươi hiểu hoa?"
Mới vừa rồi hắn ta đã nghe Tiểu Ngũ giới thiệu về Thời Khanh Lạc, chẳng qua vẫn ôm thái độ nghi ngờ với chuyện nàng biết trông hoa và chữa bệnh cho hoa.