Mặc kệ là cổ đại hay là hiện đại, đại đa số người đều thích bát quái và xem náo nhiệt.

Bởi vậy người ở đây, gần như đều đồng ý đi theo đến huyện thành.

Đặc biệt là mấy người đã mua thuốc xong, cũng nhờ Thời Khanh Lạc tìm phương thuốc cho mình.

Chuẩn bị cầm đi huyện thành mời thầy thuốc khác nhìn thử xem phương thuốc và thuốc vừa mua có vấn đề hay không.

Sau đó mười mấy người cùng nhau lôi kéo Thạch thầy thuốc và đồ đệ của ông ta, đi đến huyện thành.

Trên đường gặp được nhiều người, mọi người nhìn thấy Thạch thầy thuốc bị một tiểu cô nương trói chặt kéo đi, không khỏi tò mò đi lên hỏi thăm.

Thời Khanh Lạc lập tức tuyên truyền chuyện Thạch thầy thuốc đã làm lại cho mọi người đều biết.

Người trên trấn trên có chút không thể tin được, Thạch thầy thuốc lại có lòng dạ hiểm độc cố ý hại người như vậy.

Từ trấn trên đến huyện thành chỉ cần bốn mươi phút, cho nên không ít người cũng không nhịn được, đi theo cùng xem náo nhiệt.

Trên đường đi đến huyện thành, lại có người hỏi, không cần Thời Khanh Lạc lặp lại, người đi theo nhanh chóng mồm năm miệng mười kể lại mọi chuyện.

Sau đó đội ngũ đi đến huyện thành tiếp tục mở rộng.

Chờ đến lúc đến huyện thành, đã có hơn bốn mươi người đi theo.

Đến trước mặt nha môn, nha dịch nhìn thấy một tiểu cô nương kéo hai người bị trói chặt đến, phía sau còn có một đám người đi theo, không khỏi ngẩn ngơ.

Một người nha dịch trong đó đi lên trước hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”

Thời Khanh Lạc trả lời: “Chúng ta tới báo quan.”

“Đây chính là thầy thuốc của trấn chúng ta, cố ý dùng thuốc xung khắc dược tính cho tướng công của ta uống, thiếu chút nữa hại chết tướng công của ta."

Nói xong từ trong sọt nàng lấy ra đơn kiện mà tối hôm qua Tiêu Hàn Tranh đã viết xong, “Đây là đơn kiện của tướng công ta - Tiêu tú tài, còn làm phiền ngài giao cho tri huyện đại nhân.”

Nha dịch nghe nàng nói là gia quyến của tú tài, coi trọng vài phần.

Tiếp nhận đơn kiện nói: “Trước tiên các ngươi chờ một chút.”

Chính đường nha môn, một nam tử trẻ tuổi dung mạo lạnh lùng mặc quan phục thất phẩm đang lật xem công văn mấy năm gần đây của huyện Nam Khê.

Nha dịch tiến vào trình đơn kiện lên, “Đại nhân, bên ngoài có một tiểu phụ nhân đến báo quan, đây là đơn kiện mà tướng công của nàng ấy Tiêu tú tài viết.”

Mạc Thanh Lăng tiếp nhận đọc một chút, “Dẫn người đến đây.”

“Vâng!” Nha dịch cung kính lui đi ra ngoài.

Tiếp theo dẫn đám người Thời Khanh Lạc mang vào công đường.

Thời Khanh Lạc thấy phía trên có một nam tử trẻ tuổi lạnh lùng ngồi đó thì có chút nghi hoặc, không phải nói tri huyện là một lão nhân khoảng năm mươi tuổi sao?

“Gặp qua tri huyện đại nhân.” Thời Khanh Lạc không quỳ lạy, chỉ hành lễ.

Mạc Thanh Lăng nhìn thiếu nữ có bộ dạng mười lăm mười sáu tuổi kia kéo nổi hai tên bị trói chặt, thật sự có chút kinh ngạc.

Hắn ta hỏi: “Người mà ngươi trói kéo đến đây, chính là Thạch thầy thuốc muốn tố cáo?”

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng vậy, lúc nãy bọn họ phản kháng không muốn đi theo, ta sợ bọn họ chạy, cho nên trói chặt rồi kéo đến đây”

“Cũng đỡ làm phiền tri huyện đại nhân lại sai người đi một chuyến bắt người.”

Mạc Thanh Lăng: “……” Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh báo quan như vậy.

Hắn ta lại hỏi: “Ta đã xem đơn kiện rồi, ngươi nói Thạch thầy thuốc cố ý dùng thuốc độc hại phu quân của ngươi, có chứng cứ không?”

Thời Khanh Lạc lấy bã thuốc, còn có thuốc lần trước chưa uống hết, còn có thuốc mua lần này, cùng với tất cả những phương thuốc trong sọt ra đưa cho nha dịch để trình lên.

“Đây chính là chứng cứ.”

Mạc Thanh Lăng tiếp nhận phương thuốc nhìn thử, phân phó người đi đến hậu viện nha môn, gọi phủ y (thầy thuốc riêng trong phủ) trong viện của mình đến đây.

Vừa nghe muốn gọi phủ y đến, sắc mặt Thạch thầy thuốc lại thay đổi.

Thời Khanh Lạc thấy chuyện này, suy đoán vị huyện lệnh trẻ tuổi này, có thân thận bối cảnh không đơn giản, nếu không cũng sẽ không có phủ y dành riêng cho mình.

Rất nhanh một ông lão đi theo nha dịch đến.

Mạc Thanh Lăng chỉ chỉ bã thuốc và phương thuốc trên bàn.

“Ngươi đến nhìn thử xem bã thuốc và thuốc mới vừa bốc có phải là có xung khắc dược tính không, lại xem thử phương thuốc có vấn đề gì không.”

Phủ y cung kính nói: “Vâng.”

Ông ta đi qua, rất nhanh đã cầm phương thuốc có tính xung khắc lên, rỗi duỗi tay kiểm tra bã thuốc và thuốc mới bốc.

Xem xong rồi sắc mặt âm trầm nói, “Bẩm báo đại nhân, người kê đơn thuốc này có rắp tâm bất lương, đây là muốn hại người chết.”

“Phương thuốc lúc trước sẽ làm cho người đó sốt cao không lùi, sau khi chìm vào hôn mê, lại tiếp tục cho uống thuốc này thì sẽ không tỉnh lại được."

“Phương thuốc lúc sau thì mặt ngoài là thuốc bổ, nhưng lại có hai vị thuốc xung khắc dược tính."

"Sau khi uống xong, trái lại thân thể ngày càng suy yếu, đoán chừng nửa đời sau phải nằm trên giường bệnh."

Mạc Thanh Lăng gõ bàn, “Có phải là bốc thuốc sai hay không?”

Phủ y trả lời đúng sự thật: “Xem cách phối dược trên phương thuốc thì không có khả năng, hơn nữa một lần là ngoài ý muốn, nhưng nhiều lần thì không phải là ngoài ý muốn được..”

Mạc Thanh Lăng gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Thời Khanh Lạc lại chỉ vào gói thuốc mới mua, “Thạch thầy thuốc còn nói gói thuốc kia có râu nhân sâm nữa.”

Phủ y sửng sốt, cầm lấy nhìn kỹ rồi lại ngửi thử.

“Đây cũng không phải là râu nhân sâm, mà là một loại thuốc hoang, ăn vào không chỉ không bồi bổ thân thể, trái lại còn làm cho người đó choáng váng hoa mắt."

Thời Khanh Lạc nhân cơ hội nói: “Đại nhân, chẳng những ta muốn tố cáo Thạch thầy thuốc cố ý mưu sát tướng công ta, còn muốn tố cáo ông ta bán thuốc giả hại người.”

Mấy người xem bệnh mua thuốc ở dược đường của Thạch thầy thuốc nghe xong lời của y phủ đều luống cuống.

Một người nam tử trung niên cầu xin, “Đại nhân, có thể mời vị lão tiên sinh này giúp chúng ta nhìn thuốc mà chúng ta mới bốc có vấn đề gì hay không.”

Mạc Thanh Lăng gật đầu: “Được!”

Phủ y bắt đầu nhìn thử phương thuốc và thuốc của mười mấy người đi theo Thời Khanh Lạc.

Sau khi xem xong thì nói: “Có hơn phân nửa thuốc của các ngươi không thành vấn đề, nhưng lượng thuốc lại dùng không được chính xác, rõ ràng là muốn kéo dài thời gian có bệnh."

“Vì dụ như chỉ cần uống ba lần thuốc là đã khỏe lại rồi, nhưng đây lại cần uống năm sáu lần."

Phủ y dừng một chút lại nói: "Một nửa thuốc còn lại mà các ngươi mua thì có vấn đề, không trộn lẫn thuốc giả, thì chính là bốc thuốc không đúng bệnh.”

Phủ y vừa nói xong, người đi theo đều nóng nảy.

“Khó trách mỗi lần ta đi tìm Thạch thầy thuốc bốc thuốc, đều phải uống thật lâu mới tốt, thì ra là ông ta cố ý kéo dài”

“Ta có một thân thích đến chỗ ông ta bốc thuốc xem bệnh, nhưng không đến mấy ngày đã chết, ta nghi ngờ cũng là ông ta cố ý làm hại, hoặc bên trong có thuốc giả."

“Dược đường của Thạch gia rẻ hơn dược đường của huyện thành, thì ra bởi vì dùng thuốc giả.”

“Thạch thầy thuốc đúng là xấu xa, tiền này cũng dám kiếm.”

Mọi người không nhịn được lên tiếng mắng.

Sắc mặt Thạch thầy thuốc trắng bệch, xụi lơ ngồi dưới đất, ông ta xong đời rồi.

Mạc Thanh Lăng để cho nha dịch lấy miếng vải trong miệng ông ta ra: “Thạch thầy thuốc, hiện tại nhân chứng vật chứng vô cùng xác thật, ngươi còn có gì muốn nói không?"

Thạch thầy thuốc lắc đầu, “Không có lời nào để nói.”

Chứng cứ đều đặt trước mặt ông ta, dù ông ta không muốn nhận cũng phải nhận, nếu cắn chết không nhận, nói không chừng còn phải bị dù hình.

Thời Khanh Lạc mở miệng nói: “Đại nhân, tướng công ta và Thạch thầy thuốc cũng không có thù hận gì, theo lý thuyết ông ta không có lý do hại tướng công của ta, cho nên ta hoài nghi sau lưng ông ta có người sai sử.”

Mạc Thanh Lăng nhìn về phía Thạch thầy thuốc, “Nói, có phải có người sai sử ngươi làm hay không?”

Hắn ta cũng hoài nghi có người sai sử, dù cho tiểu phụ nhân này không nói, hắn ta cũng sẽ hỏi.

Thạch thầy thuốc nuốt nuốt nước miếng, suy nghĩ một chút vẫn nói: “Đúng là có người sai ta làm chuyện này, nhưng ta không quen biết người nọ.”

“Nửa tháng trước vào lúc nửa đêm người này đột nhiên xuất hiện, sau đó cho ta một trăm lượng bạc, để ta động tay động chân vào thuốc mua của Tiêu tú tài.”

“Cũng đồng ý sau khi mọi chuyện xong xui sẽ cho ta hai trăm lượng.”

“Ta chỉ biết là một nam tử che mặt, lại không nhìn thấy mặt của đối phương.”

Mạc Thanh Lăng nhíu mày.

Xem bộ dạng của Thạch thầy thuốc, hình như cũng không nói dối.

Trái lại hắn ta nhìn về phía Thời Khanh Lạc hỏi: “Gần dây tướng công của ngươi có kết thù với ai không?”

Thời Khanh Lạc không chút do dự trả lời: “Kết thù thì không có nhưng vừa lúc nửa tháng trước, phụ thân đại tướng quân của tướng công ta sủng thiếp diệt thê, vì muốn chuyển ngoại thất kia thành chính thức, liền muốn biếm thê làm thiếp.”

“Nương tướng công không đồng ý, hai người liền hòa li.”

“Tiếp theo công công muốn tướng công ta vứt bỏ nương của mình, mặc kệ đệ muội nhỏ tuổi, tướng công không đồng ý, công công liền yêu cầu phân gia đoạn tuyệt quan hệ với chàng ấy.”

“Trước đó ngoại thất kia hãm hại bà bà của ta, để cho công công biếm thê làm thiếp, nàng ta liền chuyển thành chính thất, lúc này mới ép bà bà ta không có cách nào phải hòa li, nàng ta càng chán ghét huynh muội tướng công nhà ta."

“Ở huyện Nam Khê này, trong những người mà tướng công ta quen biết, có thể sử dụng ba trăm lượng bạc thu mua Thạch thầy thuốc, cũng chỉ có ngoại thất kia có thể lấy ra được.”

Tuy rằng khẳng định nữ nhân kia động tay động chân, nhưng lại rất khó điều tra được lên người nàng ta.

Nhưng Thời Khanh Lạc không ngại, trước ghê tởm nữ nhân kia và phụ thân cặn bả kia một trận đã.

Hôm nay việc này và lời nàng nói, sẽ bị chủ bộ ghi xuống, tương lai lúc đối đầu với hai người kia, còn có thể trở mình tính nợ cũ một phen.

Mạc Thanh Lăng thực sự cảm thấy ngoài ý muội, "Phụ thân của tướng công nhà ngươi là vị tướng quân nào?”

Trong lòng hắn ta đã có suy đoán, hiện tại trong triều chỉ có một vị đại tướng quân họ Tiêu, nghe nói có thê tử nhỏ mười mấy tuổi.

Thời Khanh Lạc trả lời: “Tướng quân Tiêu Nguyên Thạch”

Mạc Thanh Lăng nghĩ thầm quả nhiên là Tiêu Nguyên Thạch.

Chỉ là hắn ta cũng không ngờ đến, nhìn thì thấy Tiêu Nguyên Thạch tính tình hào sảng, hành sự chính trực, vậy mà sau lưng lại vì một ngoại thất mà biếm thê làm thiếp.

Mấu chốt chính là vì một nữ nhân vậy mà phân gia đoạt tuyệt quan hệ với nhi nữ thân sinh của mình, thật là quá hỗn trướng.

Còn về chuyện người chủ sau màn có phải là ngoại thất kia hay không, hắn ta cảm thấy có khả năng rất lớn.

Rốt cuộc đối với thủ đoạn xấu xa độc ác của nữ nhân hậu trạch, hắn ta cũng đã tự mình thể nghiệm qua rồi.

Đương nhiên, những việc này còn phải đi điều tra, không thể vội kết luận được.

Rốt cuộc những lời của tiểu phụ nhân này nói, cũng không phải là sự thật.

“Chuyện này bản quan sẽ đi tra rõ.”

Mạc Thanh Lăng phân phó nha dịch, “Trước tiên áp giải Thạch thầy thuốc và đồ đệ của ông ta vào nhà lao, đợi bản quan tra rõ tất cả tội trạng rồi xử tiếp."

“Vâng, đại nhân!” Nha dịch kéo hai người kia đi xuống.

Mạc Thanh Lăng lại nhìn Thời Khanh Lạc nói: “Ta sẽ đi điều tra những chuyện ngươi nói, cũng cố gắng làm chủ chuyện có người đứng sau hãm hại tướng công nhà ngươi, sau khi có kết quả sẽ để người đến nhà ngươi thông báo."

Thời Khanh Lạc cười lại hành lễ nói, “Đa tạ đại nhân.”

Vừa thấy vẻ mặt của người này là biết có quen phụ thân cặn bã kia, nàng càng thêm khẳng định thân phận và bối cảnh của vị đại nhân này không đơn giản.

Dù tính không tra ra được chứng cứ nữ nhân kia hại Tiêu Hàn Tranh, nhưng khẳng định có thể tra ra những chuyện ghê tởm mà người phụ thân cặn bã đã làm.

Có lẽ có thể thông qua vị đại nhân này, truyền chuyện này đến kinh thành, để cho mọi người biết được gương mặt thật của phụ thân cặn bã kia.

Nhân tiện cũng có thể cho phu thận cặn bã và nữ nhân ti tiện kia một chút áp lực, trước khi làm chuyện xấu phải suy nghĩ kỹ, Tiêu Hàn Tranh đã xảy ra chuyện, bọn họ cũng không thoát được quan hệ.

Đây là thời đại hoàng quyền tối thượng, quyền quý và bình dân chênh lệch rất lớn.

Phụ thân cặn bã là đại tướng quân, nhưng hiện tại Tiêu Hàn Tranh chỉ là một tú tài.

Nếu mọi chuyện vỡ lỡ ra, sợ rằng phụ thân cặn bã kia sẽ hung ác liên hiệp với nữ nhân kia, trực tiếp lại muốn hại chết Tiêu Hàn Tranh, hoặc là nghĩ cách làm cho hắn không thể lớn mạnh được,

Hiện tại nếu như có một cái vòng kim cổ như thế này, phụ thân cặn bã và nữ nhân kia muốn hành động, cũng không thể thoải mái ra tay giống như trước được nữa.

Sau khi thăng đường chấm dứt, Thời Khanh Lạc đỡ Tiêu mẫu có chút mềm chân rời khỏi nha môn.

Chuyện này cũng bắt đầu từ những người thích xem náo nhiệt truyền ra bên ngoài.

Chẳng những có hành động ác độc của Thạch thầy thuốc, còn có chuyện tướng quân đương triều sủng thiếp diệt thê, vì ngoại thất muốn biếm thê làm thiếp, cuối cùng trực tiếp hòa li, càng quá đáng hơn là phân gia đoạt tuyệt với nhi nữ thân sinh của mình.

Chuyện sau càng kích thích hơn, càng có thể thỏa mãn các bá tánh muốn nghe chuyện bái quái của giới quyền quý, cho nên tốc độ lan truyền ngày càng nhanh.

Tiêu mẫu đi ra ngoài một lát, mới cảm thấy thân thể không run như vậy nữa

“Khanh Lạc, con thật là quá lợi hại.”

Hôm nay mọi chuyện con dâu làm, chẳng những đưa Thạch thầy thuốc vào nhà tù, còn dẫn mọi chuyện lên đầu tra nam tiện nữ kia nữa.

Mấu chốt là trước mặt huyện thái gia, vẻ mặt của con dâu vẫn bình tĩnh chậm rãi trình bày, bà thật sự bội phục.

Nếu đổi thành là bà, nói chuyện trước mặt Huyện thái gia nhất định sẽ vô cùng căng thẳng.

Thời Khanh Lạc đỡ bà nói: “Nương, thật ra nương cũng có thể, chỉ cần nương dũng cảm đi ra bước đầu tiên.”

“Phụ thân cặn bã và nữ nhân đê tiện kia, đối xử với huynh muội Tiêu Hàn Tranh và nương như vậy, tương lai có cơ hội, nương nhất định phải làm cho bọn họ đẹp mặt một chút.”

“Tốt nhất là ở trước mặt mọi người mắng xả giận một trận, để cho thanh danh của bọn họ vào bãi rác."

Nếu đổi thành là nàng, trước tiên đánh nát đầu chó của tra nam, sau đó đâm chết tiện nữ kia.

Nhân tiện làm cho hai người kia không có đất dung thân ở kinh thành.

Hôm nay nàng không nói ra quan hệ hỗn loạn của phụ thân cặn bã và nữ nhân kia, trừ bỏ không có chứng cứ, cũng vì để sau này Tiêu Hàn Tranh lên kinh thành tự mình trừng trị đôi tra nam tiện nữ.

Rốt cuộc hiện tại thân phận và địa vị lực lượng của mình đều kém xe kẻ địch, trước tiên vẫn không nên bức đối phương chó cùng rứt giậu mới được.

Tiêu mẫu dở khóc dở cười, “Thật ra nương cũng muốn mắng hai người kia.”

Nhưng cảm giác có chút không chân thật!

Thời Khanh Lạc kiên định nói: “Nương yên tâm, sẽ có cơ hội, dù không có cơ hội, con và Tiêu Hàn Tranh cũng sẽ sáng tạo cơ hội cho nương.”

Tiêu mẫu mím môi, hít sâu một hơi, “Được, nếu có cơ hội, nương thử xem.”

Bà phải cố gắng thay đổi chính mình, không để cho con dâu và nhi tử thất vọng.

Thời Khanh Lạc nhẹ nhàng vỗ tay bà cổ vũ, “Vậy mới đúng, yên tâm đi dù sao phía sau còn có bọn con, không cần sợ.”

Tiêu mẫu gật đầu, “Ừ, không sợ.”

Sợ và chột dạ nên là đôi cẩu nam nữ kia mới đúng.

Tiếp theo Thời Khanh Lạc đi với Tiêu mẫu đến phường thêu bán túi tiền, lại đi đến tiệm sách, giúp giao sách mà Tiêu Hàn Tranh chép lấy tiền.

Đồng thời tiệm sách còn bán giấy bút mực, Thời Khanh Lạc giúp Tiêu Hàn Tranh mua một ít giấy.

Nàng nhìn giấy chẳng có chất lượng gì cảm thấy thật đắt, nhưng vẫn một trăm văn tiền.

Một chút đã một trăm văn tiền, mắc hơn thì là hơn một lượng bạc.

Cũng khó trách này nhà nghèo cổ đại khó ra quý tử, chỉ mua giấy cũng là một khoảng tiền lớn, người nhà nghèo nào cũng cấp nổi chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play