Thời Khanh Lạc nghe hai tỷ đệ nói thì chua xót trong lòng. Người của nhà cũ thật đúng không phải là người.

Nàng khí phách cười nói: “Về sau tẩu sẽ dẫn theo mọi người ăn sung mặc sướng, mấy loại bay lên trời, chạy trên mặt đất, bơi trong nước, đều sẽ cho mọi người ăn thử.”

Nhị Lang hoan hô: “Tẩu tẩu thật tốt!”

Trên mặt Tiêu tiểu muội và Tiêu mẫu cũng tràn ngập tươi cười chờ mong.

Nhìn tiểu tức phụ làm cho Tiêu mẫu, Tiêu tiểu muội và Tiêu Nhị Lang vui vẻ chờ mong như vậy

Cảm giác cô đơn tịch mịch mà đời trước lưu lại trong lòng của Tiêu Hàn Tranh hình như đã dần bị lấp đầy.

Cơm nước xong, Tiêu tiểu muội thật chăm chỉ dọn chén bát đi rửa sạch.

Thời Khanh Lạc không am hiểu chuyện nấu cơm, cũng không thích làm việc nhà, cho nên cũng không giành làm.

Tiêu mẫu lấy túi tiền ra, ngồi thêu trong sân.

Trong lúc Tiêu Hàn Tranh hôn mê, lương thực và tiền bạc trong nhà đều bị hai nữ nhân đanh đá kia cướp đi, bà là dựa vào tiền thêu túi để bốc thuốc cho nhi tử, duy trì kế sinh nhai.

Chỉ là sau đó thuốc ngày càng đắt, bà thật sự lấy không ra nhiều tiền như vậy, mới đi mượn người trong thôn.

Nhị Lang đi ra ngoài chơi, Tiêu Hàn Tranh gọi Thời Khanh Lạc trở về phòng.

Hắn đưa chồng giấy trên bàn cho Thời Khanh Lạc, “Ta đã viết phần mở đầu rồi, nàng đọc thử được không.”

Hắn sao chép thoại bản nhiều năm, cộng thêm kiếp trước làm quan, cũng thích xem các loại tạp thư, nhưng từ trước đến giờ chưa từng đọc qua loại thoại bản tu tiên này.

Chẳng qua bởi vì thương lượng với Thời Khanh Lạc đã cho hắn rất nhiều linh cảm và nội dung cốt truyện.

Lúc mới bắt đầu viết còn gượng gạo, viết lâu thì đã quen thuộc.

Thời Khanh Lạc nhận lấy đọc từ đầu đến cuối.

Sau khi xem xong nàng kinh ngạc cảm thán không thôi, ngẩng đầu nói với Tiêu Hàn Tranh: “Lão Tiêu, thiên phú này của huynh cũng quá mạnh đi.”

“Thoại bản này viết rất trôi chảy, cảm giác nhập vai rất mạnh, ta cảm thấy viết rất hay.”

Lúc trước nàng có nghe nói Tiêu Hàn Tranh là thiên tài trong phương diện đọc sách, không ngờ trên phương diện viết thoại bản cũng có thiên phú như vậy.

Nếu để cho nàng viết, tuyệt đối không viết ra được hiểu quả như vậy, khẳng định sẽ viết rất dở.

Mà Tiêu Hàn Tranh viết lại mang theo một ít đặc sắc ý nhị và phương pháp sáng tác thoại bản của thời đại này, càng làm cho người đọc dễ tiếp thu hơn.

Nàng cảm thấy nếu đặt vào hiện đại, đoán chừng Tiêu Hàn Tranh viết tiểu thuyết cũng có thể trở thành đại thần.

Tiêu Hàn Tranh nghe được nàng ca ngợi, mặt mày nhiễm một tầng ý cười, “Vậy xem ra có thể tiếp tục viết đúng không?”

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Tất nhiên là có thể, chẳng qua có hai chỗ cần sửa lại, sửa xong có thể sẽ càng tốt hơn.”

Tiêu Hàn Tranh hỏi: “Hai chỗ nào?”

Thời Khanh Lạc chỉ ra vấn đề, cũng ý kiến của mình nên sửa như thế nào.

Tiêu Hàn Tranh gật gật đầu, “Nàng nói rất có đạo lý, để ta sửa rồi đọc lại thử xem.”

Nói xong liền ngồi xuống bắt đầu sửa chữa.

Thời Khanh Lạc thì nhàm chán ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn viết.

Sau đó càng phát hiện chữ Tiêu Hàn Tranh viết không chỉ đẹp, còn rất có khí phách, không giống với chữ viết mà một thiếu niên mười sáu mưới bảy tuổi có thể viết được.

Lúc này lão Tiêu thật sự giống đang mở trạng thái đại lão.

Quả nhiên, trước đó nàng đầu tư rất chính xác.

Rất nhanh Tiêu Hàn Tranh đã sửa xong, Thời Khanh Lạc lại đọc một lần, “Lần này khá hơn nhiều, huynh thật có thiên phú viết thoại bản.”

Nàng cười nói: “Chẳng qua huynh đừng trầm mê vào nó, bình thường dành chút thời gian viết là được, ta còn đang chờ ôm đùi của huynh đó.”

Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười, “Được, ta sẽ cố gắng học tập thi cử, để tương lai nàng ôm đùi ta.”

Khụ khụ, sao lời này nghe vào có chút không thích hợp lại ái muội như vậy

Về sau tiểu tức phụ chỉ cần ôm đùi của hắn là được rồi, cho nên, hắn phải càng nổ lực hơn mới được.

Thời Khanh Lạc vừa lòng gật đầu, “Lão Tiêu, cả nhà đều dựa vào huynh, tin tưởng huynh sẽ làm được.”

Cố vũ thích hợp và tín nhiệm đối phương, vẫn rất cần thiết.

Ánh mắt Tiêu Hàn Tranh nhìn về phía Thời Khanh Lạc trở nên ấm áp, “Vậy trước tiên ta cảm ơn tín nhiệm của nàng.”

Hai người lại thảo luận cốt truyện, Tiêu Hàn Tranh tiếp tục viết, Thời Khanh Lạc thì đi ngủ trước.

Hơn ba giờ sáng, Thời Khanh Lạc nghe được tiếng động bên ngoài, liền biết đây là ba người Tiêu mẫu thức dậy làm đậu hủ.

Nàng cũng nhanh chóng thức dậy đi ra ngoài.

Lúc này Tiêu mẫu chuẩn bị cầm theo đậu nành, dẫn theo nhi tử nữ nhi đi xay đậu.

Nhìn thấy Thời Khanh Lạc, bà cười nói: “Sao không ngủ thêm một chút?”

Thời Khanh Lạc trả lời: “Tối hôm qua con ngủ sớm, lúc này dậy cũng không cảm thấy mệt.”

“Mọi người đi trước đi, con rửa mặt xong sẽ đến sau.”

Tiêu mẫu là một người bà bà rất tốt

Đừng nói là ở cổ đại, ở hiện đại cũng không có nhiều bà mẹ chồng bảo con dâu ngủ nhiều thêm, còn là tự chủ động dẫn theo con trai con gái của mình đi làm việc trước nữa.

Tiêu mẫu gật đầu, “Không có việc gì, con cứ từ từ đến.”

Trời gần sáng, bọn họ làm xong đậu hủ, Thời Khanh Lạc để cho Tiêu tiểu muội và Nhị Lang đứng ở cửa sân đổi đậu hủ.

Có Tiêu Hàn Tranh ngồi ở trong viện trông coi, nàng cũng yên tâm.

Sau đó đi lên trấn trên với Tiêu mẫu.

Thời Khanh Lạc cõng một cái sọt, đặt bã thuốc đổ ở hậu viện và thuốc chưa uống hết trong hai ngày này bỏ vào bên trong.

Thôn Hạ Khê cũng không xa trấn trên, chỉ cần đi bộ hơn một giờ là đến rồi.

Từ trấn trên đi huyện thành thì khoảng bốn mươi phút.

Hai người trực tiếp đi đến dược đường.

Đây cũng là dược đường duy nhất của trấn trên, khách hàng chủ yếu chính là người trong thôn.

Tiêu mẫu đi vào, đồ đệ của Thạch thầy thuốc liền cười đến tiếp đón.

“Thuốc của mấy ngày trước đã uống hết rồi sao?”

Tiêu mẫu gật đầu, “Uống hết rồi.”

Sau đó đi theo người này đi vào nội đường, Thời Khanh Lạc lập tức thấy một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, đang xem bệnh cho người khác.

Trước bọn họ còn có vài người đang xếp hàng, nhìn cách ăn mặc cũng là người trong thôn.

Bắt mạch xong lại đến người tiếp theo.

Thạch thầy thuốc cười khách khí hỏi Tiêu mẫu: “Sau khi lệnh lang tỉnh, mấy ngày gần đây có khó chịu chỗ nào không?”

Nhìn qua Tiêu mẫu có vài phần ưu sầu: “Sau khi tỉnh lại thật ra cũng không có chỗ nào khó chịu cả, chỉ là thân thể rất yếu, rất khó xuống giường đi lại.”

Bà thở dài, “Cũng không biết có thể khỏe lên được hay không.”

Con ngươi của Thạch thầy thuốc lóe lên ánh sáng gì đó, “Hôn mê nhiều ngày như vậy, còn sốt cao không giảm, lúc sau tỉnh lại đã không tệ rồi, thân thể rất yếu ớt là chuyện bình thường.”

“Uống thuốc bổ một đoạn thời gian nữa sẽ không sao.”

Tiêu mẫu thực miễn cưỡng nở nụ cười “Được, vậy cứ uống thuốc thêm một khoảng thời gian đi, còn phiền Thạch thầy thuốc kê thuốc cho ba ngày.”

Mỗi lần bà đều mua thuốc cho ba ngày.

Thạch thầy thuốc gật đầu, đề bút bắt đầu viết phương thuốc, sau đó để đồ đệ đi bốc thuốc.

Thời Khanh Lạc nhìn bộ dạng không đáng tin này, dù là thuốc bổ, cũng có thể tùy tiện uống sao?

Chẳng lẽ không nên trước nhìn, nghe, hỏi, sờ, hiểu được chỗ nào suy yếu, lại đúng bệnh hốt thuốc sao?

Thầy thuốc này không chỉ có vấn đề về nhân phẩm, còn không có trách nhiệm đối với người bệnh của mình nữa.

Vì thế sau khi Thạch thầy thuốc để đồ đệ đi bốc thuốc, Thời Khanh Lạc mở miệng.

“Thạch thầy thuốc, ngươi kê đơn bốc thuốc, không cần bắt mạch cho tướng công của ta sao?”

Thạch thầy thuốc vẫn luôn chú ý Tiêu Hàn Tranh, cho nên biết gần đây đối phương cưới một tức phụ, vậy mà đúng là có thể xung hỷ tỉnh lại.

Ông ta biết rõ thuốc mà mình bỏ vào, chỉ cần lại uống thêm mấy thang, Tiêu Hàn Tranh tuyệt đối không có khả năng tỉnh lại.

Ai biết đột nhiên xuất hiện một biến số Thời Khanh Lạc này.

Cũng bởi vậy, cho nên ông ta cũng không vui khi gặp Thời Khanh Lạc, nụ cười phai nhạt đi rất nhiều, “Ta xem bệnh hơn hai mươi năm, không cần bắt mạch cũng biết kê đơn bốc thuốc như thế nào, đây là ngươi nghi ngờ ta sao?”

“Nếu nói như vậy, các ngươi đi khám cao nhân khác đi.”

Một bộ dạng nếu ngươi đắc tội ta, ta sẽ không kê đơn hốc thuốc cho các ngươi.

Thời Khanh Lạc lại không sợ đắc tội với ông ta, “Ta chỉ tò mò thôi, không bắt mạch đã có thể kê đơn bốc thuốc, có thể đúng bệnh hốt thuốc sao? Có thể xuất hiện bệnh trạng không tốt hay không?”

Thạch thầy thuốc không cho rằng một thôn phụ biết y thuật, ông ta cười lạnh nói: “Phương thuốc mà ta kê, tất nhiên là có thể đúng bệnh hốt thuốc, sao có thể xuất hiện dấu hiệu không tốt được, ta không cần một thôn phụ như ngươi đến chỉ giáo.”

Ông ta nói xong, không vui nhìn Tiêu mẫu nói: “Con dâu này của ngươi thật vô lễ, uống hết thuốc lần này các ngươi cũng đừng tới dược đường này của ta nữa, mời cao nhân khác đi.”

Lần này ông ta kê đơn có chút mạnh, uống xong phần thuốc ba ngày này, thân thể của Tiêu Hàn Tranh cũng hoàn toàn bọ hủy hoại rồi.

Đúng lúc dựa vào chuyện này ông ta có cớ để không xem bệnh bốc thuốc cho Tiêu gia, đến lúc đó dù thầy thuốc khác khám bệnh kê đơn bốc thuốc bổ khác cũng vô dụng.

Một khi qua tay thầy thuốc khác, về sau Tiêu Hàn Tranh thế nào, cũng không liên quan gì đến ông ta.

Lúc này Tiêu mẫu hận không thể lao đến cào mặt tên thầy thuốc này, lại cố gắng nhịn xuống làm bộ lộ ra vẻ khó xử, “Chuyện này!”

Thời Khanh Lạc cười lạnh: “Được nha, lần sau chúng ta sẽ không đến đây nữa.”

Người khác chờ xem bệnh, nghe được lời này đều không khỏi lắc đầu.

Tiểu tức phụ này thật ngốc, vậy mà đắc tội với thầy thuốc, về sau muốn xem bệnh thì làm như thế nào? Cũng không biết nghĩ thế nào nữa.

Đúng lúc này, độ đệ của Thạch thầy thuốc đã bốc xong thuốc, đưa cho Tiêu mẫu.

“Đây là thuốc của các ngươi, mời nhận cho, tổng cộng hai lượng bạc.”

Tiêu mẫu tiếp nhận thuốc, lập tức đưa cho Thời Khanh Lạc, lại làm bộ móc bạc ra, “Sao lại mắc như vậy?”

Thạch thầy thuốc nói: “Ta bỏ thêm râu nhân sâm cùng với một ít thuốc bổ quý giá, cho nên lấy của ngươi hai lượng là nở mặt của Tiêu tú tài đó.”

Ý tứ chính là giá cả này là đã có giảm giá và ưu đãi rồi.

Thời Khanh Lạc thuận tay mở một bao thuốc ra, dùng tay tìm kiếm, quả nhiên thấy được hai vị thuốc xung khắc dược tính làm tổn thương suy yếu thân thể mà Tiêu Hàn Tranh đã dạy cho nàng.

Lại thấy được một ít thuốc giống như râu nhân sâm.

Nàng hỏi Thạch thầy thuốc hỏi: “Đây là râu nhân sâm?”

Lúc này Thạch thầy thuốc vẫn chưa cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, gật đầu: “Đúng vậy.”

Thời Khanh Lạc cầm lấy mấy sợi râu đặt lên chóp mũi ngửi thử, “Thạch thầy thuốc, xem ra người không chỉ chưa bắt mạch đã kê đơn bốc thuốc, còn dùng thuốc giả giả làm râu nhân sâm, thật là xấu xa.”

Lúc nàng ở viện nông nghiệp, cũng có hợp tác một hạng mục với một chuyên gia về nhân sâm, cho nên cũng có hiểu biết đối với nhân sâm.

Cái này đúng là rất giống râu nhân sâm, nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện ra chỗ khác biệt.

Ngửi một cái là biết đó là đồ giả.

Người chuyên nghiệp liếc nhìn một cái là có thể phát hiện ra được, nhưng nếu cố ý lừa thôn dân không biết gì về y thuật, vậy đúng là trót lọt rồi.

Thạch thầy thuốc nghe được lời của nàng, sắc mặt hơi đổi, “Nói hươu nói vượn, đây là râu nhân sâm của dược đường ta, một thôn phụ như ngươi thì biết cái gì.”

“Có phải là do ta không nguyện ý bốc thuốc khám bệnh cho nhà các ngươi, cho nên ngươi cố ý hãm hại ta?”

Ông ta lên tiếng uy hiếp, “Nếu người dám gây chuyện ở đây, ta sẽ để cho người đi báo quan.”

Trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác không tốt, sao thôn phụ này biết đó là đồ giả.

Thời Khanh Lạc kiêu ngạo nói: “Báo đi, hôm nay nếu ngươi không báo quan, ngươi chính là súc sinh vương bát đản.”

Sắc mặt Thạch thầy thuốc trầm trầm, “Thật nhục văn nhã, quả thật ngươi thật nhục văn nhã.”

Thời Khanh Lạc cười lạnh, “Dù ta có nhục văn nhã, cũng tốt hơn một thần thuốc lòng dạ độc ác xấu xa hơn ngươi nhiều.”

“Thuốc của ngươi không chỉ có nhân sâm giả, thuốc khác cũng có vấn đề.”

“Rõ ràng là bổ thân thể, nhưng lại có hai vị thuốc xung khắc nhau, uống vào không chỉ không bổ thân thể, làm thân thể ngày càng mạnh khỏe, ngược lại sẽ làm cho thân thể bị tổn thương suy yếu nghiêm trọng.”

“Liều lượng mà lần này ngươi kê đơn còn rất mạnh, nếu tướng công của ta thật sự uống ba ngày, về sau sợ là phải nằm trên giường qua hết cuộc đời.”

Nghe được lời này, sắc mặt Thạch thầy thuốc hoàn toàn thay đổi.

Người đang xếp hàng chờ xem bệnh và người đã khám xong ở dược đường đều lộ ra ánh mắt không thể tin nổi.

Thạch thầy thuốc âm trầm nói, “Người, nữ nhân đánh đá cố ý gây chuyện ở đây, một khi đã như vậy, ta sẽ không bán thuốc này nữa.”

Nói xong liếc mắt ra hiệu cho đồ đệ.

Nếu thuốc đã bị đối phương nhìn ra vấn đề, vậy không thể để đối phương cầm thuốc đi được.

Đồ đệ vừa thấy liền hiểu, lập tức ra tay đi lên muốn đoạt lấy thuốc trong tay Thời Khanh Lạc.

Thời Khanh Lạc đã sớm có phòng bị, đối phương vừa lại gần, nàng liền né tránh.

Sau đó nhấc chân lên, đá ngã người này.

Sau đó lấy tốc độ nhanh nhất, chạy đến trước mặt Thạch thầy thuốc ấn cả người ông ta lên bàn.

“Nếu không có vấn đề gì, các ngươi chột dạ đoạt lại làm gì”

“Nếu ngươi không dám báo quan, vậy chúng ta sẽ đi báo, tố cáo ngươi cố ý hại tính mạng của người khác, bán thuốc giả."

Lúc Thạch thầy thuốc còn chưa phản ứng kịp, đã bị ấn xuống bàn rồi.

Chờ hoàn hồn muốn phản kháng, thì giãy giụa như thế nào cũng không thoát ra được, “Làm càn, nữ nhân đánh đá ngươi dám đối với ta như vậy, ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.”

Thời Khanh Lạc để Tiêu mẫu lấy ra dây thừng cố ý mang đến, trói Thạch thầy thuốc và đồ đệ của ông ta lại.

“Rất nhanh người sẽ ăn cơm nhà lao, muốn làm ta đẹp mặt cũng phải đi ra từ nhà lao đã.”

Lúc này Thạch thầy thuốc mới hoàn toàn luống cuống, ông ta thật sự không ngờ thôn phụ này còn biết về dược liệu, thân thủ còn không kém, vì thế chột dạ mắng lên.

Thời Khanh Lạc ngại phiền, trực tiếp lấy miếng vải trên bàn vo thành một cục, nhét vào trong miệng của ông ta.

Tiếp theo bỏ thuốc mới vừa lấy được vào sọt, sau đó đi đến quầy thuốc lấy phương thuốc trên đó.

Sau khi làm xong, nghĩ một chút nàng lại kéo ngăn kéo và ngăn tủ tìm kiếm, tìm ra được phương thuốc mà Thạch thầy thuốc kê cho Tiêu Hàn Tranh.

“Toàn bộ phương thuốc mà người kê đều có vấn đề, hiện tại chúng ta sẽ đi báo quan, ngươi có phải cố ý hạm hại mạng người hay không, để cho thầy thuốc ở huyện thành xem phương thuốc và thành phần thuốc của người là biết được.”

Nàng nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Thạch thầy thuốc, tiếp tục nói: “Thuốc mà người bốc lúc trước, còn có bã dược nấu xong chúng ta đều có mang đến.”

Con ngươi của Thạch thầy thuốc co rút lại, hiện tại ông ta xem như đã hiểu, hôm nay tiểu phụ nhân này có chuẩn bị mà đến.

Xem ra thuốc mà ông ta bán đã bị người Tiêu gia phát hiện có vấn đề, hôm nay cố ý để cho ông ta tiếp tục kê đơn bốc thuốc, bắt được bằng chứng ngay tại hiện trường.

Ông ta mắng thầm người truyền tin tức cho mình trong hai ngày này.

Còn nói cái gì mà thân thể của Tiêu Hàn Tranh đã suy yếu đến mức không thể xuống giường được, để cho ông ta tiếp tục kê đơn bốc thuốc, tốt nhất là tăng liều lượng, nhanh chóng ra tay.

Ông ta muốn phản bác nhưng miệng lại bị chặn, ông ta bắt đầu cuống cuồng rồi.

Lúc này người đến xem bệnh cũng hoàn hồn lại.

Một người trong đó không nhịn được hỏi Thời Khanh Lạc hỏi: “Cô nương, lời mới vừa rồi ngươi nói đều là thật?”

Thời Khanh Lạc gật đầu: “Tất nhiên là thật, nếu không sao ta dám trói bọn họ lại, muốn bắt bọn họ lên quan chứ.”

“Đây là một tên lang băm lòng dạ độc ác, còn dùng thuốc giả nữa.”

Nàng lại nói: “Ta kiến nghị các ngươi đi cùng với chúng ta đến quan phủ, nhờ người giúp đỡ xem thử thuốc của mình, có phải cũng có vấn đề hay không.”

“Thuận tiện cũng có thể nhìn xem, chúng ta có nói thật hay không.”

Đây là nàng phòng ngừa lỡ như.

Nhiều người đi, một đường đi sẽ làm mọi chuyện trở nên rầm rộ, mới có thể làm cho tri huyện cảm thấy áp lực, để đối phương xử lý mọi chuyện công bằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play