Phu Nhân Tú Tài

Chương 19


1 tháng

trướctiếp

Đầu tiên mọi người trách móc Vương thị, lúc này mới khuyên bảo Thời Khanh Lạc.

“Tức phụ Đại Lang, chúng ta đều biết ngươi là cô nương có thanh danh trong sạch, Vương thị chỉ đánh rắm thôi, ngươi bỏ dao xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”

“Chúng ta cũng sẽ không nghe Vương thị nói hươu nói vượn, thanh danh của ngươi sẽ không bị bẩn.”

“Đúng đúng, chúng ta đều làm chứng cho ngươi.”

Vương thị cũng sắp sợ đến mức tiểu ra quần, bà ta đã bị tiểu nha đầu này đánh hai lần, hiện tại dao kia tùy thời đều có thể cắt trúng cổ bà ta, bà ta rất sợ.

Rất nhiều thời điểm ngang ngược sợ ác bá, mang giày sợ chân trần.

“Đúng vậy, mới vừa rồi ý của ta không phải nói ngươi không trong sạch, đó chỉ là câu mắng chửi quen miệng của ta thôi, ngươi đừng để trong lòng.”

Thời Khanh Lạc ngây thơ nhìn bà ta, “Thật vậy chăng? Vậy bà xin lỗi ta đi.”

Vương thị tức giận, nhưng vì mạng nhỏ, vẫn là thỏa hiệp, “Ta xin lỗi, ta không nên mắng ngươi, ngươi rất trong sạch.”

Lúc này Thời Khanh Lạc mới dời dao trên cổ Vương thị ra: “Miệng là để nói chuyện ăn cơm, mà không phải là để mắng chửi người ta, sau này Vương thị bà chú ý một chút.”

“Nếu là người khác thì không dễ nói chuyện như ta đâu.”

Vương thị: “……” Ngươi mà là người dễ nói chuyện? Đùa ta à?

Lần này Thời Khanh Lạc không nhảy qua bàn nữa, từ bên cạnh vòng về chỗ lúc trước, đặt dao phay lên cái thớt.

Nàng liếc mắt nhìn Vương thị và Ngô thị, “Các ngươi còn có việc sao? Không có việc gì thì đừng đứng ở chỗ này làm chậm trễ ta đổi đậu hủ.”

Vương thị run chân lôi kéo cánh tay Ngô thị , “Không, chúng ta không có việc gì.”

Nha đầu chết tiệt này quá tà môn, đánh không lại, nói không lại, vì trong sạch chó má gì đó thiếu chút nữa cắt cổ bà ta, bà ta thật sự có chút sợ hãi.

Ngô thị cũng bị hoảng sợ, vừa rồi bộ dạng của Thời Khanh Lạc, rất giống như một lời không hợp là có thể đồng quy vô tận với Vương thị.

Nha đầu chết tiệt này chính là người điên, còn là người điên vừa thông minh vừa biết cách ăn nói, quá khó chơi.

Bà ta ngượng ngùng cười nói, “Không có, chúng ta đi đây.”

Sau đó đỡ Vương thị về nhà cũ, chuẩn bị để cho lão thái thái ra tay.

Bà ta cũng không tin Thời Khanh Lạc sẽ dám đánh chửi lão thái thái, mặc kệ có đoạn tuyệt quan hệ hay không, đánh trưởng bối chính là tội.

Thời Khanh Lạc chờ hai người rời đi xong, khuôn mặt đang lạnh lùng nhiễm một tầng ý cười: "Chúng ta tiếp tục đổi, đến ai đây?”

Lúc này người đến lượt đổi đậu hủ mới phản ứng kịp, tiến lên cười nói: “Đến ta.”

Một lát sau, đậu hủ còn dư lại đã được đổi xong.

Thời Khanh Lạc cười nói với mọi người, "Đậu hủ hôm nay đã hết rồi, ngày mai mọi người lại đến nhé.”

Thời Khanh Lạc lại khôi phục bộ dạng ôn hòa vô hại, nhưng hôm nay đã làm thay đổi ấn tượng của mọi người đối với nàng.

Lúc trước bọn họ cảm thấy tức phụ Đại Lang có chút ngốc, chạy đến gả xung hỷ cho người không biết có tỉnh lại hay không.

Lúc gả đến nhìn thì rất gầy yếu, còn tưởng rằng có tính tình giống với Tiêu mẫu.

Ai ngờ đến, chỗ nào giống nhau chư hoàn toàn tương phản.

Hôm nay Thời Khanh Lạc cho mọi người một cảm nhận cực kỳ lớn đó chính là không dễ chọc.

Nhanh mồm dẻo miệng biết ăn nói, một lời không hợp trực tiếp ra tay, trong thôn thật sự là không tìm ra được một tức phụ thứ hai nào như vậy.

Khó trách nghe nói hiện tại Tiêu gia là do Thời Khanh Lạc quản gia.

“Được rồi, ngày mai chúng ta lại đến.” Không ít người trở nên khách khí hơn.

Có nam hài tám chín tuổi không nhịn được, nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: “Tỷ tỷ, có phải tỷ biết võ không?”

Đối với vấn đề này của nam hài, thật ra mọi người cũng có chút tò mò.

Rốt cuộc vừa rồi nhìn nàng phi ra khỏi bàn đánh người, rất là nhẹ nhàng.

Thời Khanh Lạc cười nói: “Biết một chút, lúc ta từng ở đạo quán, sư phụ đã dạy thuật phòng thân cho chúng ta.”

Lão đạo trưởng đã đi về cõi tiền: “……” Ta chính là người cõng nội chuyên nghiệp.

Mọi người nghe vậy thì đã hiểu rõ, thì là là do lão thần tiên dạy, khó trách thân thủ của Thời Khanh Lạc lại không tệ như vậy.

Trận nổ mạnh lần đó, đạo quán cháy vào ban ngày, mấy thôn dân gần đó đều thấy ánh lửa ngập trời.

Bởi vì không biết trên đời này còn có thuốc nổ, lần đầu tiên thấy loại tình cảnh này, cho nên có người nói lão thần tiên là phi thăng, mọi người đều tin.

Bởi vậy đối với chuyện Thời Khanh Lạc biết võ, độ tiếp thu đặc biệt cao.

Có một lão phụ nhân cười hỏi: “Lão thần tiên thật lợi hại, nghe nói đậu hủ này cũng do ngài ấy dạy ngươi?”

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng vậy, sư phụ dạy ta biết chữ tập võ, còn dạy ta rất nhiều thứ.”

Phiên dịch lại là: Cho nên về sau ta sẽ làm ra rất nhiều loại đồ vật, các ngươi cũng đừng cảm thấy kỳ lạ.

Sau đó vành mắt của nàng nhanh chóng đỏ lên, “Chỉ tiếc sư phụ đã đi về cõi tiên.”

Nàng phát hiện nếu mình đi lăn lộn trong giới giải trí, nói không chừng còn có thể nhận giải ảnh hậu.

“Thì ra là thế, khó trách ngươi lợi hại như vậy.”

“Không hổ là đồ đệ của lão thần tiên.”

“Tức phụ Đại Lang, ngươi cũng đừng khổ sở, lão thần tiên phi thăng thành tiên mà, ngươi nên vui mừng cho ngài ấy.”

“Đúng vậy, lão thần tiên khẳng định cũng hy vọng nhìn thấy người vui mừng cho mình.”

“Tuy rằng lão thần tiên đã phi thăng, nhưng khẳng định sẽ che chở cho ngươi.”

“Ngươi xem ngươi mới gả đến đây, Đại Lang đã được ngươi xung hỷ tỉnh lại, ngươi là người có phúc khí.”

Nhìn bộ dạng vành mắt đỏ hồng gần như khóc lên của Thời Khanh Lạc, mọi người đều lên tiếng an ủi

Càng nghĩ mọi người càng cảm thấy tức phụ Đại Lang có lão thần tiên che chở.

Lúc này Thời Khanh Lạc mới giơ tay lên lau nước mắt, “Ừ , mọi người nói đúng, sư phụ đi làm thần tiên, ta nên vui mừng cho ngài ấy.”

Quả nhiên tên tuổi của lão đạo trưởng dùng rất tốt.

“Vậy mới đúng.” Mọi người sôi nổi gật đầu.

Đổi xong đậu hủ, các thôn dân cũng lục tục rời đi.

Thời Khanh Lạc và mấy người Tiêu mẫu dọn đồ vào nhà.

Thời Khanh Lạc dọn đồ xong, quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lành sùng bái tràn đầy ỷ lại của Tiêu mẫu.

Chẳng những bà, vẻ mặt Tiêu tiểu muội và Nhị Lang đều bội phục sùng bái nhìn Thời Khanh Lạc.

Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội ở nhà cũ, không ít lần bị Vương thị và Ngô thị khi dễ.

Nhị Lang cũng nhi tử của hai người này khi dễ.

Hiện tại nhìn thấy hai người này ăn mệt như thế, xám xịt rời đi, bọn họ mới phát hiện thì ra hai người này cũng không khó đối phó như bọn họ nghĩ.

Thời Khanh Lạc nhìn bọn họ cười nói: “Ác nhân cũng không đáng sợ, loại giống như Vương thị đều là sợ người ác hơn mình.”

“Chỉ cần ba người ác hơn bà ta, hung dữ hơn bà ta, bà ta sẽ sợ hãi.”

Tiêu mẫu cảm thấy có đạo lý, “Đúng vậy, lúc trước nương quá mềm yếu, cho nên hai người họ mới thích khi dễ nương như vậy.”

Càng không phản kháng, thì sẽ bị khi dễ càng tàn nhẫn hơn.

Vương thị ngang ngược như vậy, cho nên không có cách nào khi dễ Ngô thị giống như mình.

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng vậy, cho nên nương và tiểu muội đệ đệ đều phải tự mình kiên cường lên.”

“Phải tàn nhẫn ngay cả chính mình cũng phải sợ, như vậy sẽ không ai dám khi dễ mình nữa.”

Tiêu tiểu muội suy nghĩ nói: “Có phải nên dùng dao chém bọn họ, bọn họ mới sợ không?”

Vừa rồi tẩu tẩu đánh đại bá mẫu, nàng ấy thấy rất sảng khoái.

Lúc tẩu tẩu kề dao lên cổ đại bá mẫu, nàng ấy phát hiện chân đại bá mẫu run lên, hiển nhiên là rất sợ.

Thời Khanh Lạc sợ tiểu cô nương suy nghĩ sai lệch, lập tức nói: “Không phải, tẩu cầm dao chỉ là hù dọa bà ta thôi, cũng sẽ không thật sự cắt cổ bà ta.”

“Nếu bà ta chết, tẩu còn phải vào nhà lao nữa, hoặc là chém đầu chôn cùng, không có lời.”

Nàng cảm thán nói: “Không có chuyện gì bằng chuyện sống sót cả.”

Đã chết thì cái gì cũng không có.

Thời Khanh Lạc lại nói: “Chẳng qua lúc hù dọa cũng nên có khí thế, để cho bọn họ nghĩ mình làm thật.”

Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội cái hiểu cái không gật đầu, Nhị Lang lại chú ý đến một phương diện khác.

“Tẩu tẩu, tẩu có thể dạy đệ luyện võ hay không?” Thấy tẩu tẩu lợi hại như vậy, cậu đặc biệt sùng bái.

Thời Khanh Lạc cười nói: “Có thể nha, tiểu muội cũng có thể đi theo luyện tập với tẩu.”

“Nếu nương muốn cũng có thể.”

Nàng tin tưởng về sau trong nhà sẽ ngày càng tốt lên cho nên muốn cho ba người Tiêu mẫu học được cách tự lập tự cường.

Về sau nếu nàng và Tiêu Hàn Tranh không ở nhà, ba người Tiêu mẫu cũng không dễ bị bắt nạt.

Tiêu tiểu muội ngẩn người, trong mắt mang theo sự vui mừng, “Muội cũng có thể lợi hại giống như tẩu tẩu sao?”

“Đương nhiên là có thể.”

Thời Khanh Lạc cười nói: “Về sau muội gả chồng, nếu tướng công của muội dám khi dễ muội, muội liền đánh không xuống giường được, xem tướng công muội còn dám hay không."

“Người nhà tướng công khi dễ muội, vậy muội liền đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất, hoặc là giống như tẩu hôm nay vậy, đánh xong thì bịa lý do, làm cho mọi người không có cách nào trách cứ.”

Tính tình của Tiêu tiểu muội quá mềm yếu, như vậy rất dễ bị người ta ức hiếp.

Nàng cảm thấy phải cải tạo lại mới được.

Đôi mắt của Tiêu tiểu muội sáng kinh người, “Tẩu tẩu, muội thật sự có thể làm được sao?”

Trước kia ở nhà cũ đều là đại ca che chở bọn họ.

Nhưng đại ca phải đi vào huyện thành đọc sách, cho nên chỉ có lúc đại ca ở nhà, bọn họ mới sống tốt được một chút.

Đại ca không ở nhà, đại bá mẫu và tam thẩm cũng không sợ lời cảnh cáo của đại ca, hai người họ vẫn khi dễ mẹ con bọn họ, công việc gì đều ném cho bọn họ làm.

Đại ca trở về nhắc nhở vài lần, cũng không làm người nhà cũ sợ, chứ đừng nói là san sẻ làm việc.

Nàng ấy và nương không thể kiên cường giống như tẩu tẩu nói, cho nên đại ca vừa đi, bọn họ lại tiếp tục bị khi dễ.

Thời Khanh Lạc quyết đoán gật đầu, “Khẳng định có thể, tin tưởng tẩu.”

Tiêu Hàn Tranh mới từ trong phòng đi ra, liền nghe Thời Khanh Lạc dạy muội muội của mình, cái gì mà đánh tướng công đánh người nhà của tướng công ……

Đầu hắn tràn đầy hắc tuyến đi đến.

Trái lại hắn không cho rằng về sau mình sẽ bị tiểu tức phụ đánh, bởi vì hắn dám khẳng định mình sẽ không khi dễ tiểu tức phụ.

Lại không khỏi thắp một cây nến cho muội phu tương lại.

Còn về chuyện sửa lại lời của tiểu tức phụ, hắn không muốn.

Đúng là tính tính của muội muội quá mềm yếu, nếu có thể kiên cường mạnh mẽ như tiểu tức phụ, khá tốt.

Lại nhìn đến bộ dạng ngo ngoe rục rịch của nương mình, hắn đỡ trán.

Về sau Tiêu gia không biết sẽ biến thành cái loại phong cách gì.

Hắn giơ tay đặt lên môi ho một tiếng: “Khụ khụ!”

Thời Khanh Lạc quay đầu cười nói: “Lão Tiêu, ta phát hiện quyết định phân gia lúc trước của huynh, quả thực quá chính xác.”

“Nếu không hôm nay ta cũng không có cách nào dễ dàng giải quyết hai cực phẩm ở nhà cũ như vậy.”

Tiêu Hàn Tranh: “……” Hắn lại biến thành lão Tiêu rồi.

Hắn phát hiện lúc tức phụ tương đối xa cách hoặc là có người khác, mới có thể gọi hắn là tướng công.

Lúc quen thuộc thân thiết, sẽ gọi loạn lên, Tranh ca, lão Tiêu,...

Hắn đi tới hơi mỉm cười, “Lúc trước ta cũng hiểu được tính cách của người nhà cũ cho nên mới quyết định phân gia hoàn toàn.”

Sau khi phân gia đoạn tuyệt quan hệ, mặc kệ tương lai hắn đi đến vị trí gì, đều không có quan hệ gì với người nhà cũ cả.

Hắn nhắc nhở, “Chẳng qua chúng ta còn phải chuẩn bị sẵn sàng, Vương thị và Ngô thị thất bại trở về, lần sau vị nãi nãi kia của ta sẽ tự thân xuất mã.”

“Dù sao thì bà ta vẫn là trưởng bối, không thể dùng cách đối phó hai người Vương thị để đối phó bà ta được.”

Trừ phi Tiêu gia bọn họ không cần thanh danh, hắn không tiếp tục thi khoa cử, nếu không tuyệt đối không thể động thủ.

Hoàng đế lấy hiếu trị thiên hạ, tuy rằng phân gia đoạn tuyệt quan hệ, hắn và nhà cũ là hai nhà, có thể không hiếu thuận với đối phương, nhưng lại không thể đánh chửi.

Thời Khanh Lạc lộ ra vẻ ta hiểu gật gật đầu, “Đã hiểu, lại nói ta không đánh người già.”

“Huynh yên tâm, thật ra ta đã có cách đối phó với nãi nãi của huynh, còn có người của nhà cũ.”

Nàng tự tin nói: “Đảm bảo bọn họ trở nên dễ bảo.”

Tiêu Hàn Tranh có chút tò mò hỏi: “Nàng muốn làm thế nào?”

Thời Khanh Lạc chớp chớp mắt, “Trước tiên không nói cho huynh biết, chờ sau khi nãi nãi cực phẩm của huynh đến, huynh đứng xem là được rồi.”

Tiêu Hàn Tranh bật cười: “Được, ta đây chờ xem.”

Hắn lại nói: “Ta suy đoán, ngày mai nàng và nương đi lên trấn trên bốc thuốc, tống thầy thuốc kia vào nhà lao, vị nãi nãi kia của ta sẽ đến thôi.”

Thời Khanh Lạc nhìn hắn hỏi: “Ý là lão thái thái kia biết thầy thuốc đó hãm hại huynh?”

Tiêu Hàn Tranh lắc đầu, “Không, nữ nhân kia sẽ không để cho nhà cũ biết.”

Loại nhược điểm này, nữ nhân thông minh kia, sao có thể đưa vào tay đám cực phẩm nhà cũ được chứ.

“Nhưng mà lúc trước nữ nhân kia có để lại cho lão thái thái một nha hoàn hầu hạ, đoán chừng nha hoàn kia sẽ xúi giục bà ta đến xem tình huống của ta.”

Đời trước hắn cửa nát nhà tan, nữ nhân kia là chủ mưu phía sau màn, còn nha hoàn kia chính là chuyên môn phụ trách xúi giục cực phẩm nhà cũ làm chuyện xấu.

Trong nháy mắt Thời Khanh Lạc đã hiểu, "Hiểu rồi, nha hoàn kia cũng bị hư đến chảy mủ.”

“Yên tâm, giao cho ta là được rồi.”

Sống hai đời, Tiêu Hàn Tranh, chưa bao giờ nghe người ta nói “Giao cho ta đi”, cũng không ai chủ động muốn che chở hắn như vậy.

Loại thể nghiệm này thật mới lạ, hắn cười nói: “Được.”

“Ta sẽ đứng sau hậu thuẫn, nàng muốn làm gì thì làm.” Hắn lại nói.

Lúc đầu hắn chuẩn bị ra tay giải quyết lão thái thái, chẳng qua nếu tiểu tức phụ muốn che chở cho hắn, hắn cứ để cho nàng che chở đi.

Hắn lại nói với Thời Khanh Lạc: “Ta đã giúp nàng đun nước tắm xong rồi, nàng nhanh đi tắm đi.”

Hắn phát hiện sau khi tiểu tức phụ làm việc xong rất thích tắm rửa.

Thân thể hắn suy yếu, không có cách nào giúp đỡ làm đậu hủ, nhưng giúp đỡ nấu chút nước vẫn có thể.

Thời Khanh Lạc phát hiện Tiêu Hàn Tranh thật sự không tồi, rất ít nam tử cổ đại giúp đỡ nấu nước tắm cho tức phụ của mình, càng đừng nói hắn còn là người đọc sách.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, vị tứ thúc kia của nàng cũng chỉ là một đồng sinh, nhưng nếu bị bảo đi vào phòng bếp thì sẽ nói làm nhục văn nhã, là chuyện nam nhân không nên làm.

Càng đừng nói đến chuyện giúp tức phụ nấu nước tắm rửa.

Nàng đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Hàn Tranh, vỗ bờ vai của hắn, “Lão Tiêu, huynh thực sự không tồi, ta xem trọng huynh.”

Vì thế nàng liền đi tắm trước, Tiêu Hàn Tranh nhìn bóng dáng của nàng, trong mắt tràn đầy ý cười.

Thời Khanh Lạc tắm rửa xong, Tiêu tiểu muội cũng nấu xong cơm.

Xào đậu hủ, bánh bột bắp rau dại và một bát canh trứng, bữa ăn rất đơn giản.

Thời Khanh Lạc ăn không có mùi vị, Tiêu Hàn Tranh cũng thực yên lặng, ba người Tiêu mẫu lại ăn rất vui vẻ.

Thời Khanh Lạc nhìn Tiêu tiểu muội hỏi: “Trước kia mọi người ở nhà cũ, có thể ăn no không?”

Tiêu tiểu muội trả lời: “Không thể, muội và nương làm nhiều việc nhất, nhưng lúc chia đồ ăn lại được ít nhất”

“Ca ca đọc sách ở huyện thành về nhà, khi đó bọn muội có thể miễn cưỡng ăn no.”

Hiện tại những ngày sống như thế này là chuyện bọn họ không dám nghĩ đến, “Trước kia chỉ cần ăn bánh bột ngô rau dại no là bọn muội đã rất thỏa mãn rồi.”

Nhị Lang cũng gật đầu, “Đúng vậy, lúc đại ca không có ở nhà, từ trước đến giờ bọn đệ đều chưa từng ăn được thịt cá, càng không thể ăn no.”

Lúc đại ca ở nhà sẽ làm lơ sắc mặt khó coi của những người khác, chủ động gắp thức ăn cho bọn họ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp