Thời Khanh Lạc nhìn hai người đi tay không đến, vì thế hỏi: “Bà chuẩn bị lấy cái gì đổi?”
Vương thị ngẩn người, tiếp theo phi một tiếng, “Ta chính là đại bá mẫu của các ngươi, ăn chút đậu hủ thì có làm sao, còn muốn lấy đồ đến đổi?”
Tâm cơ Ngô thị càng lợi hại hơn, cười khéo léo đưa đẩy nói: “Chủ yếu là lão gia tử và lão thái thái muốn ăn đậu hủ, cho nên để chúng ta đến lấy.”
Vương thị cũng nói theo: “Đúng vậy, đậu hủ này chính là hiếu kính gia nãi của các ngươi.”
“Hơn nữa nhà các người già yếu bệnh tật, mở xưởng đậu hủ gì chứ.”
“Không bằng để đại bá và tam thúc của các ngươi tới giúp các ngươi quản lý, người một nhà bọn ta vất vả một chút cũng không có gì.”
Bà ta đã nghĩ kỹ rồi, trước để cho tướng công đến giúp quản lý xưởng đậu hủ, nếu kiếm được tiền thì chiếm làm của riêng.
Nếu không kiếm tiền, bọn họ vứt bỏ, dù sao sẽ không mệt.
Nghe nói thân thể Đại Lang suy yếu phải nằm trên giường dưỡng bệnh, cũng không quản được chuyện này, hai người họ không sợ Khổng thị.
Nghe được hai người nói như vậy, không ít thôn dân đều lộ ra vẻ mặt cạn lời.
Hai tức phụ Tiêu gia này thật đúng là không biết xấu hổ, đây là muốn chiếm đoạt xưởng làm đậu hủ của Đại Lang mà.
Mọi người đồng thời nhìn về phía Tiêu mẫu, sợ là phải bị khi dễ nữa rồi.
Thân thể của Đại Lang còn chưa khỏe lại, trong nhà chỉ có ba nử tử yếu ớt và một đứa bé trai, chỗ nào có thể là đối thủ của hai phụ nhân đánh đá nhà cũ Tiêu gia.
Lúc mới bắt đầu Tiêu mẫu theo bản năng sợ hãi, nhưng tiếp theo trên tay lại truyền đến một tia ấm áp.
Phát hiện là con dâu cầm lấy tay bà.
“Nương, đừng sợ, có con đây.”
Thời Khanh Lạc cũng phát hiện có lẽ trước kia Tiêu mẫu bị lão thái thái kia chèn ép, bị hai chị em dâu khi dễ quá nhiều, thói quen nhìn thấy hai người này liền sợ hãi.
Lúc này Tiêu mẫu mới khẽ cắn môi gật đầu, “Ừ, nương không sợ.”
Sau đó ở dưới ánh mắt cổ vũ của Thời Khanh Lạc bà ấy nhìn hai người Vương thị mở miệng: “Đây là xưởng đậu hủ của nhà ta, không phiền đại ca và tam đệ.”
“Chỗ đậu hủ này chúng ta cũng đã đồng ý đổi cho người khác rồi, các ngươi đã tới chậm rồi.”
Sau khi nói xong, đột nhiên bà phát hiện muốn từ chối hai người bọn họ, hình như cũng không khó lắm.
Vương thị không nghĩ tới Tiêu mẫu dám từ chối, trên mặt lộ vẻ hung ác, “Nhị đệ muội, có một ít lời nói vẫn nên nghĩ kỹ trước khi nói đi.”
Nếu không phải lúc này có nhiều người trong thôn đứng đây, đổi thành lúc trước, bà ta sẽ ra tay thu thập tiện nhân này.
Thân mình của Tiêu mẫu không khỏi cứng đờ, từ sau khi Đại Lang hôn mê, bà bị này hai người liên thủ đánh rất nhiều lần, vừa thấy bộ dạng này của Vương thị, thì nhịn không được có chút sợ.
Thời Khanh Lạc không hy vọng Tiêu mẫu vẫn luôn là cái bánh mềm mặc người khi dễ, phải tự mình đứng lên chống lại.
Tất nhiên cũng không tính toán mới bắt đầu đã để Tiêu mẫu đối mặt nhiều như vậy.
Hiện tại dưới sự cổ vũ của nàng, Tiêu mẫu có thể chủ động mở miệng từ chối hai người này, đó chính là tiến bộ.
Vì thế nàng cầm lấy dao phay chém mạnh lên trên thớt.
Một màn thình lình xảy ra như vậy, dọa cho mọi người nhảy dựng.
Thời Khanh Lạc lạnh mặt nhìn về phía Vương thị và Ngô thị, “Hai người các ngươi nhận loạn thân thích cái gì vậy, đại bá và tam thúc là ai? Còn có hai người có quan hệ gì với chúng ta?”
Muốn làm giàu, thì không thể lưu lại ấn tượng dễ khi dễ hoặc dễ nói chuyện cho người khác.
Thời Khanh Lạc đang chuẩn bị làm chút gì đó, lập uy trong thôn.
Vương thị và Ngô thị chủ động đưa mình đến cửa, để nàng giết gà dọa khỉ, thật săn sóc, người tốt nha!
Lần trước Vương thị bị Thời Khanh Lạc đánh một trận, nhìn thấy bộ dạng lạnh mặt này của nàng không khỏi cứng người một chút.
Ngô thị biết bọn họ đánh không lại Thời Khanh Lạc, cũng không đi lên ra tay đánh nhau.
Vì thế chuyển động đầu óc, tâm tư vừa chuyển nhìn Thời Khanh Lạc nói: “Tức phụ Đại Lang, ngươi đang nói gì vậy.”
“Ta là tam thẩm của ngươi, tẩu ấy là đại bá mẫu của ngươi, sao lại không có quan hệ gì?”
Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Nếu ta nhớ không lầm, không lâu trước đây, tướng công của ta đã cùng các ngươi phân gia đoạn tuyêt quan hệ.”
“Cho nên các ngươi còn là thân thích gì nữa, nói ra cũng không sợ người khác cười rụng răng.”
Ngô thị nghẹn lời, “Phân gia đoạn tuyệt quan hệ, nhưng tóm lại các ngươi cũng là người Tiêu gia chúng ta.”
“Dù cho các ngươi không nhận đại phòng và tam phòng chúng ta, vậy vẫn phải nhận gia nãi đi? Cũng không thể táng tận lương tâm, ngay cả trưởng bối cũng không nhận.”
Bà ta ý vị thâm trường nói: “Về sau Đại Lang còn phải thi khoa cử nữa đó.”
Thời Khanh Lạc phát hiện Ngô thị khó chơi hơn Vương thị nhiều.
Chẳng qua muốn dùng đạo đức đè đầu nàng, cũng vô dụng thôi.
Nàng cười lạnh nói: “Đầu tiên phân gia đoạn tuyệt quan hệ, thì phụ thân không phải là phụ thân, nếu không còn phụ thân nữa thì gia nãi vẫn là gia nãi sao?”
“Lúc trước công văn đều làm chứng, sau khi chúng ta đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn không còn là người nhà nữa.”
“Lại nói, phụ thân của tướng công ta chạy đến kinh thành hưởng phúc một mình, cũng mặc kệ người sinh ra mình.”
“Tướng công của ta là một tôn tử đã bị đuổi đi phân gia đoạn tuyệt quan hệ, nếu thực sự muốn nói đến chuyện này, vậy không phải là trực tiếp nói phụ thân đã đoạt tuyệt quan hệ kia bất hiếu sao, như vậy là không tốt nha.”
“Nếu tội bất hiếu này bị truyền ra, người phụ thân đã đoạn tuyệt quan hệ của tướng công ta sẽ bị triều đình hỏi tội, không biết vị trí đại tướng quân còn có thể giữ được không.”
“Rốt cuộc toàn bộ Đại Lương cũng chưa từng nghe nói, tôn tử bị đuổi đi đoạn tuyệt quan hệ, còn phải giúp đỡ tận hiếu cho phụ thân trước của mình."
“Nếu Tiêu đại tướng quân thật sự muốn làm như vậy, có khác gì súc sinh đâu?”
“Hai người có hỏi thử ý kiến của ông ta chưa?”
“Nếu ông ta cảm thấy đúng, yêu cầu tướng công của ta chính là nhi tử không còn quan hệ với mình nữa giúp mình tẫn hiếu. Tuy rằng về tình về lý về pháp luật đều không thích hợp, nhưng chúng ta cũng nhận.”
Đây là châm chọc đại tướng quân đã đã đoạn tuyệt quan hệ nhi tử, lại muốn cho nhi tử tẫn hiếu, vô sỉ không biết xấu hổ.
Ngô thị: “……” Tức phụ của Đại Lang sao biết nói chuyện như vậy.
Bà ta phải phản bác như thế nào đây?
Đúng là việc này bọn họ không chiếm được lý, mới vừa rồi bà ta chỉ muốn lấy hiếu đạo để áp chế Đại Lang.
Ai biết nha đầu chết tiệt này, liền lập tức liền ngầm trào phúng nhị bá bất hiếu.
Hai người cũng rất khó chịu đối với lão nhị, sau khi làm đại tướng quân trở về tế tổ, để nữ nhân kia vào gia phả, sau đó để lại chút bạc liền hồi kinh.
Nhưng trong lòng bọn họ oán giận khó chịu là một chuyện, lại không thể giáp mặt biểu hiện ra ngoài.
Rốt cuộc hiện tại bọn họ phải dựa vào lão nhị.
Từ sau khi nhị bá đại tướng quân trở về tế tổ, người trong thôn khách khí với bọn họ rất nhiều.
Vương thị cảm thấy lá gan của tức phụ Đại Lang này cũng thật lớn, “Ngươi làm càn, vậy mà dám mắng đại tướng quân là súc sinh, đó còn là công công của ngươi đấy.”
Thời Khanh Lạc trào phúng liếc nhìn bà ta một cái, “Lúc ta gả lại đây, ông ta và tướng công của ta đã đoạn tuyệt quan hệ, ta cũng không dám trèo cao như vậy, cho nên còn mời các ngươi đừng có nhận loạn quan hệ.”
“Ta nói người bất hiếu phụ mẫu chính là súc sinh, vậy mà bà lại đổ lên người đại tướng quân, dựa theo ý của bà, ông ta thật sự là súc sinh bất hiếu?”
“Khó trách sau khi có tiền đô, cưới người khác rồi thì sủng thiếp diệt thê, càng vì ngoại thất mà biếm thê làm thiếp, cuối cùng hòa li. Thê tử, nhi nữ đều không cần, hiện tại xem ra cũng đã từ bỏ phụ mẫu của mình!”
“Chật chật, Tiêu đại tướng quân thật uy vũ, vậy mà dám công khai vi phạm chính sách lấy hiếu trị thiên hạ của bệ hạ.”
“Đây chính là tội xét nhà diệt tộc, thật ra nhà chúng ta đã phân gia cắt đứt quan hệ cho nên sẽ không bị liên lụy, nhưng các ngươi lại trốn không thoát đâu.”
Chụp cái mũ này lên đầu các người, để xem các ngươi có dám nhận hay không.
Vương thị và Ngô thị giật nảy mình, có khoa trương như vậy sao?
Nhưng Thời Khanh Lạc nói rất có hình có dạng, nếu là thật sự, vậy không phải hai người đã gây họa rồi sao.
Vương thị quát: “Đánh rắm, lão nhị không có bất hiếu, ngươi hồ ngôn loạn ngữ.”
Thời Khanh Lạc cười nhạo, “Nếu ông ta hiếu thuận như vậy, tất nhiên sẽ không để cho nhi tử đã đoạn tuyệt quan hệ giúp đỡ hiếu thuận phụ mẫu của mình.”
“Ông ta trốn trách trách nhiệm của một người nhi tử chính là bất hiếu.”
“Chính là vi phạm mệnh lệnh của bệ hạ.”
“Hơn nữa tướng công của các ngươi vẫn còn sống đó, nhi tử không tận hiếu, để tôn tử đoạn tuyệt quan hệ đến tận hiếu, đây là chuyện gì?”
“Luật pháp lại không có quy định như vậy, các ngươi cứ nhất quyết phải bắt người ngoài như tướng công ta phải tận hiếu, chúng ta cũng chỉ có nâng tướng công, đi tìm tri huyện đại nhân, tìm công đạo.”
Muốn chơi trò đạo đức sao, vậy tới đi, ai sợ ai.
Chỉ cần ngày nào đám cực phẩm Tiêu gia còn muốn dựa vào phụ thân cặn bã kia, sẽ không dám làm bẩn thanh danh của phụ thân cặn bã.
Người có mặt ở đây vừa nghe như vậy, cũng cảm thấy rất có đạo lý.
Tiêu lão nhị làm tướng quân, lại không thể tự mình hiếu kính phụ mẫu, trái lại lại để cho nhi tử đã đoạn tuyệt quan hệ đi hiếu kính.
Rốt cuộc sau khi đoạn tuyệt quan hệ, cũng đã trở thành người của hai nhà người, không quan hệ.
Lại nói đại phòng và tam phòng còn chưa chết, nếu muốn tận hiếu cũng là nhi tử trước.
“Ngươi!” Vương thị nghẹn lời đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt.
Nha đầu chết tiệt này thật biết ăn nói.
Thời Khanh Lạc cười lạnh, “Các ngươi nói sau khi đoạn tuyệt quan hệ thì vẫn là người một nhà, vậy sao không thấy các ngươi giúp gì cho nhà ta.”
“Ngược lại sau khi phân gia đoạn tuyệt quan hệ, thừa dịp tướng công ta hôn mê, không nói đến chuyện chạy đến nhà ta cướp hết lương thực và tiền bạc trong nhà, còn khi dễ đánh nương ta.”
“Càng táng tận lương tâm hơn là muốn bắt tiểu muội của ta, bán cho Ngô gia chôn cùng Ngô công tử ở huyện thành.”
“Lúc ấy, sao không thấy mấy người được gọi là gia gia nãi nãu, đại bá, tam thúc nói một câu hoặc là giúp đỡ gì đó.”
“Nương của ta đi đến nhà cũ cầu xin cái người gọi là nãi nãi kia mượn chút bạc, để xem bệnh cho tướng công nhà ta, nhưng bọn họ lại nói, đã phân gia đoạt tuyệt quan hệ thì không còn quan hệ gì nữa, cho nên sẽ không quản sống chết của một nhà tướng công của ta.”
Đây là hai ngày trước nàng nghe Nhị Lang nói.
“Hiện tại nhà của chúng ta thật vất vả mới học được tay nghề làm đậu hủ, các ngươi liền lấy thân phận người thân họ hàng đến cướp, sao mặt mũi của các ngươi lại dày như vậy?”
Nàng hừ lạnh, “Cho nên đậu hủ này, dù không có người nào muốn đổi, ta lấy ném đi, cũng không tới lượt các người lấy."
“Đừng nói là lấy đồ đến đổi, nếu các ngươi không trả tiền thì không có đậu hủ.”
“Ở chỗ này ta tuyên bố, nhà của chúng ta tuyệt đối sẽ không bán đậu hủ cho nhà cũ.”
“Nếu ai mua đậu hủ từ nhà ta, bán lại cho nhà cũ, vậy sau này ta sẽ không bán đậu hủ cho người đó nữa.”
Ở trước lợi ích, một cái danh hào đại tướng quân ở kinh thần xa xôi chả là cái rắm gì cả.
Thấy Thời Khanh Lạc biết ăn nói, vô cùng cường thế, các thôn dân có mặt ở đây đều có chút ngoài ý muốn.
Còn tưởng rằng nàng là nử tử mềm yếu giống như Tiêu mẫu không ngờ đến lại kiên cường, khí phách như vậy.
Vốn có người muốn khuyên bảo Thời Khanh Lạc cũng không định lên tiếng nữa.
Lúc này không biết đậu hủ này có dễ bán hay không, nhưng nếu bán tốt, bọn họ đắc tội với Thời Khanh Lạc, về sau không muốn bán cho bọn họ, không phải là bọn họ thiệt lớn rồi sao.
Vì thế mọi người đều ngầm đồng ý lời của Thời Khanh Lạc.
Lại nói lúc trước ở trong thôn người Tiêu gia đã ngang ngược, hiện tại Tiêu lão nhị làm tướng quân, người Tiêu gia càng là bộ dạng lão tử trâu bò nhất thôn.
Mắt đặt trên đỉnh đầu, phần lớn người trong thôn đều phản cảm.
Hiện tại Thời Khanh Lạc thu thập hai nữ nhân đanh đá này, mọi người đều vui mừng xem kịch vui.
Về phương diện cãi nhau Vương thị vẫn luôn rất lợi hại, nhưng hôm nay lại không thể cãi lại, thiệt thòi lớn.
Không nhịn được đi đến gần hai bước, giơ tay chỉ vào Thời Khanh Lạc mắng: “Đồ đĩ nhỏ nhà ngươi đừng có mà quá đáng.”
Thời Khanh Lạc bật cười, vẫn là Vương thị tốt hơn, lại đưa đến cửa rồi.
Vì thế không chút do dự đẩy tay Vương thị ra.
Tiếp theo trở tay tát một cái lên mặt của Vương thị.
Thời Khanh Lạc trở tay cho Vương thị một bạt tai.
Chẳng những Vương thị bị đánh ngốc, người ở đây cũng ngẩn ngơ.
Sau khi Thời Khanh Lạc đánh xong, ủy khuất mở miệng nói: “Ta chính là trong sạch công khai gả đến Tiêu gia, mới không phải là đồ đĩ nhỏ gì đó, ta chịu không nổi vũ nhục này.”
Tiếp theo nầng cầm con dao trên thết lên, một cái tay khác thì chống lên bàn nhảy qua.
Cả người dừng lại bên cạnh Vương thị
Sau đó nàng dùng dao phay kề cổ Vương thị, “Nếu bà còn làm bẩn thanh danh của ta, ta sẽ liều mạng với bà, cùng lắm thì bà chết, ta chôn cùng với bà.”
Vương thị: “……” Con mẹ nó, ai muốn ngươi chôn cùng, lão nương còn chưa muốn chết đâu.
Bà ta mới tỉnh táo lại từ cái tát kia của Thời Khanh Lạc, thì lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo con dao kề sát cổ mình.
Lại nghe được giọng nói lạnh như băng của Thời Khanh Lạc bà ta không nhịn được mềm nhũn chân.
Hơn nữa bà ta mới không tin nha đầu chết tiệt kia không biết bà ta chỉ là có ý mắng chửi mà thôi, hiện tại không chỉ đánh bà ta, còn trả đũa, làm bà ta khó mở miệng, thật nghẹn khuất.
Mọi người cũng phản ứng lại, Thời Khanh Lạc đột nhiên tát Vương thị, còn làm ra chuyện lấy dao kề lên cổ Vương thị, thì ra là vì thanh danh trong sạch.
Lúc đầu không ít người cảm thấy Thời Khanh Lạc tát Vương thị có chút quá đáng, mặc kệ như thế nào Vương thị cũng là trưởng bối.
Ở cổ đại quan niệm trưởng bối tiểu bối già trẻ đã ăn sâu vào từng người, cho nên những người này mới có thể nghĩ như vậy.
Nhưng thấy được bộ dạng ủy khuất và muốn liều mạng vì sự trong sạch của mình của Thời Khanh Lạc, tất cả mọi người đều cảm thấy Vương thị thật quá đáng.
Tuy rằng bọn họ cũng đều biết Vương thị nói như vậy chỉ có ý mắng chửi, Thời Khanh Lạc là đồ đĩ nhỏ, cũng chỉ là mắng ngòai miệng thôi.
Nhưng cô nương đơn thuần người ta lại không biết, vì thanh danh liều mạng cũng ra chuyện bình thường.
“Vương thị, ngươi cũng là quá đáng rồi, sao có thể nói tức phụ Đại Lang như vậy?”
“Đúng vậy, người kêu cháu dâu mình là đồ đĩ, thật là quá đáng.”