Phu Nhân Tú Tài

Chương 15


4 tháng

trướctiếp

Tiêu Hàn Tranh đặt chén thuốc xuống gật đầu, “Vâng, chẳng những thuốc này không có tác dụng bồi bổ cơ thể, trái lại còn làm cho cơ thể của con ngày càng suy yếu”

“Uống thời gian dài, còn sẽ trở thành ma ốm.”

Tiêu mẫu trừng lớn đôi mắt, “Tại sao lại như vậy?”

Thời Khanh Lạc cũng có chút mơ màng, càng kinh ngạc chuyện Tiêu Hàn Tranh còn biết phẩm dược.

Nhưng cũng không đúng lắm, không phải lúc chưa uống thử thuốc hắn đã tức giận rồi sao?

Tiêu Hàn Tranh nói với Tiêu mẫu: “Nương, lúc con hôn mê, bã thuốc mà sau khi mọi người nấu xong còn không?”

Tiêu mẫu gật đầu: “Còn, nương đều đổ tất cả sau hậu viện.”

“Con đi xem.” Tiêu Hàn Tranh đứng dậy.

Mấy người cũng đi theo đến hậu viện.

Thời Khanh Lạc đi đến thì thấy Tiêu Hàn Tranh bới móc tìm kiếm trong đống bã thuốc, sau đó từ bên trong tìm ra hai loại thuốc.

Bộ dạng này rất quen thuộc với các loại thuốc.

Hắn đứng lên nhìn mấy người Tiêu mẫu nói: “Lúc trước con vẫn luôn sốt cao không tỉnh lại, là do hai vị thuốc có dược tính xung khắc này tạo thành.”

Đây cũng là sau khi tỉnh lại vào kiếp trước, trong lúc vô tình hắn mới phát hiện.

Vì không muốn tiếp tục bị hãm hại và muốn báo thù, hắn còn cố ý đi học y thuật.

Lúc này mới vừa uống hắn đã biết được, thuốc lúc nãy cũng có vấn đề.

Tiêu mẫu giống như không thể tin được chuyện này: “Ý của con là, thầy thuốc ở trên trấn cố ý hại con?”

Đối với lời của nhi tử, bà rất tin tưởng.

Bà không thể tin được vậy mà thầy thuốc kia lại hại nhi tử của mình: “Chúng ta và ông ta không oán không thù, sao ông ta lại hại con?”

Thời Khanh Lạc lại nghĩ sâu xa hơn Tiêu mẫu.

Nàng nói với Tiêu Hàn Tranh: “Huynh có thù oán với thầy thuốc kia hoặc là người nhà của ông ta sao?”

Tiêu Hàn Tranh lắc đầu, “Không có.”

Thời Khanh Lạc giơ tay chỉ về phía nhà cũ, “Nếu nói như vậy, thầy thuốc này hại huynh, khẳng định có người thu mua sai khiến, có thể là bên kia làm.”

Tiêu mẫu giật mình, “Người nhà cũ xem tiền quan trọng như mạng vậy, sẽ nỡ bỏ tiền mua chuộc thầy thuốc sao?”

“Hơn nữa vì sao bọn họ lại muốn hại chết Tranh Nhi? Chúng ta đều đã phân gia cắt đứt quan hệ rồi mà?”

Không phải là bà không tin suy đoán của con dâu, mà là khó hiểu.

Tiêu Hàn Tranh phát hiện tiểu tức phụ nhà mình quá thông minh và nhạy bén.

Hắn giải thích với Tiêu mẫu, “Người nhà cũ không nỡ, nhưng lại có người nỡ.”

“Đối với nữ nhân kia mà nói, chỉ cần một nhà chúng ta còn sống, chính là làm cho nàng ta không thoải mái.”

“Làm bẩn tình yêu của nàng ta và phụ thân cặn bã kia.”

“Nàng ta càng không hi vọng nhi tử trên danh nghĩa này là con, tương lai có thể thông qua khoa cử xuất hiện ở kinh thành.”

“Như vậy sẽ có người nhảy ra nhắc đến những chuyện lúc trước, làm cho mọi người đều biết chẳng qua nàng ta chỉ là một ngoại thất thượng vị lên vị trí phu nhân tướng quân mà thôi.”

“Làm cho người ta biết, thúc thúc chất nữ bọn họ không biết xấu hổ thông dâm.”

Kiếp trước hắn không nghĩ tới, bọn họ chủ động phân gia cắt đứt quan hệ, nữ nhân kia còn không buông tha.

Hơn nữa còn sắp xếp từng vòng âm mưu, còn rất thần bí nữa.

Đời trước hắn tỉnh lại, trong nhà cũng chỉ còn một mình hắn mà thôi.

Hắn nhớ không phải là hắn tự mình ngã xuống núi, luôn cảm thấy đám người nương chết không thích hợp, vì thế lén đi điều tra một chút, mới phát hiện chuyện này.

Ngoài mặt nữ nhân kia là một đoá hoa yêu kiều thanh thuần nhu nhược, cần nam nhân tỉ mỉ chăm sóc, nhưng sau lưng lại tàn nhẫn độc ác hơn ai hết.

Tiêu Hàn Tranh nhìn sắc mặt của nương đã trở nên tái nhớt, có chút không đành lòng, nhưng vẫn quyết định nói ra sự thật.

“Lúc con ở trên núi chặt củi, cảm giác cẳng chân tê rần, sau đó đột nhiên chân trở nên không còn sức nữa.”

“Con dám khẳng định là có người dùng đá bắn lên chân của con, lúc này con mới không đứng vững mà ngã xuống núi.”

Hắn tiếp tục nói: “Nhị Lang sắp chết đuối cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn đơn giản, mà là có người cố ý nói uống canh cá có thể kéo dài tính mệnh, nên đệ ấy mới đi bắt cá.”

Dù cho chân của Nhị lang không bị chuột rút, thì đi bắt cá nhiều lần, tất cả người trong thôn đều biết chuyện này.

Sau đó người của nữ nhân kia, sẽ làm cho Nhị lang chết đuối trong sông mà không bị người khác nghi ngờ.

“Đại phòng và tam phòng của nhà cũ muốn gả muội muội cho Ngô gia chôn cùng, khẳng định cũng không thiếu bút tích của nữ nhân kia.”

Kiếp trước hắn điều tra được, chính nha hoàn mà nữ nhân kia để lại hầu hạ Tiêu lão thái thái, biết được tin tức Ngô gia dùng giá cao tìm người kết thân, lúc này mới xúi giục hai người kia đi làm.

Sắc mặt Tiêu mẫu lại trắng bạch thêm, “Nàng ta ép chúng ta thành như vậy, còn không buông tha cho chúng ta? Sao nàng ta lại tàn nhẫn như vậy.”

Vậy mà muốn để cho mẹ con bọn họ chết hết, thật là đáng sợ.

Tiêu Hàn Tranh nói: “Ngay cả hài tử trong bụng của mình, nàng ta còn nhẫn tâm lợi dụng hãm hại nương, muốn hại chúng ta thì được tính là cái gì chứ.”

“Vậy còn cha con.” Tiêu mẫu run rẩy nói, nhưng nhanh chóng đã sửa xưng hô lại, “Tên cặn bã kia, ông ta biết không?”

Tiêu Hàn Tranh tự giễu cười lạnh, “Có biết hay không thì có thể thay đổi được cái gì chứ?”

“Chắc nữ nhân kia không để cho ông ta biết những việc này, rốt cuộc những chuyện này vẫn tổn hại hình tượng trong lòng phụ thân cặn bã kia.”

“Nhưng cho dù đã biết, nàng ta chỉ cần ủy khuất thương tâm khóc một lát, nói muốn báo thù cho hài tử bị xảy kia, tên phụ thân cặn bã kia tuyệt đối sẽ không truy cứu, trái lại còn sẽ an ủi một phen.”

Đối với tính tình của người phụ thân cặn bã kia, hắn hiểu rất rõ.

Nữ nhân kia chính là chân ái của phụ thân cặn bã, còn những người bọn họ, đều kém hơn một đầu ngón tay của nữ nhân kia.

Tiêu mẫu tức giận đến toàn thân phát run, “Nhưng mấy đứa là con của ông ta mà!”

Sao lại có người nhẫn tâm như vậy?

Tiêu Hàn Tranh bật cười, “Con không có còn có thể sinh mà, ở trong mắt ông ta chỉ có con do nữ nhân kia sinh ra, mới là con thôi.”

Nương và huynh muội bọn họ chính là minh chứng cho trẻ tuổi không như ý sống không được hạnh phúc của phụ thân cặn bã kia.

Không có độc ác hạ quyết tâm giết chết bọn họ đã không tệ rồi, càng đừng nói đến chuyện ông ta sẽ chăm sóc bọn họ.

Nữ nhân kia cũng rất thông minh, nếu không phải biết người phụ thân cặn bã kia có thái độ lạnh nhạt với bọn họ, còn có khúc mắc không thể hóa giải, cho nên nàng ta không cần lo lắng nếu có một ngày bị phát hiện ra, sẽ bị người phụ thân cặn bã trách tội hoặc là xử phạt.

Cho nên mới dám tán nhẫn muốn giết hết cả nhà bọn họ ở sau lưng ông ta.

Người phụ thân cặn bã kia không vô tội.

Tiêu mẫu hít sâu một hơi, “Nhưng nếu là nói như vậy sao lúc trước bọn họ còn đưa ra đề nghị, muốn dẫn con đến kinh thành bồi dưỡng chứ?”

Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Nói là dẫn con đến kinh thành, chính là do nữ nhân kia đề nghị.”

“Một là thể hiện cho nhà cũ và người trong thôn, mình rất rộng lượng.”

“Về mặt khác, chẳng lẽ nương cảm thấy nàng ta thật sự tốt bụng như vậy?”

“Chỉ cần con đi kinh thành, phủ tướng quân chính là địa bàn của nàng ta, muốn xoa tròn bóp dẹp như thế nào, còn không phải do nàng ta quyết định sao.”

“Nếu như con chết ở kinh thành, nàng ta cũng có thể tùy tiện tìm một cái cớ lừa gạt mọi người là được.”

Thật ra kiếp trước hắn không suy nghĩ theo hướng này, rốt cuộc hắn lớn lên trong thôn cũng chưa từng thấy qua nhiều thủ đoạn đấu tranh xấu xa trong hậu trạch như vậy.

Hắn từ chối đi theo đến kinh thành, cũng không phải bởi vì nữ nhân kia, mà là ghê tởm phụ thân cặn bã kia, không nghĩ phụ thân của mình lại trở thành người như vậy, càng không nỡ rời nương và đệ đệ muội muội.

Vẫn là sau này điều tra được mấy chuyện nữ nhân kia đã làm, hắn mới liên tưởng đến chỗ này.

Từ trước đến nay chuyện mà Tiêu mẫu trải qua bết bát nhất, chính là bị bà bà chèn ép chị em dâu khi dễ.

Thật đúng là không nghĩ tới sẽ có nữ nhân ác độc tàn nhẫn như vậy cùng với nam nhân bạc tình bạc nghĩa như thế.

Năm đó chính là Tiêu lão nhị thích bà, sau đó tới nhà bà cầu thn.

Trước khi thành thân, người nọ vẫn luôn đối tốt với bà, làm bà thích ông ta, đồng ý gả cho ông ta, còn là do bà đi cầu xin phụ mẫu.

Nếu không phụ mẫu của bà cũng không thích người của nhà cũ, không muốn gả bà cho Tiêu gia.

Lúc mới thành thân xong, bà và cặn bã kia cũng từng trải qua đoạn thời gian ngọt ngào.

Trước khi ông ta còn chưa đi quân dịch, ông ta đối với bà cũng không kém lắm, đối với đại nhi tử cũng rất tốt.

Tiêu Hàn Tranh liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của Tiêu mẫu.

“Nương, ông ta là lão nhị trong nhà, không được vợ chồng lão thái thái kia coi trọng, mà nương là nữ nhi duy nhất của ngoại công ngoại bà, điều kiện trong nhà lại không tệ, cho nên ông ta mới muốn cưới nương.”

“Cưới nương về nhà rồi, đúng là có được chỗ tốt, bởi vì đi theo ngoại công học võ, ông ta mới luyện ra một thân giỏi võ nghệ như vậy.”

Ngoại công của hắn từng là thợ săn giỏi trong thôn, còn từng bái sư học võ nghệ, từng đi theo tiêu cục, thân thủ rất tốt.

Nếu phụ thân cặn bã kia của hắn không theo ngoại công học võ nghệ, sau khi đi phục dịch, cũng không có khả năng đi lên vị trí đại tướng quân kia.

Hắn tiếp tục nói: “Cũng bởi vì ngoại công ngoại bà thường xuyên trợ cấp, một phòng chúng ta mới sống không tệ, cũng làm cho con có thể đi học.”

“Sau khi ngoại công ngoại bà lần lượt qua đời, lão phu thê Tiêu gia kia liền thay đổi sắc mặt, bắt đầu chén ép nương, mặc kệ hai phòng kia khi dễ nương.”

“Phụ thân cặn bã kia cũng lãnh nhạt với nương, chắc nương cũng tự mình cảm nhận được đi.”

“Hơn nữa lúc đi quân dịch, ông ta thật là bị ép sao? Trái lại con cảm thấy là ông ta thuận nước đẩy thuyền, đã sớm có tính toán trong lòng rồi.”

Phụ thân cặn bã kia vẫn luôn có dã tâm và không cam lòng sống cuộc nông phu bình thường, sau khi đi quân dịch không biết đã quật khởi như thế nào, cuối cùng đúng là thành công.

Hắn không muốn nương lại lừa mình dối người, càng đừng nên có hy vọng nhớ nhung xa vời với phụ thân cặn bã kia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp